2.
Đối với loại câu hỏi chẳng khác nào trần thuật của Hạ Thường An, Tùy Ngọc chẳng hề mảy may hoảng hốt vì bị phát hiện, ngược lại không hề khách khí phun cho Hạ thượng tá một mặt rau câu bảy màu trông đến là đặc sắc.
“Khụ, chỗ này của tôi có chút mẫn cảm a.” Tùy Ngọc sờ yết hầu nhíu mày, bình thường chạm vào đây đã khiến cậu nhịn không được ho khan rồi, lúc nãy vừa quên là đang ngậm một miệng đồ ăn nên phản ứng có chút quá trớn: “Là một quân nhân, tôi nghĩ anh không hẹp hòi đến mức bắt đền tôi đâu chứ hả?”
Hạ Thường An yên lặng lau mặt, hắn là quân nhân, cũng không phải quản gia nhà Tùy đại thiếu gia nha. Tùy Ngọc liếʍ liếʍ môi nhìn hắn, tựa hồ vẫn còn tiếc rẻ thức ăn bị mình phí phạm vô nghĩa, đương khi suy nghĩ có nên nhào qua nuốt hết đống đồ ăn kia vào không thì Hạ Thường An đã đẩy cậu vào tường, dùng tấm lưng thân sĩ che khuất cả gương mặt Tùy Ngọc trong bóng tối.
Tùy Ngọc: “?”
Hạ Thường An nho nhã đáp: “Tôi sợ cậu bị đau mắt hột.”
Tùy Ngọc: “???”
Cậu hé mắt nhìn qua khe hẹp giữa thân và cánh tay Hạ thượng tá, lỗ tai rung rinh vài cái, âm thanh ái muội khêu gợi từ phía xa xa mơ hồ vọng lại đây, chen giữa tiếng thở dốc phi thường nặng nề còn có tiếng dính dấp kỳ quái, tựa hồ. . .là hai người đang hoan ái giữa chốn hoang sơn dã thảo.
Dù rằng Tùy Ngọc thường xuyên trốn ra ngoài làm một tiểu cái bang lưu manh nhưng cùng lắm chỉ càn quét khu ẩm thực quyến rũ chứ chưa hề một lần chạm đến đỉnh cao của sự trụy lạc thể xác. Bằng chứng là sau khi nghe được tiếng gọi giường ân ân a a bên kia, đồng chí Tiểu Tùy chẳng những không đỏ mặt không suy suyễn, ngược lại đẩy thân hình chắn mất tầm nhìn của Hạ thượng tá ra, mở to mắt chăm chú nhìn hai người đàn ông lăn lộn ở phía xa.
Đích xác là hai thân ảnh đực rựa gắn chặt vào nhau, bởi vì Tùy Ngọc tai thính mắt tinh có thể nhìn rõ mồn một thứ mà trên người cậu cũng có. Bọn họ giao triền trong bụi rậm cách phố ăn vặt không đến hai mươi mét, tận lực đè thấp âm thanh, có đôi khi nhịn không được cũng chói lói kêu lên, nhưng người dân đi đường không một ai để tâm .Tùy Ngọc không phải là chưa thấy qua cảnh này, có điều loại hình ảnh gây chấm phá thị giác và hack thế giới quan như thế này cậu đúng là lần đầu gặp qua.
Xung quanh có vài kẻ ăn no rửng mỡ, cũng chẳng biết là nhàn cư vi bất thiện hay lưu manh thấy cảnh lạ mà huýt sáo tán thưởng, còn lấy điện thoại ra chụp liên tục trông rất là hăng say. Rõ ràng bọn họ đều đã có hơi men, căn bản không làm chủ được tình trạng tinh thần, bởi vì trừ phi du͙© vọиɠ của nhân loại bị chi phối hoàn toàn bởi phần ‘con’ trong bản chất sinh tồn và nhu cầu sinh lý, chứ nào ai lại thích lộ thiên trước mắt bàn dân thiên hạ mà làm chuyện cấm kỵ tuổi nhi đồng? Huống hồ, Tùy Ngọc tặc lưỡi, kịch liệt thế kia ắt hẳn là kɧoáı ©ảʍ không ít đâu, nghe đồn mấy tiểu thụ ở bên dưới đều rất đau mà không phải sao? Vì cái gì cậu lại cảm thấy người nọ cực kỳ hưởng thụ hả?
Hạ Thường An có hơi không biết làm sao nhìn vẻ mặt ghi rõ hai chữ ‘học hỏi’ của Tùy đại thiếu, vô thanh dùng tay che mắt Tùy đại thiếu lại. Ai ngờ đối phương đẩy phắt tay hắn ra, còn nghiêm túc sờ cằm phân tích tư thế.
Hạ Thường An: “. . .”
Tại sao hắn lại có một loại cảm giác giáo dục trẻ em không thành công?
