Hiện đại. Song tính. Sinh tử. Toàn H.
1.
Tiếng tí tách kỳ quái khẽ vang lên, một góc thảm trải sàn màu thiên thanh bị thấm ướt hiện ra màu xanh sẫm, bàn chân trắng nõn hơi run rẩy dịch đến muốn che đậy dấu vết hoan lạc tiên diễm kia, nhưng cuối cùng lại vô lực phản ứng, mềm nhũn quỳ sụp xuống.
Người đàn ông dường như đã sớm đoán được việc này, dễ dàng tiếp được thân thể đang phát nhiệt kia, nhẹ nhàng vuốt ve đùi trong mềm mại mịn màng, ý cười trong mắt chưa từng tan.
“Xem anh kìa, còn nói là không muốn đi? Vẫn là thân thể tương đối thành thực, coi nè, hai bên đều chảy nước ướt sũng. . .”
“Nói bậy, không có, a. . .Ai bị đυ.ng đến chỗ đó mà không phản ứng. . .chứ. . .ân, ân. . .”
“Thế nào? Dễ chịu lắm sao, ngứa lắm sao?”
“Câm miệng, cậu mới ngứa, ân, a. .a. . .~”
Dưới thân truyền ra tiếng nước dính dấp, đồng thời cảm giác ẩm ướt lan ra khắp hạ thể, Tùy Ngọc nhịn không được rêи ɾỉ thành tiếng, cúi đầu nhìn thứ ác ôn nào đó đang chui giữa hai chân mình, rất có thành ý mà cọ dọc theo tiểu hoa huyệt bí mật phía trước.
“Nơi này vẫn mềm như vậy.” Kẻ kia thích ý cười, không kiêng dè gì mà đưa tay vói vào phía sau. Thân thể Tùy Ngọc run bắn một cái, eo nhỏ vặn vẹo, bất an giãy dụa.
“Mặt trước. . .” Hạ Thường An đè lại cái mông có ý đồ muốn chạy, mạnh mẽ cọ xát đưa đẩy làm cho hoa huyệt bại lộ trong không khí bị cọ đến nóng lên: “Cũng rất mê người.”
“A, a! A. . đừng, đừng, đừng cọ. . .A~ a~ Không được, dừng lại. . .”
“Hảo, không được dừng lại.”
“Khốn nạn, cậu. . .ân, a a ~”
Tùy Ngọc hé miệng rêи ɾỉ, ánh mắt vẫn không rời cái thứ thô dài di chuyển trước mặt cậu, dù hắn vẫn chưa tiến vào nhưng lại dùng vật cứng đặt tại miệng hoa huyệt, tách hai mép trương phình của hoa huyệt ra sau đó không ngại đưa đẩy, dùng bề mặt côn ŧᏂịŧ không thể gọi là trơn láng mài mài mép huyệt. Cảm giác kia còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn cả lúc hắn dùng tay chơi đùa hoa huyệt, cho nên chẳng mấy chốc mà hoa huyệt khảng khái lộ ra nguyên hình, e lệ mở ra hai hoa môi xinh đẹp, hận không thể bao bọc toàn thân côn ŧᏂịŧ quần ma loạn vũ.
“A, a. . .” Tùy Ngọc khó khăn đứng vững, hai chân không tự chủ bủn rủn, hoa huyệt dưới thân ngày càng nóng, phát ra tiếng nước vui thích, thậm chí da^ʍ lãng bắt đầu bắn nước, đại lượng dâʍ ŧᏂủy̠ liên tục phun ra từ miệng huyệt, thấm ướt côn ŧᏂịŧ, làm cho cả hai đều lấp lánh óng ánh, cũng bắt đầu cho một đêm xa hoa trụy lạc.
“Đừng gò bó chính mình, anh tuyệt vời như vậy, sao phải che giấu?” Hạ Thường An tà mị dụ dỗ, thập phần ‘cưng chiều’ mà hung hăng cọ mạnh một cái, làm cho hoa huyệt phát ra âm thanh lép nhép, hiển nhiên đã bị kích đến phát tình, ham muốn mà mở rộng hai mép muốn tiếp xúc nhiều hơn với côn ŧᏂịŧ: “Bảo bối nhi thấy không? Anh rõ ràng rất thích, còn muốn tôi tiến vào, như những lần trước mà hung hăng thao anh, làm cho anh sảng khoái đến ngất xỉu. . .”
