Ha hả ~ tui đã trở lại ~
Máy chưa sửa xong đâu, đây là tui gõ trên di động ấy....
------------
Hiện đại. Hài. Thân sĩ công x lưu manh thụ.
1.
Cầm kéo dễ dàng xén đi mái tóc vốn đẹp đẽ của mình, Tùy Ngọc hé miệng cười hi hi, sau đó đần mặt nhìn thiếu niên ngu ngốc kỳ - dị âm dương quái khí trong gương, ánh mắt tràn ngập sự nhàm chán.
Thật muốn phá hủy thế giới này.
“Quy tắc gì đó, luật lệ gì đó, vòng tuần hoàn gì đó và đống công việc ngớ ngẩn tào lao gì đó. . .Ai, nhân sinh quá đỗi vô vị, cuộc đời thật là buồn bã a. . .”
Cậu nằm ngửa ra giường lớn, quần áo nhếch nhác lộn xộn chẳng chút thể thống, một cái áo thun lệch vai khoe ra bờ vai trần rạng rỡ yêu kiều, một cái váy dài thườn thượt màu đen tuyền xốc xệch trượt lên tận đùi, lật tẩy hai chân dài thẳng tắp hơn cả người mẫu, cả người chìm vào hắc ám, ruồi vo ve cũng không thèm đuổi.
Từ năm mười một tuổi, Tùy Ngọc đã bị bắt ăn mặc như một bé gái, trong khi cậu chân chính là hàng đực rựa chính hiệu còn nguyên tem nguyên kiện.
Tùy Ngọc là con ruột của một ngài chính trị gia có quan hệ mật thiết với quân bộ, lúc mới sinh bị người tráo đổi thân phận, mẹ ruột lại vì khó sinh mà chết, sau này tìm về được thì cha đã có vợ mới con mới, một nhà hạnh phúc bị sự kiện của cậu làm cho xào xáo. Mẹ kế là một người phụ nữ có gia thế hiển hách, nhà mặt phố bố làm to thuộc hệ con ông cháu cha điển hình, làm sao chịu được đứa con vốn đã biến mất từ lâu của chồng mình đột ngột trở lại, bèn trăm phương ngàn kế tìm cách cắt đứt quyền thừa kế của nó. Bà ta cho Tùy Ngọc sinh hoạt và mặc quần áo con gái, giáo dục giới tính con gái, đầu tóc con gái, sống như một đứa con gái thực thụ. Bà ta muốn biến cậu thành một kẻ nam nữ bất phân, không rõ giới tính, không chỉ tiện bề quản hạt mà còn bẻ cong giới tính, làm cậu sau này không thể lấy vợ, không thể có con.
Tùy Ngọc thuận thế nghe theo lời bà ta, dù sao có đồ ăn ngon có quần áo mặc là quá đủ đối với một đứa không có ý chí tranh đấu tiến thủ như cậu. Cha lại thường xuyên không ở nhà, hoàng đế xa xa làm sao biết được quân tình gần gần, Tùy Ngọc cứ như vậy lớn lên trong tình trạng quái gở kia, khiến mẹ kế hài lòng không thôi.
Những tưởng như vậy bà ta sẽ để yên cho cậu sống nốt quãng đời còn lại trong hòa bình, ai dè lệnh trên ban xuống muốn cậu đính hôn với một vị thượng tá trẻ tuổi trong quân bộ, trăm năm hạnh phúc vĩnh kết đồng tâm.
Ha hả, đồng tâm cái lông.
Tùy Ngọc gảy gảy cậu em nhà mình, nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu, đang nghĩ có nên phóng túng chơi đùa một phen phá hư hình tượng rồi đồng quy vu tận với cái nhà này hay không. Đốt cũng được, dìm nước cũng được, nổ xe banh xác hay ngũ mã phanh thây gì đó nghe cũng rất hay, bằng không thì chết nhẹ nhàng bằng thuốc độc, dù sao cũng là chết, chọn cách nào thì có gì khác nhau.
Tùy Ngọc liếc đồng hồ, đã hơn chín giờ sáng nhưng không một ai quan tâm cậu dậy chưa, đã ăn sáng chưa. Cậu biết ngôi nhà này chịu sự thao túng của mẹ kế, toàn bộ người làm và bảo vệ đều là kẻ xuất thân từ chỗ của bà ta nên chẳng hề khó hiểu. Đến trước gương trút bỏ bộ quần áo xấu xí và mớ tóc giả bị đẽo gọt nham nhở, Tùy Ngọc vuốt ve mái tóc ngắn thuộc về chính mình, nhìn cơ thể gầy gò ốm yếu trong gương, thầm thở dài. Ông trời bất công không cho cậu trí thông minh siêu việt như Conan thì thôi, còn cướp đoạt thân hình hùng hậu lực lưỡng của một đại nam nhân chân chính, cậu hiện tại như con gà luộc không xương cũng chả có mấy lạng thịt, muốn chạy khỏi chỗ này còn phải coi phong thủy luân chuyển hay không.
