Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 31: Battle [1]

Hiện đại. Quân bộ. Thượng tá x Hạ sĩ. Toàn H.

-------

Ở Học viện kiểm sát quân bộ vẫn luôn tồn tại vài kẻ được mệnh danh là truyền thuyết ma quỷ.

Cũng không phải là do bọn họ tài ba xuất chúng, thiên tư lỗi lạc oanh động thế giới gì, chẳng qua là tính tình khắt khe một chút, yêu cầu cay nghiệt một chút, năng lực và hành vi bạo lực một chút. . .Thế là trở thành đối tượng để học viên đương thời và học viên tốt nghiệp kiêng dè đủ đường.

Chuyện kinh khủng nhất của học viên nơi này chẳng phải là ký túc xá ọp ẹp quá tải vào những ngày thiếu nước, kiến gián và các loại côn trùng tấp nập làm quen hay là thức ăn canteen vô vị khô khốc mà là vô tình vi phạm vào điều lệ quy định.

Vận động mười tám tiếng một ngày gì đó và hình phạt lau dọn toàn bộ phòng học trong trường gì đó, quả thật có thể làm cho người dễ chịu nhất nổi cáu trong năm phút đầu, mệt lử ở năm phút cuối. Thảm thiết nhất là trong suốt quá trình chịu phạt không có thức ăn cũng không có ai ra tay giúp đỡ, nghe nói kẻ nào đầu bã đậu nối giáo cho người chịu phạt sẽ nhận hình phạt tương tự - dĩ nhiên là với số lượng công việc tăng lên gấp đôi, gấp ba, mười ngày nửa tháng cũng làm không hết việc.

Người người sợ hãi, nhà nhà lo lắng, duy chỉ có một cơ số người không biết trời cao đất dày – quần chúng vẫn hay gọi là điếc không sợ súng – đã cố tình vi phạm thì chớ lại còn chẳng thèm quan tâm đến hậu quả, thái độ chểnh mảng thờ ơ không coi ai là cái đinh gì.

Bảo vệ của học viện cũng là quân nhân lâu năm, ngước mắt ngó lên căn phòng lầu ở tận cuối dãy phòng học, lại lia nhìn kim đồng hồ nhích dần sang con số chín, chậc chậc nhíu mày. Thời điểm này lại còn ai đắc tội với Vương thượng tá a, cũng chẳng biết có sống sót tốt qua đến hừng đông ngày mai không nữa.

Lúc này, một hàng bốn người nghiêm cẩn chỉnh tề đứng trước mặt Vương Tuấn Khải, trời thì lạnh mà mồ hôi cứ không ngừng tích trên trán. Vẻ mặt bọn họ đa phần đều căng thẳng, thậm chí lúc ánh mắt lãnh huyết của người đàn ông kia quét qua bị dọa thiếu chút nữa nhũn chân. Bộ quân phục trên người đã ẩm ướt đầy mùi cơ thể, hiển nhiên cả ngày hôm nay bọn họ chịu giày vò đủ.

Liên tục chạy bộ trong ba tiếng đồng hồ, leo thang bộ mười tám tầng một trăm lần lên xuống, đấu đối kháng tập thể với hơn hai mươi học viên lớp trên anh dũng thiện chiến, sử dụng cơ giáp thực hiện nhào lộn bật nhảy và bắn viễn trình. . . Đối với kẻ thuần thục đây chỉ là bài tập cơ bản để trở thành một quân nhân tiêu chuẩn có đủ năng lực gánh vác sứ mệnh bảo vệ đế chế, nhưng bọn họ chỉ mới là học viên năm nhất, đừng nói đến thể lực chưa đủ, tinh thần sớm đã bị chà đạp muốn khóc! Thế mà ánh mắt vị thượng tá nọ giống như chẳng có chút hài lòng nào, vừa khinh thường vừa giễu cợt bọn oắt con có thế mà cũng làm không xong!

Vương Tuấn Khải ngồi trên ghế sắt lạnh lẽo, hay tay đan vào nhau đặt tại đầu gối, trọng tâm cơ thể hơi nghiêng về phía trước, chiếc mũ biểu thị quân hàm và phần tóc mái hơi dài rủ xuống phủ lên đôi mắt hắn một bóng ma mờ nhạt. Hắn chẳng làm gì cả, suốt từ đầu buổi đến giờ chỉ ngồi yên ở đó quan sát bọn họ, vậy mà các học viên đều cảm giác như có kim châm nhè nhẹ lướt qua người họ một lần rồi một lần, từng chút từng chút gợi lên nhút nhát yếu hèn và lặng im cười nhạo sự vô dụng của bọn họ.

Bọn họ lại không thể phản bác.

“Sớ mười ba và số bảy có thể đi.” Nam nhân trầm thấp nói, đưa mắt nhìn hai học viên vừa nghiêm túc chào rồi tiếp tục tuyên án: “Số mười một ngày mai sử dụng cơ giáp làm lại động tác uchimata, có thể đi.”

