Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 56: Kỹ Năng Chinh Phục Nam Chính [4]

4.

Vương Nguyên tuyệt đối sẽ không nói, cậu nhìn thấy một cái chấm màu đen trên tiểu JJ của Hạ Thường An.

“Chết tiệt, hệ thống mày ra đây.”

Hệ thống chết máy ngàn năm cuối cùng cũng trích ra chút quỹ thời gian ít ỏi mà ding ding hai tiếng: [Có việc?]

Vương Nguyên hiện tại đang thông qua màn hình hệ thống mà theo dõi hành vi của Hạ Thường An, lúc này người đàn ông kia đang tắm trong phòng riêng, thân cao thẳng tắp, quanh năng truy rèn khiến hắn có chút tráng kiện hơn người thường, nhưng là chẳng biết hắn tắm táp kiểu gì mà cứ đứng tần ngần như trời trồng suốt mười phút rồi. Lẽ nào hạ đại thiếu trừ sở thích sưu tập GV thiếu niên còn có thói quen tư duy mỗi khi trần trụi?

Nước chảy dọc theo sống lưng trôi xuống nhân ngư tuyến, thấm ướt vùng rừng nguyên thủy còn nguyên hơi men, dấu chấm đen tròn lẳng gian ác nằm chình ình giữa phố chợ đông người, như thách thức thị giác mà lồ lộ khoe ra, làm cho Vương Nguyên run rẩy từ chân tơ kẽ tóc.

“Đệch. . .nhìn thật quen mắt. . .” Vương Nguyên mếu miệng cảm khái: “Hệ thống mày nói coi, Hạ Thường An và Vương Tuấn Khải rốt cuộc có liên quan gì không?”

[Dữ liệu trong các thế giới là hoàn toàn khác nhau. Ký chủ không nên lầm lẫn giữa hai người biệt lập.]

Tao cũng muốn nghĩ vậy lắm đó.

“Nhưng là đêm nay đã đến giờ hành quyết.. .không đúng, ngày thị tẩm của bổn cung. . .Bổn cung cảm thấy lo sầu và bối rối. . .” Vương Nguyên lẩm bẩm: “Nếu của Hạ đại thiếu có thể xứng tầm Vương tộc trưởng, ta đây cũng không ngại lăn lộn một phen học hỏi cái hay của đời. . .”

Hệ thống: [. . .]

Là kẻ nào vừa mới than thở lo sầu bối rối?

Vương Nguyên tấm tắc tặc lưỡi cả ngày, đêm nay đành phải hy sinh nhan sắc, hoàn thành nhiệm vụ rồi chữa trị tổn thương tình cảm sau. Lúc trước cậu lăn giường với Vương Tuấn Khải chỉ đơn thuần là thưởng thức tác phong kỹ năng của hắn, nay chân chính là dụ dỗ người ta, nói thế nào thì cũng có chút khó chấp nhận.

Đêm khuya rất nhanh phủ xuống ngôi nhà lớn, Liệt Thiên phụ trách gác đêm ngoài cửa phòng, bỗng dưng nghe thấy tiếng động lạ ở phía thư phòng chuyên biệt của chủ nhân Hạ Thường An. Anh ngẩn người, phản ứng đầu tiên là rón rén đến gần muốn xem kẻ nào to gan đột nhập, không ngờ chân còn chưa nhấc, cổ áo đã bị tóm ném ra phía sau.

Hạ Thường An thình lình xuất hiện, quăng cho Liệt Thiên một ánh mắt, Liệt Thanh lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, lẳng lặng chuồn êm.

“Ư. . .ư.. .Ca ca. . .Ca ca. . .Ca ca Thường An. . .”

Trầm thấp phát ra tiếng rêи ɾỉ, thanh niên trong bóng tối run rẩy bám vào kệ sách trong thư phòng, cổ họng khàn đặc tiếng nức nở, hương vị kí©ɧ ŧìиɧ nồng đậm trong không gian.

