7.
Từ sau ngày gặp gỡ Tĩnh vương gia, cuộc sống của Vương Nguyên có thể gói gọn trong sung sướиɠ tự do. Muốn ăn liền ăn, muốn mặc liền mặc, ngày ngày hái hoa bắt bướm, thỉnh thoảng cùng Tĩnh vương gia dạo chơi đó đây.
Dĩ nhiên, tiết mục ‘ba ba ba’ mỗi ngày không bao giờ thiếu.
“Ân, ân, vương gia, quá lớn. . .”
Thiếu niên y phục xộc xệch đứng tựa lưng vào cửa sổ, thân thể xích͙ ɭõa tràn ngập dấu vết ái muội, một chân bị nam nhân nắm chặt kéo lên cao, chân còn lại run rẩy không đứng vững. Hạ thể một mảnh xuân sắc, hoa huyệt sớm đã bị dạy dỗ thành quen lúc này đang nuốt một lúc hai cái côn ŧᏂịŧ đỏ tím hừng hực, nhục huyệt bị thao như muốn kéo lật ra ngoài, mép huyệt sưng tấy, dính đầy chất lỏng bạch sắc.
Từ một lần biết được cậu cũng có thể hoài thai, Lâm Kinh Vũ liền ra sức cày cấy, trừ buổi sáng phải làm công vụ và buổi chiều xử lí tư thù, thời gian của hắn hầu như đều dành để thăm dò độ sâu trong cơ thể cậu, ba hồi bảy lượt khiến cậu mệt muốn hôn mê, lại như cũ bị kɧoáı ©ảʍ tra tấn đến thất điên bát đảo.
Hai cái qυყ đầυ căng phồng cùng lúc sục sạo đâm vào nơi mẫn cảm khiến thiếu niên rêи ɾỉ cao giọng, khó chịu bắt lấy tay Lâm Kinh Vũ, một nơi nhồi đầy ăn no, một nơi trống rỗng thiếu khuyết, cậu căn bản chịu không thấu, lung tung cào cấu trên lưng hắn, lưu lại vô số vết cào nông sâu rướm máu. Lâm Kinh Vũ biết cậu sắp đến cực hạn, càng ra sức công thành đoạt đất, đâm sâu vào rồi hung hãn rút ra, lại tiến nhập tiểu cúc huyệt liêu liêu cơ khát.
Cho đến khi tiểu bảo bảo đầu tiên ra đời, Vương Nguyên u u mê mê cũng bị hù ra mồ hôi lạnh.
Ông đây đa năng đến mức tạo ra em bé luôn chứ. . .Ha hả. . .
Hay lắm, hệ thống
Một năm tròn ở bên cạnh Lâm Kinh Vũ, Vương Nguyên trong thân xác Trương Tiểu Phàm hạ sinh hai đứa nhỏ song đôi, một đứa bụ bẫm đáng yêu, một đứa gầy hơn chút xíu, và chúng đều là nam hài không có dấu chấm trên tiểu JJ. Đến đây cậu đã có thể xác định cái dấu chấm kia không hề di truyền, mà khi cậu đặt câu hỏi với Lâm Kinh Vũ, hắn chỉ nói mình sinh ra đã có.
Ha ha. . .
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Một Vương Tuấn Khải bị cậu vẽ bậy thì thôi, tại sao Hạ Thường An và Lâm Kinh Vũ cũng có dấu chấm đen trên JJ?
Vương Nguyên mang tâm trạng bán tín bán nghi, thực ra trong lòng đã có đáp án. Khó tin là tên kia qua mỗi thế giới đều chuẩn xác tìm được cậu, đem cậu ăn sạch sẽ.
Đến giờ cậu đã có thể xác định, Vương Tuấn Khải – Hạ Thường An – Lâm Kinh Vũ ba người bọn họ, là cùng một linh hồn.
Có thể người nọ cũng giống như cậu, xuyên qua các thế giới và làm nhiệm vụ mang nhãn 18+ chăng?
Ai mà biết được.
Vương Nguyên hằng đêm đều cùng Lâm Kinh Vũ sênh ca không dứt, cho đến một ngày đẹp trời, Lâm Kinh Vũ được thánh thượng triệu hồi về hoàng cung, Vương Nguyên một mình trong phủ đệ ngủ cùng hai đứa nhỏ vẫn còn quấn trong bọc tã, trong lúc ngủ cậu xuyên qua luôn.
Ai. . .cậu còn chưa xây dựng được tình phụ tử mà. . .
