Tây huyễn. Phúc hắc công x tiểu bạch thụ.
1.
Một thánh quang kỵ sĩ, không chỉ yêu cầu tố chất thân thể đạt mức xuất sắc, tài mưu trí lược thuộc hàng ngũ thượng thừa, lòng trung thành tuyệt đối với thần Quang Minh và đế quốc Quang Minh, mà còn. . .
“Tâm chí kiên định, vững như bàn thạch.”
“Ân, ân. . .Bổn thánh tử biết rõ sự ‘kiên định, vững vàng’ của ngươi. . .”
“Cho nên?”
“Ngày mai ta, ta sẽ đề xuất với Giáo hoàng đại nhân, để ngươi, làm, làm. . .ân~”
“Làm cái gì?”
“Làm, làm thánh quang kỵ sĩ riêng của ta a a! Đừng mà! Đừng ở chỗ này. . .Ân, không, không được. . .!”
Tiếng nước dính dấp da^ʍ mỹ vang lên quá đỗi rõ ràng, âm thanh luật động kịch liệt như bản giao hưởng mặn mà đầy hương vị nɧu͙© ɖu͙©, thánh quang kỵ sĩ Karry nắm chặt cái mông đang giãy dụa của mỹ nhân trong ngực, cắn cắn vành tai mỹ nhân: “Đừng sợ, ta đã thiết lập kết giới của thánh quang kỵ sĩ, không cần lo người khác nghe thấy, kêu ra cho ta nghe đi, thánh tử đại nhân thân mến.”
“Ân, ân. . .vậy, vậy. . .Ta, ta. . .” Mỹ nhân bị hắn ôm trong ngực đúng là thánh tử cao quý của đế quốc Quang Minh – Roy đại nhân, bởi vì thân phận thánh tử mà được nuôi trong cung vàng điện ngọc, cẩm y ngọc thực, cho nên thân thể vô cùng mềm mại lại trắng nõn thuần khiết như hoa hồng, cho dù cởi hết quần áo cũng không dung tục thấp hèn, trái lại càng khiến người ta cảm thấy thánh khiết như thiên thần hạ phàm.
Hôm này là điển lễ trưởng thành của thánh tử Roy, là một người kế thừa Giáo hoàng tương lai, điển lễ được quốc vương Quang Minh tổ chức rất là long trọng, đồng thời cử ra mười vị thánh quang kỵ sĩ để mặc thánh tử chọn lựa. Cuối cùng khi điển lễ kết thúc, thánh tử vẫn chưa chọn được vị kỵ sĩ nào, một mình buồn rầu đi lòng vòng, ‘ma xui quỷ khiến’ lạc vào rừng Carla.
“Di? Đại nhân ngươi bên trong không mặc quần áo?” Người đàn ông tóc bạch kim luồn tay vào y phục của thánh tử Roy, cảm nhận da thịt tinh tế bên trong đang run rẩy nhè nhẹ, hắn nhìn nhìn sườn mặt đỏ ửng, bật cười trêu ghẹo, thì thầm trầm thấp: “Đại nhân, ta nhớ rõ y phục của thánh tử đâu chỉ có một chiếc áo choàng to lớn như thế này? Quần áo của ngài, đi đâu rồi?”
“Ta, không, biết. . .” Thân thể thanh thuần dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ bao nhiêu lần đều không thể chống cự, rất nhanh thiếu niên mềm nhũn xuống, đỏ ửng xấu hổ, thân thể không tự chủ đong đưa theo tiết tấu sờ soạng của đối phương, phát ra tiếng rên nho nhỏ đáng yêu.
Kẻ nào đó cười khẽ, bế thánh tử lên: “Như vậy, thật vinh hạnh cho ta khi được thay quần áo giúp ngài.”
“A. . .”
. . .
Kết thúc điển lễ, Giáo hoàng cuống cuồng đi tìm đức vua, hốt hoảng nói không thấy thánh tử đâu.