Chỉ thấy thanh niên nằm nhoài dưới sàn, cánh tay luồn vào hai chân khép chặt không ngừng di động, tiếng nước lép nhép phá lệ rõ ràng, âm thanh thở dốc cũng càng ngày càng tăng.

Hạ Thường An dù đoán được người trong thư phòng là em trai nuôi mình cũng không thể ngờ thanh niên lại gọi tên hắn. Hô hấp hắn đình trệ một chút, trong mắt lóe lên chút dữ tợn, sau khi đi vào liền đẩy cửa đóng chặt lại, nhìn chằm chằm thanh niên vẫn còn chìm trong kɧoáı ©ảʍ buông lơi cảnh giác.

“Ư ư. . .Ưm, ha, ha. . .” Thanh niên mông lung ngẩng đầu, đôi mắt đau đáu nhìn thấy người đối diện là ai thì sững sờ không kém, nhưng rất nhanh sau đó, cậu lại bị du͙© vọиɠ bao phủ, hai mắt khẽ nhắm lại, nức nở thì thào: “Lại là mơ sao. . .ca ca. . .”

Mơ?

Hạ Thường An cúi gầm mặt, ngồi xuống bên cạnh thanh niên, nhẹ nhàng nâng cái cằm nhọn lên vuốt ve: “Muốn ca ca sao?”

“Ưm, không, không có. . .ca ca. . .” Thanh niên tựa hồ chưa phát hiện bản thân đã bại lộ trước mặt chính chủ, miệng nói không nhưng đầu lưỡi lại vươn ra liếʍ lên ngón tay đối phương. Hạ Thường An vô biểu tình nhìn cậu, chậm rãi vươn tay sờ soạng lên cơ thể dụ nhân đang tỏa ra sức hấp dẫn nồng nhiệt kia.

Chỉ trong chốc lát sau, hô hấp của Vương Nguyên bị hắn tước đoạt.

“Ưm, ca ca. . .ca ca, ưm,ưm!”

Hạ Thường An không dừng việc xâm chiếm môi miệng đối phương, cứ việc hắn biết người trong lòng thần trí không tỉnh táo, lại chẳng nỡ bỏ xuống vị ngọt ngào lan ra tận gai lưỡi. Hắn xả quần áo cậu ra, nhiệt tình vân vê thân thể nhìn ngắm đã lâu, không chút kiêng dè vói tay vào nơi thanh niên vẫn luôn che đậy, dùng ngón tay vẽ vòng tròn xung quanh địa phương ướŧ áŧ.

“A. . .ưʍ. . .! Ca ca, ngón tay. . .Hm. . .” Ngón tay chui vào bên trong lập tức bị tầng tầng nhục huyệt siết lấy, Hạ Thường An cơ hồ là muốn phát cuồng, may sao vẫn cố giữ được bình tĩnh mà xoa nắn miệng huyệt đối phương, lại quên mất nơi này đã từng kinh qua bao nhiêu là gậy massage, chỉ một ngón tay căn bản không đủ.

“Ca ca, cho em, cho em. . .” Thanh niên bị hôn hàm hồ rêи ɾỉ, nóng bỏng dán sát trên l*иg ngực Hạ Thường An, tiểu huyệt bên dưới trừu động co rút, hiển nhiên đang đói khát chờ được tiến vào. Hạ Thường An mê muội nhào nặn hai cánh mông trắng tuyết, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì lại không muốn tiến vào. Sâu trong thâm tâm hắn chập chờn một loại xúc cảm khó chịu, cụ thể là vì cái gì hắn lại không rõ ràng.

“Ca ca. . .Bên trong không được, muốn ca ca, cho em, cho em đi. . .”

“Ca ca. . .”

Ngực Hạ Thường An chấn động.

Hắn ép buộc thanh niên nhìn thẳng vào mắt mình, rít lên từng chữ một: “Ta không phải ca ca của em.”

“Không, đừng bỏ em, ca ca. . .” Thanh niên hình như hiểu lầm ý hắn, vội vàng dâng môi lên lấy lòng, Hạ Thường An cũng không như cũ mà đáp trả cậu, vẻ mặt lãnh ý càng thêm nặng nề: “Tiểu đông tây, nhớ kỹ, ta là người đàn ông của em, hiểu chưa?”

