9.
Căn cứ C ngày càng hùng mạnh nhờ vào chiến tích và tài năng của các tiểu đội, trong đó Hỏa Lam lập công đầu, đi tiên phong trong cuộc viễn chinh quét sạch tang thi, trở thành sự uy hϊếp không nhỏ đối với các lãnh đạo căn cứ.
‘Công cao chấn chủ’ – lý do khiến bao nhiêu anh hùng thời loạn bỏ mạng vì quá xuất sắc, đạo lý này Karry hiểu rõ, Vương Nguyên càng thông suốt, nhưng người của tiểu đội Hỏa Lam không phải ai cũng mẫn tiệp như thế.
“Vì cái gì chúng ta phải rời khỏi căn cứ?”
Từ sau khi trở thành một phần quan trọng trong lực lượng chiến đấu căn cứ C, bọn họ được ăn sung mặc sướиɠ, dù thời điểm này là tận thế cũng không thiếu mỹ thực nữ nhân đưa đến tận tay, quả thật giống như đây là thời đại của bọn họ. Cho nên vừa nghe thấy đội trưởng muốn tách khỏi căn cứ mà độc lập xây dựng lãnh thổ riêng, ai nấy đều khó hiểu, có nhiều là phản đối, trừ Vương Nguyên vẫn luôn ở bên cạnh Karry và vài anh em một mực tin tưởng đội trưởng ra, chẳng ai chấp nhận ý kiến này.
“Tôi không muốn nói thẳng ra, tôi nghĩ mọi người đều hiểu.” Hắn mang theo Vương Nguyên nhảy lên xe chiến: “Ở thế giới này, giao dịch sinh tồn không chỉ có một chiều.”
Quả nhiên Karry đoán không sai, năm ngày sau khi hắn dẫn theo vài người rời khỏi căn cứ C, đám lãnh đạo tùy ý gán cho những thành viên Hỏa Lam còn lại một tội danh, ném bọn họ vào đàn tang thi đông nghịt.
Karry không thể trơ mắt nhìn bạn bè chết thảm, vội vàng mang người quay lại, kết quả trong lúc hai bên giao tranh mạnh mẽ, một thành viên Hỏa Lam bị trói không thể chống cự, chạy không nổi nữa, mắt thấy cái chết sắp đến gần, gã ta huých người đẩy Vương Nguyên làm lá chắn. Khoảnh khắc trái tim bị moi ra, linh hồn của cậu chấn động mạnh mẽ, Vương Nguyên không thể không thét lên, hệ thống vang lên tiếng tít tít inh ỏi, sau đó tất cả rơi vào hắc ám.
. . .
Cung điện Frecee nằm dưới lòng sâu của biển Org, tương truyền chính là nơi thủy tổ của các loài sinh vật huyền thoại ra đời trong sử sách Frecee. Dù vậy từ thuở nền văn minh cơ giáp được con người thành lập cho đến nay, hằng năm đã diễn ra vô số cuộc tìm kiếm bới móc cố gắng chứng minh cho sự tồn tại của tòa cung điện truyền thuyết này, nhưng không biết vì lý do gì, chưa một tổ chức nào thực sự thành công.
Lý thuyết về cung điện Frecee vẫn còn nằm ở trên mặt giấy.
“Vì vậy cho nên chúng ta mới bị ném đến đây làm cu li hốt rác à. . .” Một thanh niên tóc vàng cao khẽ cau mày, toàn thân bọc cơ giáp kín mít trông đến là cồng kềnh, nhưng khi hắn ta di chuyển lại chẳng hề khó khăn chút nào – Đây chính là ưu điểm của học sinh xuất sắc thuộc Học viện hoàng gia Frecee.
“Chúng ta đi xung quanh thám thính tình hình là được rồi, cung điện Frecee gì đó chắc chỉ do người đời truyền ca mà thôi, Julia, cậu đừng đi quá xa, trong tiểu đội hôm qua đến đây đã có người bị lạc rồi.” Một chiếc cơ giáp khác nhẹ nhàng trờ tới, vừa đứng phía sau cơ giáp của thanh niên tóc vàng, vừa tóm lấy chiếc tàu ngầm đang cố vượt lên phía trước. Người được gọi là Julia – cũng chính là cô gái đang lái tàu ngầm - khựng lại một chút, mở màn hình kết nối trực tuyến, xấu hổ cười khổ: “Người mất tích mà cậu nói, tớ có biết.”
