2.
Bờ tây Trúc Lâm có một truyền thuyết nói rằng, trên mảnh đất rừng đã từng trải qua vô số trận huyết chiến lớn nhỏ này tồn tại một hồn ma bất diệt. Sở dĩ rừng Trúc Lâm vẫn đứng sừng sững cho đến ngày hôm nay mà không bị bất kỳ một thế lực nào lật đổ là do có hồn ma ấy trấn áp, bảo vệ cho sự an bình của cả vùng. Nhưng lời đồn nào chỉ dừng ở đó, chuyện này còn liên quan đến việc mất tích của một số người khi đi qua khu rừng.
Nhiều kẻ truyền tai nhau, hồn ma kia là một con quỷ háo sắc, cứ cách vài năm lại muốn bắt người về làm thϊếp, mặc dù hắn đã có không biết bao nhiêu mỹ nhân kề cạnh. Người bị hắn bắt đều là kẻ đi ngang qua khu rừng, hoặc dừng lại nghỉ chân, hoặc tò mò khám phá xem rốt cuộc hồn ma đó có thật sự tồn tại hay không. Quan quân địa phương không tìm được manh mối, đành phải dời người sống gần khu vực đó rời đi, hơn nữa ra lệnh cấm tiệt không cho phép bất cứ ai lảng vảng gần khu rừng.
Khúc Kỳ nghe được tình hình này, một chút lo lắng cũng không có, chỉ phẩy tay cười hề hề: "Là do bọn họ kính sợ thần rừng đấy thôi! Làm gì có chuyện hồn ma nào chứ! Nếu có hắn cũng không thèm để ý đến chúng ta đâu, các huynh đệ chúng ta đều là nam tử nha!"
Mọi người gật gù thấy có lý, chỉ riêng tiểu sư đệ nhỏ nhất cắn cắn ngón tay, phát biểu: "Nhỡ đâu hắn là đoạn tụ chi phích thì sao?"
". . ."
"Ây tiểu sư đệ đừng có nói bậy à nha. . ."
"Ha ha, tiểu sư đệ thật biết đùa. . .Sao có thể như vậy được chứ. .."
Mấy tiếng cười gượng gạo vang lên cũng không đánh thức nổi người nằm trong góc xe ngựa.
Đại sư huynh xem bản đồ, hơi lo lắng nhìn nhìn Trương Tiểu Phàm đang ngủ say như chết: "Đệ ấy làm sao thế nhỉ?"
"Đêm qua ngủ không được ấy mà." Khúc Kỳ tặc lưỡi: "Đệ ấy không ngủ một mình nên ôm chăn gối sang ngủ chung với bọn ta, nào ngờ cũng chẳng thể vào giấc nên bây giờ. . ."
"Ưʍ. . ." Trương Tiểu Phàm vô thức rêи ɾỉ, cả người rịn đầy mồ hôi.
". . ." Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, càng thêm sốt ruột, vội vàng đánh thức y.
Mộng cảnh hư hư ảo ảo, lại chân thực đến kinh người.
"Hm. . .ưm, ưʍ. . ." Mỹ thiếu niên tuyệt sắc đáng thương giãy dụa eo, dường như đang cố gắng kìm chế gì đó, nhưng vì lực bất tòng tâm mà cắn môi đến rướm máu. Y khó khăn hô hấp, chóp mũi đỏ bừng phập phồng, đôi mắt mở to dần dần bị sương mù che khuất, mông lung mờ mịt hiện ra vài phần liêu nhân. Toàn thân trống trơn không có y phục, đầu tóc dài buông xuống đong đưa theo động tác của y, hai chân y khép chặt muốn giấu đi chuyện xấu không cho ai biết, nhưng chất lỏng ấm áp đang chảy xuống hai đùi khiến y xấu hổ đỏ mặt, nhưng nội tâm kích động vô hạn, rốt cuộc nhịn không nổi vươn tay đi sờ nguồn chảy ra chất lỏng kia.
