6.
Truyền thuyết kể rằng, trong tòa thánh điện Quang Minh quốc có chứa một chiếc gương huyền thoại, có thể gột rửa sự dơ bẩn của con người. Hễ kẻ nào có tâm tư đen tối, trái tim đầy gian dối xảo quyệt, chỉ cần soi trước chiếc gương kia liền có thể trở về là một kẻ đơn thuần trong sạch.
Dĩ nhiên, chỉ có người trong thánh điện mới biết, chiếc gương đó quả thật tồn tại, nhưng kết quả của việc soi một quả tim lừa gạt đê hèn vào gương thánh chính là quả tim nọ sẽ tan thành nước, bị linh lực của gương thánh hấp thu.
Tẩy rửa, là trừng phạt. Mà ‘trong sạch’, là không còn gì cả.
“Ngài nói cái gì? Bệ hạ, ngài muốn thánh tử Roy đứng trước gương thánh?”
Lần đầu tiên trong cuộc đời Giáo hoàng lại cảm thấy kinh khủng như vậy, đưa thánh tử của nước mình đến trước mặt chiếc gương thánh để kiểm tra sự thuần khiết? Lẽ nào hoàng đế bệ hạ phát điên rồi ư?
Dù có là người lương thiện tuyệt đối cũng không tránh khỏi tồn tại tia tạp niệm, cho dù là sứ giả của thần Quang Minh cũng không dám tự vỗ ngực rằng bản thân thanh khiết mười phần.
Giáo hoàng một mặt lo lắng cho Roy, một mặt tìm hiểu nguyên nhân vì sao đức vua lại làm thế. Biết được nguồn cơn chuyện này là do một tay Stone gây ra, ông hết sức tức giận, cố gắng ngăn cản hoàng đế bệ hạ, song đế tâm đa nghi, một khi đã gieo vào lòng sự nghi ngại liền phải kiểm chứng cho bằng được. Nếu Roy thực sự không có vấn đề gì, cậu làm sao phải sợ?
Đến khi Roy nghe được tin tức này, thì toàn bộ người trong cung điện cũng rõ mồn một. Cậu bị ép đưa đến nơi đặt gương thánh, xung quanh còn có sự chứng kiến của những kẻ tai to mặt lớn, phía trên đài cao cạnh gương thánh, giáo hoàng u sầu và quốc vương đa tâm lẳng lặng đứng một bên, có cả thánh tử Stone ẩn ẩn hưng phấn ở một bên chờ đợi, đợi cậu tự tay bẻ gãy đôi cánh của mình.
“Đừng sợ. Thần Quang Minh sẽ luôn ở bên ngài.” Kỵ sĩ áo đen phía sau khẽ nói, âm thanh trầm thấp dịu dàng an ủi Roy, nhưng bởi vì cậu chột dạ mà không dám thả lỏng, chỉ đau khổ nhìn hắn.
Cậu biết ý đồ của đế quốc lân bang là gì. Tiêu diệt một thánh tử của một đất nước hùng mạnh, cậu chết chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng hơn hết giáo hoàng và đứa vua của đất nước đó sẽ bị coi là kẻ yếu thế trước sức mạnh Quang Minh. Trong thế giới mà cường giả sở hữu quang minh lực là người chiến thắng thì đất nước đó sẽ lập tức bị những người thờ phụng Quang Minh khác xóa bỏ. Một khi chuyện này xảy ra, nước mất nhà tan, diệt gia vong quốc chỉ còn là vấn đề thời gian.
Thế nhưng, cậu sẽ sống sót trước chiếc gương thánh kia trong khi chính cậu đã phản bội thần Quang Minh ư?
Roy khổ sở cúi đầu, bi thống không dám nhìn đến Karry. Cậu nghĩ đến khi bản thân đứng trước sự thật, dơ bẩn hèn nhát và hắc ám tối tăm trong lòng bị phơi bày ra ánh sáng, khi đó cậu sẽ tự sát trước khi hắn kịp thất vọng về cậu, đúng, chỉ còn cách này.
