Điếm tiểu nhị là người mới vào làm công trong Mục Hương Lâu, thích a dua nịnh nọt lại còn tự cho là thông minh, gọi mấy hán tử nhẹ tay nhẹ chân mang Trương Tiểu Phàm đến Tây phòng. Nửa đường đột nhiên nhảy ra một hắc ảnh che kín mặt mũi, trên áo khắc chữ ‘Vũ’ cùng dạng màu đen, giơ lên một túi bạc nói muốn đem Trương Tiểu Phàm đi. Điếm tiểu nhị thấy vị này không giống người tầm thường, lại nhìn túi bạc rủng rỉnh đầy ắp, hai mắt phát xanh, không nói hai lời liền giao người, còn cho rằng mình làm như vậy chắc chắn sẽ được bà chủ khen ngợi.
Trước khi hắc ảnh mang Trương Tiểu Phàm đi, điếm tiểu nhị tâm cơ sâu vẩy chút bột phấn không màu lên người Trương Tiểu Phàm, sau đó che miệng lui ra ngoài.
Trương Tiểu Phàm nằm ngay ngắn trên giường, gương mặt nhỏ say ngủ, lông mi đổ rạp xuống, khóe môi hơi mở ra, y phuc hoa lệ diêm dúa không làm mất đi vẻ ngây thơ hồn nhiên của cậu, ngược lại tăng thêm vài phần khả ái đáng yêu. Lâm Kinh Vũ đứng bên giường hồi lâu, nhịn không được chọt chọt gò má phúng phính của cậu, vẻ mặt băng sơn muộn tao rốt cuộc cũng xuất hiện chút dị dạng.
Thật muốn, biến đối phương thành vật sở hữu của chính mình.
Lâm Kinh Vũ là Tĩnh Vương gia – mặt ngoài nhàn tản vô vị, thường bị xem là kẻ vô dụng nhất trong số các vương tôn công tử của Đại Lâm triều, thường thường du tẩu hành hiệp, làm việc điệu thấp không hề gây chú ý cho bất kỳ ai. Vì vậy trong mắt bình dân bách tính cùng kẻ đối địch với vương triều Lâm thị, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi không có tính uy hϊếp. Mục Hương Lâu là sinh ý của hắn, trong mắt người bình thường nơi này cùng lắm chỉ là thanh lâu không hơn không kém, không một ai biết Mục Hương Lâu thực chất chính là nơi mua bán thông tin khủng khϊếp nhất: không có chuyện Mục Hương Lâu không biết, chỉ sợ chuyện đó chưa xảy ra.
Mà thân phận của Trương Tiểu Phàm, thậm chí là thân thể song tính của y đã sớm bị Lâm Kinh Vũ điều tra ra. Đương nhiên việc này chỉ mới có kết quả đêm qua, bởi vì Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm trước đó chưa từng gặp nhau.
Nhưng là, Lâm Kinh Vũ luôn có cảm giác bọn họ đã từng quen biết rất lâu rất lâu trước đó, loại xúc động này giống như cố nhân lâu ngày gặp lại, ẩn chứa hoài niệm tang thương cùng với yêu hận da diết, khiến hắn vô cùng khó hiểu. Hắn đè lại trái tim đang kịch liệt co bóp, ngón tay thon gầy chạm đến đai lưng thiếu niên, dễ dàng giải khai quần áo đối phương, lẳng lặng dùng ánh mắt lẫn linh hồn quan sát thân thể trắng nõn như tuyết trần trụi trong chăn.
Hắn biết rõ bản thân mình không hề có sở thích kỳ dị như vậy, nhưng đối mặt với thiếu niên này, Lâm Kinh Vũ không thể lý giải nổi ham muốn xé toạc những gì che đậy thân thể cậu, càng không nói được vì sao chỉ cần gặp người ta một lần đã muốn chiếm hữu người ta.
Lâm Kinh Vũ sống hai mươi ba năm cấm dục, sắc đẹp tuyệt trần mỹ mạo vô song ở trước mặt hắn chỉ là không khí không hơn không kém, lại vì một lúc nghe phải âm thanh thở dốc bên bờ suối của người kia, liền cứng.
Hắn phò thái tử lên ngôi, ở trong bóng tối ngầm vươn tay giúp đỡ hoàng đế, đằng đẵng chừng đó năm chưa từng sống cho bản thân, lúc này cơ duyên xảo hợp đưa người đến bên cạnh hắn, Lâm Kinh Vũ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Huống hồ, hắn thiên tính hảo nam phong, cùng người này quả thật vừa vặn là ‘trời sinh một cặp’.
Vương Nguyên mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, cả người khô nóng mềm nhũn, tầm mắt nhòe đi phân không rõ hư thực, tay chân bủn rủn không có sức động đậy. Cậu mê mê hoặc hoặc thở dốc, cổ họng thanh thanh phát ra tiếng rêи ɾỉ không rõ nghĩa, cơ thể vì lạnh mà khẽ run, lập tức nhận được một nguồn nhiệt nóng sáp đến.
