Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 33: Battle [3]

3.

“Ưm, hức. . .Nha__ Thượng tá, thượng tá!!”

Thanh niên vô lực thét chói tai, thân thể lay động liên hồi, y vừa hưng phấn vừa sợ hãi nhìn người đàn ông đang ôm ghì cơ thể mình, một bên ra sức xỏ xuyên côn ŧᏂịŧ cứng rắn như sắt đóng cọc vào người y một bên nới rộng tiểu huyệt, đem ngón tay chen vào nơi hai người kết hợp. Hắn vừa vuốt ve gảy gảy da^ʍ huyệt đang căng ra đến tận cùng vừa bóp nắn đầṳ ѵú thanh niên, miệng lại không ngừng mυ'ŧ mạnh tiểu đầṳ ѵú còn lại, làm cho tất cả những chỗ mẫn cảm trên cơ thể y bị xâm phạm kịch liệt.

Thanh niên khóc lóc nức nở, tiếng lách chách phát ra từ vυ' bị mυ'ŧ cộng thêm âm thanh nước dính dấp nơi tiểu huyệt làm y quẫn bách không phản kháng nổi, thân thể vô thức giãy dụa, lại bị đâm cho hé miệng rên la, dục hỏa trong người chỉ tăng chứ không giảm, khiến y càng khao khát bị thượng tá bá đạo ôm ấp. Thể chất mẫn cảm cư nhiên chịu được tính dục kịch liệt làm cho thanh niên muốn ngừng mà không được, càng về sau càng bị động tiếp nhận sự tiến công dày đặc tính xâm lược của nam nhân, chỉ có thể cắn môi rêи ɾỉ, phô diễn toàn bộ phản ứng của bản thân ra ngoài.

Bọn họ làʍ t̠ìиɦ trên bàn, trên sofa, trong nhà bếp, ở phòng tắm. . .Thậm chí sau khi tẩy rửa sạch sẽ, quyết định hảo hảo xem phim một hồi cũng nhịn không được cọ xát một hồi, rốt cuộc thân thể lại một lần nữa tiếp xúc thân mật, kín kẽ không chỗ hở.

“Ư. . ưʍ. . .” Áo sơ mi bị xả đến đầu vai, trên bả vai khỏe mạnh đầy dấu hôn to nhỏ lớn bé, cúc áo sớm đã bị mở ra, hai ngón tay quái ác của thượng tá không ngừng chu du trên ngực thanh niên, vặn xoắn đè ép đầṳ ѵú đã sưng tấy. Vốn dĩ nơi đó bằng phẳng giống như bao người, trải qua hàng giờ chà đạp đã nhô lên căng phồng xinh đẹp không kém ai, xung quanh mềm mại co dãn, chính giữa lại cứng rắn giương cao, chọc cho người yêu mến không thôi.

Vương Nguyên ngửa đầu hôn môi thượng tá, miệng lưỡi giao triền quấn quít lấy nhau, để mặc Vương Tuấn Khải chọc ghẹo đầṳ ѵú chính mình, hơi ưỡn ngực ra để đầṳ ѵú nằm trọn trong bàn tay hắn. Tiểu huyệt bên dưới đã bị làm sưng đỏ không chịu được, nếu tiếp tục miễn cưỡng chắc chắn ngày mai y không gượng dậy nổi. Dù vậy hiện giờ bị chơi tiểu đầṳ ѵú cũng sinh ra kɧoáı ©ảʍ rung động, miệng huyệt anh anh chảy nước, rầm rì kêu rên.

Vương Tuấn Khải bế ngang y để Vương Nguyên thoải mái nằm trên sofa, cúi đầu hôn hôn trán Vương Nguyên: “Ngủ một chút đi.”

“Anh châm lửa trên người em rồi nói lời vô trách nhiệm vậy sao?” Vương Nguyên vươn tay siết cổ hắn, liếc nhìn vật đã dựng thẳng không thèm che của ai đó, chậm rãi trèo xuống, đem đầṳ ѵú kề sát đại côn ŧᏂịŧ rồi hung hăng cọ lên.

. . .

Tuy quân sự không giống như kinh tế hay chính trị, nhưng chuyện móc nối quan hệ chia bè kéo cánh là không tránh khỏi.

