Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 57: Kỹ Năng Chinh Phục Nam Chính [5]

5.

Liệt Thiên có quan tâm chuyện cô gái nọ là cảnh sát hay không Vương Nguyên không quan tâm, cậu đã làm xong nhiệm vụ của mình, cũng chắc chắn Hạ Thường An sẽ không vì một cô gái mà bỏ cả bang phái, ngoài mặt khóc đến thương tâm, không thèm giải thích gì thêm liền bỏ chạy vào phòng, mặc cho người gọi thế nào cũng không ra.

Đương khi Hạ Thường An vội vàng dẫn người trở về, Vương Nguyên đã sớm dịch chuyển qua thế giới khác. Mà thân thể của Tùy Ngọc không có linh hồn khống chế, tự nhiên là ngã xuống tử vong, không tra rõ nguyên nhân.

Lần này xuyên qua thế giới mới, cậu dùng dằng kì kèo với hệ thống, nói chính mình trải qua hai chỗ kia tuyệt đối không dễ dàng, muốn hệ thống hack cho cậu một kỹ năng sinh tồn.

“Hệ thống ngươi không thấy ký chủ nhà ngươi rất uất ức sao? Hai thế giới đều không có chút tài hoa gì, còn bị người ta đè, sống như vậy đáng ư? Ta đây thà đi đầu thai còn hơn!”

[Được thôi.]

Vương Nguyên: “. . .” Tự nhiên cảm thấy hối hận quá trời. . .

Mở mắt ra lần nữa, cậu thiếu chút nữa hét lên, lăng lăng nhìn chính mình đứng trên vực sâu vạn trượng, phía dưới đen ngòm tăm tối, hình như nguyên chủ thân thể này đang muốn tự sát.

Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra! Mẹ kiếp ông đây ngậm đắng nuốt cay, hy sinh cả trinh tiết chỉ để muốn tiếp tục sống sót, vị này cư nhiên buông bỏ nhục thân, muốn thoát ly phàm thế đầu nhập ma vương phỏng?!

Lùi lùi ra phía sau, Vương Nguyên thở phào một cái, dữ liệu mãnh liệt tràn vào đầu khiến cậu bưng trán nhăn nhó, rốt cuộc cũng hiểu vì sao nguyên chủ muốn kết thúc sinh mệnh.

Nguyên chủ tên thật là Trương Tiểu Phàm, vừa mới qua mười tám tuổi, bởi vì ngốc nghếch trì độn, chậm hiểu thua thiệt, đành cả đời núp dưới cái bóng hào quang của đại ca mà sống, ngay cả đầu cũng không ngóc lên nổi. Nhưng đó chỉ là một phần của bất hạnh mà thôi, trên hết, nguyên chủ có bí mật – ngoại trừ mẹ ruột ra thì chưa từng cùng ai chia sẻ.

Vương Nguyên khóe môi giật giật, giở thắt lưng quần ra xem, mí mắt càng co lợi hại, thầm mắng một tiếng: Đệch!!

Trương Tiểu Phàm là song tính nhân!

Fuck!

Xuyên đến xuyên đi bây giờ xuyên luôn vào song tính nhân!

Hệ thống ngươi có còn lương tâm không hả!?

[Ký chủ nói muốn kỹ năng sinh tồn còn gì.] Hệ thống lành lạnh phản bác: [Chỉ cần ngươi tìm một nam nhân, sinh con cho hắn, rồi câu dẫn để hắn nuôi ngươi suốt đời, cơm áo không lo.]

. . .Thì ra đây chính là kỹ năng sinh tồn?

Mẹ kiếp nếu ta còn tin ngươi lần nào, chín năm giáo dục bắt buộc cũng không cần học nữa!

Vương Nguyên từ đầu đến giờ chỉ lo bình ổn tâm trạng, lúc này mới để ý đến cái nơi khó nói kia thế nhưng có chút nóng nóng. Cậu lảo đảo muốn đứng dậy, lại vì hai chân mềm nhũn mà ngã xuống, vật dưới thân chầm chậm có phản ứng, sinh sinh đứng lên khiến cậu sợ chết khϊếp.

“Hệ thống------!”

[Éc. Virus.] Hệ thống kêu lên hai tiếng, tắt rồi.

“Hệ thống ta phải băm ngươi ra!!”

Đến lúc này Vương Nguyên đã có thể xác nhận, thân thể này phát tình.

“Thao. . .” Cắn môi chửi bậy, Vương Nguyên đành phải cố lết xuống suối nước lạnh, nhưng dục hỏa cơ thể nào có phải độ cay của ớt, nói dập liền dập được ngay? Cậu hừ nhẹ vài tiếng, âm thanh phát ra lại vô cùng nũng nịu đáng yêu, thở dốc đỏ bừng ngồi xuống đáy suối, muốn dùng nước lạnh giảm bớt kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Lẽ nào Trương Tiểu Phàm bị người ta hạ thuốc?

Dám lắm!