“Giao thân thể cho ta.”
Vương Nguyên không thể phản ứng nổi, chỉ nghe được một câu trầm thấp như vậy. Trong lúc thần trí bất minh, cậu hoảng hốt giật mình, rốt cuộc là ai đang nói cái câu kia sao lại quen thuộc như vậy. . .?
“Ư. . .”
Lâm Kinh Vũ để thiếu niên nhè nhẹ tựa vào l*иg ngực mình, bàn tay thô ráp vì cầm kiếm quanh năm chậm rãi chà xát sờ soạng làn da nhẵn nhụi mềm mại của thiếu niên. Trương Tiểu Phàm luôn chui rúc trong nhà, rất ít khi ra ngoài phơi nắng, vì thế bộ dạng bạch nộn xinh xắn như miếng đậu hũ non, da dẻ càng là mỏng manh tinh tế. Lâm Kinh Vũ biết điếm tiểu nhị kia cho cậu ngửi xuân được, lại càng nghiện xúc cảm dễ chịu trên đầu ngón tay, hắn vuốt ve tấm lưng đơn bạc của thiếu niên, thắt lưng tiêm gầy, rồi đến cặp mông cong cong vểnh lên dụ hoặc, càng là không quên bắp đùi trong mềm mại co dãn.
“Ngô. . .” Thiếu niên hừ mũi, hơi thở nóng rực phả trực tiếp vào người Lâm Kinh Vũ, hắn cúi đầu hôn hôn tóc cậu, nâng cằm thiếu niên lên, áp môi vào.
“Uh. . .ưʍ. . .” Thiếu niên như xà dán sát vào người hắn, hai cánh tay nhỏ quấn lên cổ Lâm Kinh Vũ, mi mắt khẽ run, mờ mịt mà dâng môi lên đáp trả hắn. Lâm Kinh Vũ hôn rất vụng về, nhưng đôi môi này quá mê người, càng hôn càng muốn cắn liếʍ nuốt chửng, khiến cho môi nhỏ bị hôn sưng đỏ hồng, mỗi lúc một dụ nhân.
Buông thiếu niên ra để cậu có thời gian điều chỉnh nhịp thở, Lâm Kinh Vũ nâng cậu lên, vùi đầu vào trước ngực, bắt đầu hấp duyện đầṳ ѵú. Đầṳ ѵú cũng quyến rũ chẳng kém phiến môi kia, được bao bọc trong khoang miệng ẩm ướt ấm nóng, Lâm Kinh Vũ dùng lưỡi quét qua nhiều lần, thành công khiến thiếu niên nức nở rêи ɾỉ ra ngoài, lại không tự chủ ưỡn ngực chờ mong nam nhân mυ'ŧ vυ', cái eo nhỏ đong đưa về phía trước, một lần lại một lần hữu ý vô tình cọ xát khố hạ nam nhân. Đáy mắt hắn thoáng hiện lên ý cười, cố ý dùng răng cọ lên đầṳ ѵú, quả nhiên nghe được tiếng kêu suy suyễn yêu mị của thiếu niên, lại càng hăng hái liếʍ mυ'ŧ phát ra âm thanh dính dấp tình thú.
Hắn liếʍ mạnh lên đầṳ ѵú một cái, đẩy thiếu niên lên bức tường bên cạnh, cố ý lót đệm để cậu không bị đau, sau đó cầm lấy hai cổ chân trắng trẻo kéo sang hai bên, gập hai đùi thiếu niên thành hình chữ M.
Vương Nguyên đầu óc càng là mụ mị, hai đầṳ ѵú đang thoải mái đột nhiên bị vắng vẻ khiến cậu khó chịu giãy dụa, cố gắng mở mắt nhìn xem nam nhân kia đến tột cùng là lưu manh phương nào, lại phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm thân thể mình tới phát ngốc.
“Đừng nhìn. . .” Cậu thều thào xấu hổ, mông lung lắc đầu, vươn tay muốn che chỗ dị dang kia lại để nam nhân không nhìn nữa, nhưng đối phương lại bắt được tay cậu, khẽ hôn lên từng ngón tay, ôn nhu nói: “Giao thân thể cho ta, được không?”
“Ta. . .” Vương Nguyên muốn nói câu gì đó, lại vì dục hỏa đột ngột bừng lên mà nức nở kêu rên, hơi thở càng là nặng nhọc.
“Ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm.” Lâm Kinh Vũ dịu dàng hôn trán cậu, đồng thời đưa ngón tay lên hai mép cánh hoa, đẩy ra âm thần nhỏ xinh, bắt đầu đâm vào.
“Kiên nhẫn, ta không muốn làm ngươi bị thương. . .” Lâm Kinh Vũ nhỏ giọng an ủi, giờ phút này nét mặt lạnh lùng của hắn tựa hồ bị ấm áp bao phủ, nhu hòa vô hại, ánh mắt sâu thẳm chỉ dung chứa mỗi hình ảnh của thiếu niên làm cho cậu run lên, hai cái tiểu huyệt càng dương tao ngứa ngáy.
