Đã update :3
-------------
Phần đuôi chiếc máy bay bị cháy rụi, hành khách dở sống dở chết, phần thân hư hại quá nửa, khói đen kịt ngun ngút bốc lên, sau vài giờ mới chầm chậm tán đi.
Cách đó hơn một cây số về phía Đông, hai bóng người một trước một sau đi cùng nhau, khẩu súng MP4 lạnh lẽo lắc lư bên hông, bước chân phù phiếm có phần không chân thật.
“Đã đi hơn hai mươi phút rồi, nơi nàyngoại trừ sinh vật nhiệt đới ra chỉ có cây xanh mà thôi. . .Vương Tuấn Khải?!!”
Vương Nguyên vội vàng chụp Vương Tuấn Khải đang lảo đảo phía trước lại, lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn. Thiếu máu khiến hắn luôn rơi vào tình trạng không khả quan, mấy lần đã suýt vấp phải gốc cây mục mà ngã xuống. Cậu cắn răng đem hắn ấn ngồi trên một tảng đá ẩm ướt, vươn tay xoa hai bên thái dương đầy mồ hôi của Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải dở khóc dở cười: “Tôi không sao.”
“Câm miệng.” Lần đầu tiên Vương Nguyên gằn giọng đe dọa: “Từ giờ cho đến khi cứu viện xuất hiện, anh phải nghe theo lời tôi.”
Nhìn Vương Nguyên bá đạo đòi chỉ huy như vậy, hắn cũng không thể nói gì hơn. Đầu của hắn hiện tại rất đau, trong mắt thỉnh thoảng sẽ xuất hiện điểm mù màu đen. Hắn trời sinh huyết áp thấp, gặp phải tình huống này càng thêm nghiêm trọng. Nếu trong nay mai không sớm thoát khỏi khu rừng này, tình hình sẽ chuyển biến tồi tệ.
“Tôi thực sự không biết đây là nơi nào nữa. . .Nếu như chúng ta lạc ở rừng nguyên sinh Myanmar, khả năng được phát hiện ra là rất thấp.” Vương Nguyên cắn môi, nhíu mày nhìn màu xanh trải dài ngút mắt, không có bóng dáng thành thị hay nhà ở nào cho thấy con người từng sinh sống ở nơi này. Rừng cây bạt ngàn mêng mông như sa mạc thực vật khổng lồ, bọn họ chỉ là những hạt cát bé nhỏ bị thổi tới đây, lẩn quẩn trong cái vòng tròn sinh tồn mà ngay cả chính bọn họ cũng không biết có thể chống cự được tới bao lâu.
Vương Tuấn Khải vô thức sờ mu bàn tay còn chưa lành hẳn, trường hợp nếu sự việc diễn ra quá cấp bách, hắn sẽ một lần nữa dùng chip định vị kêu gọi đồng bào quần chúng đến hỗ trợ. Đương nhiên chuyện này sẽ phát sinh một loạt vấn đề phiền phức, chẳng hạn như trở về tổ chức hắn lại phải ghim vào một con khác, hoặc nguy hiểm hơn, là kẻ địch dễ dàng phát hiện ra bọn họ.
Rừng nguyên sinh này, thế nhưng lại là địa điểm phòng thủ an toàn, đương nhiên với điều kiện là khả năng sinh tồn của hắn phải chạm mức chuẩn của vận động viên điền kinh có phản xạ tốt, bởi vì ngoài cây cối, rừng nguyên sinh Myanmar còn có côn trùng ăn xác.
Hai người lấy miếng dán chống muỗi ra sử dụng, lại khoác thêm áo, cột chặt giày, bịt kín tất cả ống tay ống chân lại ngăn cản bọ rệp chui vào, xong xuôi đâu đó mặt trời cũng ngả về tây.
Ráng chiều nhảy nhót lên tàn lá, để lại dấu vết nhàn nhạt tiêu điều, chậm rãi bị bóng đêm cắn nuốt.
Giày quân dụng giẫm lên bùn đất, không có cảm giác nhớp nháp mềm mại mà là trệu trạo loảng xoảng. Vương Nguyên quẹt miếng cát trên mũi giày lên ngửi một chút, cau mày: “Mùi dầu thô.”
“Nói cách khác, từng có người vận chuyển dầu qua đây không lâu.”
Vương Tuấn Khải vạch tìm xung quanh, quả nhiên nhìn thấy một vài mẩu thuốc lá còn chưa phân rã hết. Hắn phát hiện địa điểm đầu lọc nằm có một chỗ bằng phẳng ẩn nấp rất tốt. Từ nơi này nhìn ra khe hở giữa những bụi cây, không xa chính là cột khói đã muốn bán trong suốt của máy bay rơi. Xem ra hung thủ tập kích máy báy chính xác là ngồi rải rác gần đây.