Vương Tuấn Khải nhìn cấp trên thậm thò thậm thụt đưa bức ảnh một cô gái cho mình, sau đó dùng lý lẽ trôi chảy thuyết phục mình nên cưới cô gái kia, chân mày động cũng không động một cái.

“Cậu biết đó, tiểu thư này là con gái độc nhất của ngài bộ trưởng xxx từ lâu đã nổi danh trong giới thượng lưu, trên hết cha cô ấy là kẻ có thể giúp chúng ta có được giấy phép dùng vũ khí sinh học nhiều hơn, a, quan trọng nhất là cô ấy tài sắc vẹn toàn, công dung ngôn hạnh, thiên tính thiện lương như hoa như ngọc, quả thật là. . .”

Vương Tuấn Khải mặt than chỉ vào chính mình: “Ngài cảm thấy cô ấy có thể lấy một người đánh ba cái cũng không phóng thí sao?”

Cấp trên: “. . .”

Khi thượng tá Vương đã buông lời thô tục, có nghĩa là hắn đang rất tức giận.

“. . .Nhưng trong căn cứ chúng ta không ai xứng đáng với cô ấy bằng cậu. . .”

“Tôi cần cô ta xứng đáng với tôi sao?” Vương Tuấn Khải không chút hoang mang: “Hơn nữa tôi sắp đính hôn rồi, đối phương so với cô gái kia còn tài ba hơn gấp trăm lần, ngài nghĩ giữa một viên ngọc quý được mài giũa nhiều năm và thứ đồ chỉ có thể nhìn trong hội triển lãm, kẻ thông minh sẽ chọn ai?”

Cấp trên: “. . .”

Vương Tuấn Khải: “Trên hết, tôi tự nhận bản thân mình không hề đần. Còn có, yêu cầu của tôi đặc biệt cao.”

Cấp trên đổ mồ hôi lạnh: “. . .Ách? Yêu cầu gì. . .?”

“Một ngày bảy lần. Đủ loại tư thế. Đa dạng về hình thức. Chặt chẽ về nội dung.” Vương thượng tá thấy chết không sờn phát ngôn khiến người ta chết lặng con tim, sau đó dong đầu đi thẳng.

Cấp trên: “. . .” Thì ra thượng tá cũng có thể vô sỉ đến mức đó. . .

Vương Tuấn Khải vừa rẽ qua góc ngoặt hành lang, lập tức thấy vai áo người nào đó ló ra khỏi cánh cửa khép hờ. Hắn vươn tay túm lấy đối phương, không kiêng dè gì ấn xuống một nụ hôn sâu.

Toàn thể học viên còn tại hiện trường khϊếp sợ không thôi.

Làm cho họ kinh hãi hơn nữa là người bị cưỡng hôn không chút dao động, còn nhiệt tình đáp trả, nóng bỏng liếʍ mυ'ŧ, phát ra âm thanh khiến người ta xấu hổ không thôi.

“Không biết là thần thánh phương là đối tượng Vương thượng tá đính hôn a. . .” Vương Nguyên cười xấu xa cọ cọ chóp mũi hắn, kéo hắn vào phòng rồi đóng sập cửa lại, bắt chéo chân kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Người nọ có đẹp như em không? Có bền bằng em không? Có hợp với anh tốt hơn em không?”

Quần chúng hít một ngụm khí lạnh, xem ra đối tượng của thượng tá cũng không tầm thường đâu!

Sờ sờ mái đầu có chút ẩm ướt của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải nửa ôm nửa kéo y đến phòng tập: “Chúng ta làm một ván thế nào?”

Vương Nguyên nhướng mày: “Anh muốn 1 on 1?”

“Dù sao em cũng không hoàn toàn hoàn thành hình phạt, anh dùng cách này kiểm tra em thì bọn họ không có cớ so sánh em với kẻ khác.”

Vương Nguyên biết kẻ khác trong miệng hắn chính là cái cô gái tiểu thư kia, không khỏi buồn cười vì độ chiếm hữu độc đoán của anh chồng nhà mình. Thật ra y không sợ bị ví von với bất kỳ ai, chỉ là từ trước đến giờ Vương Tuấn Khải vẫn luôn không thích kẻ nào bàn tán về y trước mặt hắn. Đấu 1 on 1 cái gì.. .thực ra là biểu diễn vài chiêu lòe thiên hạ mà thôi.

