2.
Quang Minh và Hắc Ám, ánh sáng với bóng tối, từ xưa đến giờ chưa từng đội trời chung.
Quang Minh đế quốc là do một tay thần Quang Minh xây dựng nên, trước kia được rất nhiều sự ủng hộ từ quần chúng, các nước láng giềng cũng vì đó là lập thành liên minh quang minh, cùng nhau phù trợ đế quốc, tạo khối liên kết vững chắc thờ phụng ánh sáng.
Một quý quốc đột ngột đầu phục Hắc Ám, hiển nhiên làm cho lòng người lạnh đi không ít.
Nhưng đó chỉ là nỗi lo của quốc vương bệ hạ và Giáo hoàng đại nhân, vị thánh tử chúng tinh phủng nguyệt của Quang minh đế quốc vẫn như cũ ăn ngon ngủ khỏe, hằng ngày tu luyện hấp thu ánh sáng tinh khiết để bồi dưỡng sức mạnh quanh minh, tiếp tục công việc yêu mến thần Quang Minh của mình.
Mỗi một con dân sinh sống trong liên minh ánh sáng đều được thần Quang Minh ban phước lành, dĩ nhiên với điều kiện người nọ phải hoàn toàn thần phục thần Quang Minh, sống có nguyên tắc làm theo lý lẽ luân thường, thì sức mạnh quang minh từ trên thiên giới mới có thể truyền được xuống cơ thể họ, giúp họ không mắc phải ốm đau bệnh tật, chín thứ hoạnh tử. Mà thánh tử đại nhân – không thể nghi ngờ chính là người được thần Quang Minh yêu quý nhất, phải có sức mạnh ánh sáng thuần túy mạnh mẽ nhất.
Lúc này là giờ cầu nguyện buổi sáng, Giáo hoàng đại nhân sau khi tiến hành nghị sự với đức vua xong liền đến thánh điện xem thánh tử. Đứa nhỏ này từ bé đã là học trò của y, thiên phú cực tốt, trái tim càng là ngây thơ, lại siêng năng tận tâm, tin chắc sau này có thể vì quốc gia mà phấn đấu trở thành một Giáo hoàng Quang Minh còn tốt hơn cả y.
Quả nhiên chỉ mới bước đến cửa thánh điện, Giáo hoàng đã nghe thấy mùi hương thơm ngát của hoa hồng trắng, ánh sáng vàng nhạt bao phủ khắp thánh điện màu trắng ngà làm cho y thư thái vô cùng, không tự chủ thả lỏng tâm trạng.
Thiếu niên quỳ gối đưa lưng về phía cửa, trên người khoác áo choàng trắng muốt, mái tóc màu bạch kim óng ánh tuôn dài như lụa buông xuống sau lưng, hai tay chắp thành nắm cầu nguyện thành kính. Khuôn mặt tinh xảo như búp bê sứ hiện lên vẻ say mê vô cùng, lông mi dài nhắm mặt, môi mỏng hơi mím, gò má ửng hồng bị ánh sáng chiếu đến lấp lánh không chân thật, thoáng ẩn ẩn nét cười, xinh đẹp tựa sứ giả của thần thánh.
Giáo hoàng gật gù, lòng kính yêu thần Quang Minh của thánh tử rất lớn, chắc hẳn đức bề trên cũng đã nhìn thấy sự thành thật của cậu. Y lui ra ngoài, không làm phiền đến sự tĩnh tâm của học trò.
Roy quả thật rất nhập tâm. Nhưng mà duy trì một tư thế nhiều canh giờ không phải là tác phong của cậu, vì thế.. .
Cái mà Giáo hoàng nhìn thấy chỉ là ảo ảnh do cậu tạo ra mà thôi~
“Này. . .chỗ này là chỗ nào, còn ở trong hoàng cung sao. . .Ta chưa từng đi bao giờ. . .”
“Yên tâm, ta là người của đội thánh quang kỵ sĩ, biết rất rõ mọi ngóc ngách của cung điện. Ngược lại là ngài, ngài chỉ được nuôi dưỡng tại thánh điện Quang Minh, ngài dám nói mình đã dạo hết cung điện sao? Hửm?”