Ba người thở phào nhẹ nhõm, trên thực tế, vị thượng tá này đã rất nhân từ so với đám quân nhân ma quỷ còn lại, dù hình phạt hắn đưa ra kinh khủng hơn người khác nhưng hắn không ép buộc học viên phải hoàn thành với xác suất 100%. Ba người lặng lẽ đưa mắt nhìn người cuối cùng còn lại, âm thầm rời khỏi phòng, ai mà chẳng biết một trong những nguyên tắc lớn của Vương Tuấn Khải chính là tuyệt đối không quản chuyện bao đồng, nên rời đi trước thì hơn.

Huống hồ, Vương Nguyên là học trò tâm đắc của Vương Tuấn Khải. . .Chắc hẳn là không có gì quá trớn đâu. . .?

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai thân ảnh đối diện nhau, nóng bỏng sắc bén và chiếm hữu bạo ngược trong mắt Vương Nguyên khiến Vương Tuấn Khải không thể dời mắt, toàn thân khẽ run vì hưng phấn.

Hắn cúi đầu che đi tình tự khó có thể khắc chế, trầm giọng nói: “Vì sao lại không né tránh đòn tấn công của tôi?”

Lúc hai cơ giáp lao vào nhau, hắn vì muốn thử trình độ phản ứng nhanh của Vương Nguyên mà không do dự chọn vũ khí lạnh, thanh đao dài gần mười mét mang theo tia lửa điện quất thẳng xuống bả vai cơ giáp còn lại, Vương Nguyên cư nhiên không né, lại còn vui vẻ tiếp nhập, trực tiếp làm cho bộ điều khiển bị chấn văng, khoang bảo hộ bay ra ngoài vỡ nát.

Trên cánh tay phải chắc chắn đã lưu lại vết bầm.

Vương Nguyên không trả lời hắn, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, gương mặt vốn thanh tú anh khí bị y biểu hiện chẳng khác nào yêu nghiệt, cơ thể như bụi gai độc phát ra hormone kiến huyết phong hầu. Vương Tuấn Khải chẳng thể nào dời mắt, rục rịch xao động trong người càng lúc càng lớn, đũng quần lừa thầy phản bạn vô cùng không khách khí đội thành túp lều nhỏ, bị Vương Nguyên dùng ánh mắt câu đến âm thanh cũng khàn đi:

“Lẽ nào em muốn tiếp tục bị phạt sao? Sắp tới là kỳ thi cuối kỳ rồi, em trễ nãi nhiệm vụ sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập.”

Hắn có thể bình tĩnh nói như vậy quả thật là định lực đã tăng lên rất nhiều.

Vương Nguyên lại bâng quơ mà cười, môi hơi hé ra để lộ răng nhỏ trắng tuyết, ngây thơ nói: “Báo cáo thượng tá, học viên số tám đã mất căn bản về kiến thức cơ giáp. Tôi rất hy vọng thượng tá sẽ vui lòng bổ túc kiến thức cho tôi mà không phải là ai khác.”

Y chậm rãi bước từng bước về phía Vương Tuấn Khải, chống tay lên thành ghế sau lưng hắn, cơ thể hơi cúi xuống tản ra mùi vị đặc thù chỉ thuộc về riêng cậu, trong phút chốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyết dịch toàn thân Vương Tuấn Khải sôi sục.

“Ngài có thể dùng bất kỳ hình thức nào để dạy dỗ và giáo huấn tôi nếu ngài cảm thấy. . .” Y kề sát vành tai hắn, thì thầm hờ hững: “. . .Tôi mắc sai lầm.”

“Đứng thẳng lên.” Vương Tuấn Khải hơi siết nắm tay, ai ngờ Vương Nguyên đột ngột co gối đè lên bộ phận mẫn cảm nào đó của hắn, đầu gối gầy mảnh như có như không ma sát nhè nhẹ, ánh mắt hắn cũng theo đó dần đỏ lên. Khớp tay bị kìm phát ra âm thanh răng rắc, gân xanh trên mu bàn tay cũng hằn lên rõ rệt, tơ máu dần dần phủ kín con ngươi, sức nóng mãnh liệt tỏa ra từ cơ thể hai người kịch liệt va chạm, mạnh mẽ giao phong.

“Tôi bảo cậu đứng thẳng lên!” Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng không nén được nữa mà hung hăng vỗ bốp vào mông đối phương, bàn tay lưu luyến đặt tai hai cánh mông hung hăng xoa nắn nhào nặn, gấp gáp cạy mở thắt lưng, luồn sâu vào sau lớp qυầи ɭóŧ mà vuốt ve mông cánh hoa hư hỏng.

Vương Nguyên cười một tiếng, nâng cằm thượng tá lên, nồng nhiệt hôn xuống hai phiến môi lành lạnh, nhiệt tình cắn liếʍ.

