Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 68: Thánh Quang Kỵ Sĩ [4]

4.

Đối với kỵ sĩ, thánh kiếm là vật bất li thân, kiếm còn người còn, kiếm gãy người vong.

Như bị xô ngã xuống hồ nước lạnh, toàn thân Roy đông đặc, thế giới hắc ám đen đúa như lòng dạ con người cũng không còn quá sợ hãi. Cảm giác tức ngực khó thở qua đi, đầu óc cậu lại thanh tỉnh phần nào.

Karry chết? Hắn sao có thể chết?! Nhất định là tên này lừa cậu!

Đúng, chắc chắn là gã lừa cậu, Karry sẽ không sao!

Nhưng là nhìn đến máu tươi đỏ thắm dính dấp trên thân kiếm, thiếu niên vẫn nhịn không được lạnh run cả người, mếu máo cắn môi.

Đối phương là ai? Làm như vậy có mục đích gì?

Đột nhiên trong đầu thiếu niên lóe lên linh quang, xung quanh chỉ có bóng tối, lại lạnh lẽo khôn cùng, Giáo hoàng nói cậu cần phải đề phòng thánh tử Stone, chẳng lẽ đây chính là ảo cảnh của gã ta?

“Đừng nhầm lẫn ta với ai khác, ta sẽ không vui.” Người sau tựa hồ đọc được suy nghĩ của cậu, khẽ liếʍ lên vành tai lành lạnh của thiếu niên, cậu không nhìn thấy gì nhưng hắn lại có thể dòm rất rõ, thiếu niên như con thú nhỏ tội nghiệp hoang mang phán đoán, còn một mực phủ nhận cái chết của ‘kỵ sĩ’.

“Em sao phải quan tâm đến một tên kỵ sĩ tầm thường như thế? Lẽ nào em thích hắn ư?”

“Ta thích hắn thì sao! Ngươi mau buông!”

“Em không phải là thánh tử cao thượng thần phục thần Quang Minh à? Cư nhiên lại để tâm tới một kẻ khác.” Người đàn ông tựa hồ rất hiếu kỳ, cũng xen vào chút ý vị khinh thường: “Thì ra trái tim của em không thuần khiết, đâu chỉ chứa mỗi thần Quang Minh. Còn nói là thánh tử một lòng nguyện trung thành với thần Quang Minh cái gì, đều là lời chót lưỡi đầu môi mà thôi.”

Nói xong hắn sờ mũi, lợi dụng bóng tối mà che đi biểu tình nan kham.

. . .Được rồi, hắn thừa nhận ăn dấm với bản thân mình rất là ngu xuẩn, nhưng mà hắn không thể chịu được việc linh hồn của thiếu niên vừa yêu ‘kỵ sĩ’ lại vừa thổn thức vì ‘thần Quang Minh’.

Hơn nữa cậu ấy còn chán ghét ‘Hắc Ám’.

“Hóa ra em cũng chỉ là một thiên thần sa đọa, rơi vào tay Hắc Ám ta coi như xứng đôi vừa lứa.”

“Ngươi nói bậy! Ta không phải là kẻ hai mặt!” Thiếu niên phẫn nộ kêu lớn, thực tế cũng rất rối rắm. Tên này nói không sai, là một thánh tử, lẽ ra thế giới của cậu chỉ cần có thần Quang Minh.

Nhưng cậu lại đi yêu người khác, mà thần Quang Minh từ đầu đến cuối vẫn chỉ là tín ngưỡng của cậu, thậm chí vì muốn được ở bên Karry mà vài lần cầu nguyện đều bị cậu bỏ xó, cậu quả thật đã chậm trễ việc tu tập. Thần Quang Minh trong lòng cậu vừa thánh khiết vừa cao quý, một thánh tử nho nhỏ như cậu làm sao có thể chạm đến? Vậy mà cậu lại dần xem nhẹ tín ngưỡng này, để rồi rơi vào cục diện ngày hôm nay.

Có lẽ thần đã phát hiện ra cậu không còn duy trì tình yêu chân thành với ngài, cho nên đã lấy hết tất cả sức mạnh quang minh của cậu.

