Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 63: Kỹ Năng Chinh Phục Nam Chính [11]

11.

Toàn sân trường bị lốc cuốn phá vỡ tan nát, Viện trưởng mang theo bảo an vội vàng chạy đến nơi thì thủ phạm tạo ra hậu quả đã mất biệt không thấy bóng dáng.

Cách đó không xa, một tiếng nổ ầm ĩ nổi lên, cột khói xám xịt theo đó bốc lên cao, dày đặc mùi hóa chất.

“Là Kai. . .” Viện trưởng xua tay phân phối lực lượng bảo vệ, chỉ huy nhóm người vệ sĩ trong học viện Freece tiếp cận nơi phát sinh sự cố. Mà Kai bên này đã phá nát biệt thự ba hắn mua cho hắn, lại không tìm thấy bóng dáng Yuan đâu.

Hắn hít sâu một hơi, đấu hồn trong lòng bàn tay run rẩy kịch liệt, sắc mặt vặn vẹo, đôi mắt đỏ lừ tràn ngập sát khí.

Giữa bọn họ có một sợi dây liên kết, đúng! Kai vội tập trung tinh thần, sử dùng tinh thần lực tản ra bao phủ toàn thành phố, dù không tìm được sự hiện diện của Yuan nhưng hắn lại phát hiện ở viện nghiên cứu ngoại ô đô thị đột nhiên xuất hiện dao động tinh thần lực rất mạnh mẽ.

“Mẹ kiếp. . .” Ở viện nghiên cứu lúc này cũng là một mảnh hỗn loạn, hàng chục kẻ mặc đồng phục đặc chủng vây quanh một thanh niên quang lỏa cơ thể, mái tóc dài của cậu quấn quanh những nơi nhạy cảm trên người, làm cho đám nhà nghiên cứu khoa học hai mắt lòe sáng.

“Cư nhiên quả thật chính là nhân ngư đã tuyệt chủng, chúng ta quá may mắn, chúng ta quá may mắn. . .”

“Nếu có thể lấy gene của nhân ngư dung hợp với nhân loại, con người ta sẽ không cần phải trang bị bình lặn mỗi khi xuống nước!”

“Còn có khả năng chữa lành vết thương cực nhanh của nhân ngư, và nước mắt trân châu nữa!”

Khả năng lành vết thương? Nước mắt trân châu? Bà nội nó các người xem phim cổ tích nhiều quá rồi đó!

Vương Nguyên chống tay chậm rãi đứng dậy, cậu day day thái dương đau nhức, âm thanh đè thấp mang theo uy hϊếp rõ rệt: “Đây là có chuyện gì? Hệ thống?”

Hệ thống: [Bíp. Thỉnh ký chủ đừng mất bình tĩnh, hệ thống vừa trải qua một đợt nâng cấp đề cao kháng virus chương trình để bảo vệ dữ liệu.]

“Vì cái gì đến bây giờ ta mới nhớ ra chính mình là một kẻ xuyên qua thời không?” Vương Nguyên đau đầu nói, trước khi bị mang đến viện nghiên cứu này, cậu thế mà không biết gì hết! Trong đầu cậu thậm chí có tư tưởng bản thân quả thật là một người cá tuổi thọ ngàn năm! Cái đáng nói là dù không có ký ức, cậu vẫn không cự tuyệt cho tên kia đυ.ng chạm! Ta sát, đây là tình huống gì?

[Ký chủ còn nhớ ở thế giới trước ngươi chết như thế nào không?]

“. . .Bị tang thi gϊếŧ chết.”

[Đúng, bởi vì từ trước đến nay ngươi chưa từng trải qua cái chết gây chỉ số đau đớn cao như vậy cho nên linh hồn của ngươi bị ảnh hưởng, hơn nữa hệ thống bị virus tấn công không phải là giả, để bảo toàn dữ liệu ký chủ, hệ thống đành phải đóng băng trí nhớ của ngươi, giúp ngươi an ổn nhảy đến thế giới tiếp theo.]