Thiếu niên ngây ngốc nhìn vườn hoa hồng trắng phủ khắp mặt đất, có hơi sợ sệt đυ.ng đυ.ng vào cánh hoa mỏng dính, ngửa đầu cười ngọt ngào: “Cho nên hôm nay ngươi muốn dẫn ta đi dạo sao?”
“Thánh tử thân mến của ta, nếu ngài thích, ta rất sẵn lòng phụng bồi ngài.” Karry đặt tay lên ngực, làm một tư thế chào thân sĩ, chọc cho thiếu niên bật cười, cũng học theo hắn đặt tay lên ngực: “Làm phiền kỵ sĩ đại nhân.”
Nơi này có rất nhiều cây cỏ lạ mắt, hình dáng đẹp, màu sắc cũng phi thường bắt mắt. Roy rất nhanh bị hấp dẫn sự chú ý, khi chạy đông lúc chạy tây. Mỗi lần cậu đi đến đâu, không phải trăm hoa đua nở thì cũng là đung đưa khoe sắc, khiến cho thánh tử đại nhân kinh ngạc không thôi, trầm trồ khen ngợi mấy cái loài thực vật này thật là kỳ diệu.
Karry đi phía sau cậu, thỉnh thoảng lay động ngón tay, một đàn bướm trong suốt ánh bạc ùa ra từ tứ phía, vờn quanh người Roy đùa giỡn. Có đôi khi thiếu niên vấp phải đá dưới chân té ngã, thì đám cỏ mềm mại hai bên đường lập tức vươn ra đỡ, mà kỵ sĩ đại nhân nhanh nhẹn quỳ xuống nâng cậu lên, làm cho cậu càng thêm lớn mật, trực tiếp trượt khỏi tay Karry mà lăn lộn dưới đất bằng.
Kỳ quái là áo quần lại không dính chút bụi bẩn nào.
“A, bên kia có nước suối!!” Tiểu thánh tử reo hò bừng bừng hưng phấn chạy về phía trước, cúi đầu xuống bờ suối trong vắt nhìn chính mình phản chiếu lên trên.
Karry nhìn nhìn nước suối ánh lên tia sáng vàng nhạt, mỉm cười: “Muốn tắm suối không thánh tử đại nhân?”
“Có thể sao?” Đôi mắt hạnh sáng ngời, vài giây sau lại nghĩ đến chuyện gì đó, đỏ mặt cắn môi: “Ngươi, ngươi cũng xuống tắm đi. . .”
“Vậy thì thật hân hạnh cho ta.” Karry không dấu vết liếʍ môi, đáy mắt hiện lên ý cười sâu sắc.
Tiểu thỏ tử rốt cuộc cũng thông suốt.
Vì thế dòng suối trong vắt liền bị nhiễm bụi trần. . .không đúng, là hưởng thụ thánh quang của thánh tử đại nhân khi làm chuyện đại sự.
Karry chậm rãi thoát y, thân người không quá cao lớn lại có vẻ rất cường tráng, chân dài eo thon nhân ngư tuyến gì đó đều chuẩn số đo, hơn nữa, ánh mắt của hắn lúc nhìn người khác phá lệ hấp dẫn, giống như mang theo mị ý mê hoặc lại tựa hồ vô cùng nghiêm túc.
“Thật lớn. . .” Thiếu niên mở to mắt nhìn hung khí đung đưa giữa hai chân kỵ sĩ, ôm mặt: “Kỵ sĩ đại nhân, pháp bảo còn có thể lớn hơn nữa hay không?”
“Dĩ nhiên có thể.” Karry không nén nổi buồn cười, bước xuống ngâm mình dưới suối rồi bế thiếu niên ngồi lên tảng đá, nhẹ nhàng đưa bàn tay chu du khắp cơ thể trần trụi mê người của thiếu niên, thì thầm dụ dỗ: “Thánh tử ngài muốn lớn hơn, là vì nơi này ngày càng hư sao?”
“Ưʍ. . .” Ngón tay chạm vào chỗ bí mật, Roy co rụt một cái, cười khúc khích: “Nói xạo, ta chỉ muốn nhìn. . .nó. . .lớn. . .hơn. . .lúc, lúc, ân, ân. . a. . .! Khoan đã, ta còn chưa nói xong, ân, ân. . .”
