Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 69: Thánh Quang Kỵ Sĩ [5]

5.

Huyệt động co rút rất nhanh, mị thịt cùng nếp uốn căng ra mỏng manh, nhưng chủ nhân của chúng không chút để ý, vẫn chống hai đầu gối nam nhân làm điểm tựa mà đong đưa mông nhấp nhô lên xuống, đầṳ ѵú cứng rắn vị va chạm ma sát vừa đau vừa thích, làm cho mỹ nhân khó có thể chống cự được, thoải mái kêu rên.

Vật lớn trong da^ʍ huyệt trướng to một vòng, chiếm trọn khoảng không gian bên trong khiến thánh tử đại nhân suýt chút nữa thích đến tiết ra, vô thức ngồi thẳng siết chặt nó, run rẩy kẹp hai chân, cảm nhận độ sâu đâm chọc chưa từng có.

“A. . .!”

Karry biết rõ người đang cưỡi trên thân hắn rất hưng phấn cũng rất căng thẳng, liền vươn tay xoa xoa hai phiến mông trắng tuyết, đồng thời vuốt ve cơ thể cậu, âu yếm an ủi muốn cho cậu thả lỏng. Từ lòng bàn tay hắn, dòng sức mạnh quang minh không ngừng truyền đến da thịt Roy, thấm vào từng chân tơ kẽ tóc, làm cho cảm xúc thăng hoa, đồng thời xoa dịu bất an trong lòng cậu.

Nhưng động tác dưới thân vẫn không thể giảm nhẹ.

Karry mạnh mẽ rút côn ŧᏂịŧ ra, xuân thủy không thể khống chế phun ra tứ phía, mị thịt mềm nhũn bị kéo lật ra ngoài hiện lên sắc đỏ au tiên diễm, da^ʍ huyệt không kịp phản ứng lộ ra vẻ ngơ ngác khó nhịn, dịch lỏng trong suốt chảy dọc xuống hai quả cầu nho nhỏ phía trước, làm cho thánh tử kinh ngạc hô lên:

“A~ Đừng đi ra, đừng đi ra mà. . .”

“Thánh tử đại nhân, nhìn ta. Ngài nói cho ta biết, ta là ai?”

“Ô, đừng mà. . .mau vào, ta muốn, ta muốn. . .”

“Thánh tử đại nhân, chỉ cần ngài trả lời ta, ngài sẽ được toại nguyện.”

“Ngươi, ta, ô. . .” Phía sau đột nhiên bị vắng vẻ, nhục huyệt kịch liệt run rẩy, mông nhỏ không tự chủ đong đưa khiến dâʍ ŧᏂủy̠ dính dấp tràn lan, thiếu niên khó chịu nhăn nhó mặt mày, vươn tay muốn cắm vào trong giải cứu tiểu huyệt.

Karry chặn tay cậu lại, áp sát dò hỏi, thái độ cực kỳ nghiêm túc: “Thánh tử Roy, nói, ta là ai?”

“Karry, ngươi là kỵ sĩ Karry. . .Mau cho ta pháp bảo, cho ta!”

“Vậy còn, ta là ai?”

“Ân. . .?”

Trước mắt bao phủ một màn đêm đen tối, ánh mắt mờ mịt của Roy hiện lên sự kinh hoảng không nói nên lời. Nhìn gương mặt của kẻ đang đối diện mình, cậu chấn động đến mức quên cả phản kháng, ngây người khϊếp hãi.

“Ngươi, Hắc Ám, ngươi. . .!!”

Vị thần được tôn sùng là kẻ khát máu từng tàn sát cả đại lục ma pháp, vị thần nổi tiếng xấu xa ghê tởm, vị thần của sự nguyền rủa, của chiến tranh, đố kỵ và ích kỷ, thậm chí còn chủ quản cả những vong linh hung bạo gây ra vô số tội ác. . .Mái tóc đen dài, đôi mắt màu xám bạc, bộ y phục tà phái rộng thùng thình che phủ sương đen vờn quanh. . .

Hắn, sở hữu diện mạo giống hệt Karry.

“Phải, ta là Hắc Ám.” Người nọ nâng bàn tay nhỏ bé của Roy lên, thành kính đặt một nụ hôn lên đó.

“Nhưng gương mặt này. . .Ngươi, ngươi đã làm gì Karry?!”

Karry vuốt ve gò má cậu, thản nhiên lên tiếng: “Ta nuốt chửng hắn.”