Vương Nguyên: “. . .” Đừng nói như thể hệ thống ngươi tốt bụng lắm ấy!

Hệ thống: “Hệ thống rất đáng tin cậy.”

Vương Nguyên: “. . .”

Cậu hít một hơi, lé mắt nhìn quang cảnh xung quanh. Theo như kịch bản đã định sẵn ở thế giới này, nhân ngư cung điện Freece vốn chính là nhân vật phản diện, mà nam chính Kai – con trai  ngoài luồng của công chúa đế quốc Freece và một chính trị gia – phải đυ.ng độ và gϊếŧ chết ngay trong lần gặp đầu tiên.

Bất quá, theo tình huống mấy năm nay cùng người nọ đồng sàng cộng chẩm, nội dung gốc của thế giới đã bị thay đổi, chuyển thành nhân ngư bị bắt đến viện nghiên cứu mổ xẻ lăng trì, mà Kai một chút cũng không liên quan.

Phi! Nếu Kai không mang nhân ngư ra ngoài thì cậu ta có bị để ý rồi bắt cóc hay không? Vương Nguyên xoa trán, cậu đương nhiên không trách chồng mình, Kai trong mắt cậu làm gì cũng không sai. Chỉ là cái nội dung thế giới này dường như có ác ý với cậu và hắn, cứ luôn muốn tìm cách làm cho hai người đối địch nhau.

Nhìn đám người tự xưng là ‘nhà khoa học cứu thế’ một mực xem cậu là miếng mồi ngon để cải tạo gene người, Vương Nguyên chỉ có xúc động muốn dùng súng máy bắn phá toàn bộ. Kiếp trước diệt tang thi để lại cho cậu ấn tượng quá sâu, chỉ cần hơi cảm thấy có người muốn gϊếŧ mình liền trước ra tay tiêu diệt đối phương, tránh cho đêm dài lắm mộng. Nhưng hiển nhiên hiện tại cậu tay không tấc sắt, đối phương lại là trang bị hàng khủng, tùy tiện liếc một cái cũng biết bên nào yếu thế hơn.

Không biết bọn họ tiêm thuốc gì vào người cậu, Vương Nguyên căn bản không thể khôi phục hai chân người, đuôi cá tê cứng ép sát vào thành hồ nước, vảy sắc bén cũng run rẩy xụi lơ. Vì vụ nổ do Vương Nguyên phá hư cái đèn tạo ra, tạm thời bọn họ không dám để gần cậu mà chỉ tìm cơ hội đánh cậu bất tỉnh.

Vương Nguyên cảnh giác lia mắt, trong lòng không khỏi sầu não, hỏi hệ thống: “Là kẻ nào đã bắt ta đến đây?”

[Là mẹ kế của Kai, bởi vì muốn cho hắn thân bại danh liệt nên sai người ẩn náu xung quanh biệt thự, chờ thời cơ chụp những tấm ảnh ái muội muốn phát tán toàn dân, nhưng không nghĩ tới thám tử lại chụp trúng cảnh ngươi ở bể bơi lộ thiên hóa thân thành người cá, cho nên bà ta đổi ý quay sang đưa ngươi đến viện nghiên cứu để cảnh cáo Kai.]

Vương Nguyên: “. . .Lúc đó ngươi ở đâu?”

Hệ thống dường như có chút ủy khuất: [Lúc ký chủ chưa khôi phục ký ức, hệ thống không thể câu thông được với ngươi. Ngươi yên tâm, hệ thống đã đem tin tức ‘Kai bao dưỡng mỹ thiếu niên’ dán ở bảng thông tin trường, hắn rất nhanh sẽ chạy đi tìm ngươi.]

Vương Nguyên: “. . .” Có một đồng đội heo, ai khóc dùm ai?

“Ngươi khẳng định hắn sẽ tìm ra ta?” Tuy rằng đó là chồng của cậu, nhưng hắn cũng đâu phải radar dò tìm mà. . .

[Nhìn ra cửa đi.]

Ầm. . .

