2.
Tất cả Alpha đều có ý thức bảo vệ Omega theo bản năng.
Dù mùi thơm ngọt đang lan ra thoang thoảng trong không khí chỉ là một hương vị rất nhạt, cũng đủ làm cho đại bộ phận Alpha chừa từng gặp qua kỳ động tình của Omega bồn chồn không yên. Bản năng thôi thúc họ phải đến tìm và che chở cho Omega đó, nhưng cứ hễ tiến đến một bước thì đối phương lại lùi một bước, mang ánh mắt cảnh giác và phòng bị né tránh họ, loại xa cách bất thiện kia rõ rệt đến mức vài Alpha muốn tới gần Omega, lại bị thái độ kháng cự của cậu làm cho nóng nảy.
Biết là Omega đó không phải bạn đời phù hợp với mình, nhưng đa số Alpha đều không thể chống cự trước sự hấp dẫn trí mạng của kí©ɧ ŧìиɧ tố, đặc biệt là một Omega mười bảy tuổi còn chưa bị đánh dấu bởi Alpha nào. Trên hết, mùi của Omega này quá đỗi ngọt ngào, quyến rũ đến mức bọn họ dám chắc chắn rằng chỉ cần ngửi qua một lần thì suốt cuộc đời Alpha của bọn họ cũng quên không được.
Học sinh ở trường trung học chỉ mới được trang bị kiến thức sơ nét về kỳ phát tình của Omega chứ không có định lực chống lại mạnh mẽ như quân nhân, vì vậy chẳng mấy chốc quanh phòng y tế đã tụ tập một đống Alpha đứng chảy nước miếng, vì hưng phấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà run run cả người. Một số Beta không bị ảnh hưởng lại chỉ đứng bên ngoài xem kịch vui, Omega là một tồn tại khiến một bộ phận có thể sinh sản trong giới Beta bị người coi rẻ, tỷ lệ đậu thai của Beta không cao, thậm chí cả đời cũng không có nổi một đứa con, nhưng Omega thì khác, tạo hóa cướp đoạt đi sức mạnh và trí tuệ của bọn họ, nhưng lại ban cho họ vẻ đẹp không thể cưỡng được và khả năng di truyền nòi giống xuất sắc nhất. Vì thế đa số các Beta không mấy thân thiết với Omega, lại được cả bọn họ không bị chất dẫn dụ Omega mê hoặc, cho nên đều khoanh tay làm ngơ đứng nhìn Omega đang bị thu hẹp khoảng cách với người xung quanh.
Chẳng biết là cố tình hay vô ý, Tùy Ngọc – đương sự chính của hiện trường chỉ nghĩ có lẽ bọn người này không hiểu được tính quan trọng của kỳ phát tình Omega.
Nhưng cậu cũng không phải phát tình thật.
Con người mà không khống chế nổi du͙© vọиɠ của mình thì có khác nào dã thú? Tùy Ngọc là Omega bẩm sinh, dù chấp nhận sẽ ở dưới thân phục tùng kẻ khác nhưng thế cũng không có nghĩa là cậu phóng túng tùy tiện, sẽ giao hợp với bất kỳ ai chạm vào mình.
Tùy Ngọc ngẩng đầu né đi khí thế hừng hực của Alpha, căng mắt trừng lại những kẻ có ý đồ tiếp cận. Cậu tính toán thời gian làm sao thoát khỏi đây, chậm rãi vịn tường đứng dậy, điều chỉnh hô hấp nhẹ lại. Khí vị Omega tản ra không chỉ ở tuyến mồ hôi mà còn là hơi thở, Tùy Ngọc tận lực giảm thiểu khả năng sát thương, đương khi sắp mở đường máu xông ra ngoài thì cửa phòng y tế bật mở.
Trước biểu tình trân trối nấc nghẹn của quần chúng tập thể, một người mặc áo blouse trắng toát sạch sẽ, đeo kính gọng bạc lấp lánh hào quang trí tuệ như sấm sét đùng đùng bước ra, sau đó tiêu sái bế phắt Omega Tùy Ngọc lên, còn giơ ngón tay ‘say hi’ cực kỳ thiếu đòn tha người vào phòng y tế. Cho đến khi bọn họ hoàn hồn định hình lại, mùi chất dẫn dụ đã loãng ra khá nhiều, bọn họ bừng tỉnh đại ngộ, kẻ xấu hổ sờ mũi, kẻ tức giận dậm chân, còn có người âm trầm cười lạnh, quay đầu bỏ đi một nước.