Cậu phản bội Quang Minh.

Nhất thời, cảm giác tội lỗi bao phủ đầu óc Roy, khiến cậu ủy khuất chưa từng có.

“Ta biết làm thế nào bây giờ. . .”

Karry bỗng dưng nhận ra người trong ngực hắn không phản kháng nữa, ngược lại mềm oặt run rẩy, tựa hồ. . .đang khóc.

Hắn cũng không muốn làm người ta khóc đâu. . .Ai bảo bé con này chậm hiểu quá.

“Đã như vậy, ngươi theo ta đi.” Hắc Ám khẽ thì thào, dường như đã quyết tâm điều gì đó, dứt khoát xé sạch chiếc áo choàng lụa trên người thiếu niên, mạnh mẽ đè cậu xuống.

“Ngươi muốn làm gì?!! Buông ta ra, buông ra!!” Tiếng hét chói tai bị chặn lại trong không gian mù mờ, bản thân bị người cường bạo tiến xuất, dù đối phương không phát ra bất cứ âm thanh nào cũng khiến cậu sợ hãi cùng cực, nhục nhã cùng uất ức cơ hồ làm cho cậu nảy sinh ý niệm tự sát, nhưng là người kia không cho phép.

“Cầm thú! Khốn nạn!! Mau buông ra. . .ô, đau quá, đau quá. . .!”

Chính mình không thể nhìn thấy gì, chỉ biết dùng sức đánh đối phương, thân thể bị mở ra một góc độ không tưởng, đau đớn cũng dần biết thành kɧoáı ©ảʍ, làm cho cơ thể càng mẫn cảm mà phản ứng. Roy chết lặng khóc lóc nức nở, liên tục cào cấu đối phương, dù biết rõ mình căn bản không thể thắng được hắn nhưng vẫn kiên trì phản kháng, vì vậy suốt quá trình bị ép buộc đều một mực gào thét cấu xé, khiến cho bản thân cũng bị thương.

Karry cảm thấy hắn nhất định là bị điên mới đi trêu đùa tiểu yêu tinh này, khoảnh khắc khi hai người kết hợp, hắn thiếu chút nữa muốn lộ ra bộ mặt thật, theo thói quen mà an ủi vuốt ve cậu. Nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại, nếu hôm nay đã quyết tâm ra tay, đi đến bước này còn bỏ cuộc thì hắn chắc chắn là thằng đần.

Phải cho em ấy biết, em ấy rốt cuộc yêu thích ai.

Thánh quang kỵ sĩ, hay là thần Quang Minh ở tít tắp chân trời.

Hắn làm rất thô bạo, không hề sợ cậu xảy ra chuyện. Đơn giản vì hắn ôm cậu rất nhiều lần, từng vị trí mẫn cảm, từng thước tấc da thịt hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, hơn nữa còn thuộc lòng mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ tất cả bộ vị yếu ớt, triệt để khơi dậy tìиɧ ɖu͙© trong người Roy.

Thiếu niên vẫn không hé răng than thở, từ sau khi mắng chửi nguyền rủa không thành, cậu liền cắn chặt môi. Mặc cho khoang miệng tràn ngập mùi máu tanh, cậu lại im lặng đến quái dị, làm cho không khí trở nên cô đặc, áp lực vô hình đè nặng lên cả hai.

“Sao lại không nói nữa? Đáng lẽ lúc này ngươi phải van nài ta, xin ta đừng hành hạ ngươi nữa chứ?”

“Ta sẽ không bao giờ cầu xin ngươi. . .a.!” Nghĩ đến Karry vẫn còn ở đâu đó trong không gian này, cả người Roy liền phát lạnh, nếu hắn nhìn thấy cảnh cậu bị cưỡиɠ ɠiαи, có khi nào chán ghét quá hóa cuồng mà gϊếŧ chết cậu hay không?

Kỳ thật cậu không sợ chết, chỉ sợ ánh mắt xa lánh của hắn, sự xem thường lẫn căm thù của hắn. . .