Ai a?

Vương Nguyên trố mắt nhìn một cái tay cơ giáp cực bự đâm thủng mặt bên viện nghiên cứu, sau đó là một cú đá đánh nát tầng trên, bóc luôn lớp trần nhà ra ngoài. Ánh sáng mặt trời ấm áp rọi xuống căn phòng thí nghiệm đầy những tiêu bản vật phẩm, một cơ giáp xanh lam sẫm sừng sững bay lơ lửng trên không trung, dùng cánh tay bọc thép chèn súng đạn tiếp tục phá hủy tầng tầng viện nghiên cứu.

“Kai!!!”

Vương Nguyên kinh hỉ kêu lên, vội vã bật ra khỏi hồ kính. Bất quá cậu quên rằng chính mình không có hai chân, cho nên vừa thoát khỏi hồ nước liền lăn lông lốc xuống đất. Cậu chật vật bò dậy, thấy cơ giáp lam đậm đã đánh đến bên này, không khỏi kích động hô lớn: “Kai!!! Ta ở đây!!”

Vương Tiểu Nguyên trong thâm tâm gào thét, Kai, má nó ngươi thật soái!!!

Kai dường như không nghe thấy, chỉ một mực đối phó với nhóm đặc chủng đặc thù của viện nghiên cứu. Lính đặc chủng cũng có cơ giáp của riêng mình, tuy không phải là cơ giáp cấp S như Kai nhưng cũng trui rèn qua bao nhiêu chiến trường, kinh qua vô vàn kẻ địch. Ấy thế mà bọn họ không đấu nổi hắn, một người không, tổ đội càng không, cả binh đoàn lao vào cấu xé, hắn lại dễ dàng tránh thoát. Thậm chí khi bọn họ bày trận nghênh địch, khóa hắn vào trung tâm mắt trận, Kai cũng có thể linh hoạt phá hủy trận, còn làm cho cơ giáp của bọn họ hư hỏng nặng, mất đà rơi xuống.

“Đứng im không được động! Nếu không ta sẽ biến cậu ta thành quái vật!!”

Không biết từ khi nào một tên nhà nghiên cứu đã chạy tới phía sau Vương Nguyên, mang ống tiêm đặt lên cổ cậu. Động tác của cơ giáp xanh lam hơi dừng một chút, rồi vẫn như cũ mà múa kiếm quay đao chém rụng đối thủ.

Vương Nguyên ngây người nhìn ống tiêm, lại nhìn cơ giáp, lẽ nào không phải hắn? Không đúng, cơ giáp này quả thật chỉ thuộc về hắn, như vậy Kai tính làm gì. . .

“Chết tiệt tên điên đó muốn làm cái quái gì!! Cư nhiên xông vào đây phá hoại!”

“Còn làm gì? Dĩ nhiên là cướp lại người cá a!”

“Ngu xuẩn, dù hắn có san bằng chỗ này, người cá cũng không thể quay về với hắn được đâu! Chúng ta đã đăng ký lên ban lãnh đạo sở sinh thái môi trường và bảo vệ động vật rồi, hắn chẳng làm được gì hết!!”

Vương Nguyên dỏng tai nghe, tràn đầy căm phẫn, bà mẹ kế kia đưa cậu đến viện nghiên cứu, đám người này lại xin chỉ thị của cấp trên tựa hồ muốn nghiên cứu công khai. Cái thế giới này thật kinh tởm, ngay cả một kẻ cuối cùng còn sót lại của giống loài huyền thoại cũng không tha! Chẳng lẽ người cá thì không có cảm giác? Không có nhân tính? Để mặc cho các ngươi tùy ý hành động, lột da xẻ thịt?

Cơ giáp vẫn kịch liệt chiến đấu, động tác của nó tuy có chút cứng ngắc, lại vô cùng mạnh mẽ, năng lượng cơ động và pháo hạt từ cổ tay cơ giáp liên tục phóng ra, ghim vào những tảng sắt sống trước mắt, cho nổ tung tại chỗ.