“Nghe đâu là tiểu hoàng tử của quý quốc láng giềng.” Thanh niên tóc vàng chép miệng, nhếch môi trêu đùa: “Julia, không phải là cậu thầm mến đối phương đó chứ?”
Cô gái khẽ cúi đầu, nụ cười trên môi càng thêm sâu sắc. Hai thanh niên hơi kinh ngạc nhìn nhau, có người bắt đầu bối rối, cũng có người ôm tâm lý xem kịch vui mà lắc đầu. Học viện Frecee quanh năm đều có vương tôn hoàng thất tham gia ghi danh, thiên chi kiêu tử cùng kẻ có thân phận bất phàm nhiều vô số kể. Lần này vì Viện trưởng nhất thời cao hứng tổ chức cho Học viên tự lập tổ đội khám phá sự thật về cung điện Frecee, nên mới lập quy tắc cho học sinh, dẫn đến cơ sự ngày hôm nay.
Thanh niên tóc vàng nhìn bộ dáng bồn chồn của anh bạn bên cạnh, lại nhìn cô gái kia còn sầu mi khổ kiểm, tặc lưỡi một tiếng: “Thiệt tình, còn chưa có gì xảy ra mà mấy người đã ỉu xìu như vậy, làm sao lấy được giải quán quân.”
Hắn nói xong, từ trong lòng bàn tay cơ giáp màu xanh lam đậm xuất ra một thanh kiếm, gạt phăng đi mớ rong rêu u ám bám trên vách đá, một mình xông vào nơi được gọi là cổng cung điện Frecee.
“Kai!!!” Hai người còn lại hoảng sợ kêu lên, muốn ngăn hắn, lại thấy Kai ở bên trong ‘cổng’ vẫy vẫy tay: “Yên tâm, tôi phụ trách tìm người, còn mấy cậu mau hoàn thành nhiệm vụ đi.”
Kai điều khiển cơ giáp không thể tính là quá xuất sắc, nhưng kỹ năng cận chiến không cần phải bàn. Trên hết, hắn không hề sợ vùng biển sâu này xuất hiện thủy quái hay động vật nguy hiểm nào, bởi vì cung điện Frecee đó thực sự có thật.
Mà, người đứng đầu cung điện là kẻ luôn tôn sùng chủ nghĩa duy ngã độc tôn, làm sao cho phép cường giả khác lấn át trên đầu mình.
Sâu trong vùng nước không có ánh sáng, chẳng có giống loài nào dám bén mảng đến gần nơi đó. Rõ ràng kia là một tòa lâu đài khổng lồ dày đặc tầng tầng lớp lớp kiến trúc xa hoa, lại không hề có một chút sinh khí.
Đây chính là cung điện Frecee mà nhóm người trên mặt đất ngày đêm mong ngóng.
Cơ giáp nhanh chóng dừng trước cửa lâu đài, sợi dây xích bạc trắng chầm chậm hạ xuống. Kaimang theo l*иg bảo hộ nhảy lên dây xích, một đường thông qua lối cửa sổ tiến thẳng vào trong cung điện Frecee. Sau khi đặt chân xuống đất, xung quanh tràn ngập oxy khiến hắn thoải mái thở ra một cái, dỡ bỏ lớp l*иg bảo hộ, ngang nhiên bước đi. Động tác của hắn thành thạo thuần thục, lại chẳng hề kiêng kị dò xét như vậy, chỉ có một đáp án duy nhất.
Hắn đã từng tới đây, rất nhiều lần.
Kaitheo thói quen đi tới trước một căn phòng, bên trong le lói ánh sáng xanh nhạt được bọc bởi kết giới, chép miệng một tiếng rồi giơ tay đẩy cửa vào, hắn không ngoài ý muốn trông thấy một người tóc dài đang chống cằm suy tư, mà kẻ đang nằm trên cái giường lớn chính là tiểu hoàng tử của quý quốc lân bang kia.