Như vậy, dầu thô đây là. . .?
Vương Tuấn Khải biến sắc, vội vàng túm lấy Vương Nguyên chạy ra xa, hắn tinh tường cảm giác được dầu này không phải đơn thuần là vận chuyển. Giả thuyết nếu lỡ máy bay rơi xuống mà không phát nổ, thì không khí khô ở buồng năng lượng sẽ kết hợp cùng dầu thô đến mức độ nhất định sẽ bốc cháy, đến lúc đó cho dù máy bay có to đến đâu cũng sẽ biến mất không vết tích.
Vương Nguyên bên cạnh hiểu được dụng ý đích thực của dầu, hít một hơi sâu, bỗng cậu nhíu mày, bàn tay được Vương Tuấn Khải nắm khẽ giật một cái. Sau gáy lạnh đi, trực giác cho cậu biết phía sau lưng không bình thường.
Bị theo dõi.
Bọn họ hai người giả vờ trấn tĩnh, phối hợp ăn ý cùng tách nhau ra. Vương Nguyên bật chốt an toàn, Vương Tuấn Khải cũng rút dao gấp ra, từ ống tay áo tuồn ra một thanh đoản đao ngắn bằng nửa cánh tay, cẩn thận nắm chắc.
Nếu như đối phương sử dụng súng, vậy Vương Nguyên sẽ bắn hạ. Còn là vũ khí lạnh, thì tuyệt không phải đối thủ của hắn.
Hắn chậm rãi cởϊ áσ sơ mi trắng ra, khoác lên bụi cây ngụy trang, để Vương Nguyên che chắn tạo thành góc độ lừa gạt thị lực, sau đó lẩn mất trong màu xanh rậm rạp của dây leo, không tiếng động tìm cách tiếp cận người nọ. Đối phương tựa hồ còn không biết Vương Tuấn Khải đã ra sau lưng mình, vẫn điềm nhiên lén lút quan sát bọn họ. Vương Nguyên vung vẩy tay, đột ngột quay lại nhìn chằm chằm nơi người đó đang nấp khiến hắn sửng sốt. Một khắc sửng sốt này, hắn không đề phòng bị người áp sát, đợi đến lúc phản ứng lại thì trên cổ đã có thêm một thanh đao.
Vương Nguyên tiếp nhận thanh đao, thay thế Vương Tuấn Khải uy hϊếp kẻ kia. Khi hắn đi lướt qua người cậu, Vương Nguyên bất giác giật mình.
Hắn chỉ mặc một chiếc áo thun trắng không tay bên trong, nên dù là trời xẩm tối, cậu nhìn thấy rất rõ những vết sẹo trên đầu vai cứng rắn, dù được may rất kỹ càng nhưng có thể biết được vết thương dữ tợn như thế nào. Vương Tuấn Khải chỉ là một tên trộm, sẽ không ăn khổ nằm sương như vậy chứ? Vương Nguyên nhất thời trầm tư, suýt chút nữa để người trong tay cậu chạy thoát. Vương thỏ con co giật mí mắt, quyết định tống một cú vào bụng người nọ, nghe tiếng rêи ɾỉ kêu đau mới hài lòng gật gù.
Cậu dí thanh đao quanh cổ gã, vẻ mặt âm u truy vấn: “Từ đâu tới?”
“Tôi, tôi, tôi chỉ là người bị nạn trong máy bay thôi. . .” Kia là một thanh niên không quá hai mươi, gương mặt sáng sủa thanh tú, ánh mắt chột dạ kiêng kị nhìn cậu: “Tôi tên là Từ Hạo Dương, mười chín tuổi, là, là sinh viên trường công nghệ thông tin-. . .”
“Ngưng. Tôi muốn biết cậu đi theo chúng tôi làm gì?”
Thấy thái độ hòa hoãn của Vương Nguyên, Từ Hạo Dương thở phào, nhẹ nhõm nói: “Tôi tỉnh lại không thấy ai nên chạy lung tung muốn kêu cứu, vừa vặn đυ.ng phải hai người đang ở đây. . .” Nói rồi liếc nhìn Vương Tuấn Khải, biểu tình có phần sùng bái: “Đại, đại ca này, anh thật lợi hại. . .”
Vương Tuấn Khải lúc này đã mặc lại áo sơ mi, vẻ mặt không biểu tình gì đặc biệt. Thấy hắn một bộ đóng vai mỹ nam tử cao lãnh khốc liệt không có ý định giao lưu với fan mới, Vương Nguyên đành mở miệng.