Thật ra kí©ɧ ŧìиɧ tố không hề giảm đi, ngược lại còn có xu hướng tăng cao. Chẳng qua phòng y tế cũng không phải xây cho đẹp, tường cách âm gì đó cùng với phòng kín gì đó quả thật là chí bảo thiên hạ.
“Này, buông ra. . .” Tùy Ngọc thở phì phì muốn xô cái kẻ đang ôm mình ra ngoài, triệu chứng phát bệnh của Chiratophobia khiến cậu nổi giận vô cớ, vùng vẫy không chút trật tự, ai biết được tên kia lại phát điên kề vào cổ cậu hít một hơi thật mạnh như kẻ nghiện, than thở một cách cực kỳ thỏa mãn: “Em càng ngày càng thơm a, sao anh có thể buông ra được chứ, hắc hắc hắc Omega của anh thật là thơm quá đi, anh chịu không nổi luôn rồi. . .”
Tùy Ngọc: “. . .” Tên này bị hâm à?
“Buông tôi ra!!!” Cậu quẫn bách hét toáng lên, thái độ trở nên gay gắt, đối phương vội vàng thả lỏng vòng tay cho cậu giãy ra ngoài, giơ hai tay lên đầu hàng.
Cậu nhăn mặt giữ khoảng cách, vừa buồn bực vừa khó hiểu, nghe giọng điệu của anh ta hình như hai người bọn họ từng quen biết nhau, thậm chí có mối quan hệ thân thiết hơn bình thường, đến mức anh ta có thể đánh giá được pheromone Omega của cậu. . .?
Năm đó Tùy Ngọc chỉ là một đứa bé tám tuổi, loại chuyện như là định ước tình duyên hay thề nguyền dưới suối hoàn toàn không xảy ra.
Cực chẳng đã cậu còn là kẻ hời hợt với tất cả mọi người, làm sao quen được một kẻ thích bám dính như muốn dán cả thân vào người khác thế này? Hơn nữa trong ký ức của cậu chỉ có người nọ là bày tỏ thiện ý và siêng năng quan tâm cậu, nhưng anh ấy làm gì có mùi vị xa lạ như vị đây?
Alpha kia năm hồi bảy lượt quét mắt đánh giá cậu, nhìn đến mức biếи ŧɦái, Tùy Ngọc biết hiện giờ có chạy ra ngoài cũng chỉ là tâm điểm chú ý của mọi người, cắn răng nhẫn nại không phát điên. Vậy mà tên kia một chút ý thức cũng không có, cái loại biểu cảm cơ hội thừa nước đυ.c thả câu như thể chỉ cần cậu lơ là một chút anh ta sẽ nhào lên vồ mồi ấy. . .Tùy Ngọc liếc liếc Alpha, lui về góc tường. Người nọ sờ mũi, chạm phải ánh mắt cảnh cáo đằng đằng sát khí của bạn học Omega liền co rúm méo mó, ỉu xìu bĩu môi: “Khá lắm, lớn rồi, có vây có cánh có xxx hết rồi nên từ chối anh chứ gì, nam sanh ngoại tộc, con trai lớn như bát nước hắt đi, thật là đau lòng mà. . .”
“Nếu anh nói câu đó với hành động ôm ngực trụy tim thì sức thuyết phục còn cao hơn cơ.” Tùy Ngọc mặt liệt nhìn chằm chằm cái tay đang chuẩn bị duỗi về phía mình, như hổ rình mồi sẵn sàng tiến lên phập bất cứ lúc nào, nhíu mày: “Em sẽ cắt tên nào dám động vào em quá năm giây.”
Trong không khí hồng phấn đột nhiên bị đèn báo đỏ chóe nhấp nháy tít mù, tựa hồ lâng lâng hiện lên tín hiệu ‘xin chúc mừng, người chơi số abc đã bị phát lệnh truy nã, mời chư vị bằng hữu tiến lên đồ sát’.
Mặt Alpha tiên sinh phút chốc phủ đầy hắc ín.
Anh ho khan hai tiếng, ngẩng đầu tháo kính mắt ra. Bấy giờ Tùy Ngọc mới có thời gian nhìn kỹ diện mạo lam nhan họa thủy của anh, rất hiếu kỳ tên này sở hữu giá trị nhan sắc thần nhân cộng phẫn như vậy sao lại có thể quen biết cậu. Alpha sụp sụp vai trông rất đáng thương, rốt cuộc móc trong ví ra một tấm ảnh kỷ niệm thời niên thiếu.