“Ngươi rốt cuộc cũng tới.”
Người tóc dài bĩu môi, không nói hai lời lập tức sán đến gần. Kai vươn tay ôm đối phương vào lòng, đè lên tường hung hăng ngậm xuống đôi môi mỏng ma mị kia. Đối phương nhiệt tình đáp trả, thân thể mềm mại trơn trượt không ngừng cọ xát lên đồng phục chiến đấu, dường như không để đợi được nữa mà chủ động tấn công.
“Đừng gấp, ta sẽ không để ngươi phải chờ lâu.” Kai mỉm cười nâng cằm đối phương lên, đôi mắt xanh màu biển của hắn sóng sánh chút tức giận: “Vì cái gì lại bắt người kia?”
“Nếu như ta không cướp cậu ta đi, ngươi sẽ tới đây sao?” Người tóc dài bĩu môi: “Lần trước rõ ràng còn chưa tận hứng, vì Viện trưởng gì gì đó gọi đến mà ngươi rời đi.”
“Ta mà không đi ra thì bọn họ sẽ xông vào đây rồi phát hiện ra ngươi mất.” Kai vuốt ve mái tóc mát rượi của đối phương, có chút tham lam đề nghị: “Yuan, theo ta về đất liền được chứ?”
“Đất liền không có nước.”
“Ta sẽ xây bể bơi trong phòng cho ngươi.” Kai cười cười, híp mắt dụ dỗ: “Sau đó ngày ngày đều ‘yêu’ ngươi, giúp ngươi thoải mái.”
Yuan liếc liếc hắn, bĩu môi: “Thật?”
“Thật. Nhưng trước hết ngươi biến thành hình người cái đã.” Hắn dở khóc dở cười sờ sờ cái đuôi cá óng ánh sắc lục dưới thân, vỗ vỗ vị trí là mông hai cái. Yuan trừng hắn, bùm một tiếng thu cái đuôi về, thay vào đó là một đôi chân trắng nõn như ngọc, cùng với cái mông nhỏ xuân sắc đẹp vô ngần.
Kai không nói lời nào khiêng người đi sang căn phòng khác, bắt đầu hưởng thụ bữa tiệc.
“Ah, ah. . .” Yuan ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt của Kai, thân thể dần nóng lên, thả lỏng toàn bộ thuận theo bàn tay đang sờ soạng cơ thể mình, đồng thời mê hoặc dùng hạ thể cọ xát đũng quần hắn, cong lên hai chân đem cảnh đẹp bày ra không sót chút gì. Kai vừa hôn môi vừa vuốt ve da thịt căng mịn của cậu, hài lòng liếʍ xuống cổ người cá, không ngừng cắn yết hầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu rêи ɾỉ.
Âm thanh nức nở đứt quãng dần dần trở nên lớn mật, kèm theo tiếng thở dốc kịch liệt cùng va chạm mạnh mẽ, ánh sáng của viên dạ minh châu soi rọi xuân cảnh quang lõa của hai thân hình dán chặt vào nhau. Người phía dưới dường như phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhỏ, liên tục ngửa đầu kêu rên, thân thể không tự chủ uốn cong, đồi mông căng mịn bóng loáng không ngừng lay động, phát ra âm thanh nước dính dấp càng lúc càng nhiều.
“A! A! ~ A----! Vào, vào đến. . .bên trong, ở bên trong ta. . .” Yuan cắn môi rêи ɾỉ, đôi mắt lục sắc nóng bỏng khoái y nhìn chằm chằm tiểu huyệt bên dưới, hình ảnh ma huyệt ướt sũng rung rung động động tiếp nhận cự vật hung hãn không phải là lần đầu tiên Yuan trông thấy, nhưng cứ nghĩ đến đối phương chính là kẻ cậu ngày nhớ đêm mong, thì tiểu huyệt đói khát lại ngứa ngáy thêm gấp bội, liền vội vàng nâng mông muốn nuốt trọn đến gốc.