“Cậu có biết ở đây là đâu không?”
“Rìa đông của rừng Myanmar, cách đây năm kilomet là kết thúc lãnh thổ, bất quá ở biên giới là bộ lạc cổ xưa của Myanmar, chắc có thể nhờ vả được gì đó.” Từ Hạo Dương đứng dậy phủi tay chân, mong chờ nhìn hai người: “Có thể cho tôi theo được không? Đừng bỏ tôi ở lại chỗ này. . .”
“Cậu làm sao biết chúng tôi sẽ đến đó?”
“Ở đây toàn bộ thông tin đều bị phong tỏa, hơn nữa có kêu gào khản cổ cũng không có ai biết, chỉ có thể tự nhờ sức mình ra ngoài.” Cậu ta giải thích rõ ràng: “Hơn nữa chưa chắc người trong máy bay chết hết, nếu ra ngoài được cũng có thể thông báo cho chính phủ cứu viện, tránh thiệt hại thương vong.”
“Ừ. . .Người tốt. .” Vương Nguyên gật đầu, tỏ vẻ hảo cảm với người mới, đồng ý yêu cầu của cậu ta, chỉ là mọi việc nhất nhất đều phải nghe lời cậu, không được tùy ý hành động.
“Trong rừng này sinh vật gì cũng không thiếu, thậm chí có những loài khoa học còn chưa tìm ra. . .”
“Nói vậy, nếu tôi học khoa sinh, không cần làm luận án cuối năm, tùy tiện đến đây bắt một con bọ về cũng được điểm tuyệt đối.”
“Ha ha, cậu nói giống hệt một người bạn của tôi, đáng tiếc bây giờ cậu ta đang ở Santiago ăn chơi trác táng, chẳng bù cho tôi lang thang nơi này. .”
Vương Nguyên và Từ Hạo Dương cậu một câu tôi một câu hào hứng dọc đường đi, một mình Vương Tuấn Khải ở phía sau im lặng xuất thần. Rừng cây vốn khan hiếm ánh sáng, trời tối đi liền biến thành lỗ đen phiên bản nhỏ, bọn họ miễn cưỡng dùng đèn pin cùng điện thoại chiếu sáng mới thấy được lối đi. Vương Tuấn Khải luôn cảnh giác cảm nhận ra môi trường xung quanh thay đổi. Bọn họ vốn dĩ đang di chuyển trên đất bằng, vừa đến đoạn đường này liền sụt lún nghiêm trọng, xem ra đã đυ.ng đầm lầy.
Thật vất vả mới tránh khỏi bẫy rập, Vương Tuấn Khải dư quang nhìn thấy trong bóng tối có hai đốm xanh lục bắt mắt. Hắn kéo Vương Nguyên ra phía sau mình, Từ Hạo Dương thức thời chạy ra sau người mạnh, hoảng hồn nhìn ra hai đốm xanh kia là đôi mắt động vật.
Ánh sáng yếu ớt của điện thoại chiếu tới, chỉ thấy một con heo rừng nanh vuốt nhọn hoắt lừ lừ bò ra, mắt lập lòe phiếm quang, cái lưỡi đỏ lòm thô ráp dính nước bọt nhầy nhụa, phát ra âm thanh khò khè thèm khát.
. . .
Lưu Chí Hoành tròn mắt nhìn vết sưng chói mắt trên khóe môi Hoàng Kỳ Lâm, chớp chớp mắt thốt lên: “Muỗi cắn à?”
Hoàng thiếu gia sờ sờ vết ‘muỗi cắn’, ậm ừ trả lời: “Một con muỗi rất to.”
Thiên Tỉ mặt than đứng bên cạnh lặng lẽ cho thêm muỗi vào danh sách những côn trùng cần thủ tiêu tuyệt chủng, tránh để làn da mềm mại của bà xã đột nhiên xuất hiện dấu vết khả nghi.
Đám người Cửu Mệnh Miêu chỉ nhìn không nói, đồng loạt nhất trí cho rằng Hoàng Kỳ Lâm chứa nước trong não quá nhiều, dây thần kinh thắt nơ con bướm hỏng mất rồi.
“Hửm?” Lưu Chí Hoành chống cằm nhìn thấy màn hình desktop của Trình Trình, nhướng mày: “Tử Tước?”
“Yes, chính hắn. . .Này các người đừng hiểu lầm, tôi chẳng qua là muốn dụ cá cắn câu thôi.” Trình Trình cười đến âm u, lạnh giọng nói: “Hoàng Vũ Hàng có quen biết hắn.”
