Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 60: Kỹ Năng Chinh Phục Nam Chính [8]

8.

Ở tận thế vào thời kỳ đầu, niềm tin giữa những con người cùng đồng bào với nhau đã trở thành thứ xa xỉ còn thua cả củi gạo dầu muối, cho nên nếu bạn là kẻ yếu lại còn không có trí thông minh trong số người còn sống sót, bạn chắc chắn chỉ còn con đường chết.

Tiểu đội Hỏa Lam chinh nam chiến bắc bao nhiêu tháng ròng, dĩ nhiên nhìn cậu nhóc kia thành người như thế, trong mắt ai nấy hiện lên không kiên nhẫn, có người còn khó chịu ra mặt. Chung quy bọn họ đánh tang thi nửa ngày đều nắm quyền chủ động, lúc này bị tang thi bao vây khắp nơi, mà thủ phạm lại càng ngây thơ không biết là đần độn hay quẫn bách cùng đường mà hấp thu không ít chú ý của tang thi, làm cho tràng cảnh nguy hiểm càng thêm kịch chiến, khiến người nào người đó đều vác đao súng lên bắt đầu bắn tới tấp.

Nhưng không bao gồm Karry.

Hắn giống như bị giật phải chốt nổ, lao lên như tên bắn quét sạch đám tang thi xung quanh. Hắn vốn là phần tử ưu tú kiệt xuất của căn cứ C, chẳng mấy chốc đã giải quyết toàn bộ tang thi chắn đường, hai chân linh hoạt lợi dụng địa hình mà bật lên, càng lúc càng tiến đến gần con tang thi cấp ba đang gào rú rầm rộ. Cậu nhóc thấy hắn tới hiển nhiên cũng bị dọa kinh ngạc, chỉ là sự hoảng hốt kia chỉ hiện lên trong đáy mắt trong suốt, còn gương mặt nhỏ nhắn vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí còn có phần xa cách.

Karry nghĩ là cậu còn căng thẳng, lúc vươn tay kéo cậu về phía mình vẫn chừa ra một chút thời gian mà xoa đầu cậu một cái, bật nhảy lên cao, mở súng đại bác sáu nòng ra nã một phát vào tang thi.

Tang thi kia chỉ là con cấp ba bình thường, cũng không biết loại đá xanh mà cậu nhóc ném vào có lực sát thương như thế nào, cư nhiên làm cho nó rách vài đường trên mặt, vậy mà súng đại bác bắn đến chỉ đánh nát một cánh tay của nó, còn thân thể vẫn phây phây sừng sững, khiến người ta hận muốn chết.

“Dùng cái này!” Cậu nhóc rút từ trong ống quần ra một con dao mỏng ném cho Karry, hắn liền thuận thế chụp lấy, vừa phóng đạn đại bác vừa tìm cơ hội thích hợp, lưỡi dao xé gió cắm phập vào đầu tang thi, thế mà tách đầu nó ra làm đôi!

“Là huyền thiết.” Cậu nhóc vừa thở vừa giải thích, vật này là ở thế giới trước Lâm Kinh Vũ dúi cho cậu để phòng thân, không ngờ lúc xuyên qua nó lại đi theo cậu đến đây. Loại huyền thiết này ở thế giới hiện đại đã hoàn toàn mất tích, bởi vậy cậu cho rằng người đàn ông vừa mới cứu mình sẽ nhìn không ra.

Karry đến gần rút huyền thiết lên nhìn chằm chằm, lại chuyển mắt nhìn Vương Nguyên, ánh mắt sâu thẳm đong đầy tràn ngập bóng hình cao gầy, là cậu và sẽ chỉ là cậu mà thôi.

Trong một tích tắc, hắn cảm thấy mừng rỡ không chịu được, thậm chí cả khi hắn gϊếŧ chết con tang thi hung hiểm để cứu người khác cũng không kinh hỉ như vậy. Cái cảm giác này, giống như dòng nước ấm giữa trời đông giá, chảy dọc khắp kinh mạch nội tủy, len lỏi vào từng ngõ ngách, xâm nhập vào căn cơ gân cốt. Karry siết chặt huyền thiết, hai mắt nóng rực chăm chú nhìn cậu nhóc, vui vẻ đến mức chính mình bật cười ôn nhu cũng không biết, làm cho Vương Nguyên ngây ngẩn mở to mắt.