“Ca ca. . .anh, . . .”

“Ta lặp lại một lần nữa, ta là người đàn ông của em.”

Nói xong hắn cũng không muốn giày vò bản thân nữa, thuận thế đưa du͙© vọиɠ sáp nhập hậu đình hoa mặn mà tham lam kia, một hơi tiến thẳng cướp lấy thanh niên.

“A. . .Ca ca ở bên trong em, bên trong em. . .” Thanh niên lập tức kẹp chặt cúc huyệt, vặn xoắn bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ nóng cháy, nhục huyệt đỏ hồng gắt gao thu hẹp tối đa, tràng bích căng thẳng, cơ khát mà cắn chặt côn ŧᏂịŧ không rời. So với đồ chơi lạnh như băng thường ngày, côn ŧᏂịŧ giống như vùng ốc đảo chứa nước đầy mọng trên sa mạc, Tùy Ngọc lại là kẻ du hành bị lạc quên thời gian, sung sướиɠ lâng lâng có thể sánh với dục tiên dục tử.

“Hảo thoải mái, ưm a. . .Không được, thao sướиɠ chết. . Muốn chảy nhiều nước. . .”

Thanh niên lộn xộn kêu la, da^ʍ huyệt bên dưới theo lời mà bắn ra nước da^ʍ xối xả, nhiều đến mức nơi kết hợp ướt nhẹp một mảnh, chảy dọc theo bắp đùi mà nhỏ tí tách xuống chân. Hạ Thường An ôm eo cậu không ngừng đâm rút đâm rút, thường thường sẽ đỉnh đầu nấm vào chỗ sâu mềm mại trong cúc huyệt rồi kéo phăng ra ngoài, cứ như vậy hung hăng mài giũa miệng huyệt, cắm lún vào nội bích, khiến thanh niên sung sướиɠ đến mức vứt bỏ mọi thứ, nhấp nhô vặn eo liên tiếp hét chói tai.

“A a. . Ca ca thao em. . .Ca ca đang thao đại da^ʍ huyệt của em. . .! Cho em, cho em nhiều nữa. . .”

Thanh niên cưỡi trên khố hạ nam nhân, mông bị đâm bật nảy lên, thân thể liên tục lên xuống, eo nhỏ uốn cong hiển nhiên không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ. Tiểu huyệt phát ra tiếng nước bắn kí©ɧ ŧìиɧ, xì xì rên la, đáy chậu ướt dầm dề hỗn loạn, tiểu tính khí cũng lắc lư ngang dọc không ngừng.

“A. . .đại da^ʍ huyệt hảo thích. . .Muốn bị ca ca làm ngứa. . .”

“Thật sướиɠ, đại da^ʍ huyệt yêu ca ca, thích bị ca ca sáp. . .”

Tiếng ba ba ba mãnh liệt vang lên, hai đùi thanh niên mỏi nhừ, kɧoáı ©ảʍ trong người lại chẳng chút thuyên giảm, ngược lại là nơi kia càng lúc càng tao, mỗi lần một lãng, chỉ hận không thể ngày ngày đêm đêm đều bị cắm sướиɠ.

“Nóng, nóng quá. . .Ca ca, em sắp. . .em sắp. . .!”

Cậu đột nhiên căng cứng người, đây là dấu hiệu báo trước sắp phát tiết. Hạ Thường An hừ nhẹ một tiếng, càng ngoan thao cái động chật hẹp đang co rút kia, không hề có ý muốn hạ nhiệt. Qυყ đầυ phình lớn sục sạo sáp mạnh trong cúc hoa,

“Không, không, ca ca, em ra! Em. . .ra!!”

Thanh niên bị thao khóc bắn, đồng thời một cỗ lực lượng nóng hổi cũng xông thẳng vào cúc huyệt. Da^ʍ động bị nhét đầy dịch lỏng mê muội khiến cậu chịu không nổi ngã xuống, được hắn tiếp vào lòng.

