12.
[Đang trong quá trình phục hồi dữ liệu. Đang trong quá trình phục hồi dữ liệu. . .]
[Phục hồi thất bại, xin người chơi thao tác. Phục hồi thất bại,. . .]
[Có ngoại giới cưỡng chế xâm nhập, thỉnh ký chủ chú ý! Có ngoại giới xâm nhập, thỉnh chú ý. . .!]
Ồn quá!
Một tiếng ầm vang lên, chiếc l*иg bảo hộ bị đánh bay, một thiếu niên thanh tú xinh xắn như búp bê phương Đông chậm rãi ngồi dậy, ôm đầu đau nhức.
Thiếu niên xoa xoa thái dương, nhìn cái máy đã bị mình phá hư, khóe môi giật giật, vội vàng chui khỏi ghế nằm, xắn ống quần muốn leo cửa sổ trốn thoát.
Cùng lúc đó, một người từ cửa sổ phi vào, không kịp tránh né động tác của thiếu niên, sửng sốt trừng mắt nhìn hai người va vào nhau, té nhào ra ngoài.
Cũng may đây là tầng một.
“Bảo bối, em tỉnh rồi?” Người nọ hô nhỏ một tiếng, thấy thiếu niên chột dạ trốn trong ngực mình, dở khóc dở cười vỗ vỗ người cậu: “Tiểu đông tây nghịch ngợm, em rốt cuộc cũng chịu dậy, chơi đủ?”
“. . .Không đủ.” Nhưng mà ai đó quá đáng sợ nên không dám chơi nữa!
Vương Tuấn Khải thở dài kéo cậu ngồi dậy, lòng bàn tay trống không vẫy vẫy vài cái, trong tay lập tức xuất hiện một cái khăn ướt, cẩn thận lau mặt thiếu niên: “Bảo bối, em có biết mình ngốc ở trong cái game đó bao nhiêu ngày không hả? Sáu tháng, chỉnh chỉnh sáu tháng em hôn mê, khiến anh phải không ngừng cưỡng chế xâm nhập trò chơi thức tỉnh em.”
Vào năm này, tất cả mọi người đều quen với một thể loại game nhập vai gọi là ‘toàn tức võng du’. Người chơi một khi muốn tham gia đều phải mua một bộ máy để đăng ký tài khoản, sau đó dùng chiếc máy này tiến vào trò chơi, đảm bảo cho trải nghiệm nhân sinh game như đời thực, cảm quan cùng thẫm mỹ được thỏa mãn triệt để. Vì vậy chỉ qua mấy ngày thử nghiệm, trò chơi này lập tức được đông đảo người yêu game hoan nghênh, mà Vương Nguyên cũng chính là một trong số đó.
Cho nên nhóc con này liền sắm ngay cái máy đắt nhất xịn nhất, cũng nguy hiểm nhất.
“Bởi vì thế giới trong game quá chân thực, mà bản thân em lại trầm mê trong đó nên rơi vào tình trạng hôn mê sâu. Để có thể thức tỉnh em, anh phải tìm cách theo vào, thay đổi kết cấu dữ liệu, hủy hoại cả tường lửa.”
“Vậy. . .hệ thống mà em biết . .”
“Chính là GM.” (GM: game master)
Vương Nguyên ái ngại ngượng ngùng cười, gãi gãi đầu, sau đó thình lình nhảy ra khỏi người Vương Tuấn Khải, ôm đầu bỏ chạy: “Ông xã anh đừng mắng em mà!! Em biết sai rồi! Sau này người ta sẽ không như vậy nữa đâu! Ai nha anh đừng có nhìn người ta bằng ánh mắt đó, anh anh anh ông xã anh có nghe em nói không?!”
“Ngốc tử còn dám chạy. . .” Vương Tuấn Khải che trán nở nụ cười khổ, phất tay. Một bóng đen từ góc kín phóng ra, đẩy kính mắt cũng đen thùi lùi nốt: “Boss có gì phân phó?”
