Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 55: Kỹ Năng Chinh Phục Nam Chính [3]

3.

“A!..Ah.. ! Ahh. . . Khó chịu, đừng mà.. .ư. . .”

“Ưm, ưʍ. . .ưʍ. . .Mau thả tôi ra, đừng giam tôi ở đây nữa, khó chịu quá. . .”

“Ô, ô. . .kỳ quái, thực ngứa. . .quá ngứa.. .”

Liệt Thiên vừa muốn gõ cửa phòng boss, âm thanh kiều mị bên trong lập tức khiến anh khựng lại, rất sáng suốt mà gia tăng thêm một tầng cách âm cho cửa, cười khổ rời đi.

Trong phòng không có ai ngoại trừ một người đàn ông ngồi thảnh thơi trên ghế, tay cầm tách trà hoa cúc, tay buông thõng tự nhiên, trên bàn nhỏ còn có mấy miếng bánh thơm mùi lúa mạch, nhìn qua cũng đủ biết là hàng nhập khẩu chất lượng miễn bàn.

Từ trong cái màn hình 72 inch trước mặt người đàn ông truyền ra ánh sáng yếu ớt, nơi đó hiện lên hình ảnh một thanh niên trần trụi tự chơi đùa cơ thể, số lượng lượt tua lại video đã lên đến gần mười lần, mà người đàn ông kia vẫn cứ như không hề hay biết.

Thanh niên bị xích trong một căn phòng sáng sủa dễ nhìn, mái tóc màu bạch kim óng ánh rủ xuống mềm mềm bên tai, một đôi mắt lục sắc xinh xắn như ngọc bích, chân mày thanh mảnh không giống người gốc Âu. Thanh niên dường như là hỗn huyết hai dòng, lại mang theo chút ngây thơ ngơ ngác của người chưa từng trải, nhưng dĩ nhiên điều đó chỉ giới hạn trên gương mặt của cậu.

Tầm mắt người đàn ông chuyển từ cổ thanh niên trở xuống, yết hầu khô khốc khẽ nhấp.

“Ưʍ. . ư. . .không được, không được, tôi muốn, tôi muốn . . .”

Thanh niên giãy dụa cơ thể đầy vết tích tìиɧ ɖu͙© do chính mình tạo ra, mồ hôi lăn dài trên làn da ửng đỏ khiến thân thể kia càng thêm gợϊ ɖụ©. Hai cổ chân cậu bị trói bằng dây xích nhỏ, cổ tay cũng bị dây thép mềm buộc lấy, chiếc còng bạc sáng trắng quấn lấy mắt cá có vẻ hơi hạn chế được cử động của cậu, cho nên cậu không thể làm gì khác là khép chặt hai chân, ngửa đầu thở dốc. Nhưng hai bàn tay trắng nõn của thanh niên vẫn liên tục chà xát khắp cơ thể, mới ban đầu là xoa nắn hai đầṳ ѵú dương tao dựng đứng lên, sau đó không nhịn nổi mà vuốt ve ngọc trụ đang giương cao, cọ xát lên đáy chậu mẫn cảm.

Rồi từ trong video truyền ra tiếng nước dính dấp, càng lúc càng kịch liệt.

Người đàn ông nâng mắt muốn nhìn tình cảnh bên dưới hai đùi trắng tuyết kia, nhưng góc độ camera không cho phép, hắn chỉ có thể nghe được âm thanh thanh niên an ủi phía sau cùng với tiếng thở gấp dụ hoặc mười phần.

“Ư. . .không đủ, không đủ mà, mau, mau cho tôi.. .”

“Cho tôi, cho tôi đi. . .Mau, tôi nhịn không được. . .Đều, đều bắn nước rất nhiều,. . .”

“Huyệt dương. . .ngứa, không được, ô, ô. . .”

