[Khải Nguyên] Vệ Sĩ

Chương 19: Tai nạn

Mấy ngày sau đó, chung cư bị vây trong tình trạng sấm rền gió giật, mặc cho nhân dân căm hận oán thán, bầu trời vẫn là vẻ u ám xám đen, tùy thời có thể đổ nước xuống dìm chết bá quan văn võ.

Trong căn phòng xa hoa cấp độ một, sáu nàng tiên, khụ, sáu thiếu niên anh khí đầy mình, vẻ mặt nghiêm trọng nguy kịch như sắp đánh dã chiến thay phiên nhau ngồi ghế chủ tọa, lời lẽ đanh thép biện luận hùng hồn đồng loạt đưa ra chủ kiến cùng kế sách dụng binh của mình.

"Theo ta thấy, mỹ nhân ngoại bang hiện nay đã lành vết thương, băng thanh ngọc khiết, chi bằng tổ chức một bữa tiệc chúc mừng mỹ nhân, sau đó thừa lúc binh biến hỗn loạn, cá nước gặp nhau, điên long đảo phượng, gạo nấu thành cơm. . .Đinh thiếu hiệp, ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?!"

"Đột nhiên nhận ra Tiểu Trần đã trưởng thành. . ."

". . ."

"Các vị làm như vậy không phải nóng vội sao? Dục cầu bất mãn, ai da nhầm, dục tốc bất đạt, muốn làm gì cũng phải từ từ mà tiến, chầm chậm mà lùi, như vậy mới vẹn toàn hai bên. ."

"Vậy các hạ nói coi, chúng ta phải làm gì?"

"Đương nhiên là hỗ trợ, tiệc vẫn phải làm, nhưng dưới hình thức người người đều vui nhà nhà đều thích, hòa bình là mục tiêu, hữu nghị là nền tảng!!"

"Cá nước gặp nhau, gạo nấu thành cơm không phải là chuyện người người đều vui, nhà nhà đều thích sao?"

". . .Trắng trợn."

"Trắng trợn +1"

"Trắng trợn +92118"

"Tại hạ cảm thấy việc quan trọng bây giờ là chấn chỉnh nề nếp cùng kỷ cương lão đại, tránh để sau này huynh đệ tương tàn chỉ vì anh ấy thấy sắc quên bạn, đem vợ đội lên đầu."

"Huynh đài không biết truyền thống nhà lão đại là sủng thê chi đạo à?"

". . . .Xem ra lão đại hết hy vọng cứu chữa rồi, di truyền là một cơ chế sinh học ảo diệu đến mức fujoshi (*) cũng không đỡ nổi. . ."

Hoàng Vũ Hàng nhìn đống hỗn độn trước mắt, mặt hết đỏ lại trắng, ngó qua là thấy bất đắc dĩ bị tha đến đây. Hắn ngồi hơn hai tiếng đồng hồ nghe đám bạn nói nhảm như bắp rap liên thanh, da đầu tê tái quá nửa. Tôi một câu anh một câu, nói đi nói lại suốt cả buổi trời, Hoàng Vũ Hàng vẫn không hiểu rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.

"Vào trọng điểm đi, các người đừng coi đây là buổi offline thần tượng!" Phan Phan có xu hướng mấy kiên nhẫn, phóng dao phập phát găm dính bàn.

Hiện trường lặng ngắt vài giây, cuối cùng Hoàng Vũ Hàng ho khan một tiếng, kéo thế giới về lại thực tại.

"Cái kia, tôi muốn phát biểu."

"Mời nói."

"Nếu muốn một người thích một người, thật ra không khó lắm. . ." Hoàng tiên sinh chính khí đường đường nói. Mười con mắt còn lại đồng loạt phóng sang bên này. Hắn chột dạ giật mình: "Hai người đó. . .là ai vậy?"

"Chủ nhân, ngài còn nhớ Vương Nguyên ca không?"

"Có, ai thích anh ấy sao? Là chị gái nào?"

"Đúng là có người thích Vương Nguyên ca, nhưng không phải là chị gái." Trình Trình mỉm cười: "Là anh hai của tôi."

Hoàng Vũ Hàng sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy nụ cười của vệ sĩ nhỏ đầy ẩn ý. Hắn sờ mũi cố gắng áp chế cảm giác nóng mặt, lại ngại ngùng vô thức thốt lên: "Cũng là nam nam sao. . ."

"Giới tính lão đại không cần xác nhận cũng có thể cam đoan là giống đực, còn chị dâu Vương Nguyên thì có giấy bảo đảm của lão đại." Trần Tư Lâm nhún vai: "BL vương đạo."