Cậu yêu hắn, nhưng lại không muốn hắn nhìn thấy một mặt ích kỷ đen đúa của mình. Cậu đã không còn là một thánh tử xứng đáng, càng không còn là một thiếu niên trong sạch như tuyết mà hắn đặt trên đầu quả tim.
A, phải rồi, trái tim của cậu, chỉ có một bóng hình là hắn. Mặc cho đã bị Hắc Ám đùa bỡn, mặc cho bản thân mất đi tín ngưỡng về thần Quang Minh, cậu vẫn chỉ động lòng với Karry.
Karry, là thánh quang kỵ sĩ của cậu.
“Chuẩn bị xong chưa, thánh tử đại nhân?” Stone đứng một bên cười thầm, chủ ý kiểm tra sự thuần khiết này là do hắn tự mình đưa ra, nhưng cũng đã có sự chứng đặng của thần Hắc Ám. Stone ở bên tai thổi gió cho đức vua một chút, lại ra mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, quả nhiên lão hoàng đế ngu đần kia lập tức lung lay, ngay cả đối phương là thánh tử nước mình cũng đem tâm phòng bị. A, sao trước kia không nghĩ đến chinh phục một quốc gia lại dễ như vậy?
Sở dĩ Stone tỏ vẻ đắc ý, là bởi vì gã cũng giống như giáo hoàng, hoàn toàn cho rằng Roy sẽ bị sức mạnh quang minh trừng phạt. Bất quá giáo hoàng là sợ thiếu niên chịu không nổi mấy đòn điện lôi do phụ thần tức giận, còn Stone thì cho rằng Roy chắc chắn sẽ biến thành than đen.
Dù có đẹp mã thì sao? Có thiên phú thì sao? Chẳng phải tất cả đều phải dựa vào thần Quang Minh hết ư? Một khi ngươi đã có ý định phản bội Quang Minh, thứ ngươi nhận được khẳng định chỉ là cái chết vô tận.
Nhưng Quang Minh không phải là mạnh nhất.
Có ánh sáng, ắt có bóng tối, trong bóng tối ánh sáng sẽ phát ra xung lực mạnh nhất, bóng tối càng lớn, ánh sáng sẽ càng chói mắt.
Roy đứng trước gương lớn, không để ý đến ánh mắt lo sợ của giáo hoàng, dưới áp lực vô hình từ bốn phía xung quanh, cậu chậm rãi vươn tay gỡ lớp vải tằm phủ trên mặt gương thánh xuống, điếng người vội nhắm chặt mắt.
Nhưng đau đớn trong tưởng tượng không có xảy ra.
“Kia. . .Sao, sao có thể, sao có thể. . .”
Nghe tiếng Stone kinh ngạc thốt ra, Roy theo phản xạ mở to mắt, cũng bị chấn kinh không kém.
“Này. . .” Giáo hoàng ngây người, đức vua cũng không nén nổi ngạc nhiên.
Bên trong mặt gương, thế mà không hiện lên cái gì hết!
“Điều này không đúng, không đúng! Nó không nói lên được cái gì, phải, nó không chứng minh rằng ngươi vô tội!” Stone chỉ tay vào Roy, lung tung nói: “Khai ra nhanh! Ngươi đã sử dụng ma thuật gì?!”
Đứa vua sau khi kiểm chứng thành công, cũng trở nên thanh tỉnh không ít, thấy hành vi thất thốt của Stone liền nhíu mày không hài lòng:
“Stone thánh tử, ngài như vậy là có ý gì? Ngài cho rằng Roy đang giở quẻ ư? Hay là ngài không tin vào sức mạnh chân thật của gương thánh?”
“Stone thánh tử, lẽ nào ngài nghĩ rằng, ai cũng mang lòng dạ cay độc như ngài?!” Giáo hoàng nhịn đã lâu, học trò cưng bị bắt nạt khiến ông ta khó chịu vô cùng, ngặt nỗi không thể gây xích mích với Stone, đành nén giận mà xem. Điều bất ngờ là Roy không phát sinh chuyện gì bất thường, thậm chí khỏe mạnh tươi tắn mà đứng đây, làm cho cơn giận của giáo hoàng phút chốc tăng cao, không khách khí quát to:
“Stone, ngươi phạm vào tội vu khống thánh tử cao quý của bổn quốc ta, thay mặt thánh điện thần Quang Minh cùng sự chứng giám của đức phụ thần tối cao, ta muốn ngươi phải chịu hình phạt thích đáng!”
