Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 62: Kỹ Năng Chinh Phục Nam Chính [10]

10.

Kai là con riêng của một nhân vật có thế lực ở đế quốc Freece, bởi vì mẹ mất sớm mà sống một mình, đến năm mười bốn tuổi mới gặp lại cha hắn, vì không thể nhập hộ tịch vào gia phả nên cha hắn tặng cho hắn một căn hộ phía tây Feece, gần trường học để làm quà chuộc lỗi.

Kai không có tình cảm gia đình, hắn tỏ vẻ không hề gì, cho thì nhận thôi. Hắn mang theo người cá giấu trong cơ giáp, cứu tiểu hoàng tử, chạy về học viện tranh chức quán quân cùng nhận huy chương chiến sĩ anh hùng này nọ xong xuôi liền vù vù ôm người về nhà, thỏa mãn quấn tay quấn chân ôm Yuan thành một cục lăn đến thảm sàn.

“Nóng quá, buông ra, ngươi làm trò ngốc gì vậy. . .” Yuan còn đang ngủ gật, giãy dụa mấy cái cho có lệ rồi che miệng ngáp: “Hồ bơi khủng của ta đâu?”

“Còn chưa có xây.” Kai hít hít mái tóc của người cá, vuốt ve lớp vảy bóng loáng màu ngân bạch xinh đẹp, thở dài: “Ta định phá dỡ căn biệt thự này rồi xây mới thành tiểu hải đảo cho ngươi, nhưng mà ta còn chưa tốt nghiệp, hiện tại kinh phí không đủ, hơn hết là nếu ta tùy hứng như vậy sẽ khiến người khác chú ý, rồi biết đến sự tồn tại của ngươi.”

Yuan nghe hắn nói nhiều về chuyện này, nhịn không được hừ hừ khinh thường: “Thấy thì sao chứ? Bọn họ cũng không có được ta!”

“Nhưng bọn họ sẽ mang ngươi đi làm thí nghiệm, còn đem ngươi ra triển lãm, sẽ cắt vây xẻ thịt ngươi ra chưng tiêu bản, sau lại. . .”

“Đủ đủ! Ta cũng không phải cá biển muốn làm gì thì làm!” Yuan nhéo nhéo cắm hắn, ngữ khí hoài niệm: “Còn nhớ năm đó. . .”

“Năm đó ngươi gặp ta, sau nữa chỉ gặp ta mà thôi.” Kai bộc phát bệnh chiếm hữu, siết người càng chặt, tính trẻ con bùng nổ: “Mặc kệ trước kia ngươi như thế nào, nếu đã là người của ta thì vĩnh viễn muôn kiếp về sau cũng là ngươi của ta!”

“Ta có nói sẽ chạy đâu chứ. . .” Yuan buồn bực đáp, bị hắn sờ sờ vuốt vuốt để thoải mái nheo mắt, thả lỏng cơ thể tựa vào người hắn.

Năm đó Kai mười bốn tuổi chịu tang mẹ, rời đi thành đông chuyển tới thành tây sinh sống, gặp lại cha ruột, còn bị vợ trong giá thú của cha ruột ám hại mấy lần không thành. Nhưng hắn khi ấy chỉ mới mười bốn tuổi, hai ba bận đầu tránh thoát đều do vận may, vì vậy trong một lần đi chơi biển một mình, hắn bị tay sai của quý phu nhân kia xô xuống biển.

Dĩ nhiên hắn không chết.

Kai biết bơi, hơn nữa thức tỉnh đấu hồn rất sớm. Đấu hồn là một loại nguyên khí nằm trong cơ thể con người, một khi thức tỉnh sẽ biểu hiện được khả năng chiến đấu của người nọ ở cấp bậc nào. Đấu hồn chia làm năm loại từ thấp đến cao, cao nhất là đấu hồn truyền kỳ, từng có nhà nghiên cứu học cho rằng khả năng nhân loại chỉ có thể vươn mình đến cấp bốn, bởi vì tinh thần lực của con người vào thời kỳ này đã không còn mạnh như thuở trước. Ở đế quốc Freece, kẻ có thể thức tỉnh đấu hồn trước khi thành niên là chuyện vô cùng hiếm hoi, mà Kai vừa vặn là một trong số những kẻ nằm trong nhóm hiếm hoi đó, càng kinh ngạc hơn nữa là đấu hồn hắn thức tỉnh nằm ở cấp bốn.