“Này, cậu nói xem số tám có thể thoát khỏi hình phạt hay không?”

“Cậu ta thừa dịp bảo vệ lơ là trốn khỏi học viện, lỗi vi phạm nặng như vậy tôi đoán cậu ta không dễ gì được tha đâu!”

“Ách, dù sao cũng là bạn học cùng khối, chi bằng chúng ta đến xem cậu ta một chút, có thể giúp được gì thì giúp a. . .”

Ba người này chính là số bảy, số mười một và mười ba, sau khi trở về ký túc xá liền thấp thỏm không yên. Hai người còn lại không quá tình nguyện nhưng cũng không phản đối, đốt đèn lén lút đến phòng học nơi bọn họ chịu phạt.

Bên trong đóng cửa tối đen như mực.

“Hình như bọn họ đi rồi. . .”

Ba người nhìn nhau, vẫn là rời đi sớm, bọn họ không muốn bị ghi vào tội không tuân thủ kỷ luật nghiêm minh nữa đâu.

Trong phòng tối đen một mảnh, người vừa rời khỏi, một ánh mắt lạnh lẽo âm trầm phi tới, sau khi chuyển xuống người đang giãy dụa dưới thân liền biến thành nhu tình nồng mật cùng cao hứng hài lòng.

“Sao chỉ mới có ba ngày, mà tôi cảm giác nó lại. . .A! A~ Ugh! Ahhh. . .Nha. . .sướиɠ quá, da^ʍ huyệt sướиɠ quá. . .đâm sâu nữa, ngón tay đâm sâu nữa. . .”

Thanh niên không kiêng nể gì mà kêu lên, hai mắt ướt sũng hơi híp lại, hai chân gập thành hình chữ M, đầu ngón chân duỗi thẳng yếu ớt tựa vào bàn. Quân phục nửa người trên của y vẫn còn nguyên vẹn chỉnh tề, nhưng hạ thể bại lộ ra không khí lại chẳng hề túc mục, ngược lại vừa ướt dầm dề rối tinh rối mù vừa mềm nhũn hồng phấn, lại còn cực kỳ đói khát ngậm chặt ngón tay nam nhân, vì độ dài của ngón tay mà sảng khoái phát ra tiếng nước nhóp nhép, thậm chí đã bị trêu đến mức ngứa ngáy khôn cùng, ùn ùn phun nước da^ʍ.

Nam nhân hơi cong ngón tay, thanh niên lập tức rêи ɾỉ tình sắc, nhúc nhích mông va chạm với hạ thân có phản ứng của nam nhân, hai tay chống ra sau bày ra tư thế quyến rũ vạn phần, câu nhân phun máu mũi: “Không đủ, thêm nữa đi a. . .Da^ʍ huyệt rất đói rất đói, đã mấy ngày không có ăn no, chỉ muốn cái to hơn cắm vào, cắm vào thật lâu. . .”

Cúc huyệt co rút co rút kẹp chặt ngón tay, lấy lòng mà khép mở phun nuốt ngón tay. Thanh niên mở to mắt dụ dỗ, khẽ động đậy eo, vươn chân phải gác lên vai nam nhân, cọ cọ gò má hắn: “Miệng nhỏ muốn ăn ăn, ngài mau đút đại nhục bổng vào trong miệng nhỏ đi a. . .Đại nhục bổng vừa thô vừa lớn, miệng nhỏ thích nhất là được đại nhục bổng sáp sáp. . .”

“.. .Sáp đến mức miệng nhỏ biến thành đại da^ʍ huyệt, phát lãng chảy nước,. . Ưm!”

Cằm bị thượng tá hung bạo nắm lấy, môi đỏ tươi mị tình ngọt ngào quấn quít với môi thượng tá, cúc huyệt bên dưới hưng phấn bắn ra dâʍ ŧᏂủy̠ ròng ròng, thanh niên đã có chút khó nhịn mà bỏ qua phần dạo đầu, lộ nguyên bản tính: “Thượng tá, em chịu không nổi, thượng tá, tao huyệt dâʍ đãиɠ mấy ngày nay không có ngài an ủi đã ngứa muốn chết rồi, vừa khô khốc vừa thiếu vắng, thượng tá ngài đành lòng để nó trống rỗng như vậy sao. . .”

Vương Tuấn Khải vừa hôn chặn lại cái miệng tuôn ra da^ʍ ngữ mê hoặc ý đồ dụ dỗ hắn, vươn tay ra ngoài lau đi một mảng dâʍ ɖị©ɧ ướt sũng dưới thân thanh niên, khó khăn lắm mới dứt ra khỏi nụ hôn, lại si mê chuyển xuống yết hầu gặm cắn cổ thanh niên, mãi mới lấy lại quyền làm chủ thân thể mà vội vàng kéo quần Vương Nguyên lên, bế bổng cậu phóng về phòng mình.