"A. . .!" Y không thể biết được âm thanh kêu rên của mình có bao nhiêu hấp dẫn, phản ứng sinh lý khiến y không cầm được cảm xúc, một lần chạm vào liền không thể dứt ra, chỉ có thể cố gắng thỏa mãn du͙© vọиɠ bất ngờ tăng cao. Thiếu niên dùng ngón tay gãi nhẹ lên tao hoa huyệt bên dưới, tay còn lại đưa ra sau sờ lên cúc huyệt cũng đang hưng phấn không kém. Ngọc hành chậm rãi đứng thẳng, trên đầu nhỏ run rẩy mở ra, ẩm ướt dính dấp, cực kỳ tú sắc.
Hơi thở gấp gáp, thần thái si mê, xuân thủy chảy ra càng lúc càng nhiều, mà tư thế này căn bản không thể giúp y đạt được kɧoáı ©ảʍ đỉnh cao. Thiếu niên nức nở nỉ non cao giọng, sờ soạng hai đại huyệt mỗi lúc một nhanh, rốt cuộc chẳng thể kìm nén được nữa mà mềm nhũn ngã xuống nền cỏ, mở rộng hai chân ra. Ngón tay mạnh mẽ mở rộng hai mép hoa huyệt, làm cho vách tường lộ ra trước không khí, âm đế cứng ngắc phập phồng, dâʍ ɖị©ɧ cuồn cuộn rỉ ra tí tách. Miệng nhỏ phía sau cũng mẫn cảm không kém, hút chặt lấy ngón tay thon dài, mép huyệt chặt chẽ vô cùng cũng dính dấp dâʍ ɖị©ɧ, khiến cho hạ thể của thiếu niên trơn ướt nhớp nháp, phong tình vạn chủng.
"A. . .a. . ." Thiếu niên đâm ngón tay vào hoa huyệt, ngón trỏ cùng ngón cái kẹp lấy âm đế, vừa gãi ngứa vách thịt mềm mại bên trong vừa bóp nắn âm đế. Hoa huyệt kịch liệt run rẩy, dường như cảm thấy không đủ mà muốn nhiều hơn, báo hại thiếu niên giật mình hốt hoảng, vội vàng rút bàn tay phía sau về mà cùng chăm sóc hoa huyệt. Y khuấy đảo bên trong, sục sạo khắp nơi, sau đó vẫn chưa thỏa mãn được tao huyệt phía trước thì phía sau cũng bắt đầu ngứa. Trước sau giáp công khiến thiếu niên không biết làm sao, quẫn bách khóc lên, trong miệng lẩm bẩm vài câu từ hữu ý: "Đi ra. . .đi ra. . ."
Một bóng người đột ngột xuất hiện trong không trung, vươn đôi tay dài rộng ôm gọn thiếu niên trong ngực, vật lớn cứng rắn không chút lưu tình cắm thẳng vào cúc huyệt, đâm sâu đến tận cùng.
Cơn ngứa ngáy thình lình được khỏa lấp, thiếu niên ngây người hét lên, cơ thể run mạnh, phát tiết.
Ngọc trụ đứt quãng bắn ra trọc dịch nóng hổi, xinh đẹp cao ngạo rơi xuống đất. Mà hoa huyệt lại là sung sướиɠ cực hạn phụt bắn ra đại lượng dâʍ ŧᏂủy̠, phun tung tóe tứ phía.
"A a !!" Mỹ thiếu niên nhìn hoa huyệt bắn nước không ngừng, dâʍ ɖị©ɧ dữ dội mạnh mẽ văng thành vòng cung, cơ thể lại chẳng có dấu hiệu thuyên giảm, ngược lại bên trong càng trống rỗng tiêu hồn. Người phía sau xốc tay qua hai đầu gối bế y lên, kéo căng hai chân ra để tiện bề hành động, vật lớn cứng rắn không ngừng đâm đến đâm đi vào tao cúc huyệt khiếm thao, đưa đẩy trừu sáp liên hồi. Thiếu niên còn chưa thoát hết cao trào, bị thao như vậy sướиɠ dến không chịu nổi, cả thân thể bị nhấc bổng lên không trung khiến y chỉ có thể dựa vào người nọ để giữ thăng bằng, hai đồi nụ trước ngực không ai yêu thương vắng vẻ đến tức tưởi. Y lung tung bắt lấy đầṳ ѵú, dùng ngón tay kẹp lên núʍ ѵú xoa mạnh, phới hợp với động tác của người phía sau mà rên la chẳng dứt.