Thanh niên nói năng lộn xộn, nước mắt lăn dài, khóe môi nhiễm nước bọt bóng mẩy, hai chân bán mở, lấp ló chút cảnh đẹp không tên. Đương khi thanh niên quẫn bách khóc lên nức nở, người đàn ông rốt cuộc cũng ‘từ bi’ nhấn cái nút trong suốt trên bàn, xiềng xích trên người thanh niên trong màn hình lập tức biến mất.

“Ô. . .” Thanh niên cắn môi, chật vật bám vào đồ vật xung quanh, vội vàng mở ra ngăn tủ lộn xộn. Bên trong chứa đầy dụng cụ tình thú, cái nào cái đó hình thù dữ tợn, gai góc đen sì, cũng có loại phấn hồng nộn nộn, yêu kiều dễ thương, nhưng mà lúc này thanh niên làm gì còn tâm trí đắn đo nên dùng thứ nào, gấp gáp lôi ra một bộ dụng cụ massage mini, gỡ mấy miếng dán ra thuần thục ấn vào hai đầṳ ѵú cùng tính khí run run, đồng thời túm lấy một cái gậy dài mô phỏng nam căn đặt tại miệng huyệt phía dưới, nhóp nhép đâm vào.

“Ưm, ưʍ. . .” Thanh niên nén nhịn rêи ɾỉ, nét mặt giãn ra thư thái vô cùng, cúi đầu nhìn hai đầṳ ѵú bị chấn rung rung liên tục, chóp mũi càng hô hấp thật nhiều nhiệt khí. Hai chân cậu mở rộng trên thảm trải sàn, đầu ngón chân căng ra, huyệt khẩu hồng phấn ở giữa lách chách đói khát ra sức nuốt lấy cự vật, tay sờ vuốt vật nhỏ dưới thân, toàn bộ tư thế phóng đãng đều lộ ra không sót chút gì.

“Ah, thoải mái. . .Vào, vào sâu,. . .”

Nũng nịu kêu lên một tiếng, thanh niên cầm lấy cự vật giả bắt đầu làm vận động ra vào, chầm chậm kéo ra để mị thịt lưu luyến hút chặt cự vật, rồi lại tham lam đâm vào cố gắng ma sát vách tường thật lâu. Nhục huyệt giãn ra xinh đẹp vô ngần, nộn thịt tươi tắn dính dấp đầy dâʍ ŧᏂủy̠, nước bóng loáng lâng lâng vờn quanh, mị thịt tinh tế ấm áp bao sát cự vật không rời, nếp uốn bị kéo ra không còn chỗ trốn, ngoan ngoãn mà cắn chặt gậy trụ đang thỏa mãn chính mình.

Thanh niên càng đâm càng thích, nhắm mắt rêи ɾỉ, hai đầṳ ѵú cũng bị massage đến cương lên, co giật phồng phồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ánh mắt người nhìn. Mà tiểu tính khí bên dưới cũng không chịu thua kém, giằng co cứng rắn, trên qυყ đầυ đã rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt dây vào miếng dán massage.

“A. . .a. . .”

Cậu quỳ dưới đất, mông vểnh lên cao, hình ảnh cự vật bị cậu tự đưa đẩy càng thêm rõ ràng. Ở góc độ của người đàn ông, chỉ thấy cặp mông trắng nõn lắc lư qua lại, thanh niên như say tình mà vặn eo qua lại, đong đưa cái mông vô cùng kiều mỵ. Thời gian dần trôi về sau, động tác của cậu mỗi lúc một gấp, thần thái mất bình tĩnh, vội đến nỗi dùng cả hai tay đỡ lấy cự vật cắm lún trong tao huyệt, trực tiếp đâm rút đến mức miệng huyệt bị kéo lật ra, biến thành màu đỏ au chói mắt.

“Ah! A! Tuyệt quá, sướиɠ quá! Ân, a!”

“Muốn, muốn ra, sắp ra. . .!”

“Nha. . .!!”