Khóe môi Hoàng tiên sinh giật giật mấy cái, hiển nhiên đối với cách biểu đạt ngôn ngữ của Trần Tư Lâm cảm thấy mới mẻ. Hắn gãi đầu chuyển đề tài: "Tôi muốn biết tình hình hiện giờ của hai người họ. Bởi vì, hậu thuẫn chắc chắn mới có thể giúp tiền tuyến thành công."

Đám Cửu Mệnh Miêu nhìn nhau, tò mò bu bám tới chỗ Hoàng tiên sinh cung cấp thông tin cùng học hỏi bla bla các loại.

Riêng Trình Trình chỉ cúi đầu có điều suy nghĩ, Hoàng Vũ Hàng nói "cũng" là sao. . .

. . .

Vương Nguyên vừa lột được nửa cái áo, cửa phòng thình lình đẩy vào. Cậu cứng đờ, bàn tay đang giơ trong không trung cũng đình chỉ động tác. Vương Tuấn Khải đứng ở cửa phòng thoáng cái giật mình, xấu hổ xin lỗi một tiếng rồi vội vàng đóng cửa lại. Hắn hấp tấp không chú ý, lúc đóng cửa dập luôn ba ngón tay của mình vào khe hở.

Hít sâu.

Vương Nguyên nhìn sự việc xảy ra trong nháy mắt, á khẩu ". . ."

Nếu là trước đây, cậu nhất định sẽ không để chuyện này vào mắt. Cùng là đàn ông con trai, nhìn thân thể nhau cũng không thể đui mù viễn loạn, huống hồ cậu không phải loại người để ý đến tiểu tiết bé nhỏ dễ ghi hận. Vương Tuấn Khải chỉ vô tình bước vào, chính cậu lại là người quên chốt cửa, Vương Nguyên làm sao có thể thấy khó chịu.

Đương nhiên, đó là trước đây, nhấn mạnh - cường điệu - in đậm - gạch chân - viết ba lần.

Từ sau khi Vương Tuấn Khải đánh một đòn hiểm vào thế giới nội tâm tình yêu mỏng manh của vệ sĩ, Vương Nguyên như có như không bắt đầu mẫn cảm với tất cả mọi thứ liên quan đến hắn. Cả hai bởi vì cùng ở chung một nhà, cậu lại là vệ sĩ của hắn, cho nên đi ra đi vào mỗi ngày đều nhìn thấy nhau. Vương Nguyên da mặt mỏng làm sao có thể chịu được ánh mắt mong chờ của Vương Tuấn Khải, luôn luôn là người chủ động chạy đi trước, không nấu ăn thì cũng đi tắm, tắm tắm tắm, nấu nấu nấu đến phồng da tay, trôi sạch tế bào mà vẫn không dám quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải. Cậu không chán ghét việc hắn thích cậu, nhưng để tiếp nhận sự thật này thì có hơi trắc trở. Dù sao đã sống ngần ấy năm đột nhiên xảy ra chuyện không thể kiểm soát được, Vương Nguyên cực kỳ đau đầu. Mấy lần không nhịn được trộm liếc Vương Tuấn Khải, chỉ thấy hắn bày ra vẻ mặt tươi cười vui vẻ sảng khoái như bình thường, nhưng đáy mắt lại không giấu được sự u sầu bi thương khó hiểu. Hành vi cử chỉ của hắn không có gì đổi khác, nhưng ánh sáng trên người dường như dần phai nhạt.

Có ngốc cũng nhận ra, hắn không ổn.

Lẽ nào sức mạnh của sự dằn vặt tình yêu mãnh liệt đến vậy sao? Vương Nguyên cắn ngón tay nghi ngờ nối tiếp nghi ngờ, cuối cùng thở dài chạy đi thay quần áo, muốn một mình ra ngoài hít thở không khí.

Không ngờ trong lúc thay quần áo lại xảy ra việc này. . .

Được rồi, Vương Nguyên thừa nhận mình bị chuyện này xoay vòng vòng gần một tuần nay.

Cậu rón rén mở cửa, vừa định chuồn đi thì đυ.ng phải Vương Tuấn Khải đang đứng ở cầu thang nghe điện thoại, tay cầm bút, đôi mắt đen sẫm lạnh lùng nhìn chằm chằm dãy kí tự trên tờ giấy.

Vương Nguyên loáng thoáng nghe được vài chữ, lo lắng chạy tới.

"Cậu nói sao?" Vương Tuấn Khải xoay người, đâm sầm vào Vương Nguyên, hai người đồng loạt cứng ngắc một chút, sau đó Vương Tuấn Khải cúi người nhặt tờ giấy rơi dưới đất. Vương Nguyên không tự nhiên sờ mũi, cúi đầu nhìn tờ giấy.

Ngao Tử Dật?

"Anh biết rồi, ngày mai anh sẽ tới chỗ cậu, ừm."

