.
Một thánh tử lân bang muốn gặp Roy không có gì hiếm lạ, nhưng gã này lại là Stone.
Stone của đế quốc lân cận, thiên tài bẩm sinh, thể chất thánh minh khó gặp, từng được coi là người có được sự ưu ái của thần Quang Minh nhiều nhất cho đến khi Roy ra đời.
Truyền thuyết về Stone một người già cũng có thể kể hết, chung quy cũng vì gã là thánh tử lớn tuổi nhất đại lục ma pháp, sống không biết bao lâu. Một lão yêu quái ngàn năm thành tinh lại đi ganh tỵ với một đứa bé chưa đầy mười tám tuổi thì có khác nào trò cười mất mặt? Vì vậy gã vẫn luôn nhịn tới hôm nay, ngày chờ đêm đợi mong ngóng khoảnh khắc bản thân lấy lại huy hoàng, tìm về ánh sáng.
Thần Quang Minh rất coi trọng gã, bằng chứng là dù gã biết chính mình nổi lên du͙© vọиɠ ghen ghét, nhưng thần Quang Minh vẫn như cũ ban cho gã sức mạnh ánh sáng. Stone đối với việc này vô cùng đắc ý, vì thế mới ngang nhiên đòi quốc vương nước mình cho gã sang tìm Roy, cao thấp chèn ép cậu một phen.
“Không nghĩ tới thân thể thánh tử quý quốc yếu ớt như vậy, chi bằng ta thi triển vài cái ma pháp giúp cậu ta cường kiện thân thể, hăng hái trưởng thành?” Stone không che giấu sự kiêu ngạo, hãnh diện mà than: “Ở đất nước của bọn ta, tất cả những đứa bé cùng tuổi thánh tử đều là kỵ sĩ có thể phi lên trời, chui xuống đất, lặn trong đáy biển, thậm chí một mình sinh tồn trong núi lửa vẫn không thành vấn đề. Xem ra quý quốc nên lưu ý vài biện pháp để thánh tử có thể quen với cuộc sống khắc nghiệt này hơn.”
“Thánh tử của chúng ta tự nhiên đã có thần Quang Minh che chở, không cần ngài phải nhọc lòng.”
Âm thanh nghiêm nghị chậm rãi vang lên giữa thánh điện, khiến cả Stone lẫn Giáo hoàng đều ngây người một chút.
Chỉ thấy một thiếu niên tuyệt mỹ phi phàm nhẹ hẫng bước vào, áo choàng trắng muốt đính đá quý chẳng những không làm cho thiếu niên vẩn đυ.c vẻ dung tục, trái lại tôn lên dung mạo tinh xảo cùng vẻ mặt non nớt của cậu, khiến tim người nhìn không tự chủ đập nhanh.
Mà kẻ vừa phát ngôn cao ngạo không kiêng nể gì kia, lại là kỵ sĩ áo đen đi theo phía sau thiếu niên.
Stone sửng sốt, không nghĩ tới thiếu niên này lại xinh đẹp như vậy, ánh mắt không khỏi nhìn nhiều hơn, đồng thời cũng cảm thấy uy áp từ phía thiếu niên ập tới, sức nặng nghìn cân đè mạnh lên vai khiến gã suýt chút nữa quỳ sụp xuống.
Là nhóc con này sao? Hay là. . .Stone nghi hoặc nhìn lướt qua thánh quang kỵ sĩ ở phía sau, nâng cằm: “Đã nghe qua danh tiếng của thánh quang kỵ sĩ ở quý quốc, không ngờ thì ra cũng chỉ có như vậy.”
Gã không hỏi đến Roy, lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ thánh quang kỵ sĩ, nếu là người không thông minh có thể bị gã kích đến tức giận rồi làm ra chuyện thiếu lễ độ. Dù sao Stone cũng có thân phận cao quý, ngay cả Giáo hoàng cũng phải nhượng gã ba phần, nếu một kỵ sĩ vì không kìm được tâm tính mà phát sinh xung đột, người xui xẻo chịu phạt chắc chắn không phải Stone.
