Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 32: Battle [2]

2.

Hai người đều đang tuổi khí huyết phương cương, dính lấy nhau có vài phút đã muốn bốc cháy. Cửa phòng Vương Tuấn Khải vừa mới đóng lại, Vương Nguyên lập tức bị đè lên tiếng hôn cắn, tiếng mυ'ŧ mát lách chách liên hồi vang lên, mà y cũng rất hưởng thụ phát ra tiếng rên ngọt nị, hai chân tự giác quấn lấy thắt lưng thượng tá, kéo người ngã xuống sàn nhà.

Hai thân thể nóng rực điên cuồng ma sát nhau, quân phục vướng víu nhanh chóng bị vứt sang một bên, da thịt kề cận làm cho song phương thỏa mãn thở dốc, càng như dã thú phát tình mà kịch liệt hôn môi, giãy dụa ma sát.

“A. . .tuyệt quá, tuyệt quá. . a, thượng tá. . .”

Côn ŧᏂịŧ giần giật đã sớm bốc hỏa rần rần, qυყ đầυ đặt tại da^ʍ huyệt lập tức khiến hai người run lên, khó nén một tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào. Dâʍ ɖị©ɧ không thể khống chế rĩ ra từ đầu nấm căng phồng chậm rãi dính lên cửa huyệt hồng đỏ, như xuân dược thôi thúc người ta lâm vào bể dục. Tiểu huyệt khó có thể nhịn được hé ra hợp lại, nụ hoa màu phấn như thiêu như đốt tội nghiệp co rút, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn thành dòng chảy tung tóe giữa hai đùi, sớm đã làm cho hạ thể hỗn loạn không tả nổi.

Vương Tuấn Khải âm trầm cắn cắn khóe môi Vương Nguyên, nuốt tất cả tiếng rên của y vào trong bụng, hắn có thể tưởng tượng được tiểu huyệt đã chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí còn có chút khiếm thao mà nhiệt tình mời mọc. Bên trong đó chắc chắn sẽ giống như mọi khi, ngập ngụa dâʍ ɖị©ɧ, mềm mại chặt chẽ, gom toàn bộ tình yêu và du͙© vọиɠ của Vương Nguyên tụ hội cùng một chỗ, hướng hắn bày tỏ tình tự mãnh liệt.

Hắn giữ chặt cánh mông Vương Nguyên, qυყ đầυ thô to dữ tợn cọ loạn lên tiểu huyệt gây ra ma sát nhỏ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sau đó ‘phốc’ một tiếng đâm côn ŧᏂịŧ sưng trướng vào đại da^ʍ động, đẩy gậy thịt tím đỏ hung hăng đi sâu đến cuối cùng.

“Ah~~!” Người dưới thân thét chói tai sung sướиɠ, vẻ mặt thõa mãn không nói nên lời, da^ʍ huyệt tham lam cơ khát lập tức cuộn xoắn kẹp chặt lấy cự bổng, gắt gao dùng vách tường mềm mại ướt sũng nuốt trọn côn ŧᏂịŧ. Y xoay xoay eo đong đưa mông cơ khát hút hút côn ŧᏂịŧ, sướиɠ đến mức toàn thân tê rần, tính khí phía trước không chịu nổi mà phụt phụt bắn ra ngoài.

“Ah. . .không được, em bị đâm bắn mất rồi. . .” Y run rẩy vươn tay sờ sờ lên tính khí dính trọc dịch nhớp nháp, lại lần mò xuống bên dưới xoa nhẹ lên chỗ hai người kết hợp, uyển chuyển gãi nhẹ lên cửa huyệt bị kéo căng. Tiểu cúc huyệt nuốt được cự vật đã hoàn toàn mở rộng, nếp uốn giãn nhanh, mị thịt căng ra, bị nhồi đầy trông đến là no đủ. Hạ thân hai người khít sát một chỗ, thân mật dính lại, dường như chớp mắt tiếp theo sẽ hòa nhập thành một.

“Còn chưa tới mười giây.” Vương Tuấn Khải hôn xuống chiếc cổ trắng trẻo, chậm rãi thúc eo, từng đợt từng đợt ôn nhu đưa đẩy côn ŧᏂịŧ trong da^ʍ huyệt, khiến Vương Nguyên bất mãn thở dốc, nhẹ bóp vai hắn: “Nhanh lên, em muốn nhanh lên. . .”