Mở tủ quần áo, bên trong đều là đầm cùng váy dài thanh lịch gợi cảm, Tùy Ngọc tùy tiện túm đại một cái đầm vải sa tanh mỏng te đầy mùi vị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hôm nay là ngày cậu phải đi gặp vị hôn phu thần long kiến thủ bất kiến vĩ kia a, làm lố một chút để anh ta biết khó mà lui, biết khổ mà lùi.
Trong gương xuất hiện một cô gái dung mạo tuyệt mỹ mang theo vẻ anh khí trời sinh chứ không yểu điệu e lệ, bất quá chiếc váy vốn đắt tiền kia cứ như làm hỏng khí chất thanh thuần mạnh mẽ của cô, chủ nhân của nó lại còn không thèm để ý mà mang một đôi giày bata trắng chẳng ra ngô ra khoải gì sất, nhìn tổng thể không gây trở ngại gì lớn nhưng cũng chẳng hợp tông tẹo nào.
Mẹ kế thân ái nhìn cũng không nhìn, phất tay bảo tài xế đưa Tùy Ngọc đến chỗ hẹn. Kia là một nhà hàng lộ thiên trời mây bát ngát, chim chóc líu lo, cá lội thành đàn. Hắc, ngay cả chọn cũng chọn chỗ có tính khiêu chiến cao, bà già mẹ kế kia không lúc nào là không nhân cơ hội trào phúng cậu không thể sinh con. Đã vậy hôm nay cậu càng phải phá hoại kế hoạch của bà ta, dù sao đã muốn đập nồi dìm thuyền thì cậu sẽ phối hợp đến cùng, người nhận rắc rối đâu chỉ có mình cậu đâu nào?
Thế mà chờ mãi người cũng không tới.
Tùy Ngọc lau lau miệng sau khi xử lí xong bàn thức ăn to gần như gấp đôi mình, trước ánh nhìn khϊếp đảm của nhân viên phục vụ ưu nhã lau bàn, chuẩn bị ghi sổ cho vị hôn phu nào đó trả tiền. Khi cậu muốn chuồn đi trước khi người kia đến, bóng dáng thập thững mơ hồ hắt từ cửa chính vào làm cho Tùy Ngọc nhíu nhíu mày – Đối phương là hướng bên này mà tới.
“Thượng tá có việc bận, đã lỗ hẹn với quý tiểu thư, thất lễ thất lễ rồi.”
Hạ Thường An thân sĩ mỉm cười, nhìn bàn ăn bị càn quét chỉ còn nước sốt sềnh sệch dính be bét trên dĩa, thầm nói đôi quân nào vừa mới tới nơi này? Lại nhìn một chút nước sốt còn dính trên khóe môi tiểu thư xinh đẹp, mím môi một cái, phong độ vươn tay tặng cho đối phương một bó hoa hồng, tiện thể lau đi vết nước sốt kia.
Dù hắn có đoán con gái của Tùy tiên sinh nhu mì thục nữ hay cao ngạo kiêu kỳ thế nào cũng không nghĩ ra người này là một thùng cơm.
Vi diệu.
Hạ Thường An ngoài cười trong không cười, đang nghĩ nên làm sao đối đãi với Tùy đại tiểu thư thì người nọ thình lình đứng lên, áp sát hắn, giơ tay ôm cánh tay Hạ Thường An rồi chớp chớp mắt nhìn vệ sĩ của mình: “Mấy anh đã thấy rồi đó, binh ca này đối xử với tôi rất tốt, thời gian còn lại của buổi hẹn này, tôi nghĩ là mình có thể tự đảm đương được.”
Hạ Thường An âm thầm dùng sức muốn rút ra, đối phương lại hùng hổ siết chặt, lẳng lặng ra dấu hắn phối hợp với mình.
“Không được, bà chủ bảo bọn tôi phải theo sát cô, thưa tiểu thư.” Vệ sĩ mặt lạnh như tiền nói.
“Mọi người nghĩ bản thân sẽ trụ được bao nhiêu chiêu với vị này?” Tùy đại tiểu thư cười híp mắt trông cực kỳ đáng yêu, trong lời nói lại ẩn ẩn nanh vuốt mềm mại: “Thế nào?”
“Trước mười một giờ chúng tôi sẽ đến đây đón tiểu thư về.” Hiển nhiên vệ sĩ cũng không quan tâm mấy đến sự an toàn của Tùy Ngọc, rành rành là phong phạm làm việc của mẹ kế thân ái kia. Người ngoài cũng chỉ nghĩ là biện pháp ôm chân của Tùy đại tiểu thư quá mức trắng trợn phóng khoáng chứ chẳng hề biết hai chữ ‘phóng khoáng’ kia vốn không thể đặt được lên người cậu.
Vệ sĩ vừa đi xong, Tùy Ngọc lập tức hài lòng tặng cho Hạ Thường An một nụ cười mỉm chi ngọt ngào, sau đó tỏ ý muốn ngồi xe hắn.