Cậu nức nở kêu rên, cổ họng bật ra da^ʍ ngôn lãng ngữ, rốt cuộc dưới sức ép của việc liên tục chơi đùa mà co giật bắn tinh, miếng massage bị bắn rơi xuống sàn nhà.

Thanh niên xụi lơ ghé vào thảm, cũng không buồn lấy cự vật còn đang rung rung trong hậu huyệt mà chỉ khép lại ánh mắt, ngang nhiên ngất xỉu.

Tách trà trong phòng người đàn ông đã nguội từ lúc nào.

. . .

Hạ Thường An đẩy cửa bước vào, mùi hương đặc trưng của xà phòng giặt thoang thoảng trên chóp mũi, thanh niên ngủ say trên giường cũng dần tỉnh lại, dụi mắt hai cái, ngoan ngoãn gọi: “Ca ca. . .”

Hắn gật đầu nhẹ, không đến gần giường mà chỉ đứng cho tay vào túi: “Thế nào? Em khỏe hơn không?”

Thanh niên gật rồi lại lắc, hàm hồ nói: “Ca. . .rốt cuộc có thuốc nào chữa căn bệnh này hay không, em, em. . cảm thấy. . .”

“Ca ca còn đang cho người tìm, khi nào tìm được sẽ mang đến cho em.” Hạ Thường An khẽ nhúc nhích ngón tay, hắn phi thường muốn vuốt mái tóc đen đã có chút ảm đạm của thanh niên, nhưng bề ngoài nét mặt hắn vẫn cương nghị lạnh lùng, vì vậy phần nóng bỏng sâu trong mắt hắn không gây được chú ý cho thanh niên kia.

Dĩ nhiên, nguyên chủ Tùy Ngọc không biết, nhưng Vương Nguyên lại rất rõ.

Cậu xuyên qua thế giới này đã được một tuần, chưa kịp thích ứng hoàn cảnh đã bị dữ liệu làm cho choáng váng. Nguyên chủ thân thể vốn tên Tùy Ngọc, song thân là thủ hạ đắc lực của Hạ ba ba, khi hai người chết đi cậu liền đường đường chính chính bước vào nhà họ Hạ làm con nuôi cho đến tận bây giờ. Bất quá người nhà giàu mà, không thiếu nhất chính là tranh đoạt tài sản, Tùy Ngọc sau khi bị cuốn vào vòng vây hỗn chiến này thì bị một đối thủ ám toán sau lưng, mắc phải một loại bệnh độc tìиɧ ɖu͙©. Cái gọi là ‘bệnh độc tìиɧ ɖu͙©’, cũng không khác gì xuân dược cấp cao, đối thủ kia vốn muốn bán cậu vào ổ chứa, vừa hạ nhục vừa phá hoại tương lai Tùy Ngọc cho nên hạ rất nhiều thuốc, làm cho thân thể cậu xảy ra shock phản vệ, dẫn đến tình trạng rất dễ phát tình, thể chất bất ổn.

Khiến người ta bất ngờ là, con trai lớn của Hạ gia – Hạ Thường An, cư nhiên mang Tùy Ngọc về doanh trận phe mình, trắng trợn che chở.

Lúc này đây Vương Nguyên đang sống trong thân xác Tùy Ngọc, cảm nhận được tâm tư kín đáo của Hạ Thường An, nhịn không được khẽ hừ khinh thường. Hạ Thường An căn bản là nhìn trúng thể chất dính phải cái bệnh độc chết tiệt kia mới mang Tùy Ngọc về. Hạ lão đại – con người này, nhìn thì chính trực đoan trang, dù đôi khi lãnh lệ tuyệt tình nhưng chưa từng vương vấn bụi hoa – thực chất là một tên biếи ŧɦái thích xem người ta tự làm, vẫn thường mua mấy cái video về tiểu thụ thỏa mãn thú vui tinh thần. Bất quá Hạ Thường An cũng chỉ là coi phim đen mà thôi, không phải loại táng tận lương tâm tới mức thật sự bắt ép các thanh thiếu niên về diễn xiếc live show cho nên Tùy Ngọc vẫn còn sống đến ngày hôm nay.