Cho nên giấc mơ kia vốn là sự thật, mà từ nãy đến giờ kẻ vẫn luôn cùng cậu ân ái lại là Hắc Ám?!!

Hay. . .cậu vẫn còn chết trong cơn ác mộng kia?

“Ngươi sợ ta?”

Thấy ánh mắt hoảng loạn của cậu, tâm trạng hắn có hơi chùng xuống. Bắt lấy thân thể nhỏ nhắn đang run rẩy không ngừng, hắn chạm tay đến du͙© vọиɠ đã mềm xuống của cậu, ép nó ngẩng đầu.

“Buông tay. . .ân, ân.. .”

Bị người nắm lấy chỗ yếu ớt, Roy chỉ có thể dùng ánh mắt căm phẫn trừng đối phương. Nhưng là cái mặt kia quá giống Karry, uất hận trong lòng cậu khó có thể phát ra, trái lại còn có chút ủy khuất.

“Nhìn cho kỹ, thánh tử đại nhân.” Karry cười khẽ, đôi mắt như lốc xoáy cuốn hút tất cả những gì nó chạm qua, cường bách Roy thừa nhận: “Dù người kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ của ngươi là ai, ngươi vẫn có phản ứng.”

“Câm miệng! Ngươi làm như vậy ai mà không phản ứng!” Tiểu thỏ tử tức giận hét, âm thanh vụn vỡ xen lẫn hô hấp nặng nhọc. Hắc Ám chết tiệt tự cho mình là đúng, giống hệt tên kỵ sĩ nào đó!

“Ngươi mau buông ta ra!! Nếu không. . .”

“Nếu không thì sao, thánh tử đại nhân?” Karry giả mù sa mưa nhấc mi mắt giễu cợt nhìn cậu: “Ngươi có thể làm gì đây? Dùng sức mạnh quang minh gϊếŧ chết ta? Ngươi đã quên rằng sức mạnh quang minh trong người ngươi đã tắt hết rồi ư?”

Đúng vậy, cậu đã phản bội thần Quang Minh. Nghĩ đến đây Roy không khỏi phiền muộn, sắc mặt trắng bệch, há miệng cắn mạnh vào vai người đối diện. Bất quá trong miệng không có mùi máu tươi, ngược lại chất lỏng bạch kim chậm rãi rỉ ra, mang theo mùi vị Quang Minh nồng đậm trong khoang miệng cậu.

Gì đây?

“Thánh tử đại nhân, ngươi lại thất thần.” Karry bắt cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình, chuyên chú quan sát: “Ngươi thực sự là kẻ phóng đãng bất kham mặc ai chơi đùa cũng được hay sao?”

“Dĩ nhiên là không!”

“Vậy vì cái gì ngươi lại chịu để cho một tên kỵ sĩ quèn chạm vào người?”

Roy trừng hắn, thét to: “Cần ngươi quản sao!”

“Là do ngươi nhất thời mới mẻ muốn tìm vui. . .Hay là, ngươi tâm duyện hắn?”

Tâm duyệt?

Roy nhất thời không hiểu, lại sốt ruột muốn giãy khỏi tay đối phương, thầm nghĩ dù gì tên này cũng biết cậu phản bội thần Quang Minh, bèn lớn tiếng đáp: “Ta thích hắn!”

Tiểu thỏ tử nhắm chặt mắt, một bộ thấy chết không sờn: “Ta thích hắn, chính là thích. . .Ờm, chính là ta không muốn thấy hắn cùng kẻ khác này này lại kia kia. . .”

“Ngươi chỉ thích thân thể hắn.”

“Không đúng, ta, ta. . .” Trong lòng rối rắm, tiểu thánh tử chưa từng trải qua yêu đương chọt chọt hai ngón tay vào nhau, bĩu môi: “Hắn là tín ngưỡng của ta.”

“Vậy thần Quang Minh?”

“Ta. . .tuy ta phản bội ngài, nhưng ngài cũng là tín ngưỡng của ta. . .” Lời nói ra có chút lộn xộn, nhưng không hiểu sao Roy nghĩ rằng người này có thể hiểu. Cậu chẳng bao giờ có cơ hội nói ra điều này, ràng buộc thánh tử và kỵ sĩ cùng với thân phận chỉ có thể đứng bên trên khiến cậu khó lòng thổ lộ. Dù cho mỗi đêm đều thổn thức không yên, ngây ngô sợ hãi Karry sau này sẽ cưới vợ sinh con, thì cậu liền bứt rứt, hận không thể làm cùng hắn, từng giây từng phút, để hắn không có thời gian đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Mặc dù Karry vốn rất nghiêm túc, nhưng hắn ưu tú như vậy, biết bao người mơ mộng chứ. . .