“Không bao giờ. . .” Giọng nói kia đã vụn vỡ đến mức khiến người ta đau lòng.

Karry dừng lại, vẫn là không thể kìm được mà tiết trong người cậu.

Cảm giác mềm mại trở về trong trí nhớ, Roy vội vàng mở to mắt, trên chiếc giường trống trải vẫn chỉ có một mình cậu, ánh trăng ngoài cửa sổ đã chuyển thành màu vàng tươi.

Thì ra chỉ là mơ!

Roy sờ sờ người mình, áo choàng lụa vẫn còn nguyên, sợ hãi thu người cuộn tròn lăn vào chăn, rồi nhịn không được mở cửa chạy ra ngoài.

“Karry!”

“Ngài cuối cùng cũng gọi tên ta, thánh tử đại nhân.”

“Gọi ta bảo bối.”

“Cái gì?” Karry vừa mới thu không gian ảo giác lại, liền thấy thiếu niên chỉ mặc áo choàng mỏng dính chạy ra, ‘pháp bảo’ mới vừa bừng bừng phấn chấn lại lần nữa dựng thẳng, vội vàng nhích người xoay vào bóng tối. Ai biết được bé con này lại ra lệnh cho hắn, bảo hắn kêu cậu. . .

“Ta nói, ngươi mau gọi ta bảo bối.” Thiếu niên kéo hắn vào phòng, vội vàng đóng cửa rồi trèo lên người hắn, bắt đầu làm loạn. . .

“Tốt quá, ta cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi. . .”

“Thánh tử?”

“Suỵt, đừng lên tiếng, ta muốn làm ngươi. . .”

Karry yên lặng nhìn thiếu niên đẩy ngã hắn, nâng cái mông trần trụi lên khoe ra cảnh xuân chảy máu mũi, sau đó nhấc mông dùng miệng huyệt mềm mại cọ cọ mài mài dọc theo chiều dài của côn ŧᏂịŧ, rất nhanh liền ướt.

“Ta muốn ngươi, ta muốn. . .”

Mỹ nhân thở hổn hển, cởϊ áσ ra, một bên không ngừng đong đưa eo ma sát tiểu huyệt, một bên xoa nắn núʍ ѵú, cố tình đưa đến bên miệng hắn, cũng chẳng biết lửa nóng bốc hỏa từ khi nào mà vô cùng nhiệt tình: “Mau nhìn ta, nhìn ta, ân, ân, ánh mắt đó. . .”

Bên dưới không thể khống chế phun ra đại lượng dâʍ ŧᏂủy̠, huyệt nhỏ co rút đến mức phát ra âm thanh, thiếu niên uốn éo cơ thể, bóp chặt đầṳ ѵú làm nó phồng lên, bộ dạng vừa da^ʍ mỵ vừa quyến rũ mê người, còn hữu ý vô tình vươn đầu lưỡi liếʍ môi, động tình rêи ɾỉ: “Thật muốn đại pháp bảo tiến vào, thật muốn bị thao bắn,. . .”

Tính khí cũng theo đó giương cao, đung đưa trái phải tựa hồ rất mong chờ, thiếu niên dịch chuyển người đem tính khí của mình và côn ŧᏂịŧ đặt chung một chỗ, trên cọ dưới cọ, chủ động đặt tinh nang tròn trĩnh dính sát côn ŧᏂịŧ, mạnh mẽ chà xát.

“Ưʍ. . . ~” Thì ra thế này cũng thật thoải mái, bất an vì bị cường bách trong mộng dần dần mờ đi, cậu thoải mái thở phào, da thịt thân cận khiến cậu không còn lo lắng bởi hình ảnh thánh kiếm gãy nát, ngược lại hơi bất mãn vì hành vi ngây ra của kỵ sĩ đại nhân.

Nhiệt độ nóng rẫy làm cho cậu yên tâm xác nhận hắn vẫn còn sống, hơn nữa cái thứ ‘pháp bảo’ dưới thân cũng rất khỏe mạnh, liên tục trướng to còn giật giật va chạm cơ thể cậu. Thiếu niên ngứa ngáy khó nhịn, cảm thấy cậy gậy kia cũng bắt chước mình rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, liền không chút do dự cúi đầu ngậm lấy.