“Hừ, các ngươi đừng vui mừng quá sớm! Ta xem các ngươi là thông đồng nhau, mang gương giả ra đối phó với ta!” Stone vừa khó hiểu vừa chột dạ, mặt đỏ gay cãi lại: “Kẻ nào mà chẳng có ý nghĩ xấu xa, người nào mà chẳng tồn tâm dơ bẩn?!? Các ngươi thử xem lại chính mình, có ai mà không nhỏ mọn ích kỷ giữ riêng cho mình thứ gì đó?!”
“Thánh tử Stone, vơ đũa cả nắm và suy bụng ta ra bụng người đều là thói xấu của phàm nhân.”
Lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên cắt ngang cuộc hội thoại, đầy vẻ tiếu ý sâu xa: “Làm một thánh tử, đáng lẽ ngài phải sở hữu một trái tim chân thành thật thà, lời nói ra là cánh hoa sen khiến người ta yêu mến chứ không phải độc xà ác yết làm lòng người rét lạnh.”
Stone quay đầu, chỉ thấy tên kỵ sĩ áo đen của Roy không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh cậu, dùng ánh mắt cười như không cười nhìn mình, vô hình tỏa ra uy áp ép gã không thể không quỳ xuống. Sàn đá vang lên tiếng ‘cốp’ giòn tan, dưới đầu gối tê buốt vụn vỡ, cái chân của Stone, hiển nhiên đã gãy nát.
Đứa vua lẫn giáo hoàng đều muốn trừng trị Stone nhưng không thể làm quá phận, dù sao đối phương cũng là người quyền cao chức trọng ở quý quốc lân bang, sơ sảy một chút liền dính dáng đến giao hảo hai nước. Nhưng kỵ sĩ binh đoàn thì khác, bọn họ là đội ngũ được cả thế giới công nhận, họ đi đến đâu liền nhận được đãi ngộ sung túc đến đó, hơn nữa kỵ sĩ công đoàn đặc biệt thích bao che khuyết điểm, Stone nếu dám phản kháng chắc chắn sẽ chịu không ít khổ.
Nhưng gã không biết điều.
“Đừng tưởng lấy cái danh kỵ sĩ ra liền muốn nói thì nói muốn làm thì làm!” Stone tức giận cười, ánh mắt tính toán lóe ra nguy hiểm trừng giáo hoàng cùng đức vua: “Nói cho các ngươi biết, ta đã sớm phát hiện quan hệ của tên kỵ sĩ này và thánh tử của các ngươi! Nói thế nào đây? Đôi cẩu nam nam này lén lút hẹn hò, tình tự giao cấu, không biết đã làm chuyện ô uế sau lưng các ngươi! Giờ này còn tỏ ra thanh cao quý phái cho ai xem? Không biết liêm sỉ!”
Lời vừa dứt, cả đại sảnh đều vang lên tiếng xì xào.
“Có thật là vậy không? Tuy rằng quan hệ giữa kỵ sĩ và thánh tử thân thiết là chuyện bình thường, nhưng như thế cũng thật là. . .”
“Ghê gớm, ghê gớm! Rõ ràng là một thánh tử trong sạch lại đi cấu kết với kỵ sĩ của mình, lẽ nào thánh tử Roy nhiều năm cấm dục, nhịn không được. . .”
Người nọ còn chưa nói xong, lập tức ăn tát.
Cô gái tát gã tuy là bình dân, nhưng vô cùng sùng bái thánh tử Roy, nàng nghe không nổi nữa liền vung tay đánh, chán ghét liếc gã kia: “Đồ ngu! Chả lẽ ngươi không nhìn thấy thánh tử đã soi mình trước gương thánh hay sao?! Ba hoa chích chòe, xàm ngôn lộng ngữ, cầu thần Quang Minh cắt lưỡi hắn đi!”
Một câu nàng vừa nói ra, đại sảnh lập tức im phăng phắc.
