5.
"Thật xấu hổ, a. . .!" Trương Tiểu Phàm một bên kêu rên sung sướиɠ một bên đỏ mặt lắc đầu, thực tế y làm vậy chỉ khiến cho tình thú giữa hai người bùng nổ mà thôi. Thiếu niên phóng khoáng lắc lư lay động, thân thể nhạy cảm phản ứng, hai chân thon dài trắng nõn bị bấm ra vết hồng hồng, bắp đùi trong một mảnh rối tung ướŧ áŧ nhầy nhụa. Dâʍ ŧᏂủy̠ cuồn cuộn từ hoa huyệt tuôn ra, không ngừng làm trơn hỗ trợ luật động, dính dấp tại hạ thể làm cho thiếu niên càng thêm phần hư hỏng.
Thiếu niên bị thao ép vào tường, cánh mông cong mẩy rung rinh liên tục di động, nước da^ʍ bắn tung tóe ra ngoài, tạo thành âm thanh kí©ɧ ŧìиɧ kịch liệt, y còn ngại chưa đủ mà vươn tay vạch hai mép hoa huyệt giãn căng tận cùng, mê muội nỉ non: "Tao hoa huyệt quá sướиɠ. . .Tao hoa huyệt thích nhất là được đại kê ba thao cắm. . .Ưm~ Đại kê ba thật lớn, đều làm cho tiểu da^ʍ ma muốn nghiện. . ."
Hoa huyệt run run co giật, buộc chặt côn ŧᏂịŧ không rời, đói khát vặn xoắn lấy qυყ đầυ, cố ý làm cho nó đâm sâu vào chỗ mềm mại. Thiếu niên thỏa được ý nguyện, hài lòng rêи ɾỉ, đẩy nhanh tốc độ cắm rút, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ: "A a! Đai kê ba mau thao nát tao hoa huyệt! A~ A~!"
Lâm Kinh Vũ ôm y bế bổng trên không trung, hai cánh tay dễ dàng luồn qua hai chân, kéo dang ra. Trương Tiểu Phàm tao lãng hô lên, hưng phấn chịu bị thao, tư thế này càng khiến cho côn ŧᏂịŧ đâm mạnh vào chỗ mẫn cảm, khiến cơ thể thiếu niên run rẩy liên hồi, đẩy đến cao trào.
"Hảo thích, hảo thích!! A!! Nhanh, nhanh nữa! Nhanh nữa! Ta sắp ra, sắp ra. . a. . .A!!!"
Đợi cho thiếu niên phát tiết xong, Lâm Kinh Vũ vẫn còn đề thương ra trận, hắn lật cậu quay lưng về phía mình, từ phía sau hung hăng cắm phốc vào cúc huyệt. Nơi này sớm đã phát lãng, lúc nãy cao trào không ngừng chảy nước, làm cho cổ họng hắn bất giác khát khô, chẳng hề nghĩ nhiều đã gấp gáp xông vào. Trương Tiểu Phàm suy suyễn kêu lên, thân thể theo bản năng co giật, nuốt côn ŧᏂịŧ cực đại vào bên trong.
"Lại muốn thao da^ʍ huyệt. . ." Thiếu niên mất hồn nức nở, mông vểnh cao, thiếu chút nữa ngã xuống giường, Lâm Kinh Vũ kịp thời ôm được cậu, một bên cày cấy sáp nhập cúc huyệt, một bên cầm lấy tiểu ngọc hành vuốt ve, một trước một sau âu yếm chà xát.
Tư vị bị thao phía sau khác hẳn phía trước, Trương Tiểu Phàm tuy là người song tính nhưng vẫn mang thân phận nam nhân. Y liếʍ liếʍ môi, cảm nhận côn ŧᏂịŧ đi từ từ vào người, đỉnh đến chỗ nào đó.
"Ưm!"
Là chỗ này!
"Ưm! Ưm! Đừng!" Trương Tiểu Phàm đột nhiên giãy dụa, đáng tiếc bò không thoát khỏi tay người phía sau, chỉ có thể vặn vẹo chịu đựng: "Ưm! Nơi đó, nơi đó. . .A!!"