Tiếng da thịt đánh vào nhau và âm thanh nước nhóp nhép kí©ɧ ŧɧí©ɧ y cực hạn, càng vui vẻ núʍ ѵú càng cương cứng, sờ càng thích thú, mà cúc huyệt cũng thoải mái kẹp chặt, lúc co lúc giãn, hoàn toàn bị vật lớn chinh phục, thỏa thích bị vật lớn cắm rút tứ phương. Hoa huyệt phía trước phun nước ràn rụa, nhớp nháp nhầy nhụa da^ʍ mỹ đến cùng cực, co giật run rẩy dường như cũng muốn được yêu thương.
"A. . .tao huyệt nóng quá. . ! A, ưʍ.. .tuyệt quá. . .Tao huyệt thích bị đại côn thao hỏng. ." Sợ người nọ buông tay giữa chừng, mỹ thiếu niên ngả ngớn cố ý da^ʍ rên, còn thốt ra lãng ngữ liêu nhân, một mặt tích cực đưa đẩy lắc mông phối hợp một mặt đón ý hùa theo, dụ dỗ trắng trợn: "Tao huyệt hảo ngứa, không có đại côn liền ngứa đến chết. . . Muốn ngậm đại côn hằng ngày, còn muốn, a! Còn muốn bị. . .A!"
Người phía sau quả thật bị y kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhẹ, động tác dần thô bạo, khiến mỹ thiếu niên nhận được kɧoáı ©ảʍ cực hạn, sung sướиɠ cao giọng khóc rên: "Còn muốn bị thao đến dâʍ đãиɠ phun nước a a!"
Lời vừa dứt, tiểu ngọc hành giật giật lại cao trào, hoa huyệt vốn ướt sũng sáng bóng cũng chịu không nổi phun ra một cỗ chất lỏng nóng hổi, tinh thủy lẫn dâʍ ɖị©ɧ bắn thành dòng trước mặt nam tử.
Nam tử cứng đờ bại trận trong cúc huyệt thiếu niên, dũng mãnh truyền vào người y tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt. Thiếu niên bị bắn nóng tới thét lên, không thể khống chế mà vặn vẹo người, ngọc mầm vừa mới tiết xong đột nhiên run kịch liệt, phun ra chất lỏng đáng xấu hổ.
"Không được, thật sự bị thao bắn nước. . .a a,. . ." Trải qua yêu thương nhiệt tình, ba khí quan mẫn cảm giật giật hỗn loạn khiến thiếu niên xụi lơ cả người, mềm nhũn không còn sức lực. Nam tử đỡ mông y thả y xuống đất, thì thầm vào y điều gì đó. . .
Trương Tiểu Phàm bị các sư huynh sư đệ đánh thức, giận bắn người ngồi dậy. Mọi người bị y dọa hoảng, nhao nhao lo lắng nhìn y, sờ trán xem y có bệnh hay không.
"Mặt đỏ như vậy, nhất định đêm qua nhiễm thương hàn, Tiểu Thập Thất, đi, mau đi sắc thuốc cho Thất sư huynh!"
"Đại sư huynh, ta, ta không sao. . ." Trương Tiểu Phàm che trán, nắm tay áo Thập Thất sư đệ lại: "Không cần. . ."
Nhóm các sư huynh lại khuyên nhủ mấy câu, nhét y vào chăn đệm nóng hổi xong mới vừa lòng. Trương Tiểu Phàm nóng muốn chết giãy dụa chui ra, lại thấy ánh mắt nghiêm trọng của Thập Thất sư đệ, đành phải trở về chăn làm bé ngoan noi gương cho sư đệ.
