4.
Lâm Kinh Vũ thấy Trương Tiểu Phàm không tin hắn, cũng không dài dòng. Hắn nhấc vạt áo phủi phủi vài cái, cảnh vật xung quanh trở về căn nhà trúc bên suối.
"Ngươi quả nhiên cố ý lừa ta." Trương Tiểu Phàm sầm mặt, lùi xa hắn, thập phần cảnh giác dòm ngó vật dụng cùng cây cối ánh nắng, còn đang xem xem mấy thứ này là thật hay giả.
Lâm Kinh Vũ im lặng xem như ngầm đồng ý, thật ra đây là chủ ý của các huynh đệ hắn, nghe nói trước kia có người muốn bắt vợ cũng dùng cách này, còn thành công cướp được vợ, cho nên mới hiến kế cho hắn.
Trương Tiểu Phàm nghe xong dở khóc dở cười, cái gì là cướp vợ? Tân nương tử muốn gả vào nhà chồng thì phải có sự đồng ý của hai bên tộc họ có biết không?
"Nhưng tộc họ nhà ta đã chết hết rồi." Lâm Kinh Vũ mặt than nói.
". . ." Vì thế ngươi bá vương ngạnh thượng cung chơi trò cường thủ hào đoạt? Trương Tiểu Phàm cảm giác được cái gọi là tự đào mồ chôn mình.
"Nhưng ngươi cũng không được làm như thế với ta!" Y cắn răng nói: "Ngươi, ngươi thế mà tiền trảm hậu tấu, hủy đi thanh danh một đời của ta, còn giam ta ở chỗ này, ta làm sao có thể nguyện ý. . .?! Hơn nữa thân phận của ngươi là gì đến giờ ta còn chưa rõ, ngươi tốt nhất đừng chạm vào ta!"
Nói tốt như vậy, sau đó Lâm Kinh Vũ quả thật không chạm đến Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm ngây người trong nhà trúc, cũng không biết qua bao nhiêu ngày, Lâm Kinh Vũ thường thường vẫn lui tới đứng từ xa nhìn y, chỉ đơn giản là nhìn thôi.
Cái điệu bộ ngóng trông như hòn vọng phu ấy là gì? Trương Tiểu Phàm phun tào. Y nhịn không nổi nữa, hùng hổ lôi hắn đến: "Ngươi rốt cuộc muốn gì?"
"Ta. . ." Lâm Kinh Vũ mở miệng, nhưng chưa kịp nói tiếng nào, một trận động đất rung chuyển khiến hắn lảo đảo. Hắn tối sầm mặt mày, quay đầu nhìn về phía cửa lớn, nơi không biết từ khi nào đã tụ tập một đám người, tay cầm kiếm tay mang đao, âm dương quái khí hung thần sát án lao về phía mình.
"Sư huynh?! Các sư đệ?!!" Trương Tiểu Phàm mừng rỡ, lại hoảng hốt nhìn Lâm Kinh Vũ, chỉ thấy hắn cau mày, túm cổ tay y lôi về mình, dường như có ý muốn dẫn y chạy trốn. Nhóm sư huynh sư đệ trông thấy vậy càng tức giận phi như bay, đồng thời giương cung bạt kiếm nhằm vào Lâm Kinh Vũ.
"Mọi người, khoan đã. . .!" Trương Tiểu Phàm giật mình hét to, nhưng đã chậm, đao kiếm quang ảnh trùng trùng điệp điệp đâm về phía Lâm Kinh Vũ, chỉ là y đã sớm đoán được, mấy thứ này không hề ảnh hưởng gì đến hắn.
"Tiểu Phàm, mau về với bọn ta!!" Đại sư huynh quát to, hai tay kết ấn, sử dụng chiêu thức gần như hủy diệt tu vi, mạo hiểm đánh một ván cờ với Lâm Kinh Vũ. Các sư huynh đệ xung quanh cũng đồng dạng kết ấn, tựa hồ sẵn sàng đồng quy vu tận với ác quỷ sống trong rừng Trúc Lâm này.
Lâm Kinh Vũ nhíu mày.
"Ngươi không được sát hại họ!!" Trương Tiểu Phàm lớn tiếng chắn ngang cuộc chiến, lực bất tòng tâm bị kẹp giữa thế giằng co: "Mọi người đừng tổn thương hắn!"
"Tiểu Phàm! Mấy ngày nay đệ ở chỗ này chịu không ít khổ hay sao lại bênh vực cho ác quỷ đó!"
