Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 80: Quỷ Tân Lang [3]

3.

Kɧoáı ©ảʍ cùng cực, có lẽ cũng chẳng đủ để miêu tả trạng thái của y bây giờ.

"A, liếʍ, liếʍ huyệt. . ." Thiếu niên ôm đầu nam tử đang vùi giữa hai chân mình, nâng hoa huyệt ướt sũng nước lên miệng hắn, nam tử cẩn thận dùng môi mυ'ŧ mạnh lên cửa huyệt, sau đó dùng lưỡi đẩy hai mép ra, sục sạo bên trong. Xuân thủy không thể khống chế tuôn mãnh liệt, bị nam tử hút hết vào miệng, phát ra âm thanh da^ʍ mỹ kí©ɧ ŧìиɧ.

Thiếu niên bị hắn mυ'ŧ đến muốn ra, si mê thở dốc, cố ý đưa ngón tay kéo banh hai bên âm thần ra cho nam tử dễ dàng xâm nhập hoa huyệt, đồng thời dụ dỗ hắn chơi đùa cúc huyệt phía sau. Thịt huyệt đỏ au lộ ra ngoài, dính dấp đầy nước bọt, xuân sắc mê người, làm cho nam tử liếʍ càng ra sức, tựa hồ thế gian này không còn gì ngon miệng bằng.

Nam tử hữu ý vô tình liếʍ lên vách huyệt, cắи ʍút̼ âm đế, cuối cùng lui ra ngoài, trêu chọc miệng cúc huyệt co chặt bên dưới, làm cho cúc huyệt vốn khiếm thao càng trở nên mềm xốp, dụ người thâm nhập. Thiếu niên rên từng tiếng, những nơi bị hắn liếʍ qua như bôi thêm một lớp xuân dược, cực kỳ nhạy cảm. Y đã sắp chịu không nổi nữa, gấp gáp kéo căng hoa huyệt, mị hoặc khoe ra tư thế cơ khát, liếʍ môi khô khốc: "Lần trước không có thao thao tao hoa huyệt, tao hoa huyệt không vui, bên trong trống rỗng, hảo khó chịu. . .Hảo đáng thương. . ."

"Ừm?"

Thiếu niên không ngờ hắn sẽ nói chuyện, cái âm thanh mũi kia quá là gợi cảm, thân thể phảng phất càng phát lãng, hai cái tao huyệt đều run rẩy co giật: "A. . .a. . . không. . Sắp không được. .hai tao động đều muốn bị thao, làm sao bây giờ. . ."

"Được." Nam tử thấp giọng nói, đỡ lấy eo y.

"A. . .? A!!" Thiếu niên mở to mắt nhìn vật lớn hung mãnh kề sát hoa huyệt, qυყ đầυ chen lấy chèn ép miệng huyệt, tiếp xúc nóng bỏng làm y quên cả rêи ɾỉ, đến khi bị vật lớn thình lình đâm vào, y mới cao giọng rên lên, hung hăng co rút hoa huyệt cuốn lấy vật lớn, nuốt đến tận cùng.

"Ăn được, tao hoa huyệt ăn được da^ʍ côn! Ư, ư. . .! Sướиɠ quá, sướиɠ chết tiểu da^ʍ ma!!"

Mỹ thiếu niên hưng phấn run người, vứt mọi thứ ra sau đầu, trong lòng chỉ còn cảm xúc sung sướиɠ cực hạn từ tao huyệt truyền tới, thích đến muốn hỏng, lẳиɠ ɭơ xoay eo trái phải, kịch liệt va chạm nhấp nhô lên xuống cưỡi trên khố hạ nam tử, thô bạo tự chà đạp hoa huyệt. Tao hoa huyệt bị vật lớn đâm ngang đâm dọc, vách tường va chạm hung hãn với qυყ đầυ, hai mép âm thần ôm sát vật lớn, mạnh mẽ căng ra, dâʍ ŧᏂủy̠ xì xì chảy, tình thế kịch liệt không tả xiết. Tao hoa huyệt bị thao tới sưng tấy, tưởng như gần tan vỡ, năm lần bảy lượt phát ra âm thanh òm ọp tiếng nước, không kịp khép lại đã bị chủ nhân của nó cường ngạnh thúc ép nó nuốt vật cứng. Nhưng tao hoa huyệt cực phẩm vốn trời sinh mẫn cảm, bị tấn công thế mạnh như vậy lại chẳng chút suy suyễn, ngược lại còn chặt chẽ quấn quít vật lớn, đói khát hút lấy, một tấc không rời.