Lực lượng thánh quang kỵ sĩ lập tức phân tản ra, nhanh chóng tìm người.
“Tất cả bọn họ đều đi tìm ngài a bảo bối. . .Ừm, kỹ thuật ngày càng tiến bộ đó, bảo bối thật ngoan. . .Ngài thì sao? Có muốn ra mặt không?”
“Không muốn, không muốn để bọn họ tìm, thấy. . .Ưm, còn, còn chưa đủ. . .”
“Cái gì chưa đủ?”
“Ta. . .tao huyệt. . .” Mỹ nhân hơi ngửa đầu, đôi mắt mông lung mơ màng, lông mi cong khẽ chớp, đầu lưỡi đỏ tươi mê ly vươn ta liếʍ phiến môi ướŧ áŧ diễm lệ, thành thật rêи ɾỉ: “Da^ʍ huyệt còn chưa được ăn đủ, ta còn muốn, còn muốn thật nhiều thật nhiều dịch dịch. . .”
Nói xong gấp gáp mà co rút tiểu huyệt một cái, dang rộng hai chân, cánh tay trắng trẻo bám lấy vai nam nhân tóc bạch kim, ngây ngô nói: “Huyệt huyệt hảo ngứa. . .huyệt huyệt đã mấy ngày không được cọ, bên trong thực dương. . .Kỵ sĩ đại nhân, mau mau dùng đại pháp bảo của ngươi, giúp ta. . .giúp ta, ân. . .”
“Giúp ngài cái gì?”
“Ta, ưʍ. . .ưʍ.. .giúp ta. . .A~” Thiếu niên ngọt ngào rên lên, vì ‘pháp bảo’ thô dài kia rốt cuộc cũng chọc đến chỗ ngứa ngáy mà không thể khống chế được kɧoáı ©ảʍ, cả người hưng phấn tê rần cong về phía sau, căng chặt hai cánh mông: “A~ Chỗ đó, chính là chỗ đó~ Kỵ sĩ đại nhân, dùng sức, đâm vào chỗ đó cho ta. . .”
Karry cảm nhận chính mình bị kẹp rất chặt, qυყ đầυ đang không ngừng trướng to bị tầng tầng mị thịt bao bọc ở độ sâu không tưởng. Từ lần trước cùng nhau hoan hảo, hắn đã biết tiểu cúc huyệt của thánh tử mỹ nhân vô cùng yêu nghiệt, cảm giác bên trong vừa nóng vừa mềm lại đàn hồi co dãn chứ không phải nhuyễn ướt nhũn ra, vừa cực phẩm lại dâʍ đãиɠ khiếm thao, quả thật là thể chất thánh tử.
Cả một quốc gia rộng lớn nhưng chỉ có một người được thần Quang Minh chọn làm thánh tử, là bởi vì người nọ sở hữu thân thể thuần khiết sạch sẽ như tuyết, tâm tư đơn giản ngây thơ và đặc biệt là lòng trung thành vô hạn đối với thần Quang Minh. Thánh tử không thể lập gia đình, cũng không thể mơ mộng về một tình yêu dù là thật lòng hay giả dối đối với bất kỳ ai, trong lòng thánh tử chỉ có thần Quang Minh, tín ngưỡng sùng bái, dâng hiến tất cả những gì mình có cho thần Quang Minh.
Thánh tử Roy rõ ràng chưa từng trải sự đời đã bị tên nào đó thừa cơ bắt thóp, chiếm hữu làm của riêng. Mười tám năm chẳng có mối tình đầu, cũng chẳng có ý với ai, cứ như vậy lọt vào tay thánh quang kỵ sĩ mưu mô xảo trá.
Nhưng cậu cũng rất thích mối quan hệ này, không phải sao?
“Thánh tử đại nhân, ngài bây giờ cảm thấy thế nào? Không ngại nói cho ngài nghe, ta hiện tại không mấy dễ chịu.”