Tùy Ngọc đỏ bừng mặt, lại không thể phản bác, kɧoáı ©ảʍ bùng nổ lâng lâng tận đầu óc, tấn công vào lý trí khiến suy nghĩ của cậu nhão thành hồ dán, trong một phút buông lỏng thả rơi mà giao chính mình vào tay ác ma.
“Tôi đã biết câu trả lời của anh.” Ác ma cười khẽ, vừa tích cực chuyển động tay mở rộng cúc huyệt phía sau vừa dùng côn ŧᏂịŧ làm hoa huyệt thoải mái, rồi dịu dàng bế thân thể trong lòng lên.
“Bảo bối nhi, tôi rất nhớ anh.” Hắn vừa hôn lên mắt, lên mũi, lên môi người kia, vừa chăm chú nhìn đối phương. Tùy Ngọc bị hắn nhìn run lên, theo bản năng quay đầu tránh né, Hạ Thường An thuận thế hôn lên cổ y, lưu lại dấu hôn đỏ chót như máu.
“A. . .” Hạ Thường An bật cười, tỏ vẻ hiểu chuyện: “Chỉ là lời nói không thể chứng minh được tấm chân tình của tôi, chi bằng tôi thể hiện ra bằng hành vi. . .”
“Cái gì. . .Ưm~” Phía sau bị ba ngón tay khai phá bất ngờ làm cho Tùy Ngọc giật bắn, còn chưa kịp trách cứ đã bị hắn nhấc bổng lên, đè qυყ đầυ lên âm đế mẫn cảm, sau đó tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ loạn cọ, rõ ràng muốn vào lại chung quy không tiến.
Tùy Ngọc mở to mắt mù sương nhìn đầu nấm cực đại đang ở bên ngoài hoa huyệt dụ dỗ, sâu trong hoa huyệt truyền tới một trận ngứa ngáy khôn cùng, vách huyệt trống rống đói khát kêu gào, miệng huyệt lẳиɠ ɭơ không ngừng chảy nước. . .Y hốt hoảng bám lấy vai nam nhân, hơi dịch người muốn dùng miệng huyệt nuốt lấy vật có thể làm cho mình thoải mái, nhưng tên chết tiệt kia không cho y như ý, cứ hễ y tiến đến gần thì hắn lại lùi ra xa, giữ khoảng cách như có như không với hoa huyệt.
“Đừng. . .” Tùy Ngọc cắn môi nhìn hắn bằng ánh mắt ướŧ áŧ, Hạ Thường An lại như cũ mỉm cười thản nhiên, nhướng một bên mày nhìn y, hoàn toàn không có ý muốn phối hợp.
Đỉnh đầu vẫn còn đang ma sát miệng huyệt đây, Tùy Ngọc gấp gáp nhào tới phía trước, không ngờ Hạ Thường An đã phát hiện ra, buông tay để y ngã trên thảm trải sàn, mặc dù không đau nhưng lại khiến Tùy Ngọc giật mình, hoa huyệt cơ khát co rút không nhẹ.
“Cậu, cậu rốt cuộc muốn gì. . .?” Y uất ức nói.
“Tôi đã cho anh thấy thành ý của mình, anh cũng phải có tâm một chút chứ.” Hạ Thường An ôn tồn giải thích, ánh mắt liếc đến hai cái tiểu huyệt đều mị sắc của người kia, miệng khô lưỡi khô liếʍ liếʍ môi. Tùy Ngọc nhận được ám chỉ của hắn, tức giận đến mức muốn nhảy đến đánh hắn lên bờ xuống ruộng, nhưng ngặt nỗi bản thân đang ở thế yếu, còn phải lụy vào người ta, hai đại huyệt dưới thân càng là hư không khó nhịn, làm cho y phải dẹp tự tôn qua một bên mà thỏa mãn thân thể tao lãng này trước.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên. . .Tùy Ngọc cắn răng, hai chân vốn khép chặt cũng từ từ mở ra, để lộ tiểu tính khí đáng yêu đang ngẩng cao đầu cùng hai mật huyệt nhạy cảm phong tình, dùng hai ngón tay kéo căng mép hoa huyệt phía trước ra, xấu hổ phơi bày cảnh đẹp bên trong: “Mau tiến vào. . .Da^ʍ động đã muốn chịu không nổi nữa.. .”