Đáp trả y là sự trướng to một vòng của vật trong cúc huyệt.

“Thượng tá hư hỏng. . .”

Vương Nguyên trong lúc khó nhịn bật cười, mấy ngày nay Vương Tuấn Khải đi công tác ở tận đầu bên kia của thành phố, môi trường khắc nghiệt cùng với điều kiện không cho phép khiến bọn họ mất liên lạc đến tận bảy mươi hai giờ, trời biết y buồn bực đến mức nào. Lúc này chân chính được người trong lòng ôm ấp thao lộng, hảo hảo cảm nhận nơi yếu ớt nhất của đối phương đang động đậy trong cơ thể mình, Vương Nguyên hạnh phúc cười khẽ, kẹp chặt lấy đối phương, thủ thỉ dụ dỗ: “Em muốn thượng tá hung hăng làm em, muốn thượng tá mạnh mẽ thao nát chỗ mẫn cảm của em, muốn thượng tá thao em càng lúc càng tao, đâm em tới mức dâʍ đãиɠ không chịu nổi, giống như mẫu thú khát cầu thượng tá giao hoan, nuốt xuống thật nhiều thật nhiều dịch của anh. . .”

Eo bị siết mạnh một cái.

“Ah! Thượng tá!! Ưm, ngô, a! Thượng tá a a a___!” Người cậu bị đè xuống lật ngược lại, qυყ đầυ hung bạo trong cúc huyệt đè lên điểm mẫn cảm xoáy lên, bắp chân Vương Nguyên căng ra duỗi thẳng, tiểu da^ʍ huyệt bị nghiền một vòng làm cho kɧoáı ©ảʍ như điện chảy khắp kinh mạch. Y cắn môi kêu lên, cả người dán lên mặt sàn gỗ lành lạnh, mông nhếch cao ngậm chặt côn ŧᏂịŧ hùng vĩ, hai tay bị thượng tá kéo ra phía sau, cổ tay bị nắm đến mức hằn vết đỏ, tư thế chật vật bất kham, lộ ra chỗ tư mật yêu nghiệt tận xương. Vương Tuấn Khải chiếm hữu nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên lui ra ngoài, sau đó cường hãn cắm côn ŧᏂịŧ vào, nong tiểu huyệt co dãn đến tận cùng.

Thắt lưng không ngừng thúc về phía trước, côn ŧᏂịŧ thô dài kịch liệt ra ra vào vào giữa cánh mông, qυყ đầυ càn rỡ mê đắm nhóp nhép sáp nhập da^ʍ huyệt, ở bên trong cọ loạn lung tung, va chạm vào chỗ sâu nhất, đè xuống điểm gồ ra cưng cứng. Vương Tuấn Khải thô bạo vừa cắm rút điên cuồng vừa đâm chọc đủ mọi góc độ, thần thái bình tĩnh chất chứa sự độc chiếm ẩn tàng khiến hắn càng giống như kẻ xâm lược. Vương Nguyên như thịt trên thớt bị cắm đến thét chói lói, eo mông dâʍ ɭσạи lắc lư liên hồi, biên độ dao động càng lúc càng lớn, rốt cuộc không quỳ nổi nữa mà khuỵu chân xuống, bị Vương Tuấn Khải nắm một chân kéo ra.

“Ah~ A~ Thượng tá, thượng tá! Ah, ah! Tuấn Khải, a, ưʍ. . .”

Thanh niên cao giọng rêи ɾỉ, da^ʍ huyệt ngứa ngáy dần dần bị thao tê dại, ùn ùn chảy nước, dâʍ đãиɠ thiếu thao nở rộ như một đóa hoa lẳиɠ ɭơ lại không chút tục tằng. Hồng sắc ban đầu đã được thay thế bởi màu đỏ au chói mắt, mị thịt gần như xụi lơ mềm nhũn mặc người chà đạp, tính khí đung đưa ngang dọc bừng bừng dựng thẳng, theo lay động của hai người mà đáng thương lắc lư không trong khí.

Thân ảnh thon dài của y như dập dìu giữa biển rộng mênh mông, đầu óc tối tăm, trước mắt nhòe ướt không thấy rõ cảnh vật. Thoải mái, sung sướиɠ, phóng túng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ. . .Thanh niên gần như hỏng mất, chỉ còn biết dang rộng hai chân nghênh hợp mời gọi nam nhân thao nát tao huyệt, vừa yêu dã vừa dâʍ đãиɠ câu nhân đến mị người. Phía trước phía sau phun nước càng lúc càng nhiều, hạ thể hai người đã muốn nhầy nhụa không chịu nổi, ma sát ma sát sinh ra kɧoáı ©ảʍ, tình cảnh kịch liệt vô cùng.