“Thoải mái, dùng sức, mạnh hơn một chút. . .” Thiếu niên ánh mắt tan rã, lại phiêu đến khố hạ gồ lên của nam nhân, vươn đầu lưỡi đỏ hồng liếʍ lên môi bóng loáng, ma xui quỷ khiến chụp lên đó.
“Muốn. . đều muốn. . .” Thiếu niên khẩn cấp nhìn hắn, có thể thấy cậu bị xuân dược giày vò không ít. Lâm Kinh Vũ cưng chiều nhìn cậu, giải khai đai lưng, cởi tiết khố làm lộ ra vật đang phát động sung mãn.
Vương Nguyên cố mở to mắt, trong cơn mộng mị thầm nghĩ lẽ nào mình nhầm?
Nam nhân này có hai JJ!!!
“Đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi đau.” Lâm Kinh Vũ nhẹ xoa xoa lưng thiếu niên, thấy ánh mắt cậu đờ ra nhìn chằm chằm huynh đệ nhà mình, không khỏi bất đắc dĩ: “Ta cùng ngươi giống nhau.”
Cho nên có thể lý giải được, Lâm Kinh Vũ cỡ nào ưu tú lại không thể làm vua.
Vương Nguyên không cảm thấy chán ghét, ngược lại rút ra một phần thanh tỉnh mà ngây người.
Trên hai cái JJ kia cũng có dấu chấm đen huyền thoại!
. . .
Mục Hương Lâu, giờ hợi.
“Chủ tử đã vào trong đó bao lâu rồi?”
“Đại khái ba canh giờ? Chủ tử thật uy vũ!!!”
Hai hắc ảnh gật gù cảm khái, song không dám lơ là cảnh giác, lại phải vừa quan sát vừa che tai, quả thật rất gian nan!
“Ân, ân, ah. . .Hảo sướиɠ, vào sâu, ô ô. . .sướиɠ muốn chết. . .Cho ta, ân, ân. . .”
“Sâu quá, hoa huyệt muốn bị thao hỏng. . .Lãng huyệt cũng muốn bị thao hỏng. . .”
“Hai đại da^ʍ huyệt đều được đút đầy, hảo thoải mái, muốn bay. . .a. . .”
Thiếu niên mười ngón tay nắm chặt bàn tay nam nhân, không ngừng nhấc mông lên lên xuống xuống, một cái tiểu hoa huyệt mở rộng nuốt lấy cự vật sưng phồng, một cái tiểu cúc động căng chặt đem cự vật thứ hai bao bọc kín kẽ, mà nam nhân cũng phối hợp cậu không ngừng đâm lên trên, làm cho hai cái thịt huyệt bị ma sát không ngừng, miệng huyệt đỏ như máu kéo giãn hết cỡ, tao lãng co rút liên hồi, bắn nước da^ʍ tung tóe.
Hoa huyệt vì vận động quá nhanh mà nở rộ đẹp mắt, phía ngoài còn dính chút tơ máu nhàn nhạt làm cho Lâm Kinh Vũ thương tiếc không thôi. Hai bên mép trương phình, đói khát bám sát côn ŧᏂịŧ, bị thao phát ra tiếng dinh dính da^ʍ mỹ, bên trong còn có bọt nước trong suốt, bị côn ŧᏂịŧ cường hãn ra vào đến nỗi không khép lại kịp. Tiểu cúc hoa càng là chật hẹp, không thể nuốt đến hết côn ŧᏂịŧ, bị dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra thấm ướt mềm xốp, hiện ra màu sắc diễm lệ phiêu phiêu.
Thiếu niên cong eo hét lên, tính khí phun một dòng dịch trắng đυ.c lên không trung, hai cái da^ʍ huyệt cũng đồng thời sít chặt. Lâm Kinh Vũ vội vàng lùi ra ngoài, côn ŧᏂịŧ mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ bóng loáng vừa mới thoát ly, đại lượng nước da^ʍ trong suốt từ hai huyệt phụt bắn ra theo, làm cho hạ thể hắn cùng thiếu niên một mảng nhầy nhụa.
“Thực thoải mái, ân, ân. . .tuyệt quá, đại nhục bổng đâm đến hoa tâm. . .”
Thiếu niên quỳ úp sấp trên giường, nâng mông cao cao để người phía sau tiện bề đâm rút. Lâm Kinh Vũ hừng hừng khí thế đem côn ŧᏂịŧ đâm mạnh trong vách tường, lại đem côn ŧᏂịŧ còn lại cứng rắn xâm nhập hoa huyệt phía trước, khiến cho thiếu niên sung sướиɠ thét chói tai, vội vàng co chặt hai huyệt giữ lấy côn ŧᏂịŧ bên trong.
“Cho ta, cho ta, bắn vào bên trong ta, ta muốn. . .”