Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 83: Hoa Yêu [1]

Hiện đại. Ngọt sủng. Manh thụ x ôn nhu công. 1x1

1.

Đối mặt với cái đẹp, phần lớn nhân loại luôn mang tâm lý tán thưởng cùng say mê, mà hoa cũng không ngoại lệ.

"Thật xinh đẹp, thật ngại ngùng,. . ."

Gió lùa qua khe cửa nhỏ xíu, thổi vào căn phòng cạnh biển một hương thơm nhàn nhạt, sắc xanh nhạt dịu dàng của mùa thu vương vấn trên bệ cửa, khe khẽ thì thào, nhè nhẹ lay.

Chủ nhân căn phòng yên lặng nhắm nghiền hai mắt, lông mi dài thượt mềm rủ cùng mái tóc hơi rối xõa tung khiến gương mặt tuấn tú của anh càng trở nên bắt mắt. Thiếu niên nho nhỏ khẽ quỳ gối bên người anh, thẹn thùng cong ngón tay chọt chọt má chàng trai, xác định anh tạm thời không thể tỉnh lại liền mừng thầm, đỏ mặt xốc chăn ra.

Buổi chiều lúc bốn giờ, tiểu hoa yêu muốn thoát kiếp xử nam-. . .à không, muốn trưởng thành.

Di huấn tổ tiên ngàn đời hoa yêu từng dạy bảo, vạn vật sinh li khi tồn tại trên đời đều phải trải qua kỳ trưởng thành huyền diệu. Ngoại trừ những loài sinh sản vô tính và không cần cặp đôi ra, đối với động vật, trưởng thành là phối ngẫu, đối với thực vật, chính là thụ phấn. Bà nội của chị của chú của bác của mẹ hoa yêu từng nói, hoa yêu chỉ có thể tìm một người thụ phấn cho mình, hơn nữa nếu người nọ nguyện ý thụ phấn cho hoa yêu suốt đời, kiếp sau hoa yêu đó có thể tu thành chính quả, đầu thai làm người, tiếp tục cùng đối phương kéo dài tình duyên nghìn kiếp.

Bất quá cái đó cũng chỉ là truyền thuyết, dẫu sao thì tìm được người thụ phấn là tốt rồi, còn muốn đòi hỏi cái gì của người ta nữa chứ.

Tất nhiên Tùy Ngọc cũng nghĩ thế, cho nên cậu chọn biến hình vào thời điểm này là chỉ muốn "mượn" chủ nhân một chút tinh khí để trưởng thành mà thôi. Cậu nhất định không để chủ nhân phát hiện, hơn nữa sau khi trưởng thành cậu sẽ rời đi, như vậy là tốt rồi. . .

Càng nghĩ càng buồn, Tùy Ngọc xoay đầu nhìn chằm chằm chàng trai bị mật hoa của cậu ru ngủ như chết, trong lòng không vui, quyết tâm hôm nay phải có thật nhiều "phấn" của đối phương mới vừa lòng!

Hạ Thường An vốn đang ngủ ngon không mộng mị, đột nhiên cảm giác không gian vặn vẹo. Anh nhíu nhíu mày muốn cử động, lại phát hiện không chỉ mí mắt mà cả tay chân cũng rất nặng nề. Hạ Thường An giãy dụa giãy dụa, trước mắt sáng lên, sau đó. . .

"Bé ơi ngủ ngon." Tùy Ngọc phất phất tay để hương hoa vung vẩy hòa tan trong không khí, cậu gật gật đầu nhìn Hạ Thường An trầm trầm ngủ, chầm chậm cúi người hôn lên môi anh.

Thật ngại ngùng a. . .Tiểu hoa yêu mới lớn thẹn thùng sờ sờ cơ thể khỏe mạnh của nam nhân, bản năng truyền thừa thúc giục cậu nhanh chóng chiếm lấy "phấn", máu huyết trong người lâng lâng sôi sục, bắt đầu có dấu hiệu thổn thức. Cậu vốn là áp sát người Hạ Thường An, sau đó vô thức dán dính, vô thức cọ cọ, càng lúc càng muốn thân cận với anh nhiều hơn.