"Thất sư ca, ta xem huynh không phải là bệnh thương hàn." Tiểu Thập Thất thần bí khó dì phán: "Nhất định là mộng xuân!"
Trương Tiểu Phàm mồ hôi lạnh đầy đầu: "Sao đệ nói vậy?"
"Sư ca biết không, chúng ta đang đi ngang qua Trúc Lâm." Tiểu Thập Thất chỉ chỉ cảnh vật ngoài rèm, vẻ mặt khẳng định mười phần: "Trúc Lâm có một truyền thuyết, hễ ai đi ngang qua mà nằm mộng xuân, chính là điềm báo trước người đó sẽ bị hồn ma trong rừng bắt làm vợ!!!"
Biểu tình Trương Tiểu Phàm như bị sét đánh, kinh hoảng cứng đờ, chăm chăm nhìn Tiểu Thập Thất: "Đệ. . . không lừa ta chứ?"
"Thất sư ca, ta tuy nhỏ nhưng kiến rộng rất rộng a! Hơn nữa nghe nói mấy người mất tích trước đều có tình trạng này!!" Tiểu Thập Thất nói xong, ôm đầu hoảng lên: "Xong, xong! Thất sư ca, chẳng lẽ ca sẽ bị hồn ma đó bắt đi sao! Cái này không vui đâu!!"
"Này. . .Tiểu Thập Thất, đệ nói coi. . .có ai từng nhìn thấy gương mặt hồn ma đó chưa. . .?"
"Dĩ nhiên là chưa! Thất sư ca, đó là một hồn ma nha! Thử hỏi có ai nhìn thấy mặt hắn mà còn sống chứ! Ây da cái này không quan trọng, ta phải đi tìm các sư huynh nói chuyện một phen, nếu không. . ."
Trương Tiểu Phàm vội nắm tiểu sư đệ lại: "Đừng! Tạm thời đừng cho bọn họ biết!"
"Thất sư ca?!"
"Đừng để họ lo lắng, ta không muốn. . ." Trương Tiểu Phàm ngập ngừng nói: "Có lẽ chỉ là trùng hợp. . ."
Nhưng y cũng biết, đó là chuyện không thể nào.
Chuyện y là song tính nhân, chỉ có một mình y và đại sư huynh biết. Nếu là ảo giác của chính y thì tốt, còn không phải. . .
Ban đêm, chờ khi mọi người ngủ say, Trương Tiểu Phàm một mình rời xe ngựa, choàng lên áo khoác đen, lén lút đi vào rừng.
Trúc Lâm vào ban đêm im ắng đến mức không có tiếng côn trùng kêu, Trương Tiểu Phàm hoài nghi có phải mình đã bước vào không gian của thứ gì đó rồi không. Y cẩn thận vạch lá tìm đường đi, nhưng rất mờ mịt vì chẳng biết nên đi về phía nào.
Bên trái, hay là bên phải?
"Phía sau."
Âm thanh trầm thấp của nam tử đột ngột vang lên bên tai làm cho Trương Tiểu Phàm giật bắn người, y quay phắt lại, chỉ thấy một lam y nhân tóc đen như mực, đôi mắt hơi hẹp bình thản nhìn y.
"Phía sau."
Hắn không mở miệng nói chuyện, Trương Tiểu Phàm lại có thể nghe thấy hắn lặp lại hai từ kia, y vô thức lùi về sau, đột nhiên chạm phải thân thể ai đó.
Trương Tiểu Phàm chớp mắt cứng lại, lam y nhân kia từ lúc nào lại di chuyển ra phía sau y?!
Một trận choáng váng ập đến, Trương Tiểu Phàm vô pháp chống đỡ, cả người nặng nề ngã xuống, được lam y nhân đỡ lấy.
Lâm Kinh Vũ chậm rãi vuốt ve gò má thiếu niên, mang theo người cùng áo choàng tan biến vào hư không.