Nhưng vì mẹ ruột hắn quá nghèo, lại không còn thân thích, hắn chẳng có cơ hội kiểm tra đấu hồn nên chả ai biết. Kai đơn giản là giấu đi, lúc bị hại cũng không sợ hãi, ngược lại buồn chán lặn lội trong lòng biển, cơ duyên xảo hợp gặp phải cung điện Freece.

Khi ấy, hắn gặp Yuan.

Người nọ quá đỗi mỹ lệ, quá đỗi chói mắt, từ ngoại hình cho đến tâm linh đều có thể hút hồn bất kỳ kẻ nào nhìn thấy. Nhưng cái khiến Kai rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên không phải là sự kinh diễm đầy mùi thế tục kia, mà là từng cơn đau đớn xé rách xuất hiện trong thần thức.

Cảnh tựng như đèn kéo quân chạy ùn ùn qua, hắn lại không chút ấn tượng, chỉ cảm thấy trái tim quặn thắt khó thở vô cùng, trí nhớ xuất hiện từng mảng đứt quãng đau nhói, lúc đen lúc trắng. Nỗi thống khổ khi tựa như kim châm lên da thịt lúc lại kinh khủng không tả nổi, Kai cơ hồ là quỳ rạp xuống nắm chặt ngực áo, nước mắt không biết làm sao ào ào tuôn rơi.

Chỉ khi chạm vào người kia, hắn mới có thể bình tĩnh lại.

Kể từ thời điểm đó, hắn quyết định không thể để cho bất kỳ ai trông thấy Yuan, nếu có kẻ nào vi phạm vào lời thề này của hắn, hắn sẽ móc mắt đối phương, đánh vỡ hộp sọ, đào tủy não ra băm nát, mãi mãi không cho đối phương có cơ hội sống lại.

Đúng, chính là như vậy.

Mà Yuan cũng rất hưởng thụ sự chiếm hữu của hắn, vẫn luôn nhu thuận hùa theo mỗi lần hắn phát bệnh, làm cho bệnh tình của tên thần kinh nào đó mỗi ngày một nặng, càng lúc càng hắc.

“Ai, chúng ta thực sự là trời sinh một cặp đâu. . .” Kai thở dài giả vờ cảm khái, luồn ngón tay vào mười ngón tay của cậu. Yuan liếc mắt xem thường, ngạo kiều hất đầu, dẩu môi hồng: “Đó là đương nhiên!”

“Hảo, vậy chúng ta bây giờ có phải nên làm chuyện ‘một cặp’ nên làm không?”

“Hừ, tên hảo sắc, vòng vò quanh co từ nãy đến giờ là muốn làm ta chứ gì. . .Ưʍ. . .Đợi một chút, ngươi mau cởϊ qυầи áo ra! Tại sao ta một miếng vải cũng không có còn ngươi. . .”

“Ngoan, biến trở về chân, tách ra cho ta nhìn. . .”

“Nhìn nhìn cái gì. . .Có gì hay ho đâu mà nhìn! Này! Ngươi làm gì. . .”

Kai cầm dây thắt lưng trói tay cậu lại, kéo cravat bịt kín hai mắt Yuan, nằm trên lưng cậu cười cười: “Cho ngươi hưởng thụ cảm giác kim ốc tàng kiều!”

“Hỗn đản. . .A! Chậm, ta. . .a. . .ưʍ. . .”

“Thế nào? Rất thích có đúng không? Không thể nhìn được, cũng không thể sờ được, ngươi lại càng mẫn cảm. . .Bảo bối, rên cho ta nghe, ta muốn nghe âm thanh của ngươi. . .”