“Ân, ân, ta cũng, cũng không thoải mái. . .” Thiếu niên hàm hồ nói, mông nhấp nhô lên xuống nuốt lấy côn ŧᏂịŧ thô to, vẻ mặt ngây ngô hiện lên vẻ sung sướиɠ tột đỉnh, làm gì còn biết thoải mái với dễ chịu hay không. Thiếu niên rành rành là đơn thuần ngoan ngoãn, thân thể lại không ngừng luật động, eo mông vặn vẹo lắc lư liên hồi, càng làm sự đối lập hiện ra rõ ràng.
“Không thoải mái? Đại nhân, vì sao ta lại không nghĩ như thế? Ta nghĩ rằng ngài rất là sảng khoái đâu. Xem, đôi môi này, tiểu ngọc trụ này, còn cả đầṳ ѵú này, đều sưng lên rồi, ngài còn khó chịu chỗ nào chứ? Ngược lại là ta, ai. . .”
“Hảo, ta biết, ta biết kỵ sĩ ngươi buồn bực cái gì. . .” Mỹ nhân liếʍ liếʍ môi, lộ ra đầu lưỡi đỏ hồng như anh đào cùng cánh môi mọng nước, Karry thâm ý nhìn cậu một cái, cậu liền co rút da^ʍ huyệt, đem côn ŧᏂịŧ cắn đến thất điên bát đảo.
“Hừ. . .” Karry không nén nổi hừ mũi, vội vàng bắt lấy cái mông làm loạn: “Ngài đây là tự tìm chết!”
“Ta, không, không. . .phải, a! Chỗ đó, sướиɠ quá, lại đến, a~ Sướиɠ quá. . .Tuyệt quá. . .! Kỵ sĩ đại nhân, pháp bảo của ngươi dùng thật tốt! A, a---! Huyệt huyệt hảo thoải mái, dùng lực, mạnh hơn nữa!” Thiếu niên cao giọng thét chói tai, mông eo lay động điên cuồng, bị kỵ sĩ mạnh mẽ mãnh thao sảng khoái đến quên trời quên đất, giãy dụa phối hợp, dang rộng hai chân tùy ý cự vật ra vào. Tiếng phốc phốc dâʍ ɭσạи cùng với âm thanh ba ba ba va chạm không ngừng vang ra, tiểu huyệt vốn hồng phấn bạch nộn bị côn ŧᏂịŧ đâm đến đâm đi thụt cả mị thịt vào trong, nhục huyệt biến thành màu đỏ tươi như máu, trợt tuột ướŧ áŧ, phun dâʍ ŧᏂủy̠ xối xả.
“A~ a a~ Pháp bảo đang ở bên trong, thật lộng hành a. . .!”
“Còn không phải do thánh tử đại nhân chiều chuộng khiến nó sinh hư sao? Thánh tử đại nhân, trách nhiệm này ngài thoát không được đâu.”
“Ta, ta tận lực, tận lực, ưmmm! Không muốn, đừng đỉnh vào chỗ đó, đừng, đừng. . .”
“Không được, kỵ sĩ ta đây có nhiệm vụ phải luôn chăm sóc bảo vệ thánh tử ngài chu đáo nha, nếu ngài không thoải mái thì ta sẽ bị phạt nặng đó!” Karry nhướng mày nói thầm, phần eo hung hăng đỉnh một cái, hài lòng nghe tiếng kêu da^ʍ lãng của thánh tử, hai bàn tay mang giáp nhào nặn cặp mông cong mẩy, hưởng thụ cảm giác khoái lạc ở khắp nơi trên thân thể. Hắn quả thật đã vớ được bảo bối, còn là thánh tử Quang Minh thành. . .Karry không tiếng động cười cười, ngẩng đầu liếʍ liếʍ vành tai thiếu niên, thỏa mãn thở dài một hơi.