Hạ Thường An không ngại Tùy Ngọc xem live action sống động từng khoảnh khắc trước mắt, nhưng hắn vẫn luôn xuất hiện ý nghĩ rất kỳ quái, chẳng hạn như là. . .Tùy đại thiếu gia quay sang thâm tình nhìn hắn, sóng mắt lưu chuyển, thần thái quyến luyến, sương mù trong mắt đầy đặn tràn trề như nước hồ mùa thu. Sau đó cái đôi mắt kia sẽ lia đến từng ngóc ngách trên người hắn, dù có mặc quần áo cũng không thể cản được lực công phá tia X soi mói đến mọi lỗ chân lông, chủ nhân của nó ngượng ngùng e lệ, thẹn đỏ mặt mà cắn môi dục cự hoàn nghênh, sau đó hơi dịu dàng xé toạc quần áo trên người, hung hăng nhào tới. . .
“Hình như anh sống trong quân bộ lâu quá rồi.” Tùy Ngọc chân thành cảm khái. Hạ Thường An chậm rãi di chân che đi chỗ nào đó đã hơi có dấu hiệu thức tỉnh, ôn hòa mỉm cười: “Có lẽ là đúng.”
“Có cần tôi giúp một tay không a? Nghe nói trong quân bộ cũng thường hay giúp pháo hữu giải tỏa.”
Hạ thượng tá tự động zoom đến cảnh Vương thượng tá và Vương hạ sĩ trong phòng tối – play: “. . .”
Tùy Ngọc thấy hắn từ chối cũng không tiện trêu ghẹo, chỉ tiếc nuối nhìn chằm chằm vị trí mẫn cảm có độ khó tương tác cao, theo hắn lên xe chuẩn bị về. Cậu ngồi phía sau thầm nghĩ, đó giờ cậu cũng chưa được nhìn thấy hàng ai, vẫn luôn cho cái của mình là to nhất luôn. Đến tận hôm nay chứng kiến thời khắc biến hóa vi diệu của bí ẩn muôn loài, cậu mới phát hiện chính mình kỳ thực rất ngốc đâu, cỡ này. . .ân, chỉ có thể làm tiểu thụ mà thôi. Tùy Ngọc bi ai ghi thêm một điều tuyệt vọng của cuộc đời cậu khi sinh ra trên thế giới này: không thông minh, không thể hình, không thành ‘công’!
Lúc Tiểu Thường An sau cơn xúc động chậm rãi mềm xuống, Hạ Thường An cũng đưa Tùy Ngọc về đến nhà. Hắn rất phong độ bước ra khỏi xe, chậm rãi mở cửa sau muốn đưa đại thiếu gia ra thì bắt gặp cảnh tượng không thể miêu tả: “. . .”
Thanh niên thân thể ngọc ngà ngồi tồng ngồng giữa ghế sau, chăm chú. . .vạch váy ra nhìn cậu em trai của mình bằng đôi mắt tỉnh bơ pha chút hiếu kỳ khó hiểu. Hạ thượng tá bị dọa khϊếp đảm, lần đầu tiên trong đời hiểu được cái gọi là lực sát thương không cần vũ trang, quay đầu che đi cảm xúc dao động, bình tĩnh hỏi: “Sao vậy? Đau ở chỗ nào à?”
“Không có, muốn đi WC thôi.” Tùy Ngọc chui chui ra khỏi xe, phủi tay: “Cảm ơn anh ngày hôm nay đã giúp tôi có cuộc sống của chính mình.”
Hạ Thường An mỉm cười: “Cậu vui là được rồi.”
Tùy Ngọc nhún vai: “Nếu anh đồng ý thì tôi vẫn muốn cùng anh nghiên cứu thêm một lĩnh vực khác cơ.”
Hạ Thường An: “. . .” Hắn dám khẳng định hai người bọn họ đang cùng nghĩ một vấn đề.
Hạ Thường An cao hơn Tùy Ngọc nửa cái đầu, vừa vặn lúc này đang cùng cậu ‘thắm thiết’ nhìn nhau, mắt đối mắt chẳng nảy sinh chút du͙© vọиɠ xấu xí nào, ngược lại cả hai bên đều trong sáng và sạch sẽ đến khó tin. Nhưng mà, cậu bé này càng tỏ vẻ thuần khiết vô hại thì lại càng khiến hắn có ý muốn vấy bẩn cậu.
Cuộc sống kỷ cương nghiêm minh trong quân bộ rèn giũa đàn ông trở thành một sinh vật có lề lói mẫu mực, ép thành khuông dạng vuông vức như miếng chăn đậu hũ, song song đó cũng giam cầm bản năng nguyên thủy xuất phát từ thiên tính nam nhân, đồng hóa và biến nó trở thành một công cụ ít dùng đến. Dĩ nhiên một khi nó đã được xếp vào hạng mục bản năng thì làm sao có thể vượt mặt qua loa như cân đường hộp sữa lông gà vỏ tỏi, nó không bị hao mòn đi chút nào, chỉ là quân nhân vẫn cố dìm nó xuống sâu tận linh hồn mà thôi.
Tùy Ngọc không đánh thức phần bí mật đó của Hạ Thường An, nhưng lại làm cho hắn muốn tự mình gọi nó ra. Hạ Thường An cúi đầu, phức tạp nhìn cậu, cúi cùng vẫn là nhịn xuống xúc động muốn thân thiết với Tùy đại thiếu gia, chỉ xoa xoa đầu cậu rồi thôi.