“Không dám giấu gì ngài, thánh tử Stone. . .” Kỵ sĩ kia hơi mỉm cười, đuôi mắt hẹp dài cong lên rất hài hòa, lại chẳng chút thiện ý: “Kỵ sĩ chúng tôi cái gì cũng không giỏi, chỉ là rất tin vào thần thánh. Người nào hôm nay ở trước thánh điện thần Quang Minh nói hươu nói vượn, mặt sẽ bị tát đến sưng lên, miệng sẽ bị vả tới không nói nên lời, hơn nữa còn mất ngủ cả đêm vì sự trừng phạt của thánh thần.”
“Ngươi nói lời này với ta làm gì?” Stone hỏi.
“Chỉ để chúc ngài có một buổi tối tốt lành mà thôi.” Roy ra hiệu cho kỵ sĩ nhà mình yên lặng, cao giọng nói: “Stone thánh tử, hy vọng ngài có thể trải nghiệm những ngày khó quên ở đây.”
Lời nói của cậu rất trong trẻo sạch sẽ, lại chẳng có ám mang vần vũ, Stone bán tín bán nghi nhíu mày, chỉ có thể ngồi lại nói dăm ba câu tẻ nhạt thăm dò rồi buồn bực rời đi.
Đêm đến, tòa thánh điện vẫn sáng bừng rực rỡ như ban ngày, thậm chí còn có phần chói mắt.
“Thực lực của ta không thua kém gì gã Stone kia, nhưng luận về thủ đoạn ta không phải là đối thủ của gã. Nếu gã sử dụng ám chiêu toan tính hại ta, ta chắc chắn sẽ không đỡ được.”
Thiếu niên nhăn mày ngồi trên thảm lông cừu, xòe ngón tay đếm đếm: “Còn chưa nói đến chuyện gã so với ta sống lâu hơn, kinh nghiệm chiến trường cùng cơ duyên xảo hợp đều nhiều hơn ta, trận ngầm định so tài này, ta vốn không có phần thắng.”
“Không thắng cũng tốt, nếu thắng lợi dễ dàng đạt được như vậy không phải ngươi sẽ trở nên tự cao như gã sao?” Karry đưa quả anh đào đến bên mép thiếu niên, cậu nhỏ vô thức hé miệng cắn lấy, nhai nhai, bên má phồng lên như chú hamster ngốc nghếch. Roy vừa nhai vừa chống cằm nghĩ ngợi, có chút phiền muộn than thở: “Nhưng ta không muốn thua! Tốt xấu gì ta cũng là thánh tử của một quốc gia lớn, vì cái gì lại không thể cho người ta thấy sức mạnh của mình. Ta muốn dùng vũ lực đuổi tên thánh tử chết tiệt kia đi, như vậy sau này hai nước không cần chiến tranh rồi.”
Một đế quốc có thánh tử mạnh mẽ sẽ khiến đối thủ khϊếp sợ, kiêng dè không dám làm ẩu – đây là thứ mà Roy đã được dạy từ khi còn bé.
“Thật ra muốn thắng lợi không có gì khó.” Karry tiếu a tiếu nhìn cậu, thấy đôi mắt bé con sáng ngời, liền hài lòng gật gật đầu: “Chỉ cần ngài cầu nguyện với thần Quang Minh, thề nguyền rằng ngài sẽ luôn trung thành với hắn, hắn nhất định nghe thấy lòng tín ngưỡng của ngài, giúp đỡ ngài thành công.”
“Nhưng mà, ta. . .” Roy hơi chột dạ lẩm bẩm, lén lút liếc kỵ sĩ, vẻ mặt hơi rối rắm: “Ta vốn không chỉ tín ngưỡng có một mình hắn nha. . .”
“Sao cơ?”
“Không, không có gì. . .” Thánh tử bĩu môi quay đi, đóng cửa phòng lại, hờn mát không cho kỵ sĩ theo sau, ngược lại bắt hắn đứng ngoài cửa canh phòng cả đêm.
Thiếu niên phiền muộn đứng trước gương lớn, ánh mắt rơi trên những dấu hôn đỏ thẫm còn vương lại trên màu da trắng mịn, ánh mắt tròn to hiện lên vài tia bất mãn, lại ẩn ẩn chút thất vọng không nói thành lời.