“Tuấn Khải, Tuấn Khải. . .em ra, em ra. . .Áh~”

“Ưm!”

Tiểu yêu tinh hét lên bắn ra ngoài, đồng thời lúc đó thượng tá cũng bị y kẹp đến mức khó nhịn, mạnh mẽ phát tiết bên trong tiểu huyệt. Dịch trắng đυ.c nóng rẫy như dung nham theo lối hai người kết hợp tràn ra, tiểu huyệt vốn đã ướt đến không ra hình dạng giờ bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đến co giật phun dâʍ ŧᏂủy̠ tung tóe, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong ùn ùn chảy ra làm cho hạ thể Vương Nguyên dính đầy bằng chứng tìиɧ ɖu͙©.

Vương Tuấn Khải cùng y thở dốc nhìn nhau, không hẹn cùng ôm nhau hôn sâu.

. . .

“A. . .a. . ..”

Thân thể cứng ngắc uốn cong, Vương Nguyên vô lực nằm trong lòng Vương Tuấn Khải, tính khí trong bàn tay hắn dính dấp dịch lỏng, mùi hương đặc thù phiêu tán trong không khí.

Tiểu Vương Nguyên không nghĩa khí phát tiết trước thời hạn khiến Vương Nguyên vô lực lẩm bẩm: “Em càng ngày càng giữ không nổi a.. .”

Vương Tuấn Khải xoa nhẹ lên đáy chậu, cẩn thận vỗ về mông nhỏ: “Em không sao chứ?”

“Em thì có thể làm sao. . .” Y lười biếng giãy dụa thoát khỏi cái ôm ấm áp của thượng tá, lững thững đứng dậy bước về phía tủ lạnh: “Anh lại không chịu uống sữa.”

Vương Tuấn Khải mặt than nhìn cậu, dù cơ mặt liệt đơ không biểu hiện chút gì nhưng Vương Nguyên lại có thể nhìn ra hắn đang rất bất đắc dĩ. Dù sao người mình yêu thừa lúc giờ hành chính công vụ chạy đến chỗ mình, mông trần chạy loăng quăng rất là không dễ chịu. Cực chẳng đã y lại lấy lý do rất quang minh chính đại: Kiểm tra thực đơn dinh dưỡng của thượng tá, thành công qua mặt cấp trên, còn được đề bạt làm trợ lý tư nhân cho hắn nữa. Chờ khi y tốt nghiệp Học viện kiểm sát, sẽ lập tức được chuyển đến chỗ hắn làm việc.

“Trong tủ lạnh không có gì ngoài rượu và chocolate.” Vương Nguyên bất mãn: “Sữa đâu?”

Đối với việc Vương Nguyên có chấp nhất với sữa, Vương Tuấn Khải giơ ngón tay còn dính nguyên tϊиɧ ɖϊ©h͙ của y lên.

Vương Nguyên nhăn mày không hài lòng.

Y truyền tin ra binh lính bên ngoài, sữa nhanh chóng được đẩy qua ô cửa nhỏ. Vương Nguyên hút một miệng sữa, nắm cằm Vương Tuấn Khải hôn xuống, đưa toàn bộ sữa lành lạnh ngọt ngào vào khoang miệng Vương Tuấn Khải.

Mắt thấy hai người sắp có dấu hiệu củi khô lửa bốc, Vương Nguyên hung hăng tống một quyền vào vai Vương Tuấn Khải: “Uống hết sữa đã. . .A~ Thượng tá, anh có nghe em nói không, ưʍ. . .”

Vương Nguyên thở hổn hển bám vào vai hắn, hai cánh mông tròn trĩnh bị tách ra hai bên, một dòng chất lỏng ùn ùn đổ xuống tiểu huyệt, vị sữa thơm lừng ào ào chảy xuống chỗ dụ người phạm tội, khiến cúc huyệt không chịu được mà co rút.

“Anh, thượng tá, anh, anh. . .” Vương Nguyên bị đè quỳ vào tường, vểnh mông cao cao, Vương Tuấn Khải cúi đầu liếʍ cúc hoa, tiểu huyệt lập tức truyền tới cảm giác tê sướиɠ khó nhịn, rốt cuộc phòng thủ thất bại mà bị đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ phát tao.