"A! Không được! Huyệt da^ʍ sướиɠ quá rồi, còn thao nữa. . .thao nữa, a!"

"Thế nào?"

"Ta, ta không biết nữa. . .a.a ! Tao tâm bị đại côn đâm tới đỉnh rồi! Ô ô. . .Ta không được. . .Tiểu da^ʍ ma sẽ bị đâm hỏng. . ." Y nức nở kêu lên, hai mép huyệt thít lại vững vàng kẹp lấy vật lớn không chừa kẽ hở, nương theo chiều dài cùng hình dạng của nó mà mài giũa, vừa nóng cháy vừa tê dại làm cho thiếu niên thích đến co quắp, không ngừng lắc mông nhấp nhô, mở ra hợp lại cuốn lấy nam nhân. Bên trong nhục huyệt ấm áp ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠, phát ra âm thanh tiếng nước kí©ɧ ŧɧí©ɧ mười phần, mà thiếu niên vì hưng phấn quá độ nên động tác cực kỳ gấp gáp, làm cho mép huyệt bị mài đến gần như trong suốt.

"Ưm!!" Y bỗng dưng mở to mắt, cả người cứng còng, huyệt da^ʍ co rút rần rần, đã muốn cao trào: "Ta, bắn, bắn. . .á!!"

Mỹ thiếu niên thét chói tai, tiểu ngọc hành không thể tiết ra thứ gì nữa chỉ rỉ ra dòng dịch loãng yếu ớt, ngược lại hoa huyệt dâʍ ɭσạи bị thao mở rộng lại bắn ra đại lượng nước không ít, văng cả lên cằm nam tử. Hoa huyệt vốn là cấm địa cực kỳ mẫn cảm của song tính nhân, lúc bắn khó bề mà khống chế, mỹ thiếu niên cũng vậy, y vô pháp ngăn lại tao hoa huyệt dâʍ đãиɠ cùng cực, nhưng vì kɧoáı ©ảʍ dục tiên dục tử làm cho y lộn xộn rêи ɾỉ: "Huyệt da^ʍ bắn nước thật nhiều.. .Ngươi, ngươi nhìn huyệt da^ʍ có xinh đẹp hay không. . ."

Y tách hai mép huyệt ra, làm cho dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan tung tóe xung quanh. Nam tử lập tức ngẩng đầu ngậm lấy thịt huyệt lật ra, nuốt xuống dâʍ ŧᏂủy̠ ngọt ngào.

. . .

Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống tấm lưng bóng loáng mồ hôi, Trương Tiểu Phàm hai tay bám lấy thân cây phía trước, lưng uốn cong, đồi mông cong vểnh nảy nảy lên, lộ ra miệng nhỏ bị đại côn chiếm đóng.

Đại côn xâm nhập vào bên trong rất lâu nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngả bài, tiểu cúc huyệt sớm đã bị thao sưng tấy tội nghiệp, mép huyệt giãn ra, kết hợp với đáy chậu ướt dầm dề và cánh mông đỏ bừng do bị bóp nắn quá độ, trông như đóa hoa đang mãn độ xuân thì, phơi bày hết sắc đẹp của mình quyến rũ ong bướm. Mỗi tội "om bướm" này sức nhẫn nại quá cao, chẳng những tấn công kịch liệt mà còn đả bại đóa hoa, làm cho nó hoàn toàn mở rộng, liên tục đón nhận từng đợt công kích cực kỳ mạnh bạo.