“Chẳng lẽ hắn không giống như trong sách, vốn dĩ không thích ta?” Roy khẽ lẩm bẩm, buồn bã bò bò lên giường, thân người nho nhỏ chỉ phủ một chiếc áo choàng lụa ngã xuống đệm bông ấm áp, trong lòng lại nguội lạnh uất ức.
Từ lần đầu tiên Karry xuất hiện bên cạnh cậu, sau đó lấy đi đêm đầu của cậu, Roy đã nghĩ hắn thích mình. Dẫu sao tiểu thánh tử xưa nay lớn lên trong thánh điện, chưa từng thấy qua nhân tình thế thái chứ đừng nói là tình cảm đôi lứa. Trong cung điện đế quốc nghiêm cấm hành vi yêu đương, ở thánh điện điều này càng khắc nghiệt, Roy không hiểu cũng là chuyện bình thường, nhưng việc đó không đại biểu cho chuyện cậu không biết tình cảm của chính mình.
“Karry, hắn vẫn luôn xem ta là con nít, hắn làm thế này làm thế kia với ta, chỉ vì muốn ta vui sao. . .?” Cậu ngửa đầu lẩm bẩm, thân người lọt thỏm giữa chiếc giường quá lớn làm cho bóng hình thiếu niên đơn bạc càng cô độc. Roy đưa tay đặt lên ngực trái, nơi đang phập phồng lên xuống vì sự sống, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu lạ lùng, đôi mắt mở to cố gắng chặn lại chất lỏng trong suốt đang tròng trành ứa ra, rồi lại không kìm được mà rơi nước mắt, yên lặng khóc.
Hắn không thích ta. . .Hắn chỉ coi ta là thánh tử, phục vụ yêu cầu của ta. . .
Hắn không thích ta. . .Hắn luôn hành động như một người hầu trung thành, nhưng cũng chỉ là trung thành mà thôi. . .
“Hắn không thích ta. . .Nếu hắn thích, hắn đã hiểu được lời ta nói. . .”
Âm thanh thì thào như có như không giữa gian phòng trống hoác, thiếu niên vùi đầu vào gối, run rẩy tuyệt vọng.
Ta không chỉ có một tín ngưỡng.
Roy khóc mệt rồi ngủ, đèn trong phòng tự tắt lúc nào không hay, một bóng người chậm rãi tiếp cận chiếc giường, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên nhỏ nhắn tóc bạch kim nằm đó, gợn sóng vàng trong đôi mắt màu biển khẽ dâng lên, trong tích tắc đã chiếm hết hai phần ba con ngươi.
“Em nói em không chỉ có một tín ngưỡng, lẽ nào trái tim em đã dành một phần cho Hắc Ám?”
Karry vươn tay chạm vào đầu thiếu niên, vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mềm, nhíu mày: “Là một thánh tử suốt đời dâng hiến cho thần Quang Minh, em không được phép thay đổi.”
Một luồng sáng bao bọc xung quanh người Roy, nhanh chóng biến thành tia chớp rồi chui vào đầu cậu. Hơi thở của thiếu niên hơi ngừng một chút, rồi lại chìm vào giấc mơ mê man.
Roy ngây ngốc nhìn thế giới đều là màu đen, xung quanh tối đến mức không thấy được năm ngón tay.
Cậu không dám đưa tay ra, cậu sợ trong bóng đêm kia ẩn giấu một loài dã thú quái dị, nó sẽ cắn lấy tay cậu, kéo cậu vào vực sâu hắc ám.
Hắc Ám!
Chẳng lẽ nơi này là địa bàn của thần Hắc Ám?
Người Roy run lên, cậu siết chặt áo ngủ trên người, đề phòng thả chậm hô hấp, theo bản năng vận động năng lượng quang minh trong người để tạo ra nguồn sáng, nhưng Roy hốt hoảng phát hiện cậu làm không được!
Năng lượng quang minh là thứ mà cậu tích lũy từ khi còn rất nhỏ, cũng vì tư chất thượng đẳng có thể hấp thụ thật nhiều năng lượng quang minh nên cậu mới được chọn làm thánh tử. Lòng trung thành của con người đối với thần Quang Minh càng lớn thì năng lượng hấp thụ sẽ càng nhiều, hơn nữa năm này qua tháng nọ, Roy có thể tự hào bản thân cậu chính là một ‘hộp năng lượng’ khá là khủng khϊếp.