Vương Tuấn Khải muốn cho cả thế giới biết, xem thường và nghị luận về Vương Nguyên là tuyệt đối cấm kỵ.

Vương Nguyên cũng rất vui vẻ phối hợp.

“Em sẽ không nương tay đâu.” Vương Nguyên mỉm cười nhìn hắn, trong mắt đều là tình ý nồng mật suýt chút nữa khiến thượng tá nhịn không được cứng luôn.

Vương Tuấn Khải nhìn người tràn ngập sức sống tản ra hormone của sự mạnh mẽ trước mặt, nội tâm rung động càng thêm sâu sắc. Đây là một Vương Nguyên bất khả chiến bại trước mọi tình huống, một Vương Nguyên không phải xuất phát từ cường giả chân chính, lại trải qua tôi luyện gọt đẽo mà có thể đứng ngang hàng với cường giả như hắn, một Vương Nguyên ở bên cạnh hắn nũng nịu ngọt ngào, chớp mắt biến thành chiễn sĩ sẵn sàng cùng hắn xông pha đến chiến trường tàn khốc. . .

Quan trọng nhất, người này thuộc về hắn, chứ không phải một ai khác.

“Chuẩn bị sẵn sàng chứ?” Vương Tuấn Khải trầm giọng phát lệnh, Vương Nguyên chỉ nhếch miệng cười tươi rói, hai mắt lấp lánh vẽ nên ôn nhu vô hạn. Hai bóng người thoáng chốc lao vào nhau, trong tích tắc đã giao phong không biết bao nhiêu lần.

. . .

“Ưʍ.. .Ưʍ. . .”

Tiếng thở dốc gấp gáp trầm trầm phả ra như thấm vào không gian, Vương Tuấn Khải bắt lấy cái mông đang động đậy của thanh niên, há miệng ngậm tính khí đang bán cương, đầu lưỡi loạn như ma quét tới quét lui trên lỗ nhỏ be bé, cố tình khuấy đảo tình hình trên đó, làm cho hai đầu gối thanh niên thiếu chút nữa xụi lơ xuống.

Côn ŧᏂịŧ thô to của hắn đang nằm trong miệng y, được y nhiệt tình phun nuốt ra vào đồng thời liếʍ lám bề mặt gậy trụ. Thứ này quá lớn so với miệng y, căn bản không thể ngậm hết, đành phải ở bên ngoài trêu chọc rêu rao, từng chút từng chút khơi gợi du͙© vọиɠ nóng hổi bên trong nó. Ai biết được chỉ mới vừa đυ.ng chạm một chút nó đã bật lên thiếu chút nữa đập vào mặt y, Vương Nguyên ngây ra giây lát, bật cười khanh khách, kề má sát côn ŧᏂịŧ mà cọ cọ, làm cho Vương Tuấn Khải có xúc động muốn tiết ra luôn.

Vương Nguyên thích thú cười cười, cố ý cắn mạnh lên qυყ đầυ, lưỡi mềm liên tục chọc lên linh khẩu. Côn ŧᏂịŧ cuối cùng cũng không chịu nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà khí phách run mạnh một cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rát hoành tráng bắn ra ngoài, dính đầy lên mặt y, Vương Nguyên liền liếʍ nuốt tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ở những nơi đầu lưỡi có thể chạm tới.

Hành động này rành rành là khiêu gợi trắng trợn!

Vương Tuấn Khải siết chặt hai bắp đùi trắng trẻo của người nào đó, một ngụm lại một ngụm cắn lên, dấu răng đỏ hỏn lưu lại khắp nơi, làm cho đùi trong vốn đã chi chít dấu hôn lại càng thêm dày đặc hương vị tình ái. Vương Nguyên khó có thể nhịn được mà rêи ɾỉ thành tiếng, phủ phục xuống người Vương Tuấn Khải thở dốc, bị hắn cắn đến cả người phong tao.

“Tiến vào, tiến vào, thượng tá, mau tiến vào. . .”