Lâm Kinh Vũ chẳng biết là ngầm hiểu ý hay tự mình mày mò ra, bỗng dưng điên cuồng va chạm chỗ kia, mông thiếu niên bị hắn đâm giật nảy lên, thân thể ửng hồng cũng bắt đầu ngứa ngáy.
"A! Sao có thể. . .!! Ưm ưm!" Vốn dĩ nghĩ rằng hoa huyệt mới là nơi thích hợp gây kɧoáı ©ảʍ, nào ngờ. . . Trương Tiểu Phàm trong cơn sảng khoái từ từ dâng cao cảm giác được cả hai cái huyệt đều rùng rùng ngứa lên, như thể hoan ái từ nãy đến giờ mới chỉ là khai vị vậy.
"A! A!"
Lâm Kinh Vũ nhạy bén phát hiện Trương Tiểu Phàm có biến hóa, thiếu niên cong eo kinh ngạc, càng kinh ngạc mông lại càng kẹp chặt lợi hại, hắn ám trầm nhìn y, đột ngột đè cậu áp sát giường, hung mãnh rào rào tiến công.
"A! A! Quá nhanh! Quá nhanh!!" Trương Tiểu Phàm bị đâm trượt về trước, hai tay nắm chặt sàng đan, thân thể lắc lư với biên độ lớn, chân tay cũng tê rần mềm nhũn. Y chẳng còn tinh lực phản kháng, chỉ có thể hé miệng thở dốc, cúc huyệt hoàn toàn mở rộng, mị thịt hồng phấn cuồng dại co khép chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, lại bị đâm bất ngờ khiến dâʍ ɖị©ɧ loạn bắn ra giường, không thể khống chế.
"Không được, không được. . .!" Trương Tiểu Phàm không chịu nổi khoái ý, hạ thể nóng hổi khó có thể điều khiển, cúc huyệt bị đâm rút liên tục sinh ra tê dại, toàn thân cũng theo đó mà vô lực không còn sức. Hoa huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy xuân thủy, hòa lẫn với dâʍ ɖị©ɧ phía sau chảy xuống đùi, làm cho bên trong trơn bóng nhớp nháp, ướŧ áŧ nóng bừng.
Điểm mẫn cảm không ngừng bị đυ.ng chạm làm cho Trương Tiểu Phàm không còn thời gian chạy nước rút. Bởi vì đã phát tiết một lần nên ngọc hành rất lâu mới có thể cao trào lần nữa. Nhưng tựa hồ là kɧoáı ©ảʍ từ hai tao huyệt quá lớn nên tiểu ngọc hành co giật vài cái, yếu ớt bắn ra.
Trương Tiểu Phàm chưa kịp thở gấp, đã cảm thấy người phía sau tăng tốc, sau đó chẳng ngoài dự đoán mà bắn vào trong y, nóng đến nỗi cả người y run lên, hai tao huyệt đồng loạt co giật.
Thiếu niên cứng cả người, chật vật kêu lên: "A, ra. . .!!"
Đại lượng dâʍ ŧᏂủy̠ từ hoa huyệt bắn ra ngoài, đồng thời cúc huyệt cũng vang lên tiếng xì xì, theo nếp uốn nhỏ bé mà chảy dịch. Lâm Kinh Vũ ôm Trương Tiểu Phàm nằm xuống, hưởng thụ dư vị sau cao trào.
. . .
Trương Tiểu Phàm ở thành trấn rất nhanh tìm được manh mối, làm rõ sự việc. Mọi chuyện không phức tạp như bọn họ nghĩ, nhưng cũng khiến y đau đầu không ít.
"Là do ngươi?" Trương Tiểu Phàm nhíu mày nghe Lâm Kinh Vũ giải thích, nhịn không được liếc mắt trừng hắn: "Ngươi có ý đồ gì?"
Thì ra số lượng ma khí ở thành trấn nhiều như thế là do một phần "công lao" của Lâm Kinh Vũ. Tên quỷ háo sắc này thế mà dám dẫn theo bầy đàn đến đây, tràn vào lãnh địa phàm nhân, chẳng biết đang mưu tính cái gì.
"Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi muốn hại người dân, ta tuyệt đối không bỏ qua. . ."
"Ta không có." Lâm Kinh Vũ vẻ mặt không đổi, giọng điệu lành lạnh chẳng có vẻ gì là chân thành, nhưng hắn không có nói dối: "Đúng là ta dẫn họ đến, nhưng chỉ là hồi cố hương mà thôi."