“Nói với công ty bọn họ phải đặt hạn chế giờ cho game thủ, nếu không thì cứ chờ phá sản đi.” Hắn trầm giọng đáp, giương tay nhìn đồng hồ: “Bảo đầu bếp làm một bữa cơm thanh đạm thôi, đừng cho quá nhiều ớt.” Nếu không cúc hoa sẽ khó chịu lắm.
“Dạ.” Bóng đen cung kính rời đi, hài lòng thở phào. Hay lắm, tiểu thiếu gia rốt cuộc cũng đã trở lại, sau này boss không cần ngày ngày đêm đêm phóng khí lạnh dọa cứng ai nữa!
Buổi tối, Vương Nguyên được tắm rửa thơm tho sạch sẽ, trắng trắng mềm mềm như miếng đậu hủ di động, kết cục hiển nhiên là bị ném lên giường.
“Đã nói không được ức hϊếp người ta. . .” Cậu cuộn vào chăn lăn đến góc tường, phản bác: “Ông xã anh lật mặt thật nhanh!”
“Không biết là ai ở trong trò chơi cứ liên tục câu dẫn anh, còn tự cho rằng đấy là nhiệm vụ của hệ thống.” Vương Tuấn Khải bắt cục đậu hũ kia lại, sờ sờ lại cắn cắn, ánh mắt cùng ngữ khí nồng đậm nguy hiểm: “Sáu tháng a bảo bối, anh xem em làm sao đền bù tổn thất cho anh!”
“Tổn, thất, cái, con, khỉ!” Vương Nguyên uất ức nghiến răng nói năm chữ, sau đó bắt đầu rêи ɾỉ lãng kêu.
. . .
Thở dốc ái muội cùng nhiệt tình đưa đẩy, tần suất rung động và tốc độ phối hợp ngày càng nhanh, thiếu niên kêu lên một tiếng ngọt lịm, vội vàng đẩy ba ngón tay đang cắm trong hậu huyệt ra, giãy dụa bất mãn: “Nếu không vào thì đừng làm nữa, anh rõ ràng muốn trêu em. . .”
“Nào có, ông xã là thấy bảo bối đã lâu không làm, sợ em bị thương. . .” Người đàn ông thấp giọng cười, âm thanh trầm trầm đậm mùi tìиɧ ɖu͙©, lại kìm nén ẩn nhẫn. Thiếu niên thấy hắn khẩu thị tâm phi, bĩu môi:
“Cứ làm như của mình to lắm ý, chẳng phải đều được em nuốt hết sao?”
“Hửm?”
“Ông xã, em sai rồi. . .” Thiếu niên xụ mặt, hoàn toàn không có ý hối hận, ngược lại mở rộng hai chân, dùng ngón tay tách tiểu lãng huyệt đang co khép ra, lắc mông dụ dỗ: “Ông xã mau đến. . .Dù có nhỏ tiểu bảo bảo của em cũng không có chê anh đâu. . .”
“. . .” Vương Tuấn Khải không nói gì, chỉ giương mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, Vương Nguyên bị hắn nhìn đến ngứa ngáy, tức giận đẩy ngã hắn: “Không phải chỉ là làʍ t̠ìиɦ thôi sao! Lúc nào cũng muốn ăn hϊếp người ta! Ân. . .!”
Thiếu niên vểnh cao cái mông cong mẩy, dùng miệng huyệt mài mài đỉnh côn ŧᏂịŧ, hai bên đều bị kɧoáı ©ảʍ mỏng nhẹ ướŧ áŧ lại không kém phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ này ảnh hưởng, đồng loạt rỉ ra chất dịch trong suốt. Cậu lắc mông cố ý đem huyệt khẩu va chạm như có như không với côn ŧᏂịŧ, eo nhỏ đong đưa qua lại vô cùng câu dẫn, đυ.ng chạm khiến vật thô dài không tự chủ trướng to một vòng, lại thủy chung không chịu đi vào.