Thân thể thiếu niên đong đưa theo từng cú thúc vào, vật nhỏ phía trước cũng lắc lư theo tiết tấu. Y nhắm hờ mắt cảm nhận dư vị tình triều nhẹ nhàng lại không kém phần thoải mái, thúc giục người phía sau chạy nhanh tiết tấu. Cúc huyệt lẳиɠ ɭơ thích được yêu thương thô bạo, nam nhân liền cho y thô bạo trong kɧoáı ©ảʍ, làm cho tiểu cúc tê tê ngưa ngứa, động tình không kém gì hoa huyệt.

"A. . .a. . . Hảo thích. . .Ngươi thật giỏi. . ." Y vuốt ve vật lớn đang ra vào trong cơ thể mình, khích lệ nam nhân: "Thích nhất đại côn đâm đâm huyệt da^ʍ. . .Đại côn đâm càng mạnh huyệt da^ʍ càng thoải mái. . .Sẽ làm cho đại côn thoải mái nữa. . ."

Y thần trí bất minh, nói ra lời cũng không có ý thức, nhưng nam nhân phía sau hiểu rõ, vì vậy càng ra sức chinh phạt y, làm cho cúc hoa lâng lâng sướиɠ rơn. Thiếu niên bị hắn đột nhiên nhiệt tình, mông căng ra, dâʍ ŧᏂủy̠ ứa đầy, làm cho tiếng nước dính dấp vang dội ra xa, vô cùng kí©ɧ ŧìиɧ.

. . .

Lại là giấc mộng đó!

Trương Tiểu Phàm nhảy dựng lên như có lửa sau mông, nhưng chẳng chờ y kịp định thần, cảm giác đau đớn nhàn nhạt từ chỗ khó nói truyền tới, khiến y sợ ngây người. Vội vàng kiểm chứng thực hư, mặt Trương Tiểu Phàm xám như tro tàn, kinh hãi ngẩng đầu nhìn xung quanh. Nơi đây nào còn là xe ngựa của mười bảy sư huynh đệ bọn họ? Rõ ràng là một cung điện tràn ngập sự tráng lệ xa hoa, còn hết sức to lớn!

Vội vàng gom trèo xuống giường, Trương Tiểu Phàm run lẩy bẩy chạy về phía cửa lớn, hai cánh cửa vốn đóng chặt đột nhiên mở phanh ra, bên ngoài lại không có một ai.

Chẳng lẽ thực sự là hồn ma đó muốn bắt mình?

Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, sau lưng Trương Tiểu Phàm nổi lên từng đợt tê dại, chân y muốn nhũn ra, lại cố sức giữ tỉnh táo, thầm vận pháp quyết muốn điều tra xung quanh.

Thần thức của y vừa mới bay lên không trung, một lực lượng cực lớn đè ập xuống làm cho Trương Tiểu Phàm ngã về sau, y ngồi bệt trên nền nhà, cắn răng đứng dậy, lao thẳng về phía cửa.

Đầu đập vào l*иg ngực cứng rắn của ai đó, y bị hất văng ra. Người kia nhanh như cắt chụp lấy vai y, ôm y vào lòng.

Trương Tiểu Phàm sợ đến mức hấp tấp đẩy đối phương ra khỏi mình: "Ngươi. . ."

Nam nhân mặc lam y sẫm màu, hai mắt đen kịt, trên đầu còn đội kim quan màu ngọc lam, một vết sẹo dài từ khóe mắt xuống sống mũi khiến hắn trông có hơi dữ tợn. Nhưng Trương Tiểu Phàm không sợ cái này, thứ khiến y run rẩy là bởi vì, gương mặt nam nhân này y hệt kẻ cùng sênh ca với y trong giấc mơ!

Nhớ đến phía dưới đau đau, cái này. . .Không thể gọi là mơ đâu nhỉ?

Trương Tiểu Phàm rụt cổ, kéo chặt vạt áo lui về sau: "Ngươi là ai? Vì sao ta lại có mặt ở đây? Còn nữa, tại sao. . ."

Y muốn hỏi cái vấn đề kia, nhưng không biết mở miệng như thế nào.

"Ta là tướng công của ngươi."

Lâm Kinh Vũ diện vô biểu tình, lời nói ra lại có sức ảnh hưởng kinh người.

Trương Tiểu Phàm hóa đá luôn rồi, y nào ngờ được tên này lại trả lời như thế, lắp bắp kinh hãi: "Ngươi đang nói bậy cái gì thế?!"