“!!!”

Karry vội lùi ra, côn ŧᏂịŧ bỗng chốc không còn trong miệng làm cho thiếu niên ngơ ngác, nước bọt chảy xuống khóe miệng cũng không để ý, ngược lại nghĩ rằng Karry không thích mình làm như thế với hắn.

Nhất thời mếu máo.

“Ta không muốn ngươi hạ thấp mình như vậy.”

Nhưng ngươi là người ta thích nhất! Trong lòng Roy hô lớn, lại không dám nói thành lời.

Nghĩ đến trong giấc mộng điên đảo quỷ quái kia, cậu càng sốt ruột, dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, làm cho mạch não Karry chậm lại.

Rốt cuộc vẫn đầu hàng.

Karry vùi đầu vào hạ thân thiếu niên vừa liếʍ vừa hút, thiếu niên cũng không chịu thua kém bắt lấy côn ŧᏂịŧ tỉ mỉ liếʍ láp, cái lưỡi trơn tuột nóng bỏng lại mềm như lưỡi mèo không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ Karry, khiến hắn càng cực lực nhẫn nhịn.

Xem ra kế hoạch của hắn không hẳn là không có kết quả tốt.

“Ưm, ưʍ. . .” Thứ kia quá to cậu phải há miệng thật lớn mới ngậm được hết, nghĩ tới pháp bảo này thường xuyên ở trong người làm loạn khiến cậu dục tiên dục tử, cậu lại hưng phấn đến ngứa ngáy cả người, phía sau trống rỗng làm cho cảm giác hư không càng thêm dữ dội, Roy buông côn ŧᏂịŧ ra, không quản tiểu tính khí được chăm sóc sạch sẽ, gấp gáp cầm chặt côn ŧᏂịŧ, cơ khát ngồi lên.

Tiểu huyệt sướиɠ run rẩy nhanh chóng nuốt trọn côn ŧᏂịŧ, một đường hút vào sâu tận cùng, chỉ chừa lại hai khỏa cầu to lớn bên ngoài, hỗn hợp chất lỏng da^ʍ mỹ nhóp nhép chảy ra, chẳng mấy chốc đã tràn lan đầy giường.

“A, a, a. . .”

Karry chỉ thấy cái mông trắng lóa cùng mái tóc ánh kim dập dờn đong đưa di chuyển trước mặt mình, phân thân được chôn trong huyệt động nóng ẩm cùng âm thanh rêи ɾỉ ngọt ngào quanh quẩn bên tai cơ hồ làm cho hắn mất khống chế. Thiếu niên xoay lưng khiến hắn không thấy được biểu tình, nhưng bằng hành động và tiếng rên thỏa mãn của cậu, Karry đoán tiểu yêu tinh thánh tử ắt hẳn rất sung sướиɠ.

“Thích quá, Karry, dễ chịu, thật dễ chịu. . .” Ám ảnh trong bóng đêm dần xóa nhòa, thay vào đó là kɧoáı ©ảʍ thích ý đến tận xương tủy, mỹ thiếu niên vểnh mông dâʍ đãиɠ lên xuống luật động giao hợp, tiểu huyệt phong tao phát ra tiếng vui thích. Cậu có thể mường tượng hình dáng côn ŧᏂịŧ quẫy đạp trong cúc huyệt đang dần cương cứng, vừa nóng bỏng như lửa vừa co bóp liên hồi, khiến cậu hài lòng rên la, động tác không tự chủ càng nhanh.

“A, a! Tao huyệt quá thích. . .Tao huyệt muốn phun thủy. . .!” Đột nhiên dừng lại một chút, thiếu niên cao giọng lãng kêu, tiểu huyệt thít chặt lại, càng dính sát vào côn ŧᏂịŧ, sau đó tần suất lên xuống một lần lại một lần tăng nhanh, tiếng da thịt va chạm cũng gần như dính liền.