Người này đúng là chồng cậu chứ?

Sau đó, Karry đưa cậu vào tiểu đội Hỏa Lam.

Biết được đội trưởng vậy mà thu nạp một kẻ không có tài cán gì vào tiểu đội, không ít người bất mãn sinh sự, còn có ý định tìm Roy – tên của cậu nhóc kia – dạy dỗ một trận, đồng thời moi ra xem cậu ta rốt cuộc có cái gì để đội trưởng chú ý. Nhưng điều kỳ quái là, Karry đi đâu cũng mang Roy theo, thậm chí để cậu ta vào tận cuộc họp nội bộ giữa các tiểu đội trong căn cứ, dù hắn cái gì cũng không nói, thái độ lại sủng nịch thấy rõ, khiến các thành viên Hỏa Lam càng ngày càng buồn bực, không vừa mắt cái kẻ luôn kè kè bên cạnh đội trưởng của họ kia.

“Tôi thấy, có lẽ là đội trưởng của các ngươi dục cầu bất mãn, xem cậu ta là bạn giường mà đối đãi đó.” Một cô gái nhuộm tóc màu cà phê khẽ che miệng cười, ánh mắt như có như không liếc đến thành viên nữ duy nhất trong nhóm, ý vị kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Carter, xem ra cô lại có thêm một đối thủ cạnh tranh rồi.”

Carter bình tĩnh nhìn đối phương một cái, không muốn nói nhiều, dĩ nhiên trước mặt người khác cô vẫn luôn là bộ dáng lãnh đạm như vậy, dù trong lòng chẳng vui vẻ gì, cô cũng không thể hiện ra ngoài.

Người có mắt đều biết Carter thích Karry, nhưng Karry lại ôm mối tương tư về một người bí ẩn nào đó. Bọn họ cho rằng người bí ẩn kia là tình đầu của hắn, đã theo người khác hoặc đã chết, đa số đều ủng hộ Carter và đội trưởng đến với nhau. Đó cũng chính là lý do khi Roy xuất hiện, cậu lại bị thành viên Hỏa Lam chán ghét, bọn họ nghĩ cậu cướp đoạt vị trí của Carter, cô gái trinh sát lại so với cậu giỏi hơn gấp trăm ngàn lần, cậu có tư cách gì được đội trưởng sủng ái hơn cô? Nhưng Carter đi theo Karry lâu như vậy, chứng kiến hắn ngày ngày mạnh hơn, cũng biết chấp niệm của hắn đối với người bí mật kia rất nặng, cho đến chết hắn cũng không thể buông xuống. Trước kia cô vẫn ôm hy vọng mình có thể thay thế người nọ, dù chỉ được hắn đáp lại một chút cũng tốt, không ngờ cô vốn chẳng có cái phúc đó, ngay từ đầu đã không.

Carter biết, người bí mật đó chính là Roy.

Từng ánh mắt, từng cử chỉ, từng hành động, thậm chí là từng hơi thở, Karry biểu đạt một sự thật không thể phủ nhận: Hắn sống là vì chờ đợi Roy.

Karry của trước kia tuy vẫn có sinh khí, có ước nguyện, có mục tiêu, hằng ngày phấn đấu đi lên nhưng Carter chưa từng thấy một Karry tràn ngập sức sống và cuốn hút như bây giờ. Hắn dường như đã lột bỏ một tầng mặt nạ, khi đối mặt với Roy chỉ có chân thật và chân thật đến tột cùng, mặc dù cả hắn và Roy đều không biểu hiện ra mặt, nhưng không khí giữa họ hòa hợp một cách kỳ diệu, giống như, giống như từng yêu qua mấy đời.

Bọn họ, sinh ra đã là của nhau.

. . .

Karry hôn lên chóp mũi người trong lòng, nhẹ nhàng tách mở phiến môi hơi lạnh, cố gắng dùng độ ấm của mình sưởi nóng môi lưỡi đối phương, liếʍ láp hấp duyện, khuấy đảo mật dịch trên đầu lưỡi mềm ướt.