“Thật dễ uống.” Hắn nói thầm, cắn cắn nhẹ lên tiểu huyệt, hung hăng chọc hai ngón tay vào bên trong, mô phỏng động tác đâm rút mà di chuyển trong tiểu huyệt.

“Thượng tá, thượng tá. . .” Vương Nguyên lắc đầu rêи ɾỉ, không hiểu sao lại nhớ đến lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, thân thể không khỏi hướng về sau tìm kiếm sự ôn nhu kia, thoải mái cọ cọ.

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên quen biết nhau chỉ mới có một tháng.

Lần đầu tiên cả hai nhìn thấy nhau, tựa hồ chi gian đã tồn tại cái gọi là nhất kiến chung tình, hơn nữa không chỉ là qua loa có lệ mà cả đôi bên đều cảm giác người kia chính là mệnh trung chú định từ rất lâu rất lâu về trước, có thể là kiếp trước hoặc xa hơn gì đó.

Vương Nguyên là một kẻ phát ra hormone của cường giả, mà Vương Tuấn Khải vừa vặn cũng mang hơi thở xâm lược, vì vậy vừa gặp nhau đã nhịn không được. . .lao vào đánh một phen, sau đó thuận thế. . .lăn giường luôn.

Mặc dù việc này nghe có vẻ  phi logic, nhưng trên thực tế cũng không phải là không có. Bọn họ đại chiến một ngày một đêm, ra sức vắt kiệt định lực của đối phương, sau đó chính thức trở thành một cặp, nuôi dưỡng tình cảm bằng ngôn ngữ cơ thể. Bất quá bọn họ làʍ t̠ìиɦ không phải chỉ đơn thuần là du͙© vọиɠ phơi phơi của  thanh xuân tươi trẻ, mà nó còn là phương thức bọn họ thể hiện tình yêu khi cả hai không có ai thuộc trường phái lãng mạn.

Như lúc này đây, hắn xoa nắn nhào nặn hai phiến mông trần trụi mê người kia, sau đó tách chúng nó ra hai bên, đâm gậy trụ ghồ ghề vào cửa huyệt chặt khít.

“A, nha. . .” Thanh niên một tay đè lên bàn, một tay vịn vai đối phương, chân dài gác qua vai hắn, chân còn lại cố gắng đứng thẳng trên mặt đất, tính khí dựng thẳng đung đưa lắc lư, hai quả cầu trướng lên dao động kịch liệt, giữa tiểu huyệt không ngừng bị cắm rút cắm rút. Côn ŧᏂịŧ dính dâʍ ŧᏂủy̠ hiện ra màu sắc khiến người ta mặt đỏ tim đập, nhanh chóng sáp ngoan tao huyệt thanh niên. Thấy y đứng không vững, Vương Tuấn Khải dứt khoát bế bổng y lên, bắp tay mạnh kinh người ôm chặt eo Vương Nguyên, ép y gác hoàn toàn hai chân qua vai hắn, hung hăng thao y từ bên dưới, khiến Vương Nguyên không thể phát lực chỗ nào, kɧoáı ©ảʍ nhân đôi tấn công y không có chỗ lui.

“Ah! A! Quá sâu, quá sâu rồi. . .!” Cảm giác côn ŧᏂịŧ nóng bỏng lại thô dài kia sắp xuyên thủng người mình, thanh niên nức nở thét lên, đứt quãng rên la. Tiểu huyệt dâʍ ɭσạи phun nước tứ tung, chảy tí tách xuống sàn lưu lại mảng nước không nhỏ, tiếp nhóp nhép lẫn âm thanh ba ba ba kí©ɧ ŧìиɧ dồn dập không có tiết tấu, càng lúc càng nhanh, hiển nhiên Vương Tuấn Khải đã sắp đạt cao trào.

“Cùng nhau!” Hắn hiếm khi gầm nhẹ phóng thích, chất lỏng nóng rực đổ tràn vào u huyệt khiến Vương Nguyên bị kích bắn theo, mềm nhũn thở dốc mặc hắn xử lí. Tiểu huyệt không nuốt nổi tϊиɧ ɖϊ©h͙, toàn bộ đều chảy xuống theo chiều trong lực, làm cho dưới sàn càng thêm nhớp nháp.