"Tiểu Phàm, trở về! Hắn là đại ma đầu hằng năm đều bắt người về chơi đùa, sao có thể có nhân tính! Đệ đừng bị hắn mê hoặc! Mau trở về!!"
Lâm Kinh Vũ nhìn ranh giới cuộc chiến bị đẩy lùi về mình, khóe môi mấp máy: "Ta không có. . ."
Nhóm người chẳng để cho hắn có cơ hội kéo giãn khoảng cách, nhanh chóng lấy thế tấn công như vũ bão thừa thắng xông lên, Trương Tiểu Phàm không hiểu sao thấy thật khó chịu, y không phải vì các sư huynh đệ ỷ đông hϊếp yếu tấn công Lâm Kinh Vũ, mà là Lâm Kinh Vũ căn bản không hề phản kháng. Mọi người đến cứu y, y rất cảm kích cũng rất vui vẻ, nhưng mà. .
Lâm Kinh Vũ. . . Hắn. . .
Ngọn lửa bùng lên trong tích tắc, không biết là ai đã đốt lửa ở bên ngoài, dường như họ cũng đã đoán được Lâm Kinh Vũ đao thương bất nhập, phù phép bất xâm cho nên quyết định hủy diệt khu rừng này, để hắn không còn chỗ dung thân.
Lửa đỏ rất nhanh nhấn chìm căn nhà trúc nhỏ bé, khói xám mù mịt bốc lên làm cay mắt Trương Tiểu Phàm. Ngay cả khi y chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì trận chiến đã xong rồi sao? Trương Tiểu Phàm ngây người, chỉ có thể nhìn bóng Lâm Kinh Vũ dần mất hút sau làn khói nồng đậm. Hắn có lẽ đã chạy đi, tìm đồng minh, hoặc là. . .
Chạy trốn.
Buồn cười, hắn là vương giả nơi này, sao có thể nói chạy là chạy?
"Tiểu Phàm, đi!!!"
Trương Tiểu Phàm nhìn mọi người chật vật, cắn răng cùng bọn họ trốn thoát khỏi Trúc Lâm.
Sự việc rừng Trúc Lâm bị thiêu cháy lan truyền khắp tứ phương, có kẻ cảm khái, có kẻ kinh hãi, cũng có người thường xuyên ngẩn người ngồi một chỗ nhớ đến những cảnh tượng khó có thể quên.
Đã ba tháng kể từ ngày chạy khỏi rừng Trúc Lâm, Trương Tiểu Phàm vẫn chưa thể khôi phục bình tĩnh như trước kia. Dù thường ngày y tỏ ra không có vấn đề gì, nhưng các huynh đệ trong sư môn luôn thấy y lơ đãng mất tập trung, thậm chí có nhiều khi bị sư phụ nhắc nhở, y vẫn không thể ngừng suy nghĩ.
Mọi người gặng hỏi mãi, chỉ biết y chịu ảnh hưởng của việc ngày ấy, chẳng qua bọn họ không có cách giải quyết, chướng ngại tâm lý chỉ có thể để bản thân Trương Tiểu Phàm tự vượt qua.
Tiểu Thập Thất thấy Trương Tiểu Phàm ngồi thừ ra trong hoa viên môn phái, ai thán thở dài một câu "nghiệp chướng", chắp tay sau mông như thế ngoại cao nhân tay áo không nhiễm bụi trần, tà tà đi tới gần y: "Sư huynh, sư huynh có nhớ hôm nay chúng ta cần phải làm gì không?"
Trương Tiểu Phàm sực tỉnh, miễn cưỡng đáp: "Không phải sư phụ dặn chúng ta đêm nay đi thám thính tình hình thành trấn dưới chân núi sao. . ?"
"Phải a, thế sao huynh còn chưa chuẩn bị?"
Tiểu Thập Thất thấy Trương Tiểu Phàm luống cuống đứng dậy, suýt vấp phải đá, lắc đầu: "Sư huynh, hành sự cẩn trọng, chú ý mục tiêu."
"Ta. . .biết rồi." Trương Tiểu Phàm vuốt trán, cầm kiếm đi ra ngoài. . .Thiếu chút đυ.ng đầu vào cột đình.
Tiểu Thập Thất: ". . ." Ài. . .