Da thịt tiếp xúc trong khoảnh khắc như pháo hoa nổ tung trong đầu, Tùy Ngọc hít hít mũi, chóp mũi phập phồng thở ra thu vào đều là mùi của Hạ Thường An. Thân thể trơn bóng chưa rút hết vẻ ngây ngô của thiếu niên từng chút một đỏ ửng lên, tựa búp hoa non nớt bị người đυ.ng chạm, vừa muốn cuộn cuộn lại e ấp giấu giếm vừa muốn rục rịch nở ra cho toàn thế giới chiêm ngưỡng.

Tùy Ngọc ban đầu còn tỉnh táo mà chọc chọc qυầи ɭóŧ, cách một lớp vải sờ sờ cái vật dưới kia của chủ nhân để nó nhanh chóng đứng lên, sau khi môi lưỡi tiếp xúc cùng chủ nhân, đầu óc đứa nhỏ này trở nên trì độn, xấu hổ lại thích thú hút hút nước bọt nam nhân, hai tay chống ở hai bên hông Hạ Thường An cũng nhúc nhích làm loạn. Hoa yêu khi đạt đến thời điểm muốn trưởng thành, các bộ phận trên người cũng hoàn thiện chuẩn bị cho kỳ trưởng thành thành công nhất, lúc này nơi nào đó của tiểu hoa yêu bắt đầu ngạnh lên, thân thiết chạm vào qυầи ɭóŧ đối phương, khiến cho Tùy Ngọc run lên, eo nhỏ không tự chủ đưa đẩy để hai bên ma sát vào nhau.

Thật kỳ quái. . . Tùy Ngọc vừa mân mê môi chủ nhân vừa nghĩ, nhưng hạ thể hiện tại rất thoải mái, phía trước vừa nóng vừa sốt sắng muốn thể hiện, vật nhỏ bình thường vẫn luôn nằm im hôm nay lại vô cùng hưng phấn giương cao. Tiểu hoa yêu tự hào nghĩ, bản thân cậu cũng không thua bất kỳ nhân loại nào đâu chứ, thậm chí phía sau còn có chút ướt. . .

"Chủ nhân, xin hãy thụ phấn cho em." Hoa yêu chắp tay, ánh mắt sáng ngời không che giấu được vui vẻ, ánh mắt ngọt ngào triền miên nhìn vào gương mặt say ngủ của đối phương: "Em thật sự rất thích anh. . ."

Nói xong, cậu kéo qυầи ɭóŧ của anh xuống, đỡ lấy vật đã bừng bừng sinh khí kề sát ngay nơi kia. Hơi nóng tỏa ra từ đầu nấm khiến miệng huyệt không tự chủ run lên, hoa yêu xuân tâm nhộn nhạo, gấp gáp đỉnh vào.

"Ô. . ."

Qυყ đầυ lớn nhất đi vào được một nửa, cậu cắn cắn môi thả lỏng huyệt sau, cảm giác trướng nóng cùng háo hức lấp đầy bụng dưới, tiểu hoa yêu liền nhịn không được muốn nhiều hơn. Cậu rêи ɾỉ thành tiếng, vô thức bịt miệng, mông nhỏ vô tình ngồi xuống, làm cho vật nóng thẳng tắp xỏ xuyên vào hậu đình, một đường đâm đến gốc.

"A..! A!"

Thì ra là cảm giác này!

Nội tâm hoa yêu gào thét, thân thể run rẩy kịch liệt như chồi non trước giông bão, hạ thể không cách nào khống chế rỉ ra nước trong suốt, nóng hổi như dung nham.

Tiếng kêu rên lọt qua khe bàn tay, vang vọng trong không trung, hâm nóng không khí kiều diễm, làm cho tiểu hoa yêu lần đầu nếm được tư vị trưởng thành vừa mừng vừa sợ, vô thức tuân theo kɧoáı ©ảʍ nguyên thủy.