Karry tiếu a tiếu nhìn hung khí đã vào được một nửa, nháy mắt ranh mãnh: “Hửm? Vậy ta đi ra cho ngài nói. . .”
“Đừng, đừng, mau đút vào, nếu đã vào sao còn ra. . .” Thiếu niên đỏ lựng mặt, co rút tiểu huyệt cố gắng đem vật kia nuốt vào càng sâu, hạ thể động tình mà run rẩy nhè nhẹ: “Ân, ân, không biết tại sao. . .A. . .ưʍ. . . . !”
“Ngài muốn nói gì?” Karry một tay ôm chặt mông cậu, một tay cầm lấy bàn tay thiếu niên, tư thế như đang khiêu vũ, không ngừng di động thắt lưng, đem vật cứng đỉnh đến sâu bên trong thiếu niên. Roy bị hắn đỉnh đến sướиɠ rơn cả người, không khống chế mà đong đưa mông theo tiết tấu, thoải mái thở dài: “Không biết tại sao, ta, mỗi lần gặp ngươi, đều muốn. . .”
“Muốn?”
“Chính là, muốn sướиɠ. . .ưm! Vào hết rồi. . .” Roy mở đôi mắt ươn ướt nhìn hạ thể nơi hai người kết hợp, ánh mắt nhiều hơn vài phần mê ly, lại chẳng chứa chút tạp niệm. Cậu hơi xoay người, cảm nhận độ nóng cùng chiều dài và hoa văn đang đập bình bịch va chạm vào vách tường trong cơ thể, hưng phấn không rõ, tính khí cũng dần dần dựng thẳng, hân hoan giương cao.
Côn ŧᏂịŧ pháp bảo dưới ánh mắt của cậu - trướng lớn một vòng, nhồi đầy không gian bên trong tiểu huyệt, làm cho cậu thở hắt ra, lắp bắp kêu lên: “Nó, nó, nó. . .”
“Nó rất hạnh phúc vì được ngài để ý.” Karry hôn lên môi thiếu niên, cắn cắn phiến môi mềm mại kia: “Nó nguyện ý vì ngài phục vụ.”
“Thật, thật ngoan. . .Ưm, ta muốn, nó động. . .”
“Nữa đâu? Không chỉ động, còn động cho đến khi huyệt huyệt ướt đẫm đầy nước, biến thành màu đỏ hồng, lộ ra vẻ dâʍ đãиɠ mị hoặc. . .”
“Ta, ta không có, dâʍ đãиɠ. . .Ư. . .”
“Được, ngài là thánh khiết nhất, thánh tử đại nhân, ngài chính là ánh sáng thánh khiết nhất.”
Karry nói xong, chẳng chút dịu dàng mà đem người kéo xuống nước, làm cho nửa người Roy cũng ngập trong suối lạnh, vậy mà dục hỏa chả hề suy suyễn, ngược lại càng vì nóng lạnh xen kẽ mà rục rịch càng nhiều, khiến hai mắt tiểu thánh tử khẩu thị tâm phi ngập tràn hơi nước.
Tiếng nước róc rách không che đậy được âm thanh da^ʍ mỹ truyền ra tứ phía, hơi thở nặng nhọc cùng tiếng rêи ɾỉ xuân sắc pha lẫn vào nhau vô cùng hoàn mỹ.
“Ư. . .ư. . .ưʍ. . .Ah, ah, kỵ sĩ đại nhân, pháp bảo của ngươi thật hư, nó ở bên trong ta chạy loạn. . .ngô! Ưm ưm!”
“Thánh tử đại nhân, pháp bảo của ta không có hư, là miệng nhỏ của ngài quá cơ khát, luôn muốn nuốt pháp bảo vào trong. Hiện tại pháp bảo rất là tức giận, muốn cùng ngài đánh ba ngày ba đêm có được không? A, chính là chỗ này?”
“Ân, ân, chỗ đó, ngứa. . .mau cọ, dùng pháp bảo cọ. . .! Ưm~ ~”
Điểm mẫn cảm bị chà xát khiến cả người thiếu niên tê tái rần rần, buông lỏng hoàn toàn để mặc nam nhân đùa bỡn da thịt non mịn, chỉ có thể cố gắng bám lấy đầu vai hắn, đưa đẩy eo mông phối hợp để đưa lại càng nhiều kɧoáı ©ảʍ.