Sư phụ ban xuống lệnh này, coi như là khảo nghiệm cho các đệ tử chưa xuất sư. Thực tế tình hình trong thành trấn dưới chân núi khá là nghiêm trọng, nghe nói gần đây tà linh xâm nhập vào nơi đó rất nhiều, âm khí tích tụ, thi khí tràn ngập, khiến thành trấn này bị bao trùm bởi tử vong, có nhiều người vì quá yếu nên đã sinh bệnh vài ngày không dậy nổi. Không ai biết là thế lực nào đã âm thầm trà trộn vào thành trấn, vì thế dưới cương vị là môn phái tọa trấn tại nơi này, sư phụ của Trương Tiểu Phàm triệu tập môn đồ, giao cho mỗi người một vài pháp bảo điều tra thực hư phải trái.
Trương Tiểu Phàm vốn dĩ xuống núi cùng các sư huynh, nhưng trong sư môn vừa mới có người gia nhập còn non trẻ, sư huynh đều phải hướng dẫn cho họ. Đáng lẽ ra y cũng là một trong số người dẫn dắt, nhưng là do trạng thái của y không khả quan nên mới bị bỏ qua.
Thôi, một mình thì có sao.
Trương Tiểu Phàm ôm tâm lý này, đơn độc xuống núi, ghé ngang một quán trọ nghỉ tạm, thuê phòng chữ Thiên.
Thành trấn vô cùng rộng, lúc đứng trên núi nhìn xuống chưa thể thấy hết chiều dài của nó. Lần này chia ra hành động, y chọn một góc ở đông nam, tự mình lĩnh pháp bảo, dưới ánh mắt phức tạp của sư huynh sư đệ, bần thần xuất sơn.
Còn có thể không phức tạp sao? Phía đông nam là chỗ gần đường đi rừng Trúc Lâm nhất a!
"Lão bản, tối nay không cần mang cơm lên cho ta." Trương Tiểu Phàm dặn dò lão bản, lên phòng nghỉ ngơi. Y thực ra không nghĩ nhiều, chỉ là vừa lúc xuống núi thì nhìn thấy một nam nhân mặc áo đen đi vào quán trọ này nên mới đi theo. Trên người nam nhân kia lởn vởn thi khí, đoán chừng không phải phàm nhân, có thể là yêu quái hay cương thi gì đó, y cần có thời gian quan sát.
Canh hai, nguyệt hắc phong cao.
Trương Tiểu Phàm thổi tắt đèn, chậm rãi nằm xuống giường, mắt y nhắm chặt nhưng trong đầu lại hiện ra cảnh nam nhân kia đang làm gì. Gã ta cúi đầu dưới nến, ánh sáng nhập nhoạng hiu hắt chiếu lên chiếc bình trước ngực gã, nam nhân nọ thò tay vào bình, lấy ra một đoàn hắc cầu di động.
Hắc cầu run run rơi xuống đất, thế mà biến thành một thiếu nữ!
Thiếu nữ nọ mặt mày trắng toát như búp bê, tuy rằng động tác cứng ngắc nhưng biểu tình rất sống động, nàng ôn nhu nhìn nam nhân, trong mắt quyến luyến uyển chuyển, nam nhân ôm lấy nàng, sau đó. . .
Trương Tiểu Phàm giật mình mở mắt, chà xát cánh tay, hai người đó muốn làm gì y còn hiếm lạ?!
Nhưng nữ nhân nọ là quỷ, gã ta sao có thể. . .
"Sao lại không thể?"
Thanh âm trầm trầm lướt qua tai, mang theo xúc cảm ẩm ướt ngả ngớn. Trương Tiểu Phàm sợ ngây người, trố mắt nhìn một hình bóng đang dần tích tụ lại giữa phòng.
"Lâm Kinh Vũ. . .?!"
"Ngươi không quên ta." Lâm Kinh Vũ có vẻ rất hài lòng, đi tới: "Quả nhiên việc đó là đúng."
"Cái gì đúng?!" Sao hắn có mặt ở đây? Trương Tiểu Phàm lùi ra sau, chộp lấy kiếm. Bất quá y đυ.ng được nào phải kiếm, rõ ràng là một con rắn lạnh ngắt!
Trương Tiểu Phàm nhanh như chớp giật tay về, không kịp đề phòng, bị người nọ bắt được.
"Cường thủ hào đoạt." Lâm Kinh Vũ lẽ thẳng khí hùng: "Huynh đệ ta nói nếu cường gian một người, đối phương sẽ nhớ ngươi mãi mãi, cho dù là hận hay là yêu, đối phương cũng vĩnh viễn không quên được ta."
". . ." Thao! Là ai đã dạy hư trẻ nít?! Trương Tiểu Phàm nhịn không được quát lên: "Huynh đệ ngươi là ai, ngươi cứ nghe lời hắn!!"