Hắn yêu cậu, yêu đến mức có thể đốt cháy cả linh hồn, lúc nào cũng chỉ muốn nhìn thấy cậu, nâng niu cậu, cưng chiều cậu, lại giày vò cậu giống như trong những giấc mơ. Gương mặt cậu bây giờ rất rõ ràng ở trước mắt hắn, hắn có thể cảm nhận được thân nhiệt của cậu, cảm nhận trái tim đang đập mạnh mẽ trong l*иg ngực, cảm nhận ánh mắt sửng sốt hoang mang xen lẫn vụиɠ ŧяộʍ dò xét của cậu, thân thể xao động nóng bỏng, không thể chờ được nữa mà ép cậu lên tường, từ phía sau hung hăn tiến vào.

“Tại sao, anh. . .anh. . .tôi, ah. . .ah. . .”

Thân thể dẻo dai của cậu lay động liên hồi, hạ thể đong đưa với biên độ không nhỏ, hai chân run rẩy nỗ lực đứng vững, cúc huyệt lại bị trừu sáp đến kɧoáı ©ảʍ dạt dào. Vương Nguyên vừa cố giả vờ khó hiểu vừa thầm cảm khái trong lòng, chồng cậu quả thật tinh lực dồi dào, chỉ vừa mới gặp nhau có mấy ngày đã muốn ăn cậu, đúng là đồ tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não, biếи ŧɦái sắc lang! Nhưng mà, mùi vị của cái thứ kia quả thật cực phẩm như cũ, dù lần này trở về cơ thể nam tính bình thường thì cậu vẫn nhận đủ kɧoáı ©ảʍ thích đến không chịu nổi, thiếu chút nữa bị sáp đến dâʍ ɭσạи lộ tẩy.

Người phía sau một tay ôm eo một tay sờ nắn cánh mông tròn trĩnh, thắt lưng mạnh mẽ trừu động, vật thô dài đỏ bừng không ngừng ra vào lỗ huyệt dần dần mềm nhũn của cậu, tinh nang cứng rắn đánh bình bịch vào miệng huyệt, sỉ mao dày đặc cọ lên da thịt trắng nõn, làm cho nơi kết hợp bị va chạm biến thành màu đỏ hồng, mà cửa huyệt cũng bị lôi kéo đến mức lật ra ngoài, bắt đầu xì xì chảy nước da^ʍ.

Karry hạnh phúc muốn chết ôm người thương chặt chẽ, ấn cậu xuống giường, không trả lời cậu mà chỉ muốn thao cậu rêи ɾỉ càng nhiều. Hắn chôn côn ŧᏂịŧ trong lỗ huyệt không rời, ấm nóng cùng mềm ướt phiêu lãng bên trong làm cho hắn suýt phát điên. Chưa bao giờ hắn cảm thấy trọn vẹn an toàn đến vậy, càng hài lòng mà ra sức thao người dưới thân, sung sướиɠ cắm rút, sung sướиɠ kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu nói ra da^ʍ ngôn lãng ngữ.

“Ah, ah. . .” Im lặng làʍ t̠ìиɦ cũng có phong vị không kém, một đời này Karry lại còn là người thích hành động hơn là mở miệng, vì vậy Vương Nguyên hỏi cả nửa ngày cũng không có câu trả lời, eo lắc muốn đứt, mông liên tục làm việc, thành công khiến cậu khơi dậy bản tính, hùa theo nam nhân mà huênh hoang làm bậy.

“Hmm ưʍ. . .” Cậu trai bám vào song sắt đầu giường, mông vểnh lên lộ ra nhục huyệt bị côn ŧᏂịŧ kịch liệt cắm rút; cậu quay lưng với cửa sổ, ai chân gác lên vai hắn, mông bị hắn vừa xoa bóp vừa nâng lên hạ xuống nuốt lấy côn ŧᏂịŧ; cậu mở chân gập thành hình chữ M run rẩy ngồi trên sàn, tiểu huyệt sưng tấy đỏ tươi không ngừng thụt đến thụt đi, bị côn ŧᏂịŧ ra ra vào vào đến mức phun nước tung tóe, mà phía trên cũng dính không ít tinh thủy do hai người bắn ra. Hai người quấn lấy nhau suốt đêm, làm đủ mọi tư thế, làm đến mức tiểu huyệt uống không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, chiến trường xung quanh nhầy nhụa nhớp nháp không chịu nổi.