Tiểu cúc huyệt dính đầy bạch trọc hé ra màu sắc dụ hoặc, không ngoài ý muốn lại bị côn ŧᏂịŧ thô lỗ chen vào. Qυყ đầυ ghồ ghề dường như muốn đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhồi vào bên trong tiểu huyệt, năm lần bảy lượt đâm rất sâu, dùng chiều dài cùng kích thước mở rộng hoàn toàn hậu đình, lại đồng thời thao đến huyệt tâm, cố ý cọ cọ lên điểm mẫn cảm bên trong cúc huyệt. Thanh niên dâʍ đãиɠ mở chân, đón hùa theo ý hắn, tê dại tiêu hồn lan ra tứ chi bách hài, cơ thể như ngâm trong bồn nước lắc lư chao đảo, tư thế mị hoặc đều phơi bày dưới ánh mắt xích͙ ɭõa của đối phương. Cậu hé miệng phối hợp hôn môi, bộ dáng nhu thuận khả ái làm cho người ta không thể khinh thường, ngược lại thập phần muốn giấu dưới cánh mà hảo hảo yêu thương.

“Ca ca lại cắm vào bên trong em. . .Thích quá, hảo dễ chịu. . .Của ca ca, tuyệt nhất. . .” Thanh niên thỏa mãn da^ʍ rên, vểnh mông phối hợp với luật động của người phía sau, ngực dán lên tường, thụ động ma sát hai đầṳ ѵú lên vách tường, hạ thể nhớp nháp đong đưa liên tục, một lần rồi một lần liên tục bị đâm cao trào, lại thủy chung quấn riết ca ca không rời.

. . .

Ba tháng sau, bang phái của Hạ Thường An bị tập kích, lão đại Hạ gia không bị thương, lại mang về một cô gái xinh đẹp ngoan cường.

“Liệt Thiên ca?”

Liệt Thiên vỗ ngực thở phào, kéo thanh niên đang lấp ló quanh thư phòng chủ nhân vào góc: “Tùy thiếu, sao cậu ở đây? Cậu. . .”

“Không cần giấu giếm nữa, tôi đã biết ca ca có người thương. . .” Thanh niên khổ sở nói, siết chặt vạt áo chính mình, khóe mắt hồng hồng lộ ra vẻ bi ai tột cùng: “Tôi nợ ca ca quá nhiều, còn. . .làm cho anh ấy trở nên kỳ quái, bây giờ ca ca tìm được ý trung nhân, tôi, tôi nên rời đi mới phải, nhưng là, Liệt Thiên ca, tôi. . .”

Liệt Thiên thở dài: “Cậu không cần tự dằn vặt mình đâu. . .” Thực ra boss cũng biếи ŧɦái ghê gớm lắm chứ.

Sau cái ngày nuốt chửng em trai nuôi đó, boss giống như đã hạ quyết tâm, đem Tùy Ngọc vây ở bên mình, ban ngày săn sóc ân cần, ban đêm đòi hỏi hoan ái. Cả bang phái vốn chỉ nghĩ hắn chơi đùa qua loa, không ngờ hắn lại thật sự âu yếm Tùy Ngọc, xem cậu là báu vật mà bảo vệ. Có vài người không chấp nhận nổi lão đại của bọn họ là một kẻ như vậy, liền tạo phe làm phản, cũng gây ra cơ sự ngày hôm nay.

“Anh đừng nói nữa, tôi đều biết. . .Tôi làm phiền ca ca gần nửa đời người, lúc này, lúc này là thời cơ tốt nhất. . .Bất quá, Liệt Thiên ca, tôi có chuyện muốn nói. . .”

Tùy Ngọc nguyên chủ thực sự là bạch liên hoa + thánh mẫu sẵn sàng tha thứ cho kẻ hại mình, nhưng Vương Nguyên thì không.

“Liệt Thiên ca, cô gái kia. . .cô ta. . .Là, là cảnh sát!!!”