Lần này Vương Nguyên đã có kinh nghiệm, không đòi hỏi gì từ hệ thống. Bất quá hệ thống gần đây hình như là bị nhiễm virus thật, im lặng bất thường, có đôi khi còn chết máy ngay lúc cần thiết, khiến Vương Nguyên mấy lần muốn tăng xông máu.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
[Không biết vì sao có kẻ tấn công vào firewall hệ thống, hệ thống bắt buộc phải đình chỉ hoạt động, nâng cấp firewall. Thời gian tới thỉnh ký chủ tự thân vận động, hệ thống phải offlline một thời gian. Bíp.]
“. . .”
Cái hệ thống này thật là. . .Tính AFK dài hạn hả. . .
(AFK: away from keyboard)
Vương Nguyên cũng chẳng thèm đôi co, mang theo hành lý là tấm thân ngọc ngà đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến thế kỷ nhảy xuống thế giới tiếp theo. Vừa xuyên vào thân thể nguyên chủ Roy Wang, cậu đã ngửi thấy mùi tanh tưởi xộc lên khứu giác, kèm theo tiếng rống rít khàn đặc đầy mùi chết chóc.
Năm 2021, tận thế kéo đến.
Trong vòng một tháng kể từ khi những cơn mưa đen dài không ngớt phủ khắp bề mặt địa cầu, loài người mắc phải bệnh độc nguy hại, biến thành tang thi lây lan virus, mang theo sự đói khát điên dại tàn sát đồng loại, dội máu tanh khắp các đại lục.
Chỉ không tới nửa năm sau, dân số toàn cầu đã giảm xuống 70%, chỉ còn lại đàn ông và phụ nữ khỏe mạnh cường tráng, trẻ con và người già hầu như tử vong gần hết, điều đáng buồn là bọn họ đều vì bị tang thi ăn thịt và tươi sống chết đói, vì vậy địa cầu vào thời gian này đâu đâu cũng là một màu xám ngoét vô cùng thảm khốc, khiến cho số người sống cũng dần rơi vào tuyệt vọng.
May mắn thay, một năm sau tận thế xảy ra, ở thành phố C xây dựng được một căn cứ người sống lớn mạnh, vì thu mua được lòng người, có cường giả tụ tập, căn cứ này được coi là địa bàn cuối cùng còn sót lại tại khu vực Đông Á có khả năng sống sót cao nhất, ngày càng có nhiều người tìm đến nương nhờ.
Mà nổi tiếng nhất căn cứ thành C, là tiểu đội diệt tang thi Hỏa Lam.
Lúc này là tám giờ ba mươi phút sáng, cổng thành C mở rộng, chiến đội Hỏa Lam mang theo vũ khí dần dần di chuyển ra ngoài, phải có đến mười chiếc xe Hummer bọc thép phía sau theo đuôi xe của Hỏa Lam chờ thu thập vật tư.
“Đội trưởng đội trưởng! Carter nói phía tây đã thám thính qua, nhà máy sản xuất bột mì ở khu vực đó vẫn còn y nguyên, quan trọng là chỉ có một con tang thi cấp ba đang khống chế bọn tang thi cấp thấp xung quanh!” Một thanh niên hào hứng khua tay múa chân, thấy đội trưởng của bọn họ khẽ gật đầu liền hưng phấn hô to: “Tất cả tập họp, chúng ta đến khu tây!”
“Khu tây không phải là nơi đông dân sao? Chắc chắn sẽ có rất nhiều người biến thành tang thi!” Một đội viên khác khó tin nói: “Cậu có chắc là chỉ có một con tang thi cấp ba không?”
“Dĩ nhiên, Carter là ai chứ? Thiên tài trinh sát đó!”
“Chậc, cũng phải coi thực lực đối phương như thế nào chứ, cứ cho là Carter tính kỹ, cũng không nên lơ là kẻ địch.”
“Rồi rồi, anh nói nhiều quá, đội trưởng, xuất phát chứ?”
Karry gật đầu, ánh mắt bình thản không chút dao động, đoàn xe rùng rùng nối tiếp nhau lái đi, giữa con đường nắng nóng mịt mù bụi bặm, nhanh chóng mất hút.
Karry làm mặt lạnh ngồi ở ghế phó lái xe đầu tiên, trong tay mân mê một cây súng barret dài sáu tấc, băng đạn treo trước ngực như chiến tích uy phong, song lại chẳng khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
Từ lúc bắt đầu biết nhận thức ở thế giới này, Karry vẫn luôn có cảm giác hắn đang chờ đợi thứ gì đó vô cùng quan trọng. Hằng đêm hắn vẫn thường mơ đến một thiếu niên xinh đẹp ưa nhìn, mỹ diễm tuyệt trần, kiều mỵ kiêu sa, đẹp đến mức hắn thở không nổi, cũng vô cùng quyến rũ phong tình. Thiếu niên bị hắn áp dưới thân, thân thể trắng nõn không ngừng vì hắn mà lay động, tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào như đường mật chẳng thể xóa đi, xúc cảm nóng bỏng ướŧ áŧ và không kém phần mê hồn lâng lâng trong lòng. Thiếu niên tựa liều thuốc kịch độc hơn cả virus tang thi, mà Karry không biết từ bao giờ đã trầm mê trong độc dược đó.