“Ô, ô. . .Ngươi khi dễ ta. . .Ta vừa mới rời biển ngươi liền khi dễ ta. . .Hư. . .”

“Ai bảo ngươi đòi bá vương ngạnh thượng cung ta? Bảo bối, ta đây chỉ là trả lại những gì ngươi lấy thôi, hắc!”

Yuan không ngừng giãy dụa chống đối hắn, thực chất chỉ là vặn eo lắc mông hưởng thụ độ sâu côn ŧᏂịŧ chè chén trong da^ʍ huyệt, co rút càng nhanh càng chặt, cắn lấy côn ŧᏂịŧ không rời. Kai sao có thể không hiểu cậu, buồn cười phối hợp, lại vận sức đưa đẩy đem tiểu huyệt chơi sướиɠ, cố ý cà cà lên điểm G để cậu nhanh chóng đạt được kɧoáı ©ảʍ mị thái.

“Đều, đều chảy nước. . .” Mỹ nhân thở dốc mở rộng hai chân khoe ra cảnh đẹp bị chà đạp, vẻ mặt đê mê sung sướиɠ rên loạn, eo càng lắc nhanh, hai cánh mông cong mẩy núng nính liên tục lay động, bộ dáng cơ khát thiếu thao: “Cho ta, mau cho ta. . .Ân, ừ. . .đúng là chỗ đó, thao mạnh hơn nữa, đại da^ʍ huyệt ngứa chịu không nổi. . .”

“Bảo bối, nếm được mùi vị có phải rất thích hay không? Ngoan, nhớ kỹ, sau này ngươi chỉ thuộc về ta, chỉ là ta mà thôi, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi. . .nhanh, ta muốn nhanh. . .! Da^ʍ huyệt ngứa quá, ngứa quá!! Ô, ô! Ta, ta, ta. . .!” Yuan đột nhiên run lên bần bật, tiểu huyệt thình lình co chặt kẹp cứng lấy côn ŧᏂịŧ khiến Kai cũng kinh ngạc không thôi, mỹ nhân kêu rên cao giọng, như trúng phải xuân dược mà đột ngột rêи ɾỉ hỗn loạn, lung tung vùng vẫy cọ loạn một trận: “Mau, gãi ngứa da^ʍ huyệt cho ta! Mau lên!!”

Tầng tầng mị thịt bọc lấy cự vật co hẹp khoảng trống, Kai bị kẹp đến hít sâu một hơi, ánh mắt phiếm đỏ, hung hãn rút ra rồi nhắm thẳng lỗ huyện đang xoắn lại mà đâm vào, làm cho mỹ nhân thoải mái kêu to, eo nhỏ điên cuồng vặn vẹo ý đồ hút côn ŧᏂịŧ sâu vào trong, hai chân thẳng tắp run rẩy mềm nhũn.

“A!! Tuyệt quá, nữa. . .!” Lại một lần trống rỗng rồi lấp đầy, mỹ nhân thư sướиɠ đến hỏng mất, nâng mông dụ dỗ hắn, triệt để làm cho hắn sa ngã, ôm người này lăn lộn suốt đêm.

Việc xây dựng bể bơi khổng lồ còn chưa có tiến triển, nhưng thời thời khắc khắc đều ‘yêu’ mà Kai nói không phải giả.

“Ưm, ưʍ. . .” Tiếng nước dính nhóp nhép vô cùng da^ʍ mỹ vang lên không ngừng, trên người Yuan chỉ mặc một cái tạp đề mỏng manh đứng bên kệ bếp, mông vểnh cao, eo nhỏ uốn cong, hai tay tách ra hai đồi mông mê người, liên hồi hất mông phối hợp với người phía sau. Côn ŧᏂịŧ tím đỏ anh dũng đi ra đi vào tiểu huyệt đói ngoan, thong thả trừu sáp lại thong thả cọ xát, làm cho Yuan gấp không chịu được, bất mãn rêи ɾỉ.