Thật là dữ a. . .Gã đàn ông bị nàng tát cũng sợ ngây người, gã ta là đầy tớ Stone sai lẫn vào đám người tùy ý thúc giục dư luận, kéo tiếng xấu cho Roy, không ngờ việc còn chưa thành gã đã bị nữ nhân này đánh, nhục nhã cỡ nào!
“Hừ, không ngờ bản thân bại hoại, lại còn dạy ra tín đồ không ra thể thống.” Stone bắt được cớ này, cười lạnh vênh váo: “Ba hoa chích chòe, xàm ngôn lộng ngữ, tám chữ này nên dành cho ai mới đúng?”
“Là ai cũng không xứng bằng ngươi, Stone thánh tử.” Roy đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt xoáy sâu vào Stone, không có phẫn nộ, không có căm tức, sự kỳ thị và khinh thường trong đôi mắt đó làm cho Stone nóng ra cả má, nhưng sống lưng thì lạnh ngắt.
Karry đột nhiên vươn tay ra chắn trước cậu: “Thánh tử, xử lí gã chỉ làm cho thanh danh ngài bị ảnh hưởng. Ngược lại tôi thì khác.”
“Ngươi dám?!!” Thấy Karry đến gần mình, Stone bật dậy thụt lùi ra sau: “Trước sự chứng kiến của thánh thần, một tên kỵ sĩ lại có thể đả thương thánh tử! Dù thần Quang Minh có ưu ái ngươi đến mức nào, ngài cũng sẽ không tha thứ cho kẻ vượt ra khỏi giới hạn mình!”
“Đúng vậy, hắn chắc chắn không tha thứ.” Kỵ sĩ cười khẽ, chứng minh màn nguyền rủa vừa rồi của Stone không có hiệu quả với hắn. Stone run người, thấy ánh mắt hắn có điều suy tư mà nhìn gương thánh, tức thì giật bắn.
“Ta không dám làm điều trái với lời răn dạy của thần Quang Minh, nhưng ngài phải tự giác tạ tội chứ nhỉ?” Karry nghiêng người, đột nhiên túm Stone ném đến trước gương thánh, gã không kịp phản ứng hét lên, đồng thời che mặt không dám nhìn vào gương.
Kết quả, vẫn không có gì xảy ra.
“Ha ha. . .Ha ha!!” Stone mừng như điên, lập tức đứng dậy: “Ta không phải là kẻ tâm tư đen tối! Ta trong sạch, ha ha ha!!”
Mọi người nín thở nhìn gã, bắt đầu hoài nghi gương thánh, ngay cả giáo hoàng và đức vua cũng nhịn không được nhìn nó, thầm nghĩ lẽ nào gương này là giả?
“Ngươi nhìn thấy chưa tên kỵ sĩ hèn mọn kia!! Ta không hề xấu xa!! Gương thánh đã chứng minh những lời ta nói là đúng, kẻ phải bị trừng trị chính là ngươi!!”
Roy ngây người một lát, không biết làm sao lại chắn trước người Karry, gằng giọng: “Không được đυ.ng đến hắn!”
“Các ngươi nhìn đi, đây chính là thánh tử của các ngươi! Cậu ta bao che cho kẻ phạm tội, thì chính là tòng phạm! Còn ánh mắt nhu tình mật ý kia nữa! Xem các ngươi còn giấu giếm được đến đâu!!”
Stone cười điên dại, gã cảm thấy bản thân quá may mắn, đây căn bản là một cái gương dỏm! Gã không còn sợ bí mật của mình sẽ bại lộ nữa, ha ha!
Gã ngửa đầu cười to, nhưng vừa ngước lên chỉ thấy một thanh kiếm chĩa thẳng xuống trán mình, đâm xuống không do dự!
Khoảnh khắc kiếm xuyên qua đầu, Stone vẫn giữ nguyên vẻ ngơ ngác, máu đỏ phun ra tứ phía, văng lên cả gương thánh, nó run rẩy một chút, chậm rãi hấp thu. . .
“To gan.”
Chỉ hai tiếng đơn giản, gương thánh lập tức vỡ ra, mất đi hào quang dìu dịu thuở ban đầu.
“Karry, Karry. . .?”