Từ năm mười lăm tuổi cho đến bây giờ, Karry vẫn luôn mơ về thiếu niên, tâm can dần sinh ra một loại cảm giác thiếu vắng khô khốc đến đau đớn, chỉ hận không thể đem thiếu niên về bên mình hảo hảo yêu thương.
Nhưng là, cậu ấy là ai? Tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn? Còn nữa, những giấc mơ này rõ ràng là hư ảo, vì cái gì hắn lại nghĩ chúng rất chân thật?
Có lúc Karry mơ thấy chính mình đứng trong cung điện đầy tuyết trắng, bản thân lại mặc bộ trang phục kỳ quái, tóc lại là màu bạch kim, tay cầm trượng dài lam sắc; có lúc hắn cầm súng gϊếŧ người, sau khi tàn nhẫn xong lại ngồi trong phòng kín bật video lên xem; đôi khi hắn luyện kiếm, trên tay xem tấu chương, sau đó sai bảo một đám người mặc áo quần đen đặc. . .Nhưng dù là giấc mơ nào, thủy chung vẫn có một thiếu niên. Dù ở các giấc mộng khác nhau, diện mạo của cậu cũng khác nhau, nhưng Karry biết rất rõ, chỉ có một thiếu niên ấy, thiên biến vạn hóa, lại ở bên cạnh hắn không rời.
Chứng bệnh này của hắn còn vô cùng kỳ quái, hắn càng lớn, tần suất mơ càng dày đặc, lúc trước hắn căn bản không nhìn thấy rõ gương mặt thiếu niên, còn bây giờ đã có thể phác họa được chân dung của cậu.
Bởi vì chỉ cần nhắm mắt, hình ảnh thiếu niên liền hiện ra trong đầu hắn, đủ thứ thần thái, đủ mọi tư thế, dụ dỗ câu dẫn hắn phải đi tìm cậu bổ khuyết phần trống trải trong tim mình.
Thế giới này không có cậu ấy --- Đây là suy nghĩ cực kỳ dị hợm của Karry lúc nước.
Đêm qua hắn lại nằm mơ, thiếu niên nói cậu đã đến đây rồi, hãy mau đi tìm cậu, cậu ở khu phía tây, nơi có con tang thi cấp ba hoành hành bá đạo.
Karry không dám chậm trễ, chính bản thân hắn cũng không hiểu tại sao mình lại tin vào một giấc mơ như vậy. Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, bởi vì những năm qua với hắn mà nói thật sự giống như giày vò con người, làm cho hắn nghẹn hỏng, mà nghẹn cái gì, hắn lại chẳng rõ.
“Đội trưởng, là nơi này!” Đội viên tình báo nhanh chóng ra hiệu, Karry cho mọi người bày trận từng bước áp sát nhà máy bột mì, sau khi giải quyết mấy con tang thi cấp thấp thì tạo thành tốp đi tìm con tang thi cấp ba kia, ai thấy trước thì phải bắn pháo hiệu lên triệu tập mọi người.
Tang thi cấp ba không quá nguy hiểm, nhưng gϊếŧ một lúc mười người vẫn được. Vì vậy Karry hết sức thật trọng, mang theo tiểu đội bốn người tập kích nhà máy, song lại chẳng thấy được một cọng lông của tang thi cấp ba.
Ngược lại, sâu trong khu phía tây vang ra tiếng hét lớn, là giọng của một cậu trai trẻ còn sống.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng chạy đến muốn cứu người. Ai ngờ trước mặt bọn họ là cảnh một thiếu niên mặc quần áo tầm thường – tay cầm một nắm đá xanh liên tục ném vào mặt con tang thi phía sau.
Đá hiển nhiên không ảnh hưởng gì lớn, nhưng vẫn làm cho tang thi kia gào thét. Chung quy đá sắc nhọn, ném vào mặt dĩ nhiên là tổn hại nhan sắc. Tang thi cấp ba kia, lại là nữ tang thi, vì vậy thiếu niên xui xẻo sắp biến thành bữa xế cho tang thi chỉ có thể vừa ném vừa chạy về phía này, dẫn theo một bầy tang thi đang rầm rộ kéo tới.