Nhưng bây giờ thì sao?
“Đâu, đâu hết rồi. . .” Roy lại run bắn lên, trong tình trạng không có ánh sáng, không thể thấy được gì, càng không có năng lực tự vệ, cậu chẳng khác nào người vô dụng, thậm chí bóng tối bao vây ẩn chứa tia âm lãnh lạnh lẽo làm cho cậu càng sợ hãi hơn, mềm nhũn té sụp xuống.
Roy không biết dưới chân mình là gì, nhưng cậu không còn tâm trí để chú ý.
Bởi vì cậu cảm giác được, trong không gian này còn có một hơi thở khác!
“Ngươi, ngươi là ai. . .?” Roy thu hết sức bình sinh mà hỏi, miệng lưỡi khô khốc làm cho cậu không nhịn được liếʍ môi một phen: “Đừng im lặng, ta muốn ngươi nói chuyện.”
“Ngươi thực sự muốn ta nói chuyện sao? Thánh tử đại nhân?”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Roy cơ hồ là mừng như điên, tiếp đó kinh hỉ hô lên: “Kỵ sĩ đại nhân! Ta ở bên này, ngươi mau qua đây! Chỗ này là đâu? Ta rất sợ!”
“Ngươi sợ? Thánh tử đại nhân, đừng sợ, ta sẽ lập tức đến bên cạnh ngươi.”
Tiếng nói mang theo tiếu ý nhàn nhạt tắt lịm giữa bóng đêm vô tận.
“Kỵ sĩ đại nhân? Kỵ sĩ đại nhân?” Roy chờ một lúc lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, không khỏi sốt ruột, cậu quên mất cả sợ, vội vàng đứng lên, muốn lần tới chỗ Karry. Nhưng là dù cậu bạo gan đi cũng không phát hiện bóng dáng người kia đâu, ngay cả khí cũng biến mất.
Khi cậu kinh hãi nghĩ có phải hắn bị thần Hắc Ám mang đi rồi không, eo đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, cảm giác lạnh lẽo áp lên phía sau lưng làm cho cậu cứng đờ, không dám giãy dụa.
“Thánh tử đại nhân, thánh quang kỵ sĩ đã bị ta nuốt chửng, hiện giờ ta chính là kỵ sĩ của ngài.”
Tiếng nói buốt giá mang theo sự bỡn cợt rõ rệt, cánh tay cứng như thép dù có độ ấm vẫn làm cho người ta không tự chủ rét lạnh, hô hấp đều đặn phả trên đỉnh đầu, trên hết. . .
Gã này dám nói hắn nuốt chửng kỵ sĩ của cậu!
“Ngươi tưởng ta sẽ tin lời ngươi nói sao?” Roy tức giận vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi gọng kìm, đồng thời ra sức gân cổ họng kêu lớn: “Kỵ sĩ đại nhân!! Kỵ sĩ đại nhân!!!”
“Vật nhỏ không ngoan, lời ta nói mà ngươi cũng không tin sao?”
Người nọ dường như cười khẽ, phá lệ âm trầm: “Một tên kỵ sĩ lại đáng để thánh tử cao quý như ngươi phải bận tâm, hắn chết rất đáng!”
“Câm miệng! Hắn không có chết, hắn mạnh như vậy, ngươi sao có thể là đối thủ của hắn!” Cậu phẫn nộ lớn tiếng nói, quay đầu cắn lên người đối phương. Bởi vì không thấy gì, cũng không thể xác nhận bằng hai tay cho nên Roy cũng chẳng biết mình cắn trúng chỗ nào, chỉ nghe đối phương cười càng hứng thú, đồng thời nhàn nhạt mở miệng:
“Vậy ngươi đoán, đây là cái gì?”
Ánh sáng chợt lóe lên trước mắt, một thanh kiếm gãy làm đôi nằm lơ lửng trên không trung, dính đầy máu tươi.
----
Qua đi SG về đuối quá ko có chương mới xin lỗi mấy thím ;;v;; mà tui post ba ngày 1 chương nhé :3