Trong bức ảnh có hai đứa trẻ song song đứng cùng nhau, nhóc con mặt quả táo ở bên phải cười toe toét khoe ra hai cái răng hổ sáng bóng. . .
“Hạ Thường An?!”
“Phải gọi là An ca.” Hạ Thường An nghiêm mặt sờ cằm: “Ông xã An cũng không tệ, nhưng nói như vậy người khác sẽ tưởng em có nhiều ông xã. . .”
Tùy Ngọc đơ mặt ngàn năm bỗng dưng nhếch mép cười bình tĩnh.
“. . .Nên cứ gọi là Hạ Thường An đi vậy.” Hạ đại phu rất không nghĩa khí thuận theo vuốt lông Tùy Ngọc, sẵn tiện ăn đậu hủ nhéo nhéo cánh tay cậu: “Em vẫn gầy như vậy, đến bao giờ mới mập lên một tí để anh sờ cho đã tay chứ hả. . .Ấy, anh nói như thế không có ý nói em gầy yếu, chẳng qua em mảnh dẻ như vậy thu hút nhiều dã thú.” Nháy nháy mắt lấy lòng: “Em hiểu mà.”
Tùy Ngọc nhìn chằm chằm hình, lại nhìn chằm chằm Hạ Thường An, điều duy nhất không thay đổi không gì khác ngoài anh vẫn là Alpha.
“Tại sao anh lớn lên chẳng giống hồi bé gì hết vậy?”
“Đó gọi là dậy thì thành công~” Kẻ nào đó đắc ý lắc đuôi.
Tùy Ngọc lười đôi co chuyện vô nghĩa, Hạ Thường An khi còn bé đặc biệt manh đặc biệt khả ái, thậm chí so với Alpha bình thường còn xinh xắn hơn rất nhiều lần, bất quá cái tên đàn ông cao to đen hôi. . .không đúng, phần tử giả danh trí thức này là ai? Đầu năm nay không sợ lưu manh có văn hóa, chỉ sợ lưu manh có văn hóa lại còn đẹp trai!
“Anh. . .tại sao mùi của anh. . .”
“Nhắc tới mùi!” Hạ Thường An lập tức nhảy dựng lên hăng máu gà, mặt mày xán lạn vỗ tay cái đét, hào hứng hấp háy mắt liên tục. Cũng may Tùy Ngọc không nghe thấy lời bàn tán ngưỡng mộ của đám học sinh cùng lớp về ‘bác sĩ mới’, nếu không phỏng chừng độ khinh bỉ tính trẻ con của ‘ông xã An’ càng kịch liệt hơn.
“Sao vậy?”
“Mùi của em, quả thật là ngày càng thơm.” Mắt thấy Tùy Ngọc lại sắp coi thường mình, Hạ Thường An quăng cho cậu một cái phiêu nhãn, nhướng mày ám muội: “Có phải sắp đến kỳ phát tình rồi không hả?”
Tùy Ngọc nhăn mi lại bắt đầu phát hỏa, lập tức né xa hắn trong bán kính năm thước, đề phòng hỏi: “Có cách nào thoát khỏi nó không hả?”
“Em cắt bỏ tuyến Omega đi là được.”
Tùy Ngọc đứng lên, tựa hồ tùy thời đều có thể xông ra ngoài chuẩn bị làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến Omega. Đó là tuyến sinh lý phát triển riêng biệt chỉ có ở Omega, nhờ có nó mà Omega bình thường mới có thể mang thai được, nếu cắt bỏ có khác nào tuyệt đường con cháu đâu?
Hạ Thường An cười hì hì, tinh tai lẹ mắt đã khóa kín cửa từ lâu, anh từ từ thu hẹp khoảng cách giữa hai người, nhẹ giọng trầm thấp: “Chúng ta lâu ngày mới gặp lại, anh giúp em một lần cũng chả sao.”