“A, a. . .a. . ..! Vào, vào rồi, đại nhục bổng đâm vào tao huyệt rồi. . .Ưm . .! Đâm vào chỗ sâu nhất của em. . .nha____!”

Vương Nguyên kề lưng vào tường, cả người bị thượng tá ôm chặt ép sát, hai chân gác lên vai hắn, cơ thể lơ lửng trên không trung khiến y không chỗ phát lực, chỉ có thể cố gắng khép mở da^ʍ huyệt, bị động chịu từng đợt tiến nhập trừu sáp của Vương Tuấn Khải. Côn ŧᏂịŧ vừa dài vừa lớn thao đến mức lãng huyệt co rút liên tục, nó dùng tốc độ kinh khủng không ngừng hung hăng rút ra, thịt huyệt bên trong chưa kịp đóng lại đã bị nó  mạnh mẽ đâm vào, ướŧ áŧ thấm đẫm dâʍ ŧᏂủy̠. Lưng liên tục ma sát ma sát với tường sinh đau, nhưng sâu trong cảm giác ran rát đó là kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất nhỏ, Vương Nguyên nhẹ giọng than thở, hai tay vô lực nắm chặt áo Vương Tuấn Khải, âu yếm cùng hắn giao triền. Hắn thu hết biểu tình dịu dàng phóng đãng lại không chút thô tục của y vào mắt, chậm rãi dừng lại, bế Vương Nguyên từng bước về phòng ngủ.

Mỗi lần hắn chuyển động qua từng bước đi, côn ŧᏂịŧ ở bên trong đều sẽ đánh sâu vào tiểu huyệt, hung hãn thúc vào chỗ sâu nhất, làm cho đoạn đường từ phòng khách về giường chỉ có vài chục mét biến thành dài ngoẵng, Vương Nguyên rêи ɾỉ, đã muốn bị thúc đến phát tiết luôn rồi.

Vương Tuấn Khải yêu thương mang y thả xuống, tình ý trong mắt đong đầy như muốn nhấn chìm Vương Nguyên trong đó. Có lẽ, vũ trụ bao la cũng không đủ để chứa tình cảm sinh sôi cuồn cuộn kia, kể cả khi Vương Nguyên đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị phần tình cảm này làm cho mê muội, cũng bị ánh mắt ấy nhìn đến ngơ ngác, lần đầu tiên từ khi bọn họ gặp nhau, y lộ ra vẻ mặt ngây ngốc khó cưỡng.

Vương Tuấn Khải cúi đầu hôn y, lúc hai đầu lưỡi chạm nhau, một vật lành lạnh được đẩy vào miệng Vương Nguyên. Y giật mình nhả ra cầm lên nhìn, ánh sáng bạch kim lấp lánh xinh đẹp kia như ngôi sao xa ở tít tắp sâu thẳm mà y chưa từng chạm tới, giờ phút này lại đang lẳng lặng nằm trong tay y.

Cặp nhẫn đơn giản không chút cầu kỳ, chất liệu cũng chẳng phải là loại tốt nhất, trên bề mặt có chút thô đều khắc hai chữ ‘Khải Nguyên’ không hề tinh xảo, rõ ràng là người tay nghề không tốt làm ra.

Mặt than của Vương thượng tá hiếm khi đỏ lên: “Anh không giỏi thủ công cho lắm, vật liệu cũng là vỏ của viên đạn đầu tiên em bắn khi tập luyện, cho nên. . .”

Vương Nguyên chặn lời tiếp theo của hắn bằng nụ hôn nhẹ nhàng, đau đớn thống khổ không thể làm y khóc, nhưng hiện giờ y không thể ngăn nước mắt tràn ra khóe mi.

. . .

Cấp trên sờ cằm nhìn hai bàn tay cố ý vô tình đυ.ng nhau của thượng tá Vương Tuấn Khải và hạ sĩ Vương Nguyên, cặp nhẫn trắng lóa chói mù mắt chúng sinh, ông thở dài, quay sang hỏi thượng tá Hạ Thường An vừa mới chuyển về đơn vị: “Giờ cậu còn thích con gái không?”

Hạ Thường An cười từ chối cho ý kiến.

END