Trần Tuấn Tây trố mắt nhìn vẻ mặt băng tuyết mỹ nhân của Trình Trình, hơi tò mò sờ mũi. Trước giờ người này đối với ai cũng là thái độ vui vẻ thoải mái, sức sống tràn ngập còn mang theo vài ý trêu chọc ngả ngớn, chưa từng thấy cậu ta âm trầm như vậy bao giờ. Tiểu Trần Trần còn bận hiếu kỳ đâu, mấy người xung quanh đã run lên cầm cập, tự giác bò ra xa cái con người có nguy cơ phát ra điện áp năm trăm volt nào đó.
“Hoàng Vũ Hàng có quan hệ gì với hắn?”
“Tình nhân.”
“Khụ khụ khụ. . .”
“Angel à, cậu giận quá mất khôn rồi. . .Hoàng tiên sinh, khụ, chỉ là anh em kết nghĩa với Tử Tước thôi.”
“Phải không?” Một tiếng cười này của lãnh đạo khiến các đồng chí ủy viên thở dài nhìn nhau, tặc lưỡi tỏ vẻ ‘chuyện thường ngày trong nhà các hạ’, người nào lại quay về làm việc nấy.
“Anh có thông tin gì về Tử Tước không?” Lưu Chí Hoành nghiêng đầu, kéo góc áo Thiên Tỉ: “Nghe nói trước kia Tử Dật có tìm anh chữa bệnh cho một người mà?”
“Chính là cậu ta.” Thiên Tỉ không lưu tình hất cằm về phía bạn nhỏ bị ‘muỗi cắn’, lành lạnh nói: “Lần đó cậu ta bị đạn bắn.”
Bàn dân thiên hạ liếc mắt ngó Hoàng Kỳ Lâm, đương sự vẫn là chui vào góc sờ sờ vết sưng.
“Tớ không biết Tử Dật đó có quen với cậu nha?” Tương Dương không mặn không nhạt lười biếng truy xét: “Là thâm cừu đại hận hay là bông đào đây? Hử?”
Trình Trình nhướng mày như thể đã chiêm nghiệm được tinh hoa bí thuyết, chớp chớp đôi mắt phượng: “Tám phần mười vết cắn kia là của cái cậu Tử Dật gì đó rồi, aiiii, Tiểu Kỳ Kỳ, không ngờ cậu ở sau lưng quần chúng làm chuyện giấu giếm khó lường, nói cho cậu biết, đừng có lấy vải thưa mà che mắt thánh! Khai mau!!”
“Chỉ vô tình cắn trúng mà thôi. . .” Hoàng tiểu đáng thương nói được một nửa, phát hiện tia nhìn nhiệt đới như dao sắt lia vun vυ't tới đầu mình, đành nuốt nước bọt: “Trong lúc phấn khích thái quá không kiềm chế được bản thân. . .”
“À. . . . . . . .. .”
Hoàng Kỳ Lâm: “. . .” Ở chung với đám người từ một suy ba – từ ba suy chín này, sớm muộn gì cũng hóc ngôn ngữ, nghẹn mãi ở cổ mà chả dám khóc. . .
“Lại nói, tại sao lão đại còn chưa tới?” Trần Tư Lâm nhận được ánh mắt cảm kích của Hoàng Kỳ Lâm, sờ mũi: “Cũng đã hơn nửa ngày rồi nha.”
“Trên đường tiện thể bồi bổ tình cảm.” Trình Trình cười tà tà: “Không chừng đang ở khách sạn nào đó. . .”
Bộp. Một con chuột mini bay vèo đáp lên đầu tiểu thiên thần bé nhỏ, chỉ thấy Trình Trình ‘á’ lên một tiếng, Lưu Chí Hoành thu về thiết bị tấn công của cậu, lừ mắt.
Tuy là nói trẻ em ở tuổi này tò mò về vấn đề đôi lứa không sai, nhưng đừng có trưng ra cái biểu cảm vô sỉ không hợp với nhan sắc vậy được không?
“Không phải lại xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Trần Tuấn Tây lo lắng nói, nhớ lại một đêm hú còi ầm ĩ lần trước: “Tôi liên lạc với lão đại không được.”
“Từ từ, anh hai hành sự không lỗ mãng, chắc chắn là có nguyên do.” Trình Trình nhíu mày nhìn sang Hoàng Kỳ Lâm: “Sẽ không. . . dính dáng tới Tiểu Dật nhà cậu chứ?”
HẾT CHƯƠNG 20