"Cho tôi theo với!!"

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm cánh tay Vương Nguyên đang chụp lấy tay mình, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt cương quyết xen lẫn chút bối rối của cậu, khóe môi cong cong mỉm cười, xoa đầu Vương Nguyên.

"Cậu muốn đi đâu cũng được mà." Hắn thấy Vương Nguyên rụt tay lại, biểu tình có chút mất mác: "Đi chuyến này về. . .Cậu xin nghỉ phép vài ngày đi."

Tôi không muốn nhìn cậu nơm nớp tìm cách trốn tôi.

Vương Nguyên ngẩn người, bị hắn đẩy lên lầu: "Mau chuẩn bị đồ, chiều nay chúng ta đến Hong Kong."

Vương Nguyên đóng cửa phòng, tâm trạng vẫn còn treo trên mây. Cậu trốn hắn? Đúng vậy, hành vi của cậu trong thời gian này không phải trốn thì là gì.

Hắn thích cậu. . .Hắn không có lỗi, vì cớ gì cậu phải trốn hắn?

Vương Tuấn Khải, hắn rõ ràng ôn nhu như vậy. . .

Xùy xùy, sĩ khí nam nhi xẹp đâu mất rồi? Chỉ mới có vấn đề như vậy đã không còn tinh thần sao? Phi phi, bây giờ quan trọng nhất là tìm Tiểu Dật, đúng, tìm Tiểu Dật!

Vương Nguyên hùng hùng hổ hổ xách balo oai phong bước ra trận, vừa nhìn thấy Vương Tuấn Khải đứng gọi taxi, nội tâm giật tưng một cái, lập tức ỉu xìu, ôm khung cửa trượt xuống. . .

Suốt đoạn đường đi Hong Kong, từ xe đến máy bay, Vương Nguyên một mực giả điên, ngủ li bì không (dám) mở mắt. Có mấy lần cậu vô ý ngủ thật, đầu tựa vào vai Vương Tuấn Khải bên cạnh lại hốt hoảng dời đi, cuộn tròn trong góc xe cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình.

Từ lúc sinh ra cho đến, lần đầu tiên Vương Nguyên cảm thấy mệt mỏi đến vậy. Cậu nỗ lực duy trì tỉnh táo, rốt cuộc lên máy bay xong liền ngã gục, ngủ tới bất tỉnh nhân sự.

Vương Nguyên mơ thấy một giấc mơ, trong đó cậu mặc một bộ tây trang trắng muốt thánh khiết, đứng trên lễ đường tràn ngập ánh sáng, phong cảnh xung quanh rực rỡ xinh đẹp lạ thường, trang hoàng hoa lệ như đám cưới của một hoàng tộc Anh quốc.

Sau đó, cửa lớn mở ra, cô dâu bước vào, chiếc váy dài chấm đất màu trắng tinh khôi vẽ nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Nhưng đến lúc Vương Nguyên thấy được gương mặt của cô dâu rồi, hận không thể ngất xỉu luôn tại chỗ.

Vương Tuấn Khải?

Vương Tuấn Khải?! Vì sao lại là Vương Tuấn Khải?!!! Wei shen ma!!!

Cậu trong giấc mơ hét lên, đất trời rung chuyển, quang cảnh đảo lộn quay cuồng giây lát. Vương Nguyên kinh hãi mở mắt ra, nuốt nước bọt điều chỉnh hơi thở. Cậu giật mình, đột nhiên cảm thấy không đúng. Xung quanh tối đen như mực, trong không khí vương vãi mùi máu tươi nồng đậm pha chút hương thơm đặc trưng của xà phòng giặt quần áo, âm thanh tim đập thình thịch ngay tại bên tai. Vương Nguyên thử cựa quậy, phát hiện mình được người ôm vào trong l*иg ngực, mặt dán lên hõm vai người kia.

Vương Tuấn Khải?

"Vương Tuấn Khải?" Vương Nguyên khó khăn nhúc nhích bàn tay, e dè vỗ vỗ lên lưng Vương Tuấn Khải vài cái, cảm giác ướŧ áŧ dính dấp làm cậu cứng người. Cố lay hắn vài cái, Vương Tuấn Khải chầm chậm tỉnh lại.

"Anh không sao chứ? Đây là chuyện gì? Chúng ta không phải đang ở trên máy bay sao? Chúng ta. . ."

"Đừng cử động. . ." Hắn thì thào, hơi thở có phần dồn dập, Vương Tuấn Khải sờ soạng sau lưng một chút, cảm thấy không gian phía sau đủ để hắn ngồi xuống, bèn lùi dần về sau, không ngờ đầu đυ.ng phải vali hành lí của người khách nào đó, đau đến trắng bệch mặt mũi.