“Ngươi không thích ta sao?” Karry đè nén tâm tình hỏi lại, kết quả bị tiểu thánh tử trừng trắng mắt.

Nhóc con thân cận với hắn quả thật không phải là do cái mặt này.

“Thật là đáng tiếc cho Quang Minh ah. . .”

Karry thở dài, tặc lưỡi chậc chậc vẻ tiếc nuối khiến Roy thấp thỏm trong lòng.

“Ngươi biết không tiểu thánh tử?” Karry nhướng mày, cười cợt: “Quang Minh rất thích ngươi.”

. . .

“Hô. . .”

Từ trên giường nhảy dựng dậy, nhìn sắc trời bên ngoài đã sáng, Roy ngây ngẩn sờ sờ thân mình. Vẫn là áo choàng lụa, vẫn đầy đặn không thiếu miếng thịt nào, cậu sững người một chốc rồi véo mạnh hai má, đau đến mức nước mắt ứa ra.

“Thánh tử đại nhân, ngài không sao chứ? Thánh tử đại nhân?”

Giọng nói trầm thấp từ ngoài cửa truyền tới khiến Roy bừng tỉnh, quên cả thay đồ mà mở cửa chạy ra ngoài, nhào vào lòng kỵ sĩ.

“Ngươi đi đâu đó, ai cho phép ngươi rời khỏi ta!”

“Thánh tử đại nhân, đêm qua ngài không cho ta vào phòng.” Kỵ sĩ vẫn từ tốn nói, vuốt ve eo nhỏ của thánh tử: “Xảy ra chuyện gì?”

Mãi một lúc sau, thiếu niên mới rầu rĩ trả lời: “Không có gì.”

Kia thực sự là mơ sao?

Roy ngây ngốc cả ngày, tự mình thay quần áo, dùng bữa sáng, sau đó ngồi trong gian phòng cầu nguyện mà thẫn thờ. Hôm trước Giáo hoàng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu khiến cậu tưởng ông ta đã nhìn ra phép thuật ảo ảnh của mình, lần này cậu không dám lỗ mãng, đành phải chân chân thực thực nghiêm chỉnh đi quỳ cầu nguyện ở thánh điện, suốt cả buổi sáng.

Nhưng trong đầu cậu chỉ có dòng chữ ‘Quang Minh rất thích ngươi’.

Có ý gì?

Có lẽ Hắc Ám đang ám chỉ thần Quang Minh thích cậu, nhưng ngài ấy là một vị thần, hơn nữa còn là người cao cao tại thượng sống ở thiên giới, cực chẳng đã cậu chỉ là tín đồ của ngài, làm sao ngài có thể để mắt đến cậu?

Quan trọng hơn là, cậu đã có người mình thích.

Nhìn pho tượng thần Quang Minh mờ nhạt trong thánh điện, Roy mờ mịt, bức tượng được điêu khắc rất uy nghiêm, giữa thần thái túc mục khí thế còn có chút ôn hòa hiếm thấy, làm cho người ta sinh lòng kính trọng.

Vậy mà, cậu lại phản bội ngài.

Nếu cậu là một người dân bình thường không chút quyền lực, đã không có chuyện gì xảy ra, nhưng trớ trêu thay cậu lại chính là thánh tử.

Một thánh tử, phải trung thành với thần Quang Minh, toàn tâm toàn ý giao trái tim cho thần Quang Minh.

Roy cúi đầu, thần sắc tuyệt vọng, thậm chí không dám nhìn bức tượng trên đài cao, càng không thể nhìn thấy bóng người xẹt qua ngoài khe cửa.

. . .

“Ngươi nói sao? Thánh tử Roy có biểu hiện mờ ám, không trung thành với thần Quang Minh?”

Stone hơi ngẩng đầu, mừng rỡ nhìn thuộc hạ báo cáo, phất tay thưởng cho gã kia một rương vàn, Stone nắm nắm mấy ngón tay:

“Quá tốt, ta phải đi báo cho thần Hắc Ám, ngay lúc này!”