"A! A! Này, này. . .!" Hai mắt long lanh sũng nước nhìn thân thể mất khống chế mà tham lam giao hợp, tiểu hoa yêu ngơ ngác chống tay giữ thăng bằng, vừa nhìn xuống cúc huyệt đang cưỡиɠ ɠiαи côn ŧᏂịŧ vừa lúng túng phản ứng. Thịt huyệt vừa rồi còn rất chặt đột nhiên mềm mại dịu dàng bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ, mép huyệt giãn căng lộ ra sắc hồng phấn đáng yêu. Mà côn ŧᏂịŧ dưới kỹ xảo đặc thù của tiểu huyệt cũng từng chút biến lớn, càng lớn càng nóng, càng nóng lại càng nhồi đầy tiểu huyệt, làm cho vách huyệt bị cọ xát sướиɠ rơn, càng thêm khát khao mà kẹp chặt côn ŧᏂịŧ.

"Chủ nhân, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy. . A~" Kɧoáı ©ảʍ giật cho cậu tê rần cả người, càng ra sức nhấp nhô lên xuống, cúc huyệt kẹp chặt không ngừng chảy nước, tần suất va chạm càng lúc càng nhanh. Cậu hơi ngẩng đầu thở dốc dồn dập, đầu ngón chân cong lên, cố ý tách hai cánh mông ra để tiểu huyệt dễ dàng ăn được côn ŧᏂịŧ, đồng thời mỗi lần nhếch lên hạ xuống đều làm cho đầu nấm đâm đến sâu bên trong, tiến tới nơi cần thụ phấn.

"Chủ nhân, phía trước của em. . ." Cậu hàm hồ rêи ɾỉ, vươn tay bắt lấy tính khí phấn nộn vò vò không ngừng, hai chân tê dại nhũn ra, đột ngột mất trọng tâm ngã xuống.

"A!!!" Cơ thể cứng ngắc một chút, tiểu hoa yêu cao giọng kêu lên, tiểu huyệt bị mở căng hết cỡ lẳиɠ ɭơ phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ ồ ạt, hiển nhiên đã bị đâm đến điểm G.

"Ngô, ngô, . . .chỗ đó, a. . .!" Mông khẽ run lên rồi kịch liệt vận động, tiểu hoa yêu như đã tìm được điểm mấu chốt, khóe miệng vui sướиɠ nhếch lên, động tác thao lộng càng thêm thô bạo: "Chủ nhân, chủ nhân, em biết rồi!"

"Chủ nhân, á! Ư ư ư. . .Chủ nhân!" Sung sướиɠ kêu ra tiếng, thiếu niên chìm trong kɧoáı ©ảʍ tột độ, ngả ngớn xoay eo lắc mông phun nuốt vật lớn, cái mông cong vểnh không ngừng di chuyển, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra mép huyệt cũng bị đâm phun xì xì. Làm loạn liên tục trong vòng nửa giờ đồng hồ, thân thể mẫn cảm của thiếu niên không có dấu hiệu dừng lại, ngược lại càng thêm phấn khích phản ứng, đói khát đòi hỏi. Cho đến khi nơi cần thụ phấn bị đâm đến sưng lên, tiểu hoa yêu mới suy suyễn nỉ non dừng lại, hạ thể ướt dầm dề run lên.

"Em không nhịn được, chủ nhân. . .! Em muốn, em muốn. . .A____!!!"

. . .

Hạ Thường An nằm mơ.

Trong mơ hắn nhìn thấy một thiếu niên trần trụi ngồi trên người mình, mái tóc đen ngắn ôm sát gò má đỏ bừng, hai mắt ướt sũng, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt khẽ liếʍ cánh môi, xinh đẹp như một vị hoàng tử thần thoại.

À đâu. . . Bộ dáng này rõ ràng là yêu tinh câu dẫn người ta.

Tiểu yêu tinh nọ thập phần khả ái, nhưng hành động lại khiến Hạ Thường An giật mình. Cậu đong đưa eo, thân thể trắng nõn lắc lư lên xuống, một tay vịn lên vai anh, một tay chống ra phía sau. L*иg ngực hơi gầy ưỡn về phía trước, hai cánh mông sống động không ngừng nhấp nhô va chạm, mơ hồ có thể thấy được chỗ bí mật kia đang phun nuốt vật dài to lớn. . .