“Còn mắng người ta hư hỏng, anh mới hư hỏng!” Thiếu niên cắn răng phẫn uất nói, chính mình chủ động nâng eo cho hắn thượng, hắn lại làm ra vẻ ‘ta đây không hiếm lạ’ một mực im ắng bất động. Được lắm, muốn đổi vị trí đấy hả?!
Cậu tức giận túm lấy côn ŧᏂịŧ đang căng to, hung hăng bóp một cái, chẳng đợi cho Vương Tuấn Khải kịp thở dốc đã kề vào miệng huyệt, chậm rãi ngồi xuống.
“Bảo bối, em. . .!”
“Ah! A. . .Vào, vào rồi. . .” Thiếu niên sung sướиɠ kêu lên, eo mông không ngừng vặn vẹo lắc lư cố gắng nuốt lấy cự vật, tiếng phốc phốc liên tục vang ra, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng bị bắn đầy một mảng. Đợi cho đến khi huyệt nhỏ hoàn toàn ngậm chặt côn ŧᏂịŧ, thiếu niên mới thỏa mãn thở ra, cần cổ trắng nõn ngửa ra sau, ngực ưỡn lên phía trước, tư thế da^ʍ mỹ mất hồn phóng đãng đến tận cùng.
“A. . .hảo thích, hảo thích. . .” Hai chân không nhịn được banh rộng, thiếu niên ngửa đầu cao giọng rên, vừa nhấp nhô nhổng lên hạ xuống cái mông nhỏ vừa vươn tay sờ đầṳ ѵú, vẻ mặt si ngốc động lòng người, vừa mê mang vừa da^ʍ mỵ khiến người ta không kìm được du͙© vọиɠ.
Da^ʍ huyệt như cũ kẹp chặt lấy cự vật, nhiều ngày không làm nên vẫn có chút đau, bất quá thiếu niên không quan tâm chuyện đó, chỉ một mực cưỡi trên hạ thân lão công nhà mình, một tay chống ra phía sau giữ thăng băng một tay véo mạnh lên đầṳ ѵú cương cứng, cả người tao lãng phát ngoan.
Vương Tuấn Khải ngây người một lát, thấp giọng mắng: “Tiểu đông tây em dám coi anh là búp bê tìиɧ ɖu͙© sao!”
“Còn, còn không phải sao. . .! Ưm~” Thiếu niên vừa đỏ mặt rêи ɾỉ vừa đắc ý trêu ghẹo: “Ông xã sáu tháng không làm, anh còn chẳng tự mình động được, đều là em tự làm. . Ân~ Người ta tự mình chơi. . .cũng, thích muốn chết, không cần, anh. . .Nnn! Ông xã, ông xã, anh. . .!”
Hai chân bị bắt lấy ép buộc gác lên vai người đàn ông, cậu chỉ thấy trời đất đảo lộn một cái, cự vật bên trong đột ngột rút ra khiến tiểu huyệt hư không trống rỗng, một trận ngứa ngáy kinh hãi từ chỗ sâu thẳm truyền ra, làm cho đại lượng nước da^ʍ ồ ạt bắn tung tóe lên người phía sau, mà tiểu tính khí đáng thương của cậu cũng có dấu hiệu mềm xuống.
Thiếu niên liếʍ môi ý đồ dụ dỗ hắn lần nữa, úp sấp người, nâng mông lên cao lộ ra da^ʍ huyệt đang chảy nước dầm dề, nhỏ giọng nỉ non: “Ông xã. . .”
“Không phải em mới nói không cần anh sao? Hửm?”
“Đó là vì muốn chọc anh, không phải thật. . .” Kẻ nào đó ấm ức nói: “Là do anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ em, sau đó không chịu phụ trách, còn tức giận với em, em đều đã nhận lỗi, anh lại còn không chịu tha. . .”