Dù sao người là của anh, có chạy đến ngân hà cũng chạy không thoát. Bác sĩ Hạ tiêu sái vung tay kéo chặt rèm, bên trong phòng y tế phút chốc tối xuống. Tùy Ngọc nhìn không gian có chút ngột ngạt, nheo nheo mắt, cậu hiển nhiên biết Hạ Thường An định ‘giúp’ mình như thế nào. Đổi lại là người khác có lẽ cậu đã sớm chạy từ lâu, cảm giác không tự chủ muốn thân cận anh dường như đã trở thành một lẽ dĩ nhiên mà chính cậu cũng không hay biết. Tùy Ngọc cắn môi, âm thanh trong trẻo ẩn chứa tia lo lắng khó bề phát hiện:
“Có cần phải đυ.ng chạm cơ thể hay không?”
Hạ Thường An gật đầu, ôm tâm lý hứng thú nhìn biểu tình rạn nứt của cậu, cười đến là chân thật: “Cũng không nói là tiếp xúc trực tiếp.”
Tùy Ngọc nghi hoặc nhìn anh.
Như để chứng minh cho lời nói đầy mùi tà ác cũng mình, Hạ Thường An vô tội kéo ngăn tủ màu hồng phấn ra, thứ nằm bên trong lập tức dọa Tùy Ngọc đen mặt, hung hăng trừng mắt.
Trong trường học sao lại có thứ đồ chơi mất nết này?
“Anh đoán, phía dưới của em đã ướt rồi. Đây là hiện tượng sinh lý bình thường, không cần phải e ngại hiểu không?” Hạ Thường An dùng giọng dỗ con nít nhỏ nhẹ từ tốn nói, phong thái nhã nhặn lẫn trang phục bác sĩ càng làm tôn lên bộ dạng mặt người dạ thú, nhưng lại khiến người ta thả lỏng nghe theo: “Có bệnh đến tìm bác sĩ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sức khỏe mới là quan trọng nhất mà.”
Tùy Ngọc không ừ hử gì, nhưng thái độ thỏa hiệp cho thấy cậu không bài xích ý định của anh. Cơ thể của cậu, cậu rõ hơn ai hết, đã dùng thuốc kéo dài thời gian phát tình khá lâu rồi, nếu cứ tiếp tục ức chế sự phát triển của nó có khi lại làm ảnh hưởng đến căn cốt về sau.
Hạ Thường An chờ cậu ngồi lên giường, vòng tay qua eo bắt đầu cởi bỏ thắt lưng quần Tùy Ngọc, một chút cũng không chạm đến da thịt cậu, nhanh chóng thoát quần cậu xuống đầu gối. Cậu thoáng khựng lại một chút, siết nắm tay kìm nèn xúc động muốn bỏ chạy, ngay cả bản thân cậu bình thường cũng rất ít khi tự làm, lúc này bị người khác nhìn chằm chằm dĩ nhiên có phần mất tự nhiên, muốn kéo quần lên che khuất chỗ bí mật ấy đi. Bất quá không lâu sau đó, cậu chỉ có thể siết chặt drap giường kìm nén tiếng rêи ɾỉ.
Hạ Thường An cầm một cành hoa làm bằng lông nhung lăn khắp cơ thể Omega, trên nhụy của bông hoa vừa mềm vừa dai, như đuốc châm lên cảm giác nhồn nhột mơn trớn khắp người cậu, gai hoa ma sát lên da thịt ngưa ngứa tạo ra vô số kɧoáı ©ảʍ tí tách nhỏ giọt, trước mắt Tùy Ngọc tối sầm, hô hấp dần dần trầm trọng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi thở ra hơi ẩm nóng rực, gương mặt tinh xảo trong bóng tối từng chút một đỏ lên.
Hạ Thường An khẽ cười, dùng Alpha uy áp gián tiếp nửa trấn an nửa dụ dỗ lôi kéo bản năng Omega trỗi dậy. Anh không thể phủ nhận sự hấp dẫn của Tùy Ngọc đối với mình, càng không thể phán đoán bản thân mình đã sa đọa đến mức nào. Hạ Thường An chỉ có thể tận lực kiềm chế hơi thở, dịu dàng chăm sóc bé cưng của anh, cho dù anh thực sự đã nhịn đến khó có thể nói rõ.
Tùy Ngọc buông tha căng thẳng, vốn dĩ thái độ của cậu với tìиɧ ɖu͙© không mấy mặn mà, thậm chí có phần hờ hững với sự thu hút của chủng tộc Alpha. Nhưng thiên tính vẫn là thiên tính, chỉ cần ở gần Alpha một lúc, cậu liền không thể đứng vững. Nguyên nhân Tùy Ngọc luôn thích độc lập cũng là thế, cậu chán ghét đυ.ng chạm, lại thuộc chủng loại thường xuyên yêu cầu cần có sự ôm ấp vuốt ve, quả thật là cực hình đối với cậu. Nhưng như thế thì đã sao? Nếu Omega có thể kháng cự bản năng của mình thì họ đã chẳng phải Omega.