Hạ Thường An sững sờ mở to mắt, anh vẫn còn nằm trên giường, vẫn bình thường như lúc đi ngủ, không hề có thiếu niên nào. Cảnh trong mơ chân thật đến run rẩy, mà dưới qυầи ɭóŧ cũng là một mảnh ướŧ áŧ, Hạ Thường An vội vàng nhìn xung quanh, nhảy dựng dậy chạy vào nhà tắm.

Trên bệ cửa cạnh giường, bông hoa không tên khẽ đung đưa, hai lá phất phất, tiếc nuối nhìn theo bóng chàng trai.

Nếu có thể hút hết mật dịch của chủ nhân thì quá trình trưởng thành sẽ nhanh hơn rồi.

Hạ Thường An giặt giũ xong xuôi, tự cho là rửa sạch dấu vết rất tốt. Bất quá mặt anh hơi đỏ lên tố cáo tâm trạng anh không được ổn cho lắm, và cái qυầи ɭóŧ ướt nhẹp treo trên giá lại càng khiến Hạ Thường An túng quẫn hơn. Xuất tinh trong mơ? Okay cái này đối với nam sinh không còn gì hiếm lạ, nhưng Hạ Thường An anh đã là lão già hai mươi mấy!

Huống hồ đối tượng gây ra việc này còn là một người không hề có thật, quan trọng nhất, đó là con trai!

Hạ Thường An cảm giác sét đánh ngang tai.

Mặc cho bất kỳ thằng đàn ông nào một khi phát hiện mình có phản ứng với người cùng giới, đều sẽ cảm thấy hoang mang tột độ, thậm chí cô đơn mà nghĩ rằng ác ý của thế giới đang nhắm vào mình.

Hạ Thường An tuy rằng không suy sụp đến mức đó, nhưng hai mươi mấy năm được giáo dục là nam nhân phải yêu nữ nhân, đυ.ng phải sự kiện khiến anh có chút quẫn bách. Cứ cho là thiếu niên đó không có thật ở ngoài đi, thì anh cũng đã vì người ta mà "ra" mất rồi.

Hạ Thường An vuốt mặt, thở hắt một tiếng, nhìn đồng hồ đã gần sáu giờ tối, liền chộp lấy điện thoại gọi thức ăn nhanh.

Trên màn hình hiển thị vài cuộc gọi nhỡ đến từ một số, Hạ Thường An nhìn chằm chằm số điện thoại nọ một lát, xóa đi danh sách cuộc gọi, chỉ là ngón tay anh vừa chạm đến màn hình, người ta lại gọi nữa, Hạ Thường An không còn cách nào khác đành phải ấn nghe.

[Thế nào? Anh đủ lông đủ cánh rồi, tự ra ngoài lập nghiệp rồi, ngay cả điện thoại của tôi cũng không bắt?] Đầu bên kia truyền ra giọng người phụ nữ trung niên bén nhọn, sự tức giận cùng chán ghét không hề che giấu. Hạ Thường An im lặng, mãi đến khi bà ta muốn mắng thêm câu nữa mới lạnh nhạt đáp: "Dì."

[Tôi không dám nhận tiếng dì của anh đâu. Thôi, không gắt nữa, ba anh cuối tuần tổ chức một buổi tiệc khai trương sân golf, muốn anh đến dự.]

"Con không đi."

Người phụ nữ cười lạnh: [Tôi chỉ có nhiệm vụ thông báo, đi hay không tôi không quản. Anh liệu hồn mà làm, xấu mặt cả gia đình họ hàng thì anh tự mà đi nhận lỗi với ba anh.]

Bà ta nói xong liền cúp máy. Hạ Thường An nghe rồi cũng không có phản ứng gì, chỉ đứng dậy đi đến tủ quần áo mở ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cái áo bông cũ đã ngả màu. Ít phút sau, anh cầm nó ra, đem quẳng vào thùng rác.

Hạ Thường An cầm drap giường ném vào máy giặt, lấy bình xịt nước đi đến bên cạnh bông hoa màu xanh trên bệ cửa sổ, khe khẽ thở dài.

"Tôi thật cô đơn. . ."

Chiếc lá nhỏ khẽ phe phẩy, tựa như đáp lời.

Chỉ cần chủ nhân chịu thụ phấn cho tôi suốt đời, thì sẽ không còn cô đơn nữa.