"Là đây." Lâm Kinh Vũ tự nhiên như không nắm tay y kéo đến bộ phận nào đó: "Hắn nói luôn đúng."
Đúng đúng cái con khỉ!
. . .
Ánh nến mịt mờ lay, nhưng không phải là do gió động, mà bởi vì không khí nóng bỏng trong phòng.
"Ân, ngô. . .Ưm, ưʍ. . .! A, đừng, đừng. . ."
Trương Tiểu Phàm bán quỳ trên giường, dựa vào l*иg ngực Lâm Kinh Vũ, y phục xộc xệch không che giấu nổi cảnh xuân diễm tình. Thân thể y hắn đâu còn lạ, chỉ qua vài lượt đã làm cho y mềm nhũn, thứ nào đó lại cứng lên, vô cùng không có khí phách bán đứng chủ nhân.
Lâm Kinh Vũ dùng ba ngón tay kiên nhẫn khai phá nơi đã lâu không động đến, nghe tiếng nước tình sắc vô biên tai, không mặn không nhạt thổi khí: "Ngươi rất thích."
"Câm miệng, nói bậy. . .! A~" Trương Tiểu Phàm bị hắn trêu chọc, không thể không thừa nhận là bản thân cũng rất dễ chịu. Từ ba tháng trước cho đến nay y vẫn giữ mình nghiêm trang túc mục, nhưng đêm đến lại không thể khống chế mộng xuân dâng trào. . .Y cảm thấy mình rất xấu xí, rất ti tiện, còn cực kỳ khiếm thao, không phải mỗi lần mộng xuân đều rất thoải mái sao? Trương Tiểu Phàm tức giận buồn bực trừng Lâm Kinh Vũ, đều tại hắn!
"Khả ái." Lâm Kinh Vũ hết sức tự nhiên nói.
Khả ái? Cái gì khả ái?
Lâm Kinh Vũ không nhanh không chậm khuấy ngón tay, làm cho âm thanh dính dấp càng thêm mặn mà.
Mặt Trương Tiểu Phàm cương lại, xốc chăn muốn giãy ra, Lâm Kinh Vũ kịp thời ôm y, lặp lại không biết chán: "Khả ái, khả ái,. . ."
Nói xong đâm ba ngón tay vào sâu trong bí huyệt, thành công khiến Trương Tiểu Phàm cứng đờ không nói được tiếng nào, lời oán hận ra đến miệng biến thành tiếng rêи ɾỉ. Sau đó nửa đêm sau đều là rêи ɾỉ.
"Ân, ân, a. . .chậm, chậm a. . ." Trương Tiểu Phàm bị đỉnh nhấp nhô lên xuống, khẽ lắc vòng eo thanh mảnh, khóe miệng ướŧ áŧ kêu rên: "Chỗ đó, nhanh, nhanh một chút. . ."
Lâm Kinh Vũ liếʍ môi y, tăng dần tốc độ, hai mắt Trương Tiểu Phàm mở to mịt mù hơi nước, thần trí lại rất tỉnh táo. Y cảm nhận rất rõ ràng vật cứng kia đang lớn dần trong người y, hình dáng cùng độ nóng cơ hồ hun đúc nóng chảy cả hoa huyệt y, mà vách tràng không hề chịu thua kém, vững vàng bao sát khít chặt côn ŧᏂịŧ, tầng tầng thịt huyệt say mê bám lấy bề mặt giãn căng của côn ŧᏂịŧ, bắt đầu tham lam hút lấy nó. Trương Tiểu Phàm nức nở hai tiếng, từ trong chỗ sâu nhất của hoa huyệt nổi lên xúc cảm trống rỗng ngứa ngáy như mọi khi, nhưng lần này y không hề mơ cho nên cảm giác này cực kỳ chân thật.
Vật lớn vừa lúc đỉnh đến chỗ ngứa ngáy kia, trong thịt huyệt mềm mại truyền đến cảm giác tê dại lâng lâng khiến Trương Tiểu Phàm co quắp, nhịn không được co rút hoa huyệt, kẹp côn ŧᏂịŧ chặt hơn, khẽ đẩy eo về phía trước để côn ŧᏂịŧ đâm càng sâu, hảo hảo cảm nhận sự kết hợp hài hòa.