"Hồi cố hương? Về quê? Về nhà?" Trương Tiểu Phàm không hiểu: "Nhà của họ ở đây?"
"Đúng hơn là nhà của thê tử họ."
Trương Tiểu Phàm đầu đầy nghi vấn.
Lâm Kinh Vũ cũng không ngại ánh mắt y sắc bén, chậm rãi nắm tay y, kết quả người ta không cho còn tát hắn một cái, "ác quỷ háo sắc" yên lặng ngồi đó, đáng thương hề hề.
"Rừng Trúc Lâm không phải có tin đồn, ai đi ngang đó lại mộng xuân thì chắc chắn sẽ bị ma quỷ trong rừng bắt đi sao?" Lâm Kinh Vũ nói: "Ma quỷ dĩ nhiên có tồn tại, nhưng không chỉ có một người."
Chân mày Trương Tiểu Phàm giật giật, không chỉ có một người?
"Đúng hơn là, có đến một đội quân."
Trương Tiểu Phàm câm lặng.
"Bọn họ đều là tướng sĩ của tiền triều, bị lạc vào khu rừng đó, nơi nọ vốn là cấm địa tiên nhân, giăng kết giới cùng bẫy rập khắp nơi. Quân sĩ không thể thoát ra, ở trong đó chết dần chết mòn, dương thọ chưa tận mà oán khí quá lớn, sau khi chết biến thành quỷ binh, thường thường sẽ trêu chọc người qua đường." Lâm Kinh Vũ bổ sung: "Nhưng cái gì cũng có chuyện ngoài ý muốn."
"Có người chòng ghẹo phàm nhân, rốt cuộc bị báo ứng, cuối cùng thế mà nảy sinh tình cảm với phàm nhân đó, sợ mình cô đơn nhiều năm, liền bá vương ngạnh thượng cung bắt người đó đi. Ngày qua ngày hai bên nhất kiến chung tình, về cùng một nhà, các huynh đệ khác thấy thế cũng học theo." Lâm Kinh Vũ tổng kết: "Cho nên mới có nhiều người bị mất tích như vậy." Chứ không phải một mình hắn bắt đâu a, oan uổng.
"Vốn dĩ bọn họ không có cách nào hồi cố hương, chung quy trận pháp tiên nhân quá mạnh, dù sống hay chết thì đều bị vây trong rừng Trúc Lâm. Mãi cho đến khi các ngươi đốt rừng, phá hủy trận pháp từ bên ngoài, bọn ta mới có cơ hội được tự do. Ta liền dẫn họ về thành này, sau thời gian một tuần trăng sẽ đi."
Trương Tiểu Phàm kinh ngạc khó tin, im lặng một hồi, nói: "Còn ngươi? Ngươi sao lại bắt ta?"
"Ta vốn dĩ không muốn bắt ngươi." Lâm Kinh Vũ u oán nói: "Ta chờ ngươi tự mình đến. Nhưng mà, ngươi đã quên."
Y quên? Trương Tiểu Phàm nhéo hắn. Lâm Kinh Vũ vẻ mặt như nương tử bị uất ức, kể lể: "Ngươi còn nhớ Lâm gia tiền triều chứ?"
Trương Tiểu Phàm suy nghĩ một chút, y năm mười tuổi đã lên núi bái sư, chuyện về tiền triền không có bao nhiêu ấn tượng. Thứ duy nhất nhớ chính là mình vốn là con cháu thế gia, nhưng vì sau xảy ra phiến loạn, người trong gia tộc đều bị cừu sát, y thì được một tướng quân cứu kịp, nhưng vì quá sợ hãi nên thân thể tự động quên đi ký ức đó.
"Ta chính là vị tướng quân đó." Lâm Kinh Vũ trịnh trọng nói.
Trương Tiểu Phàm rùng mình, chà chà tay, vừa rồi là ảo giác của y sao? Cư nhiên thấy được ánh mắt "thâm tình" của hắn!