Như thể chứng minh cho lời y nói, một lượng lớn nước da^ʍ tí tách chảy ra, làm cho hoa huyệt lẫn cúc huyệt phía dưới đều dính dấp một mảng, sáng bóng mê người.
Hạ Thường An hơi siết nắm tay, trên mặt lại là vẻ vân đạm phong khinh: “A? Da^ʍ động?”
“Ân, ân, da^ʍ động. . chính là. . tao huyệt. . .” Vẻ mặt y ửng hồng, thần thái mê ly khó cưỡng, một bộ dụ hoặc nghiêng nước nghiêng thành, lời nói ra phóng khoáng vô cùng: “Tao huyệt đã ngứa lắm, bên trong thực dương, còn có nước. . .Muốn cậu tiến vào, khuấy nước. . .Ân, còn có, còn có. . .”
Một tay tách ra mép hoa huyệt đã phát lãng đến tê rần, một tay vén áo lên khoe ra hai đầṳ ѵú hương diễm, bảo bối nhi ngon miệng mị người lập tức hiện ra hoàn toàn, câu dẫn đến mức máu huyết sôi trào: “Còn có đầṳ ѵú nhỏ, cũng muốn. . .bị ăn. . .Ách, a a a!!!!”
“Bảo bối nhi, là do anh tự chuốc lấy!!”
Hạ Thường An gầm nhẹ một tiếng, hung hãn đẩy côn ŧᏂịŧ thô dài vào hoa huyệt, đỉnh đến tận cùng, chẳng sợ Tùy Ngọc đau đớn mà dừng lại an ủi. Thứ của hắn vốn kích thước khá lớn, lúc ban đầu cắm vào có thể làm cho y bị thương, nhưng trải qua nhiều lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ điều giáo, tiểu hoa huyệt đã sớm đói đến khóc lóc kêu rên, làm sao có chuyện đau đớn gì nữa mà là điên cuồng hút chặt côn ŧᏂịŧ, tham lam mυ'ŧ lấy tựa như sợ bị bỏ rơi.
Như có hàng ngàn giác mυ'ŧ bám lấy cự vật, bên trong hoa huyệt ấm nóng ướt sũng như được ngâm trong ôn tuyền. Cảm giác quá thỏa mãn như tưởng tượng khiến Hạ Thường An kìm không được dừng lại, hảo hảo cảm nhận khoảnh khắc hai người kết hợp.
“Ân,. . .mau động, mau động đi. . .” Hoa huyệt phát tao được người mạnh mẽ xâm chiếm làm cho Tùy Ngọc sung sướиɠ muốn hôn mê, vội vàng mở rộng chân, nâng hoa huyệt lên nuốt đến tận gốc rễ. Hạ Thường An buồn cười đánh vào mông y, giữ lấy eo nhỏ rồi bắt đầu quất xuyên, thô bạo kéo côn ŧᏂịŧ ra rồi nhắm thẳng hoa huyệt mà cắm đến thâm thâm, liên tục đâm chọc đưa đẩy muốn chinh phục mọi ngóc ngách trong đó.
“Ha a! Hảo thoải mái, hảo thoải mái! Thích quá! Thích quá, Thường An, Thường An. . .!”
Tùy Ngọc phóng đãng bất kham lớn tiếng kêu rên, không chỉ để cho một mình nam nhân động mà cả y cũng đong đưa nghênh hợp, mỗi lần hai bên va chạm nhau liền phát ra âm thanh xúc mục kinh tâm, đồng thời dâʍ ŧᏂủy̠ trong hoa huyệt cũng bị cắm văng ra ngoài, làm cho mảng ướt của thảm trải sàn càng thêm rộng ra.