“Xấu xa, ngươi không yêu ta. . .”

“Nào có, ta chính là kẻ yêu ngươi nhiều nhất! Nhưng mà chúng ta không phải đang nấu ăn ư? Ngươi phải nấu xong nồi nước cốt dừa này đã chứ!” Kai một tay đỡ mông mỹ nhân một tay khuấy khuấy cái muỗng, vẻ mặt chính trực: “Hảo, đã chín, tắt bếp đi thôi. . .”

“Tắt, tắt thế nào, ta không biết. . .” Yuan đỏ bừng mặt chống tay lên bếp, bị thao đến cả người đều tao lãng phát tình, căn bản không thể đυ.ng tới bếp gas. Kai cười nhẹ hôn đỉnh đầu cậu, đẩy thắt lưng đâm sâu một cái, lại nhấp một cái, mỗi lần đều nói: “Tắt thế này! Thế này, còn thế này nữa!”

“A, a. . .! Ngươi, nói dối. . .làm sao tắt được, đều, đều chảy ra. . .A! A! Thật nhiều nước. . .Ta giữ không được. . .!” Mỹ nhân dâʍ ɭσạи đưa tay sờ đến chỗ hai người kết hợp, lòng bàn tay dính dấp dạt dào xuân thủy, hưng phấn đến mị người, huyệt động không tự chủ tiết ra đại lượng dâʍ ŧᏂủy̠. Kai yêu chết bộ dáng bị thao đến mất bình tĩnh của cậu, mạnh mẽ đem người khiêng đến bàn ăn, hung hăng công chiếm.

“A, nó trướng lớn bên trong ta. . .! Nó, ân, ân. . .Muốn hư. . .Ân, sắp, sắp. . .”

Hai người song song rên lên, một tiếng cao một tiếng trầm, dịch lỏng trên tính khí của cậu bắn lên không trung, rơi xuống ngực xuống bụng, mà nơi hai người kết hợp cũng trào ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc, cơ hồ làm cho Yuan hỏng mất.

“Nhìn. . .thật giống nước cốt dừa. . .” Cậu lẩm bẩm, ai biết được tên kia lại thật sự bật cười, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người cậu liếʍ sạch sẽ.

“Ngươi, ngươi,. . .” Yuan chôn mặt trong lòng bàn tay mình, chừa hai hai khe mắt: “Ngươi như vậy không sợ mang thai con của ta sao?”

Kai rõ ràng cứng người lại, sau cùng không khống chế được nữa mà cười sang sảng, cười đến mức nước mắt đều chảy ra.

Yuan hừ mũi, nhấc chân đá hắn ra, không được tự nhiên quay đầu giận dỗi.

. . .

Một tuần sau khi đoạt chức quán quân, Kai trở thành kẻ đã nổi tiếng càng nổi tiếng hơn. Hầu như những tin tức mới của trường học đều có mặt hắn, kể cả tin hắn đang bao dưỡng một thiếu niên chưa trưởng thành.

Kai nghênh ngang đút tay vào túi đi trong khuôn viên trường, cảm nhận rất rõ tầm mắt mọi người nhìn đến hắn. Hắn thoáng dừng chân, không hiểu sao lại nhớ đến người cá nhỏ ở nhà, có chút bồn chồn lo lắng.

Biệt thự đó có nhiều người biết, nhưng trước giờ chưa từng ai lui tới. Là người nào theo dõi hắn, phát hiện ra Yuan? Kai đứng khựng lại, người người càng bàn tán rõ rệt hơn, mà không khí xung quanh hắn cũng dần thay đổi, sắc bén dao động, mãnh liệt ảnh hưởng.

Trong tích tắc, sân trường hơi chấn động, gió lốc lạo xạo thổi tung cát bụi lên.

Viện trưởng vốn đang hỉ hả nói chuyện với chủ nhiệm giáo dục, đột nhiên ngưng trọng chau mày.

“Không ổn, đấu hồn của đứa nhỏ đó đang mất khống chế!”