“Cho nên?” Hắn nhướng mày.
Thiếu niên mếu máo nhìn hắn, dường như thực sự sắp khóc. Vương Tuấn Khải cúi xuống hôn hôn môi cậu, tay giữ chặt hai bên mặt Vương Nguyên, nghiêm túc nói: “Bảo bối, em có biết trải qua những cửa ải (thế giới) đó, thứ mà anh nhận được nhiều nhất là gì không?”
“Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em?”
“. . .”
“Người ta biết lỗi rồi. . .”
Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ búng trán cậu một cái, thở dài: “Thế giới thứ nhất, sau khi em đi, tộc Diệm Long quả thật quật khởi, bởi vì mọi người phát hiện chỉ cần Hùng Long mạnh mẽ giao phối với Hùng Long yếu ớt khác cũng sẽ có em bé. Nhưng tộc trưởng Diệm Long lại không thú vợ, một mực dâng hiến sức mạnh cho Diệm Long tộc, cuối cùng bạo thể lìa đời.”
“Thế giới thứ hai, Tùy Ngọc vô bệnh mà chết, Hạ Thường An một mực truy ra kẻ có hiềm nghi gϊếŧ chết Tùy Ngọc, cuối cùng đổ tội lỗi lên đầu cảnh sát, hai bên chiến tranh liên miên cho đến khi Hạ Thường An chết, toàn cầu nổ ra chiến tranh thế giới.”
“Thế giới thứ ba, sau khi an táng Trương Tiểu Phàm, Lâm Kinh Vũ vì muốn tìm ra hung thủ gϊếŧ Trương Tiểu Phàm, cơ hồ lật tung quốc gia lên, sau cùng soán ngôi vua, cướp thượng vị để mở rộng nhân lực tìm kiếm hung thủ, cho nên bị các quốc gia khác lấy cớ là thí cha gϊếŧ huynh, cùng nhau hợp lực sát hại Lâm Kinh Vũ.”
“Thế giới thứ tư, Karry tận mắt chứng kiến Roy chết không toàn vẹn, tinh thần phát điên, gặp ai cũng gϊếŧ, cho đến khi hắn biến thành tang thi, lãnh đạo đội quân thây ma tấn công căn cứ người sống, san bằng không còn một mống.”
“Thế giới thứ năm. . .”
“Thế giới thứ năm, Kai vì Yuan phá hủy sở nghiên cứu, trở thành kẻ thù của đế quốc, hai bên giao chiến kịch liệt, đồng quy vụ tận có đúng không?” Vương Nguyên khổ sở che miệng Vương Tuấn Khải, lung tung hôn hôn hắn, nước mắt vòng quanh: “Em xin lỗi, em không nghĩ là mọi chuyện đối với anh lại thành ra như vậy. . .Kia chỉ là một trò chơi, nhưng lại khiến anh năm lần bảy lượt đau đớn đến mức. . .”
Vương Tuấn Khải ôm siết người vào lòng, khẽ thì thào: “Dù em có ở đâu, anh vẫn sẽ đuổi theo em. . .Anh không sợ không tìm thấy em, chỉ sợ em tự mình rời khỏi anh. . .”
“Sẽ không! Em sẽ không. . .!” Thiếu niên nức nở nói, cọ cọ trong người hắn: “Ông xã, nếu anh không cảm thấy an toàn, thì hãy nhanh chóng tiến lên xác nhận đi!”
“Được, ông xã sẽ hảo hảo xác nhận em.”
“. . .” Vương Nguyên đẩy hắn ra, đỏ mặt căm tức: “Anh dám chơi em!”
“Sao anh không dám? Bảo bối, từ giờ cho đến ngày mai, ngày mai của ngài mai, ngày mai của ngài mai của ngày mai nữa. . .” Hắn trầm thấp giảo hoạt cười: “Ông xã sẽ ‘chơi’ em đến mức xuống giường không nổi!”
“A~~~~”
END