Côn ŧᏂịŧ như máy đóng cọc điên cuồng xỏ xuyên trong hoa huyệt, trực tiếp kéo căng hai mép, cọ sát âm đế, song song đó cũng không ngừng mở rộng vách huyệt trơn tuột, đỉnh nhập điểm G, thần tốc chinh phạt, mãnh liệt ngoan thao đâm cho hoa huyệt dục tiên dục tử.
“A ~ Muốn làm nát da^ʍ động, ô a. . .! Muốn hỏng, da^ʍ động muốn hỏng. . .”
Côn ŧᏂịŧ ở bên trong nghiền một vòng lại một vòng, đè tại điểm mẫn cảm mà cường liệt đay nghiến khiến hoa huyệt kịch liệt co rút, dâʍ ŧᏂủy̠ như suối bắn tung tóe ra ngoài, mà Tùy Ngọc cũng bị hành động này làm cho khóc lóc nức nở, cả người co giật uốn éo, mất tự chủ thét chói tai.
“A a a!! Thao tới hoa tâm! Ô, bị chơi hư. . !! Quá sâu, ô, a!” Ngứa ngáy được gãi kịp thời, còn tặng kèm vài lượt ‘chăm sóc’ làm cho Tùy Ngọc triệt để buông mình, toàn tâm toàn ý giao hoa huyệt ra cho nam nhân thao, cảm giác bên trong sướиɠ đến lâng lâng bay bổng, mỗi lần ra vào là mỗi lần chuyển hoán giữa thiên đường và địa ngục, cơ hồ lấy mất linh hồn y, chỉ trả cho y du͙© vọиɠ nguyên thủy.
“Bên trong muốn tan ra.. .Hút chặt, ân, bị đâm thủng. . .”
Hạ Thường An cũng có chút mất khống chế, bên trong người này quá tuyệt vời làm cho hắn không thể kìm được mà đâm rút càng nhanh càng mạnh. Nhìn hoa huyệt bị thao long trời lở đất, hai bên mép đã muốn sưng tấy đỏ lừ, Hạ Thường An càng là khô khốc, chỉ muốn chôn luôn trong nơi này mà cuồng dã chiến đấu, ngày ngày ngoan thao.
“Tê. . .”
Hạ Thường An càng tăng tốc chạy nước rút thì Tùy Ngọc cũng không chịu nổi, theo bản năng cảm thấy sắp đạt cao trào, y liền giãy dụa hoa huyệt, kẹp chặt vật lớn, gấp gáp kêu lên: “Bắn, bắn bên trong. . Cho tôi, mau tưới cho tôi. . .”
“Được, cho anh, đều là của anh!”
“A------~”
Dịch lỏng nóng rẫy như dung nham xối thẳng vào hoa huyệt yếu ớt, nhanh chóng lấp đầy khoảng trống còn lại bên trong. Tùy Ngọc hét lên, tính khí phía trước mạnh mẽ bắn ra, phun lên mặt Hạ Thường An, mà hoa huyệt cũng không thể khống chế bắn nước xì xì, trộn lẫn cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙, chậm rãi rỉ ra ngoài.
Hạ Thường An chẳng đợi Tùy Ngọc hồi phục tinh thần, nhân cơ hội này lật người y lại, xách súng đạn từ phía sau thô bạo đâm vào.
“A~ Lại thao, lại muốn thao tao huyệt. . .!” Tùy Ngọc co rút hai cái huyệt, thân thể trải qua một lần âu yếm chẳng những không lùi du͙© vọиɠ mà còn có xu hướng tăng cao: “Tao huyệt phía sau cũng được cắm~ Thích chết. . .”
Một cái da^ʍ động phía trước đã ăn được, phía sau sao có thể bỏ quên? Hơn nữa lúc hoa huyệt bị cắm, miệng nhỏ phía sau cũng rất tích cực khép mở, tựa hồ cũng muốn bản thân được khai phá, thuộc về người kia.
“Chặt quá. . .” Hạ Thường An mới chỉ vào được một nửa, sợ Tùy Ngọc bị thương liền dừng lại. Nhưng mà chính chủ đang thích ý muốn chết sao có thể để vắng vẻ đại huyệt, liền cắn răng ngồi xuống, cúc huyệt ‘phốc’ một tiếng ngậm lấy chiều dài côn ŧᏂịŧ. Mặt sau không ẩm ướt nhiều như mặt trước, còn có chút khô khốc, dũng đạo chẳng mềm mại nhưng phá lệ nóng ấm, so với hoa huyệt siết chặt nhiều hơn.