Độ ấm trên người thoáng cái mất đi, Vương Nguyên trở tay không kịp, hơi sửng sốt, nhưng lập tức trấn tĩnh lại. Cậu bật chế độ phát sáng của đồng hồ, vừa nhìn thấy tình hình trước mặt liền lạnh hết sống lưng.

Hành lí lung tung nằm khắp nơi, người nằm la liệt trên sàn, ghế ngồi gãy đổ ngã đè lên người họ, một phần bên hông máy bay bị móp vào khá sâu, Vương Nguyên thậm chí còn có thể nhìn thấy một vị khách bị chèn giữa các vật dụng kim loại, đầu biến dạng, vẻ mặt dữ tợn trợn trắng mắt.

Cậu ngơ ngác, vô thức chuyển ánh sáng về phía Vương Tuấn Khải. Chỉ thấy hắn khó khăn tựa vào lưng ghế trước, nửa gương mặt đầy máu, màu đỏ tươi chảy dọc xuống chiếc áo sơ mi trắng toát, phi thường chói mắt. Vương Tuấn Khải miễn cưỡng nhắm mắt ngăn máu lọt vào khe mi, sắc mặt không tốt, nếu không phải l*иg ngực hắn còn phập phồng lên xuống, Vương Nguyên suýt chút nữa tưởng hắn là người chết luôn rồi.

"Sao lại thế này?" Vương Nguyên biết cậu được hắn che chắn, trên thân thể không tổn hại chút nào, sững sờ bò xuống lau vết máu trên hắn, run rẩy hỏi: "Chuyện gì xảy ra??!"

"Máy bay. . .bị bắn. . .Chúng ta rơi xuống, cách đây. . .cách đây nửa tiếng đồng hồ. . ." Hắn đứt quãng nói, ho sặc sụa.

"Anh. . .Anh, anh. . ." Vương Nguyên vừa gấp vừa sợ, nâng hắn ngồi ổn định trên ghế rồi lần tìm balo. Cậu bình thường vẫn hay xây xát này nọ, lúc nào cũng mang bông băng thuốc đỏ theo bên mình. Chỉ sợ vết thương của hắn quá nghiêm trọng, mấy cái loại sơ cứu này không làm gì được. Cậu trước hết xem xét vết thương, cũng không quá đáng sợ, tạm thời xử lí vệ sinh cầm máu một chút. Vương Tuấn Khải gục đầu vào người cậu, hưởng thụ đãi ngộ bất đắc dĩ trong hoàn cảnh trớ trêu. Máy bay của bọn họ vốn dĩ không đi qua con đường này, có người cố ý thay đổi lịch trình cùng chuyến bay, cuối cùng dồn bọn họ đến đây, thủ tiêu nhanh gϊếŧ gọn.

Hắn cảm thấy, có người cố ý nhằm vào máy bay, hay nói trắng ra là nhằm vào người trên chuyến bay này.

Lúc máy bay có dấu hiệu bất ổn, hắn đã nao nao, về sau càng lúc càng rung lắc, tiếng nổ như gần như xa vang lên, cả hành khách lẫn tiếp viên đều bị dọa thét lên. Đèn phụt tắt, nguy cơ chết chóc mỗi lúc một lớn. Vương Tuấn Khải cái gì cũng không quản nữa, chỉ biết nhào tới ôm Vương Nguyên, đem cậu bao bọc trong ngực mình.

May mắn máy bay không nổ. May mắn Vương Nguyên không sao.

Hắn trước giờ không phải người suy sụp khi người bên cạnh mình đột ngột mất đi, cũng không phải chưa từng chứng kiến thân nhân chết trước mặt mình, nhưng vừa rồi hắn thật sự kinh sợ, cảm giác khủng hoảng đến giờ mới tạm lắng xuống. Trong ánh sáng chập chờn nhập nhoạng nhìn thấy đôi mắt lo lắng của cậu, Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng thả lỏng tinh thần. Hắn vươn tay ôm cậu, suy yếu nói: "Cậu không sao hết, thật tốt. . ."

Vương Nguyên nghĩ muốn giãy ra, nhưng lại mềm lòng, an tĩnh để hắn ôm.

Bầu trời hừng đông rọi vài tia nắng xuống mặt đất, chiếu đến từng phân tử khói xám xịt lởn vởn quay khối sắt vụn nhàu nát.

Vương Tuấn Khải đá mạnh cánh cửa, che mắt thích ứng ánh sáng, sau đó kéo Vương Nguyên ra ngoài.

Cả hai người đều ngây ngốc nhìn cảnh vật xung quanh, hai mắt mở to.

Đây là. . .rừng nguyên sinh Myanmar?

HẾT CHƯƠNG 19

(*) Fujoshi: tiếng Nhật có nghĩa là fan girl, hủ nữ các loại.