Karry nhấc người thiếu niên lên, để lưng cậu nương nhờ tảng đá, hai chân gập lại đặt lên vai hắn, tứ phía dưới không ngừng đỉnh lên: “Thích không?”
“Thích, rất thích. . .! Ah~ Đừng có ngừng, đừng có ngừng. . .” Thiếu niên nhắm mắt rêи ɾỉ, hai chân lắc lư liên tục, mông bị đâm bật nảy lên trên, lúc rơi xuống càng khiến cho vật chôn bên trong đâm tới càng sâu. Tóc cậu ướt nước xõa dài bên vai, màu bạch kim xinh đẹp óng ánh dưới sắc nắng chói lòa, đồi mông trắng ngần lúc chạm nước lúc trên không, hai đầṳ ѵú nhỏ nhắn cũng theo đó dần cương lên cứng rắn. Cậu ngửa đầu hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ, thở dốc rêи ɾỉ ngọt lịm, làm cho mỹ cảnh thiếu niên xích͙ ɭõa bị mãnh theo càng thêm phần mê đắm, khiến người ta không kìm được dã tâm.
Trong đôi mắt màu biển lớn của kỹ sĩ đại nhân nhiều thêm những chấm nhỏ li ti màu vàng sáng, dần dần phủ rộng đồng tử. Hắn không ngừng cắn liếʍ thiếu niên, đòi hỏi đâm rút ra vào tiểu huyệt khiếm thao, dần dần hắn không cảm thấy đủ, liền bế thiếu niên lên bãi cỏ trên bờ, từ phía sau mãnh liệt xâm chiếm cậu.
Hai bóng người dây dưa từ dưới nước lên bờ, rồi lại từ bờ đến vườn hoa, phóng thích không biết bao nhiêu lần, đã sớm ném phăng việc ảo ảnh ở thánh điện ra sau đầu.
“Kỵ sĩ, . . .”
“Gọi Karry.”
“Karry, Karry. . .ahh~”
Thiếu niên dịu ngoan cùng hắn trao đổi nước bọt, thân thể đầy dấu vết tìиɧ ɖu͙© dữ dội, tiểu huyệt bị thao đến nhớp nháp không chịu nổi, đâu đâu cũng là bạch dịch trắng đυ.c. Hai chân cậu xụi lơ mặc hắn tách ra, đầṳ ѵú sưng đỏ, da^ʍ huyệt bắn nước ngày càng ít, rốt cuộc dưới sức ép của kỵ sĩ đại nhân thân ái, tiểu thánh tử hoa lệ ngất xỉu, trên mặt đều là nước mắt.
Karry sau cao trào có chút hốt hoảng, cảnh vật xung quanh hơi vặn vẹo một chút. Hắn rất nhanh hồi thần, dùng bí pháp chữa trị mấy vết bầm mình tạo ra trên người thiếu niên, hơi ảo não tự gõ trán.
Một trận ánh sáng lóe lên, toàn thân hắn phủ lớp ánh kim, Karry cẩn thận ôm thiếu niên lên, vuốt ve trán cậu, thuận tiện đưa thêm linh lực vào cơ thể cậu.
“Ta phải biến em thành thần, như thế mới có thể giữ em ở bên cạnh ta.”
Hắn vẽ một ấn ký trên trán Roy, ấn ký rất nhanh biến mất, lông mày đang nhíu của thiếu niên cũng giãn ra, tựa hồ ngủ sâu hơn một chút.
Karry mang Roy không tiếng động trở về phòng thánh tử, thu hồi ảo ảnh tại thánh điện.
“Di? Vừa nãy ta còn thấy một bóng người đang quỳ ở đây, sao bây giờ lại chẳng có ai?”
“Có lẽ thánh tử đã đi nghỉ ngơi rồi. Dù sao tiếp nhận sức mạnh quang minh rất hao phí tinh lực, thánh tử mệt mỏi là chuyện bình thường.”
Giáo hoàng quy củ đáp trả, trên mặt không có biểu hiện gì, lại hết sức lo lắng.
Thánh tử của nước lân bang tới đây sớm hơn dự định.
Mà lời đầu tiên gã nói, lại chính là muốn gặp mặt Roy.