“Tên xâm nhập này điên rồi sao?! Muốn san bằng viện nghiên cứu?” Kẻ cầm ống tiêm hơi sợ hãi, nóng nảy nắm tóc Vương Nguyên lên: “Mau bảo bạn mi dừng lại!! Nếu không. . .”

“Không có ‘nếu không’.” Bóng người đột ngột xuất hiện bên cạnh nhà khoa học thuần thục đưa tay vặn gãy cổ gã vứt sang một bên, âm trầm cúi xuống che người Vương Nguyên: “Toàn bộ những kẻ đã nhìn thấy cậu ấy, đều phải chết.”

“Không thể nào!! Hắn làm sao xuất hiện ở đây? Hắn không phải đang điều khiển cơ giáp sao?!?”

“Cái gì?!! Cơ giáp kia, lẽ nào là.. .Tự hành động?! Tránh ra, nó đánh đến đây rồi!! A______!”

Cơ giáp hung hăng giẫm nát kẻ vừa mới thét lên, dưới chân để lại bãi thịt nát bét bầy nhầy. Vương Nguyên bị dọa ngây người, hai mắt ngốc trệ mở lớn, bóng tối rất nhanh bao phủ tầm mắt, hương vị quen thuộc như trấn an mà quanh quẩn bên người cậu, phía sau lưng là l*иg ngực ấm áp đang co bóp dữ dội.

“Sợ thì đừng nhìn.”

“Không sợ.” Vương Nguyên nuốt nuốt, không sợ sao? Cái rắm a cậu sợ muốn tè ra quần rồi! Nhưng cậu không có mặc quần. . .

Kai hiển nhiên cũng nhận ra điều này, hắn thản nhiên cười, năm ngón tay đưa ra phía trước hút lấy một kẻ gần nhất đến: “Không phải chúng bây rất thích trao đổi cấy ghép gene động vật vào người sao? Ta cho chúng bây toại nguyện.”

Hắn nắm lấy tay Vương Nguyên, ép cậu cậu ống tiêm rơi vung vãi dưới đất, đâm mạnh vào cổ người kia. Gã nghiên cứu viên chói lói gào rống, âm thanh từ tiếng người nhanh chóng im bặt, gã nghiên cứu viên cao to đồ sộ bây giờ mọc ra thêm hai cái càng trên vai, tay chân sưng phù biến dạng, gương mặt bạnh ra gai góc, dưới chân còn loe ngoe hai cặp chân tím ngắt. . .

Cua biển?

Vương Nguyên run một chút.

“Nếu ta tới không kịp, ngươi sẽ bị bọn chúng biến thành bộ dáng này.” Kai mỉm cười, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu: “Sau này không được rời khỏi ta.”

Vương Nguyên vội vàng gật đầu, không tự chủ lạnh xương sống. Thế nào mà cậu lại có suy nghĩ rằng Kai còn đáng sợ hơn đám người này rất nhiều? Bệnh thần kinh của hắn lại tái phát sao?

“Hệ thống, ngươi giúp ta kiểm tra một chút.” Vương Nguyên không tiếng động tri thông hệ thống, kết quả đáp lại chỉ là một mảnh trống rỗng. Cậu nghi hoặc kêu vài tiếng, vẫn là không ai trả lời.

“Nó không lên tiếng được đâu.” Kai bắt lấy cằm cậu, vươn đầu lưỡi liếʍ lên môi cậu, hắc ám mà cười: “Nó bị ta bắt được rồi.”

Vương Nguyên ngây người, mắt không chớp nhìn tràng cảnh máu me trước mặt, phía bên kia cơ giáp còn đang xay thịt người, thi cốt vô tồn, huyết nhục lẫn lộn. . .Mà ánh mắt Kai ngày càng quỷ dị, cuộn xoáy quay tròn, lời hắn nói, tựa hồ hắn còn biết được sự tồn tại của hệ thống. . .

Vương Nguyên nhắm mắt bất tỉnh, ngã vào hư không.