Vương Nguyên làm thụ đã quen, lúc này từng trận từng trận nhiệt khí ngứa ngáy không ngừng dâng lên, cậu bất đắc dĩ vén quần, ảo não nhìn huyệt động bí mật tại dưới tiểu tính khí, hai chân không tự chủ co lại, muốn đem cảnh vật kia giấu kỹ.

“Thiện tai, ta đây cũng là bất đắc dĩ, nguyên chủ ngươi ngàn vạn lần đừng trách ta. . .” Thiếu niên kham kham nửa cởi bỏ quần, tách ra hai bên mép cánh hoa, nhẹ nhàng dùng ngón tay chen vào.

“Ân. . .!” Hoa huyệt tầng tầng mềm mại bao sát ngón tay, cỗ thống khoái ý cùng kỳ quái xâm nhập lêи đỉиɦ đầu khiến cậu không nói nên lời, nước mắt ứa ra, không tự chủ kìm nén tiếng rên nhẹ. Nguyên chủ có lẽ trước giờ chưa từng chạm qua chỗ này, bên trong vừa chặt lại vừa hẹp, lại vô cùng yếu ớt, báo hại Vương Nguyên chỉ có thể cho một ngón tay vào rồi bất động, cố gắng thích nghi dị vật. Cậu cắn môi một lúc, thấy bản thân cũng không có bao nhiêu kɧoáı ©ảʍ, liền dứt khoát đi tuốt tiểu tính khí, liêu liêu chật vật mãi mới giải quyết xong, càng không biết toàn bộ tình cảnh chính mình tự giải quyết đều bị một đôi mắt nhìn đăm đăm.

Vương Nguyên đứng tần ngần hồi lâu, phẫn nộ dựng ngón giữa, kéo lại xiêm y, thất tha thất thiểu chạy về nhà mình. Người nhà thấy cậu đột nhiên quay về, cũng không nói không rằng mà sai gia nhân đưa đến hậu viện, coi như mắt không thấy tâm không phiền.

Vương Nguyên ở nhà chính mình tuy được cung cấp lương thực quần áo, lại không có bố thí chút cảm tình, gần mười tám năm đều đơn đơn độc độc mà sống, ngay cả mẫu thân biết được thân thể dị dạng cũng xem như xui xẻo, nào đâu có tình cảm gia đình? Như thế càng khỏe, vốn tính Trương Tiểu Phàm lạnh lùng lãnh đạm, nay Vương Nguyên xuyên vào thân thể y, tự nhiên sẽ lộ ra chút thần thái khang khác, không có ai thân cận càng khó phát hiện Trương Tiểu Phàm đã bị đổi hồn.

Ha ha ha, ngoại trừ việc có thêm một cái xxx nữa thì mọi thứ đều hoàn hảo! Vương Nguyên trong lòng hô hoán, ngoài mặt đăm đăm sương giá, đi phía sau hạ nhân về hậu viện sương phòng, càng tản ra khí tức ‘người lạ chớ đến gần’ khiến quần chúng xung quanh càng thêm xa lánh.

“Tiểu tiện chủng kia thế nào còn chưa chết?”

Trong gian phòng đẹp đẽ chứa đầy cổ vật trân quý, một thiếu phụ vừa se kim thêu thùa vừa nhếch miệng nói chuyện với nha hoàn cạnh bên. Thiếu phụ mắt phượng mày ngài, làn da trắng tuyết, cổ đại có thể xưng là tuyệt thế mỹ nhân, nhưng tâm địa đồng dạng cũng rắn rết không ai bằng.

Nàng ta là chính thê của Trương Trác Văn, trước kia từng là Minh châu quận chúa nổi tiếng xinh đẹp, vì Trương Trác Văn thi đỗ giải nguyên nên mới bằng lòng làm vợ, cũng mang danh đại tẩu Trương Tiểu Phàm. Nàng bản tính đố kỵ rất nặng, thường thường nhìn thấy ai đẹp hơn mình đều sinh lòng ghen ghét, sai người chặn đường xé áo váy đối phương, làm cho người ta không có đất sống. Trương Tiểu Phàm vốn ngụ ở hậu viện không bao giờ ra ngoài, không biết làm sao lại bị nàng nhìn thấy, cho là tiểu đệ đệ lớn lên tú sắc khả xan, lam nhan họa thủy, ngay cả nam nhân cũng sẽ bị tiểu đệ đệ mê hoặc , liền châm ngòi thổi gió nói Trương Tiểu Phàm là yêu quái thành tinh, muốn trượng phu đuổi đệ đệ ra khỏi nhà. Nàng đợi sau khi Trương Tiểu Phàm thoát ly Trương phủ, liền thiết hạ xuân dược, muốn cho dã chủng bên đường tàn phá thân thể y. Nàng sắp đặt hiểm cục này cũng là muốn trượng phu độc chiếm gia sản, nhất tiễn hạ song điêu, nàng sao có thể không làm.