Tùy Ngọc vươn tay xoa đầu hắn lại.
Hạ Thường An: “. . .”
“Tôi có thể đưa ra một yêu cầu cho cuộc hẹn lần sau không?” Hắn đột nhiên rất muốn gặp cậu nhiều hơn. Cứ việc mọi thông tin của Tùy Ngọc hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, lại chẳng mảy may biết cậu là con trai, ây, mạng lưới tình báo của hắn có vẻ lỗi thời rồi đây.
“Như vậy, tôi cũng có một yêu cầu.” Tùy Ngọc nhướng mày.
. . .
Trong phòng ấm áp xen lẫn mùi hương dịu nhẹ của xà phòng giặt dễ chịu, dù là buổi chiều muộn cũng không làm mất đi cảm giác ấm áp lạ thường, trên bàn thủy tinh đặt vài miếng táo nhỏ hình trăng non đỏ mọng cùng hai tách trà đã vơi đi chút ít, vương vấn vị ngòn ngọt nhẹ nhàng tan ra giữa không gian lộng gió. . .
[A ~ Tướng công thao em sướиɠ, thao em sướиɠ muốn chết ~]
[Vậy ư? Tiểu nương tử thoải mái lắm sao? Vì sao thế nhỉ?]
[A~ ~ ~ quá lớn, kê kê của tướng công quá lớn, chui, chui vào đại da^ʍ huyệt làm em sướиɠ. . .]
[Là do đại da^ʍ huyệt quá dâʍ đãиɠ, có phải không hửm?]
[Đúng, đều đúng, đại da^ʍ huyệt càng thao càng dâʍ đãиɠ, tướng công có thích hay không. .A, nha!]
[Tiểu nương tử hư hỏng không được hỏi câu này nha, nếu không tướng công sẽ nhịn không được mà làm cho em càng lúc càng phát lãng, da^ʍ kêu liên hồi. . .]
Kèm theo tiếng nhóp nhép phành phạch như gió cuốn lũ quét ào ào vυ't qua.
Hai thanh niên thuần khiết (?) ngồi xem GV trên màn hình to bằng cái giường, trên mặt đeo kính 3D trải nghiệm cảm giác chân thực đến từng chi tiết từng chuyển động sắc nét của đôi công thụ trên màn ảnh, chăm chỉ nghiên cứu qua một lần. Tính đến thời điểm này hai người bọn họ đã cùng nhau xem được gần năm bộ phim được đánh giá là chất lượng đỉnh cao lại còn phong phú về hình thức, dù không nhìn thấy mặt mũi diễn viên nhưng cái kiểu rêи ɾỉ mất hồn và tư thế hùng dũng uy phong kia đúng là chẳng thể quên được.
Hết tổng tài và nhân viên lại đến cổ trang xuân vận, sau đó là ABO văn tràn ngập mùi thịt tươi cùng nhân thú play hết sức nóng bỏng, vậy mà hai người trong phòng ngay cả mồ hôi cũng không đổ, vẻ mặt so với bình luận viên bóng đá còn hiếu kỳ hơn mấy phần.
“Thực sự có thể nhét vừa sao?”
“Tôi cũng không rõ.”
“Tôi cảm thấy chuyện này có hơi ly kỳ rồi đây.”
“. .Tôi cũng không rõ.”
“Hơn nữa, làm xong có bị hỏng không a?”
“. . .Tôi cũng không rõ.”
Tùy Ngọc quay đầu nhìn Hạ Thường An điềm tĩnh ngồi đó, nhếch miệng: “Sao anh cái gì cũng không rõ vậy? Chưa từng làm qua?”
Hạ Thường An cười coi như đồng ý.
“Khó tin thật đấy, anh cư nhiên chưa từng làm qua thiệt sao?” Tùy đại thiếu gia thấy chết không sờn nghiêng đầu đánh giá tính phúc của thượng tá, sâu sắc nói: “Ăn chay trường nhiều năm như vậy, anh không sợ nghẹn chết hả?”
Hạ Thường An chớp chớp mắt, nhướng mày: “Không bằng, chúng ta thử một chút?”
Tùy Ngọc giơ tay chọt tiểu huynh đệ của thượng tá một cái, bị thượng tá né được, bĩu môi: “Không phải nói muốn thử sao?”
Hạ Thường An cười như không cười: “Có chủ động thì cũng phải là tôi chứ.”
Sau đó, quản gia nhà họ Tùy ngơ ngáo nhìn Hạ đại thượng tá nghênh ngang mang tiểu thư nhà mình đi, giá trị thân mật dường như đã đạt level max. Ông ta khϊếp đảm lau mồ hôi, sống đến từng tuổi này mới thấy Tùy đại tiểu thư chịu để cho người ta bế công chúa, bèn hấp ta hấp tấp gọi cho bà chủ, nơm nớp lo sợ.
Mẹ kế đại nhân nghe xong, mày cũng không nhăn một cái: “Đó là điều tôi muốn.”
Vỡ lỡ thân phận là một kẻ nam không ra nữ không giống rồi, xem mày làm sao thừa kế gia tộc.