“Em có thích cái này không?”
“Ư. . .Cái gì vậy, lạ quá. . .”
“Nhắm mắt lại.” Hạ Thường An nhẹ nhàng thôi miên, ôn hòa dùng lông nhung cọ cọ lên gò má Tùy Ngọc. Cậu ngây ngốc nghe theo lời anh, chậm rãi khép mi mắt, các giác quan khác trong bóng tối dần dần linh hoạt hơn.
Cảm giác của cơ thể cũng rất thành thật.
Cậu có thể nhận ra mặt trước của mình đã bắt đầu cương lên, Omega nam tính nhỏ nhắn đáng yêu không có chút sức uy hϊếp nào dễ dàng dựng đứng, kích thước hơi phình lên, đầu nấm cũng dần nở rộ, đáng yêu vô cùng. Hạ Thường An nhịn xuống xúc động muốn dùng lòng bàn tay bao trọn chỗ đó, cố ý dời mắt đi lại bị khí vị Omega tràn ra từ phía sau làm cho hô hấp cứng ngắc.
Khe mông đã ướt đẫm một mảng, từ cửa huyệt Omega không ngừng phân bố dâʍ ɖị©ɧ trong suốt chứa hàm lượng chất dẫn dụ cực cao, pheromone Omega chẳng mấy chốc đã lan ra khắp nơi, trong không gian phòng y tế đâu đâu cũng là mùi ngọt lịm mê người, kèm theo chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ si dại khó cưỡng, như liều thuốc độc thấm qua da xuyên vào não, thiếu chút nữa hun hỏng đầu Hạ Thường An.
Đây là Omega đã được định sẵn là bạn đời trong số phận của anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu anh đã xác nhận điều này rất rõ ràng. Tùy Ngọc nổi tiếng lãnh cảm, gặp bất kỳ Alpha nào cũng không có phản ứng, vậy mà anh chỉ vừa mới đến đây chưa đầy một ngày cậu đã theo bản năng tìm đến, thậm chí là ngoan dịu tin tưởng lời anh nói.
“Thật là xinh đẹp. . .”
Tùy Ngọc nấc lên một tiếng, dùng sức chặn lại hai mắt nỗ lực khống chế nó không mở ra, cậu không biết phải đối mặt với anh như thế nào, cậu chưa từng để bất kỳ ai trông thấy cơ thể Omega của mình. Vậy mà giờ đây, anh ấy thẳng thừng quan sát cậu, ánh mắt nóng bỏng tựa như có thể đốt cháy cả cơ thể cậu không ngừng di chuyển khắp nơi, cậu thậm chí có thể tưởng tượng được đôi mắt đó đang dừng trên ngực mình, chú ý đến đầṳ ѵú vì hưng phấn mà run run nhô cao của cậu.
“Ư. . .” Một vật lạnh băng kề sát đầṳ ѵú, bỗng chốc rung lên bần bật, vật kia liên tục xoáy xoáy vào đầṳ ѵú, vừa rung vừa ma sát ma sát, giống như trêu đùa lại là an ủi, tập trung tại núʍ ѵú mà đè xuống. Tùy Ngọc rên khẽ, vật kia tiếp tục chạy dọc xung quanh đầṳ ѵú còn lại rồi từ từ chuyển xuống tính khí Omega của cậu, cuối cùng dừng lại tại cửa huyệt đang mềm nhũn mấp máy.
Gậy rung cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ mị thịt quanh cúc huyệt, năm hồi bảy hiệp đặt tại cửa huyệt lại không chịu vào. Huyệt khẩu bị nó rung chấn cho ướŧ áŧ càng nhiều, bắt đầu co khép phun nước, đói khát hút hút cái miệng hòng muốn nuốt vật lạ vào.
Tùy Ngọc thở dốc, vô thức vặn vẹo cơ thể, hơi thở Alpha ấm áp nóng rực như có như không lúc này tựa hồ khiến cậu lâng lâng không phân rõ đâu là hư thực, mơ màng buông lỏng thân thể, đón nhận kɧoáı ©ảʍ nhen nhóm kéo tới.