“Không, ta không nói, là được.. .” Thánh tử tiểu ngốc thành thật trả lời, đôi mắt hàm chứa tìиɧ ɖu͙© lại phá lệ trong suốt, không hề vì ham muốn thân xác mà vẩn đυ.c lu mờ. Cậu trịnh trọng nắm hai vai Karry, mặt đỏ bừng tuyên thệ: “Ta, ta sẽ không cho phép, ai, ai, dám, làm hại ngươi. . .A ~ Quá nhanh! Ô! Quá nhanh!”
“Có cam đoan này của ngài, cuộc sống của ta mới thật có ý nghĩa.”
Karry nâng mu bàn tay cậu lên, thành kính hôn xuống, hạ thể vẫn chưa từng ngừng, ngược lại càng lúc càng hung ác đâm chọc bên trong da^ʍ huyệt, động tác cùng tốc độ mỗi giây một nhanh, như thể đang chạy nước rút mà đua với đám người đang tìm kiếm thánh tử.
“A, a, argg! Ah, ah, ah~”
Thân thể bị người cuồng thao mãnh liệt, tiểu thánh tử bị kɧoáı ©ảʍ vây kín không khác nào thuyền nhỏ dập dìu giữa biển rộng, hai mắt nhắm chặt xấu hổ không dám nhìn, lại vì kɧoáı ©ảʍ mà không thể nhịn được tiếng rên la, hai chân tê dại hoàn toàn mất sức, để mặc cho đối phương từ phía dưới đỉnh lên, xuyên xỏ côn ŧᏂịŧ sâu đến tận cùng. Mỹ thiếu niên chịu đựng không nổi tiết tấu càng ngày càng dồn dập của kỵ sĩ, nước mắt vòng quanh khóe mi tuôn ra ướt đẫm gò má, vô lực buông mình, cảm giác bản thân không khác gì bùn nhão mông lung.
Hai đùi bị va chạm đỏ hồng, tính khí cũng vì thời gian kéo dài mà cứng rắn nóng rực, tiểu thánh tử dần dần đánh mất lý trí, khóc lóc nức nở, bị chèn ép đến mức tức giận đánh kỵ sĩ của mình liên tục, sau cùng trắng xóa bắn ra, mềm oặt bất tỉnh.
“Có hơi quá. . .” Karry ôm cậu trong lòng, day day trán: “Ta. . .quả thật khống chế không được. . .”
Hắn kéo áo choàng phủ lên thân thể xanh tím động lòng người của thiếu niên, dễ dàng bế người lên, đôi mắt màu xanh lam thuần túy nổi lên sắc vàng nhạt, rồi như đá ném xuống biển, hoàn toàn biến mất.
Đến chiều tối cùng ngày, hoàng gia rốt cuộc cũng tìm thấy thánh tử đại nhân – đang trốn trong thư viện hoàng gia mà ngủ đến mặt đỏ bừng.
“Có lẽ đêm trước ngày điển lễ, thánh tử không thể nghỉ ngơi tốt.” Giáo hoàng hiền từ nhìn Roy, biện hộ: “Có quá nhiều thứ để chuẩn bị cho điển lễ, xin bệ hạ thứ tội.”
“Không hề gì, thánh tử tuy là người được thần Quang Minh cưng chiều, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, mệt mỏi là đương nhiên.” Đứa vua gật đầu tán thành, đồng thời cũng thông báo cho giáo hoàng một tin chẳng tốt lành là mấy: “Bảy ngày nữa thánh tử của quý quốc lân bang sẽ ghé thăm vương quốc chúng ta, hy vọng ngài và thánh tử lánh mặt một chút.”
Giáo hoàng khó hiểu: “Thứ cho hạ thần, xin hỏi bệ hạ lý do vì sao?”
“Theo tin mật thám của bổn vương, bọn họ đã đầu phục thần Hắc Ám.” Đứa vua buồn bực nói.