"Ta không có nói bậy, ngươi thực sự là thê tử của ta." Lâm Kinh Vũ nhắc lại lần nữa, chậm rãi đến gần y: "Trên người của ngươi đâu đâu cũng là mùi của ta, thân thể ngươi nơi nào cũng có ấn ký của ta."

"Làm sao có thể!? Ta không phải. . ." Y im bặt, run lên: "Ngươi đừng qua đây, ta không tin ngươi!"

"Nhưng ngươi đã hứa với ta. Ngươi không thể nuốt lời." Lâm Kinh Vũ đúng lý hợp tình nói: "Khi ngươi đi ngang qua rừng Trúc Lâm, đã từng mơ rất nhiều giấc mơ có ta."

"Thế thì sao?! Ta không khống chế được chúng!" Trương Tiểu Phàm thẹn quá hóa giận: "Đó cũng không đại biểu cho việc ta muốn trở thành thê tử của ngươi!!"

Y quát to, Lâm Kinh Vũ lại chỉ trầm mặc, đương khi y tưởng hắn sẽ nhượng bộ, tên này đột nhiên nhìn chằm chằm y bằng ánh mắt sâu xa, mở miệng: "Huynh đệ ta nói không sai."

Trương Tiểu Phàm chẳng hiểu gì cả: "?!"

Lâm Kinh Vũ: "Thê tử luôn nói thật nhiều."

Trương Tiểu Phàm: ". . ."

Tên này. . .

"Tóm lại, ngươi mau thả ta ra ngoài, nơi này ta không muốn ở lại nữa, ta chỉ muốn gặp các sư huynh đệ của ta mà thôi!"

"Được."

"Hả?" Sao hắn có thể đáp ứng nhanh thế được? Trương Tiểu Phàm vẻ mặt mù mờ bán tín bán nghi theo Lâm Kinh Vũ ra khỏi phòng, đi đến các ngôi nhà khác.

Nơi bọn họ đang ở là một ngôi nhà trúc bên bờ suối, cảnh sắc thanh nhã, an an tĩnh tĩnh rất phù hợp với Trương Tiểu Phàm. Nếu không phải y bị bắt đến đây thì Trương Tiểu Phàm chắc chắn nguyện ý ở lại chỗ này, nhưng trước mắt phải tìm đến các sư huynh sư đệ y đã.

Lâm Kinh Vũ dẫn y đi khá lâu, mãi đến khi Trương Tiểu Phàm buồn bực muốn chất vấn hắn, đột nhiên nghe thấy tiếng rêи ɾỉ ngọt lịm.

Trương Tiểu Phàm cứng đờ.

Đại sư huynh?

"A. . ..a. . .nhẹ chút, ta, ta. . ."

Lâm Kinh Vũ như sợ y không đủ khϊếp vía, tiếp tục kéo y qua nơi khác.

"Ưm ưm!!"

Nhị sư huynh?

. . .

"Nhanh một chút!! Ngươi có phải quỷ không? Yếu như vậy, chưa ăn cơm sao?!"

Tam sư huynh?

. . .

. . .

. . .

Trương Tiểu Phàm nhìn Tiểu Thập Thất – năm nay mười ba tuổi – đang nắm tay một tiểu nam hài thủy thủy nộn nộn, còn ngồi đút kẹo nó thích nhất cho người ta ăn, sợ ngây người.

"Chuyện gì đang xảy ra?"

"Như ngươi thấy."

"Cái gì mà như ta thấy?! Ngươi giải thích cho ta, những cái này có phải là ảo ảnh ngươi tạo ra để lừa gạt ta hay không?!"

Lâm Kinh Vũ cầm lấy bàn tay đang túm áo mình, xoa nhẹ hai cái, nhìn mặt Trương Tiểu Phàm đỏ lên, mặt than đáp: "Thê tử, đây đều là thật, vấn đề nằm ở chỗ ngươi."

Trương Tiểu Phàm: "?!?"

"Ngươi mất trí nhớ."

Trương Tiểu Phàm: ". . ."

Đi mẹ nó mất trí nhớ!