Karry lui ra ngoài thở hổn hển, đỏ mắt nhìn Roy nằm bệt trong lòng mình, hắn sợ không khống chế được sẽ đem người thao ngất, liền buông cậu ra mà đi vào phòng tắm. Dù đã phóng thích đến mấy lần, người anh em sung sức vẫn như cũ giương cao làm hắn khổ không nói nổi, vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ muốn dùng nước lạnh giải quyết. Karry định thần lại, dội nước cả nửa ngày, vừa mới bước ra liền cảm thấy đầu mình nhất định là úng nước.

Roy thở dốc tựa vào ghế sofa, ngón tay thon dài chọc chọc trong tiểu huyệt no đầy, tựa hồ muốn lấy vật bên trong ra nhưng thế nào lại đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ chính mình, làm cho thịt huyệt vừa mới trải qua thương yêu quá độ một lần nữa ngứa ngáy mị người, khiến cậu không thể khống chế mà vươn tay muốn gãi ngứa, ngón tay ra vào tự thao tiểu huyệt, vừa đào dịch trắng ái muội ra vừa mô phỏng theo thứ nào đó mà an ủi tiểu huyệt. . .

Sau đó đâu?

“A, a. . .ưʍ. . .”

Gương mặt không chút biểu cảm của Roy ầng ầng đầy nước mắt và chất lỏng trắng đυ.c không rõ nguồn gốc, dù cậu không thể hiện ra cái gì, lại như cũ tràn ngập dụ dỗ, như thuốc phiện khống chế con người trong tay, thâu tóm toàn bộ tư duy trí tuệ.

Thân thể ửng hồng đầy dấu vết tìиɧ ɖu͙© không ngừng nhấp nhô lên xuống, cúc huyệt nhóp nhép nhóp nhép bị kéo căng đến tận cùng, xuân thủy chảy xuống đùi xuống chân, dính ướt sỉ mao người kia, làm cho hai tinh nang rung động không thôi, cứng rắn sưng lên. Cự vật như máy đóng cọc lúc dịu dàng ôn hòa lúc hung hãn cường thế, ép tiểu huyệt sâu đến tận cùng, rồi cứ như vậy chà xát nơi nơi, khiến bên trong vách huyệt đâu đâu cũng là tinh thủy đặc sệt.

Vương Nguyên trong thân thể Roy không thể nói được gì, cũng không biết là bị kɧoáı ©ảʍ làm hỏng hay vì đối phương chính là kẻ đã cùng mình xuyên qua nhiều thế giới, cậu buông lỏng cơ thể, mặc cho kɧoáı ©ảʍ ăn mòn toàn bộ, không khống chế rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính dục của kẻ nào đó.

Karry thực sự là nhịn không nổi nữa.

Hắn có chút thô bạo mà ôm siết lấy eo cậu, bỗng nhiên cường liệt động eo, côn ŧᏂịŧ trướng lớn một vòng không cần xoay ngang xoay dọc cũng có thể nhồi đầy da^ʍ huyệt, làm cho Vương Nguyên kinh ngạc hô lên, hai chân run rẩy, tiếp theo là từng đợt từng đợt tấn công khủng khϊếp nhắm vào điểm G trong da^ʍ huyệt, khiến cho cậu như con thuyền chao đảo dập dìu giữa biển sóng, chỉ có thể ngửa đầu kêu rên, mất khống chế mà khóc lóc nức nở.

“Dừng. . .Không, không được, tôi, tôi không thể điều khiển.  . .Ưm A!”

Tiếng cầu xin của cậu biến thành âm thanh cao vυ't, côn ŧᏂịŧ dưới thân hùng hục đâm mạnh vào lãng huyệt khiến nó bắn nước tứ phía, da thịt va đập vào nhau liên hồi, thân thể hai người cũng nóng bừng bừng dục hỏa. Karry tăng tốc chạy nước rút, thao tiểu huyệt đến mức co rút không kịp, rốt cuộc sau vài phút ép buộc, hai người song song khựng lại, đồng loạt bắn ra ngoài.