Hạ Thường An sửng sốt, trêu đùa thì thầm: “Không ngờ anh lại sốt ruột như vậy.”
“Nào có, ân, a. . .” Cúc huyệt đã sớm tao không chịu nổi, chỉ mới ngậm thôi mà y lại muốn da^ʍ lãng rên la, mà sự thật thì y cũng không chút nể nang, hé miệng thở dốc, thúc giục người phía sau nhanh chóng luật động.
Hắn bắt lấy hai đầṳ ѵú phía trước, vân vê núm tròn căng phồng, tạo thêm kɧoáı ©ảʍ cho Tùy Ngọc.
“Không nên, đừng chạm vào chỗ đó. . .” Tùy Ngọc ưỡn ngực, tấm lưng uốn cong đẹp mắt, khẩu thị tâm phi nói.
“Phải không? Hừm, anh thật là hư, nơi đẹp như vậy lại không muốn tôi xem.” Hắn vừa nói vừa gảy gảy lên núʍ ѵú cứng rắn, thuần thục bóp nắn, càng bóp càng làm cho núʍ ѵú trướng lên, xinh đẹp phát lãng.
“A, ân. . .cậu muốn xem thì cứ xem,. . .ân, ân, đầṳ ѵú trướng quá, xoa xoa thật dễ chịu. . .” Tùy Ngọc mặc hắn làm bậy, điểm mẫn cảm trên cơ thể sớm đã rưng rưng hưng phấn, vυ' bị người trêu ghẹo như vậy lập tức tê dại, khả ái hiện lên sắc đỏ ướŧ áŧ.
“Không biết gia hỏa này có phun nước giống hai cái miệng bên dưới của anh không nhỉ. . .” Hạ Thường An xấu xa nói, ra sức giày vò núʍ ѵú, côn ŧᏂịŧ chầm chậm hành hạ tiểu huyệt, rõ là không muốn cúc huyệt thoải mái.
“Nhanh, nhanh một chút, muốn thao, muốn thao như lúc nãy. . .”
“Vậy anh tự mình tuốt vật nhỏ.” Hạ Thường An cầm tay y bao bọc ngọc hành bán cương, tà ác ra lệnh: “Chỉ cần anh ra, tôi sẽ chăm sóc cúc huyệt cho anh.”
Tùy Ngọc dù có buồn bực vẫn nghe theo lời hắn, bàn tay thon dài vuốt dọc theo tính khí, nhưng có cố gắng thế nào thì y vẫn thấy không đủ, liền nũng nịu co hắn: “Thường An. . .”
Hạ Thường An lại dùng chiêu bất biến địch vạn biến.
“Thường An, ưm, Thường An. . .ưm, a. . .a. . .” Thở dốc mê người, nhiệt khí phun ra từ chóp mũi thanh tú khiến Hạ Thường An ngừng một chút, bất đắc dĩ: “Thực sự là. . không ngoan.”
“Thường An, a. . .ân, a. . .” Tùy Ngọc biết hắn sắp kìm không xong, bèn qua loa tuốt tính khí, mặt khác vừa co rút hậu đình ngứa ngáy vừa xoe nhẹ lên hoa huyệt còn hơi sưng, rêи ɾỉ động tình: “Ân, ân, đại hoa huyệt lại đói. . .đại da^ʍ huyệt cũng sắp tan ra. . .Mau một chút, chúng ta, chúng ta, sớm kết thúc lần này. . .”
“Hửm?” Nam nhân hừ nhẹ, kéo dài âm cuối. Tùy Ngọc quay đầu nhìn hắn, liếʍ mối: “Kết thúc lần này, đêm nay, ưm, cậu muốn bao nhiêu cũng được. . .”
Ầm!
Hạ Thường An khó có khi bất ngờ mở to mắt, đưa tay chơi đùa đầu lưỡi y, hơi thở tràn ngập nguy hiểm: “Là anh nói.”