Côn ŧᏂịŧ càng đi sâu vào bí huyệt, vẻ mặt y càng bối rối, Trương Tiểu Phàm cắn môi, muốn nhẫn không biểu hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng kɧoáı ©ảʍ từng chút một xuất hiện, động tác chậm chạp của Lâm Kinh Vũ lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ y ngứa ngáy, y kìm không nổi nữa, ướt sũng trừng hắn, hung hăng đẩy eo thật mãnh, đem côn ŧᏂịŧ nuốt đến trọn vẹn.
"A. . . A!" Qυყ đầυ vừa lớn vừa nóng hổi đè lên hoa tâm, Trương Tiểu Phàm cương người, hoa huyệt đột ngột kịch liệt co rút, hai mép huyệt mạnh mẽ thít lấy gốc rễ, làm cho Lâm Kinh Vũ khẽ hừ, bàn tay ôm eo Trương Tiểu Phàm siết nhẹ, khiến côn ŧᏂịŧ cắm sâu thêm chút nữa.
"A . . a. . .! A~!!" Trương Tiểu Phàm giận bắn người, hoa huyệt bị cắm đầy trông phút chốc, hơn nữa còn chạm đến chỗ ngứa nhất, không khỏi khiến y vui vẻ, vội vàng cúi đầu nhìn Lâm Kinh Vũ. Lâm Kinh Vũ chạm phải ánh mắt y, như bị điện giật túm lấy y, thay đổi tiết tấu.
Trương Tiểu Phàm nhìn côn ŧᏂịŧ bỗng dưng ra sức phát động, hung mãnh lùi ra ngoài rồi cực lực cắm lún vào trong, thô bạo chà xát hai mép hoa huyệt cùng vách huyệt, qυყ đầυ thô to chăm chỉ đâm dọc đâm ngang, cực kỳ mạnh mẽ khai mở hoa huyệt y, khiến dâʍ ŧᏂủy̠ vốn ẩn nấp bên trong ào ào trào ra. Trương Tiểu Phàm nóng bừng cả mặt, hoa huyệt lại thoải mái không chịu nổi, thân thể dao động từng đợt, lắc lư va chạm, làm cho hoa huyệt càng khó kìm nén, nóng rẫy phát tao.
Thật dễ chịu. . .thật dễ chịu. . .
"Thoải mái, tao hoa huyệt hảo thoải mái. . .Ư ư, ưm!" Y phối hợp di chuyển trước sau với hắn, hai tay bám lấy vai hắn, eo nhỏ không ngừng động, mông vểnh không ngừng lắc, mỗi một lần đều ăn côn ŧᏂịŧ đến tận cùng, mở rộng hoa huyệt tới cực điểm. Bộ dạng nhu thuận của y làm cho ánh mắt Lâm Kinh Vũ tối đi một chút, hung hăng đẩy eo, thình lình tăng nhanh luật động, rút ra đâm vào càng lúc càng mạnh.
"Ô! A! A. .a. . .!! Đỉnh tới, đỉnh tới!!" Hoa huyệt bị người mãnh thao sướиɠ không chịu nổi, vui vẻ mở ra, hai bên mép hé ra hợp lại vô cùng hư hỏng, hoa hạch cứng ngắc bị cọ xát liên hồi, chẳng thể ngừng chảy nước: "Hảo sướиɠ, hảo thích!! Sâu chút nữa! Đỉnh tới tao da^ʍ điểm! A a~!"
Thân thể dẻo dai bị đỉnh liên tục, chỗ sâu trong hoa huyệt càng lúc càng hưng phấn, Trương Tiểu Phàm lắc lư trái phải, dập dìu lên xuống, hai cánh mông bị xoa nắn tách ra để lộ tình cảnh hương diễm. Số y phục còn lại làm cho hoạt động của y có hơi vướng víu, Trương Tiểu Phàm liền dứt khoát cởi chúng ra, xích͙ ɭõa xinh đẹp mở chân khát cầu.
Tiếng nước nhớp nháp òm ọp càng lúc càng lớn, thiếu niên quyến rũ dang chân nhấp nhô dụ hoặc, y sớm đã bị làm đến thất điên bát đảo, không còn cố kỵ đây là chỗ nào. Khẩn cấp cầm lấy vật nhỏ dựng đứng phía dưới, y cấp tốc vuốt ve, phối hợp với kɧoáı ©ảʍ đến từ tao hoa huyệt ướt dầm dề, Trương Tiểu Phàm tiến nhập trạng thái khoái ý tận xương, mê muội rên la, âm thanh vụn vỡ lại không kém phần mê người, rót vào tai nam nhân như thôi tình dược bậc nhất.