Roy kinh hãi mở to mắt, sau khi gương thánh bị hủy, bên trong tuôn ra vô số ánh sáng quang minh, mà tất cả những ánh sáng này đều chui vào người cậu, làm cho năng lượng quang minh mà cậu tưởng đã mất đột ngột lan ra, bao phủ khắp thân thể.
Vầng sáng chói mắt lóe lên cướp đoạt hô hấp của cậu, Roy bất ngờ rơi vào không gian đen tối quen thuộc, nhưng lần này không có cảm giác lạnh lẽo sợ hãi nữa, mà ấm áp dị thường như lân tinh vây quanh, giúp cậu nhìn rõ người phía trước.
Kỵ sĩ áo đen chầm chậm nâng cằm cậu lên, đôi mắt màu biển tràn ngập sắc kim, dịu dàng hỏi: “Tình cảm của em dành cho thánh quang kỵ sĩ là gì?”
“Thích.. .thích. . .” Roy lắp bắp nói, ánh mắt kia, ánh mắt kim sắc kia, giống hệt như bức tượng thần Quang Minh!
“Vậy em không còn thích thần Quang Minh sao?”
Roy sững lại, lắc đầu: “Ngài ấy là tín ngưỡng tối cao, nhưng người tôi thích vẫn là anh.”
“Nhưng ta là Quang Minh.” Hắn mỉm cười, một trận lốc xoáy bao lấy toàn thân hắn, khi hiện ra, dung mạo quen thuộc nhưng khí chất nhiễm thêm vài phần thánh khiết.
“Ngươi. . .”
“Mà, ta cũng chính là Hắc Ám.” Kẻ nào đó ác ý cười, lại biến hình.
“. . .” Roy nhịn xuống xúc động muốn đấm cái tên tự xưng là Hắc Ám.
“Hắc Ám và Quang Minh, bóng tối cùng ánh sáng, sinh ra đều là năng lực của ta.” Karry vuốt ve tóc cậu, ngả ngớn nói: “Thậm chí kỵ sĩ cũng là ta, nhưng thật đau đớn thay, em lại chọn hình hài kỵ sĩ, bỏ qua hai nguồn sức mạnh vô hạn tuần hoàn. Bất quá, ta thích.”
Roy mất một lúc lâu để tiêu hóa, sau đó tung cước: “Lại là ngươi cái tên Hắc Ám này!! Ngươi dám giả dạng kỵ sĩ, còn dám hóa thành thần Quang Minh, ngươi, ngươi còn muốn làm cái gì nữa đây!?”
“Để em tin ta, phải thí nghiệm một chút.” Karry thở dài: “Thật đáng buồn là khi ta biến hình thành Hắc Ám, em vẫn không nhận ra ta.”
“Dựa vào cái gì?!!”
“Chiều dài.”
“. . .”
“Độ lớn.”
“. . .”
“Còn có-. . .”
Roy đưa tay che miệng hắn, đỏ mặt xấu hổ: “Cho nên từ đầu đến cuối đều là ngươi lừa ta?”
“Phải, ta rất xin lỗi vì điều này, nhưng ta thật sự rất muốn nghe em nói.. .” Hắn kề trán mình vào trán cậu, khẽ cười: “Em thích ta.”
“Không đời nào.” Roy vung tay tát hắn văng xa: “Ta chỉ thích kỵ sĩ.”
“Vậy ta biến hình thành kỵ sĩ. . .” Tiểu thánh tử của hắn cũng có lúc phúc hắc.
Mà hắn, cũng không ngại chiều chuộng.
Ngoài lề, giáo hoàng và đức vua sau khi nhìn thấy quầng sáng, bị ném về ngai vàng.
“. . .”
“. . .”
Vừa nãy là thần hiện thế đúng không?
“Nguy rồi bệ hạ! Thánh tử mất tích!!!”
Cô gái bình dân xách cái làn lên, bĩu môi nhìn đám thánh quang kỵ sĩ đua nhau chạy đi tìm thánh tử Roy, nhún vai chọt mảnh vỡ của gương thánh: “Đã bảo ngươi đừng chọc hắn. . .”
END
---
Đuối quá mấy má...