“Đừng gấp, đều cho ngươi, tất cả đều là của ngươi.” Kai hôn nhẹ lên đầṳ ѵú đã cương cứng, đầu lưỡi linh hoạt chuyển một vòng liếʍ lộng lên quầng vυ', một lần lại một lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ trong người Yuan, thân dưới đẩy mạnh chôn cự vật lún đến tận cùng, cảm nhận sức nóng cùng độ căng chặt sảng khoái bên trong. Hai người đồng loạt trầm thấp kêu rên, bốn mắt dục hỏa bừng bừng, không nhịn được lại quấn quít môi lưỡi, tham lam cướp đoạt mật dịch trong miệng đối phương.
“Ta sẽ thỏa mãn cả hai cái miệng trên dưới của ngươi.” Kai liếʍ liếʍ cằm Yuan, đè lại hai bắp đùi đang cọ xát thắt lưng hắn, đột ngột mở banh ra, chuyển động eo đưa đẩy cự vật ra ra vào vào cúc huyệt mềm ướt. Yuan hô nhỏ một tiếng, bám lấy vai hắn thừa nhận xâm nhập, tiểu huyệt bên dưới sung sướиɠ chảy nước, mỗi lần đâm vào là mỗi lần dâʍ ŧᏂủy̠ bắn ra, chẳng mấy chốc đã khiến hạ thể hai bên nhầy nhụa chất dịch, càng trơn tuột nhưng không kém phần chặt khít, làm cho kɧoáı ©ảʍ nhân đôi nhân ba, thúc đẩy tình triều.
“A~ Vào sâu bên trong! Kéo, a. . .! Ngươi đang thao huyệt huyệt của ta, đang thao ta. . a. . .!”
“Chặt quá, ngươi thả lỏng, đừng siết, ta sẽ không khống chế được mất. . .”
Miệng thì nói như vậy như kẻ nào đó vẫn rất hùng hồn mà trừu sáp trước sau, hung hăng dùng cự khí trướng to đút sâu vào da^ʍ huyệt, quẫy đạp quậy phá khắp nơi, rồi cũng theo tiến độ đó mà phốc phốc lui ra, làm cho tiểu huyệt lúc no lúc thiếu, khiến Yuan bất mãn không thôi.
“Ta muốn, ta muốn nhiều hơn, huyệt huyệt không đủ sướиɠ, ta muốn, giống như lần đầu tiên, ân. . .”
“Vậy ngươi tự mình động.” Kai nhéo nhéo eo cậu, cũng không phàn nàn mà cười cười chiều ý, Yuan liếʍ môi nhìn hắn, đẩy ngã hắn xuống, hai tay siết chặt hai cổ tay Kai, dùng tư thế giam cầm ép hắn nằm dưới thân mình.
“Ân, ân, ta hôm nãy sẽ bá vương ngạnh thượng cung ngươi. . .” Yuan vừa nức nở rên la vừa ngạo kiều hất mặt đáp, hai chân mở rộng, bắt đầu nhấp nhô lên xuống cưỡi trên đũng quần Kai, xoay mọi góc độ, dùng da^ʍ huyệt tao ngứa nuốt lấy côn ŧᏂịŧ.
“Sướиɠ. . .sướиɠ quá a. . .” Thân thể ửng hồng ướt lại không chút mồ hôi của cậu lắc lư càng ngày càng kịch liệt, hai chân co quắp, mông eo xoay ngang xoay dọc vặn vẹo dâʍ đãиɠ, vẻ mặt cậu càng là dụ dỗ mị hoặc, câu người phạm tội. Mỹ nhân như ngọc đầy mùi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, toàn thân thấm đẫm loại chất độc mang tên dụ tình, không ngừng bày ra tư thế da^ʍ mỹ khiếm thao, tiếng rêи ɾỉ cùng âm thanh nước bắn tung tóe trong không gian vắng lặng chẳng khác nào ma âm mê hoặc lòng người.
Kai hít sâu một hơi, bắt lấy cái mông đang dâʍ đãиɠ lên xuống trước mặt mình, huých eo đâm côn ŧᏂịŧ vào chỗ sâu nhất, khiến mỹ nhân thét chói lói mê hồn.