Nhưng mà, nghĩ đến việc chính bản thân mình ’live show’ cho hắn xem mấy lần, Vương Nguyên cũng không vui vẻ gì.

Bệnh độc tìиɧ ɖu͙© cái cóc khô! Rành rành là do hệ thống ác ôn làm ra có được không!

Hạ Thường An cũng giống như Vương Tuấn Khải ở thế giới trước, đều là nam chính – con cưng – bảo bối của thế giới, vì vậy vận mệnh không thể nói là suôn sẻ. Mà nhiệm vụ của Vương Nguyên từ việc thu thập vận khí nam chính trở thành hỗ trợ nam chính thuận buồm xuôi gió trở thành trung tâm của nhân sinh, cho nên tuyệt không thể để nam chính gặp bất cứ trắc trở nào.

Hạ Thường An sắp tới sẽ gặp phải người nhân long phượng, cùng cô gái nọ kết hợp thành đôi. Nhưng cô gái nọ vốn là đặc công gián điệp, cài vào để moi bí mật từ hắn, sau đó sẽ cùng hắn tương ái tương sát cho đến HE.

Còn HE! Con mẹ nó ta khinh!

Hệ thống ác ôn muốn cậu quyến rũ Hạ Thường An, thành công đem hắn giữ chặt bên người để tránh khỏi kiếp nạn nên mới bày trò gian dối, biến cậu thành tiểu dụ thụ mỗi ngày đều phát tao. Vì vậy dưới ánh mắt ngày càng rõ rệt của Hạ ca ca, Tùy đệ đệ cứ như vậy biến thành cấm luyến sủng, đơn độc tự thao, có bao nhiêu thực tủy mỹ vị liền hiện ra bấy nhiêu.

Mẹ kiếp. . .Đột nhiên cảm thấy tên Vương Tuấn Khải ở thế giới trước còn đáng yêu hơn. . .

Vương Nguyên mắng thầm một tiếng, trở mình nằm xuống, nhu thuận đắp chăn ngủ tiếp, hoàn toàn không chú ý đến đôi mắt vốn đen – lại đột nhiên biến thành màu xanh lam trong suốt của Hạ Thường An.

Hạ Thường An xoay người đi che giấu biểu cảm, bước chân trì trệ tiến vào thư phòng chính mình. Hắn chống tay lên bàn, trong đầu đau đớn không thể tả, cái loại cảm giác vừa tìm thấy thứ mình muốn khiến hắn vừa hưng phấn dạt dào vừa phiền não không chịu được. Tại sao hắn không nhớ bất kỳ cái gì, lại đối với Tùy Ngọc vừa gặp một lần đã quên không được? Vì cái gì hắn sống chừng ấy năm chưa từng nổi lên du͙© vọиɠ với người nào, lại chỉ đơn thuần là nhìn thanh niên kia phát tiết mà rung động tâm can?

Dường như có thứ gì đó đang công kích tinh thần hắn, không phải loại uy hϊếp hoang mang đến từ ngoại lực bên ngoài mà phát ra từ chính bản thân hắn. Chúng nó như muốn xổ l*иg, vùn vụt phá cổng ra ngoài, đâm chọc trong đầu hắn chi chít như gai bụi mịt mù, làm cho đầu óc hắn càng lúc càng hỗn loạn.

Những hình ảnh kỳ quái về một bộ tộc nhiều năm sống trong băng tuyết khiến hắn bất giác thẫn thờ, nhưng rồi chưa kịp nghĩ ra cái gì, tất cả chỉ còn lại vết dài lóe lên trong tích tắc.

Hạ Thường An chau mày càng sâu, ánh mắt tối tăm bỗng nhiên mở to. Hắn ôm đầu quỳ sụp xuống, đương trường ngất xỉu trong phòng.