Trương Tiểu Phàm nhớ lại, lúc nhỏ y rất ít nói, sau khi được cứu về thì càng trầm mặc. Bất quá y luôn lẽo đẽo theo sau một người cao lớn, tuy rằng trên người đối phương thường xuyên mặc giáp cứng rắn nhưng lại rất chiều y, khiến y dần sinh hảo cảm ỷ lại, cực kỳ yêu thích đối phương. Có một ngày y bị đối phương ôm, liền oán trách vì sao đối phương lại mặc y phục khó chịu như vậy, người nọ liền nói, ngoại trừ mẫu thân ra chưa có ai tự tay may quần áo cho hắn.
Trương Tiểu Phàm nói, ta may là được.
Người nọ liền đáp, chỉ có thê tử mới được may y phục cho tướng công.
Trương Tiểu Phàm khẳng định, vậy ta làm thê tử của ngươi.
". . ."
Lâm Kinh Vũ mặt than không động, ánh mắt hàm chứa thiết tha nhìn y: ". . ."
". . ." Trương Tiểu Phàm ôm đầu đập vào bàn.
Năm đó ta mới bao nhiêu tuổi a! Sao lại khờ dại như thế!
Một tuần trăng sau đó, âm khí tiêu tán, mất hút không thấy tăm hơi. Các sư huynh đệ trở về phục mệnh, tuy rằng có bắt được vài kẻ không phải người, nhưng chẳng thể xử lí, vì hễ cứ bọn họ muốn ra tay thì lại có một kẻ xuất hiện phá hỏng, cứu đối phương ra. Trương Tiểu Phàm chẳng dám hó hé gì, y có thể tố cáo đó chính là Lâm Kinh Vũ sao?! Nhưng suy đi ngẫm lại bọn họ cũng chỉ là muốn về thăm nhà, không làm hại ai nên y đành im miệng.
Lại qua vài tháng, Lâm Kinh Vũ mất tích. Trương Tiểu Phàm buồn bực nghĩ, có lẽ hắn đã về rừng Trúc Lâm, sau này. . .còn đến tìm y nữa không?
Không hiểu sao cảm thấy rất khó chịu.
Tiểu Thập Thất thường thường tỏ ra mình rất thâm hậu, hôm nay lại vui mừng ra mặt, Trương Tiểu Phàm hỏi nó có chuyện gì, nó liền hào hứng kênh kiệu vênh mặt: "Nghe nói hôm nay sư phụ thu một đồ đệ mới, lớn hơn đệ rất nhiều tuổi, có người lớn tuổi như vậy gọi đệ một tiếng "sư huynh", thật là mát lòng mát dạ làm sao~"
Trương Tiểu Phàm: ". . ."
Trương Tiểu Phàm bỏ qua nó, đi ngang chính điện, y không có hứng thú lắm với sư đệ mới, dù sao y cũng đã có chừng ấy sư đệ. Nhưng lúc y vô thức nhìn vào trong chính điện, kiếm trong tay thiếu chút nữa quăng mất.
Lâm Kinh Vũ!
Trong lúc Trương Tiểu Phàm còn ngây người, đại sư huynh đã dẫn kẻ kia ra, cười nói ôn hòa, hào sảng giảng giải môn quy, sau đó đem người đẩy cho Trương Tiểu Phàm: "Mọi người đều ổ chung, chỉ có đệ ở một mình. Tiểu Kinh Vũ mới nhập môn còn chưa hiểu nhiều, đệ chiếu cố đệ ấy nhé."
Trương Tiểu Phàm: ". . ." Có lầm không a? Tiểu Kinh Vũ?!
Lâm Kinh Vũ mặt than không nhúc nhích, trong mắt lóe lóe. Hắn rất ngoan ngoãn tò tò theo sau Trương Tiểu Phàm, gây áp lực cho y.
Trương Tiểu Phàm chẳng biết hắn làm thế nào có thân xác phàm nhân, nhưng xem chừng không phải bàng môn tà đạo, nếu không sư phụ đã sớm phát hiện, một chưởng đánh chết luôn. Lâm Kinh Vũ chiếm được đồng tình của y, càng mặt dày theo sát, cọ cọ cọ cọ, khiêng người lên giường ăn luôn.
Mỹ mãn.
Bởi thế từ đó, Trương Tiểu Phàm thường xuyên lưng đau eo mỏi, mắng nhiếc mỗi sáng.
"Chết tiệt, tên quỷ háo sắc. . .!!!"
END