Hạ Thường An hứng thú nhìn cậu, cứ tưởng Tùy tiểu thư sẽ mặt lạnh đòi về nhà hoặc tức giận làm ra hành động thất thố, vậy thì hắn có cớ để phá hủy hôn ước này rồi. Không ngờ Tùy tiểu thư cư nhiên cười đến là quỷ dị, vừa nhào lên xe hắn liền bất chấp hình tượng mà đổi giày bata thành dép xỏ ngón ba tệ một đôi, khiến hắn nhịn không được bật cười.
“Cô thực sự là đại tiểu thư Tùy gia sao?”
Nếu là một cô gái khác, có khi Hạ Thường An vừa mở miệng hỏi đã bị mắng đến máu cún đầy đầu.
Tùy đại tiểu thư này chỉ nhún nhún, nửa đùa nửa thật đáp: “Ai mà biết được.”
Tùy Ngọc vứt đôi giày vào góc xe, vắt chéo chân nằm phè ra ghế sau, hoàn toàn không có chút phẩm vị thiên kim, ngược lại càng giống du côn lưu manh đầu đường xó chợ. Hạ Thường An nghi hoặc liếc nhìn kính chiếu hậu, hắn sao có thể ngốc mà không nhận ra thái độ muốn hủy bỏ hôn ước của Tùy đại tiểu thư, nhưng cô ta cũng đâu cần hạ thấp hình tượng đến mức bôi nhọ mình như vậy? Huống hồ, gương mặt kia đẹp đến vô pháp vô thiên, nếu có ý dùng sắc dụ câu dẫn để hoàn thành hôn ước thì có khi Hạ Thường An hắn cũng sẽ cân nhắc một chút.
“Chúng ta đi đâu?”
“Tùy anh, đừng đến mấy chỗ yêu cầu sự chỉnh chu tươm tất là được. . . Đúng rồi, không bằng đến trung tâm thương mại đi.”
Hạ Thường An nhìn vẻ nhếch nhác của đại tiểu thư, tự bổ não, ờ, có lẽ vị tiểu thư này cố ý khiến cho quần áo xộc xệch để ‘dựa dẫm’ vào hầu bao của hắn, mua cho cô ta tín vật định thân? Sau đó dưới ánh mắt hiểu rõ của quần chúng mà đi bên cạnh hắn, tỏ vẻ bọn họ vừa mới xong, mà quần áo cũ của cô ta đã bị hắn knock out ngay từ thuở ban đầu nên phải mua quần áo mới che chắn tấm thân ngọc ngà loang lổ vết ái muội.
Hạ Thường An cảm thấy, hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nhìn Tùy Ngọc hăng say chơi trò đập thú bạo lực không dành cho người trên mười hai tuổi, khóe miệng Hạ Thường An co rút. Hắn liếc mắt nhìn số bóng rổ trên ba chữ số có thể so với IQ của Albert Einstein nằm hiên ngang tại bảng điện tử cách đó không xa, OK, đó chính là số bóng úp rổ mà Tùy Ngọc chơi trong một phút. Tùy Ngọc cư nhiên không shopping không vòi vĩnh, cũng không nhân lúc cháy nhà đi hôi của mà ép uổng Hạ Thường An một món quà, ngược lại hung tợn càn quét khắp khu trò chơi, còn đặc biệt ‘bỏ quên’ kẻ trả tiền là hắn, một đường phăm phăm hăm hở thử hết toàn bộ trò chơi – dĩ nhiên là chừa cái trò gắp thú vốn rất được các tiểu thư yêu thích nào đó ra. Tùy đại tiểu thư không thích gắp thú – hắn có thể lý giải cô ta theo đuổi mô típ trưởng thành duyên dáng, nhưng cái vẻ đắc ý hừng hực lúc đua xe 3D này là gì? Máu tốc độ à?
Nhìn chiếc xe bị hất văng ra khỏi đường đua, Hạ Thường An yên lặng nuốt lời khen vào trong.
Sau đó là cửa hàng đồ nướng bốn mùa ngoài vỉa hè, mì căn và hoành tránh hẻm tối, trà sữa bình dân cộng hưởng các thể loại đồ ăn vặt giá yêu thương. . .
“Bình thường cô hay đến mấy chỗ này lắm sao?”
“Anh đoán?” Tùy Ngọc nhai nhai miếng rau câu, Hạ Thường An nhìn nhìn thạch rau câu xinh xắn be bé trong hộp, đồng dạng nhai nhai, vị không tệ lắm.
“Tôi có cảm giác cô đang muốn nổi loạn.”
“Tùy anh thôi.”
“Đường đường là thiên kim thế gia, lại không hề giống như tiểu thư xa hoa đài các.” Hắn cảm thấy có nói chuyện hoa mỹ với Tùy đại tiểu thư thì cũng chỉ nhận được cái đáp trả cà lơ phất phơ, không bằng nói năng thẳng thắn, có khi lại thông.
“Whatever.”
“Này, tôi vẫn luôn thắc mắc.” Hạ Thường An đưa tay giật choker màu đen trên cổ Tùy Ngọc xuống, quả nhiên nhìn thấy thứ nằm trong dự đoán: “Quả táo Adam, Tùy đại tiểu thư. . .”
Tùy Ngọc sờ sờ cổ.
“Cậu là nam.” Hạ Thường An cười như không cười.