Nhưng là Trương Tiểu Phàm bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, lại chỉ chạy ra ngoài một buổi chiều, trở về rồi thôi, không hề có phản ứng suy sụp hay đau khổ nào. Là y mặt dày hay thực chất không rành thế sự?

“Chủ nhân, ngày mai không phải có điển lễ oanh yến ở Mục Hương Lâu sao? Đưa tiểu công tử qua đó để các vị đại nhân nhìn thấy, nô tỳ chắc chắn. . .”

Trương phu nhân liếc một cái, nha hoàn che miệng không nói nữa, nhưng ánh mắt hai người đều ngầm hiểu. Mục Hương Lâu tuy nói là kinh thành tiểu lâu cho người theo đuổi nhạc thú thanh đạm, nhưng ẩn tàng bên trong chính là kỹ viện chân chính, chỉ là vì che mắt người ngoài mà tung tiếng đồn thanh cao.

Sáng hôm sau, Vương Nguyên còn chưa tỉnh hẳn đã bị lôi dậy thay xiêm y, chải đầu chải tóc, nguyên bản âm u khó gần tiểu thiếu gia đột nhiên biến thành thủy thủy nộn nộn khả ái thiếu niên, người trong nhà cũng không tránh khỏi sửng sốt.

Ai, ta đẹp, ta biết mà.

Vương Nguyên trong lòng tặc lưỡi, bề ngoài vẫn trương ra mặt cá chết, nha hoàn bôi cho cậu yên chi má hồng, khiến thiếu niên càng thêm xinh xắn đòi mạng. Nhìn từ xa chỉ thấy một tiểu công tử môi hồng răng trắng tinh tế như tiểu hài tử, nhìn không ra tuổi tác.

Trương phu nhân âm thầm giày vò khăn tay, lại như cũ không biểu hiện gì, ánh mắt âm độc trông theo bóng người dần dần tiến ra khỏi cửa nhà, trong lòng hung hăng chửi rủa, khinh thường cười lạnh.

Có đẹp đến mấy thì thế nào? Chỉ chốc lát nữa thôi, thanh danh cùng tiền đồ của ngươi sẽ hóa thành tro tàn!

Mục Hương Lâu quanh năm náo nhiệt, chỉ duy nhất một tầng lầu trên cùng là im ắng lạ thường. Nơi này nhìn thì như không có ai, thực chất thủ vệ sâm nghiêm, tầng tầng lớp lớp cao thủ ẩn mình, kín kẽ đến một con ruồi cũng không lọt.

Lúc này, một bóng đen nhẹ nhàng đáp xuống trước cửa Đông phòng, hướng người bên trong chắp tay: “Chủ tử, Trương phu nhân sai người đưa Trương tiểu công tử đến đây, xem ý vị là muốn đưa người vào nam quán.”

Người bên trong khí độ bất phàm, toàn thân khoác hắc y trường sam, nghe đến đây chỉ nâng chung trà lên nhấp, trầm giọng đáp: “Ồ?”

“Chủ tử, Trương phu nhân kia lòng dạ hẹp hòi, sợ là sẽ làm ra chuyện thương thiên hại lý.”

“Như vậy thì sao?” Hắc y nam tử vẫn giữ thái độ vân đạm phong khinh, bất quá ánh mắt ám trầm cũng có chút lạnh.

Ảnh vệ thầm than một tiếng ‘muộn tao!’, đêm qua là ai muốn phái người đi điều tra Trương Tiểu Phàm thiếu gia? Còn điều mười ám vệ cẩn mật canh giữ suốt đêm sợ người ta xảy ra bất trắc! Lúc này lại tỏ vẻ không quan tâm như thế, không phải là quá màu mè đi?

Vương Nguyên lúc này cũng không biết gì, bình thường còn có hệ thống hảo tâm nhắc nhở cậu vài câu tỷ như là bị theo dõi bị quan sát các loại, nay hệ thống chỉ thông báo có virus xâm nhập liền offline, làm cậu triệt để mù mờ.

Vương Nguyên được nha hoàn dẫn đến tầng hai Mục Hương Lâu, nơi này là khu vực chứa danh kỹ cùng tú bà, rất nhanh liền có người đon đả tiến lên, đón nha hoàn vào, đồng thời ánh mắt đặt trên người Vương Nguyên cũng rất nóng bỏng, đại khái xem cậu thành món hàng béo bở mà đối đãi.

Vương Nguyên được người ta nhét cho một đĩa bánh và trà lạnh, sáng sớm nay cậu chưa ăn gì, cho nên không khách khí mà cắn mất một nửa, dù sao nếu trong này thực sự có độc, cùng lắm cậu ly hồn ra khỏi cơ thể, để Trương Tiểu Phàm tạm thời chết lâm sàng, dọa dọa bọn họ một phen.

Kết quả, bên trong thực sự có mê dược.

“Mang người đến sương phòng phía Tây, tuyệt đối không được đi phía Đông!”