(Chiratophobia: bệnh sợ người khác đυ.ng chạm vào người)
ABO. Hiện đại. Hôn ước. Bá đạo công x bình tĩnh thụ.
1.
Là một Omega nhỏ nhắn với vóc người khả ái và gương mặt đáng yêu không chịu nổi, lẽ ra cậu bé phải được nhiều người yêu mến.
“Ném đi, ném đá vào nó đi!”
“Ha ha đồ nhát gan, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chúng mày xem có Omega nhà nào lại nhát gan như vậy không hả?”
“Omega như mày không ai chịu chơi, Omega như mày không ai muốn yêu! Tránh xa bọn tao ra, tránh xa Tiểu Tuyết ra!!”
Cậu bé cuộn người trong góc công viên, chịu đựng đất đá dơ bẩn dính lên quần áo, cậu cúi gằm mặt chôn đầu trong hai khuỷu tay, từng bước lùi về sau cho đến khi không thể lui được nữa.
Đám trẻ con phía trước vẫn hung hăng mắng chửi, chúng nó trêu đến thích chí, nhục mạ khinh miệt Omega nhỏ yếu không có cách bảo vệ mình dù chúng nó đã được dạy là phải tôn trọng Omega. Tại Leaf tinh cầu, bộ phận Omega xinh đẹp với khả năng sinh sản duy trì nòi giống là vô cùng hiếm hoi, vì vậy bộ luật bảo hộ Omega rất nhanh đã xuất hiện, hỗ trợ và đấu tranh vì quyền lợi Omega ở khắp nơi. Tuy nhiên ở những nơi vẫn còn có sự phân biệt giai cấp sâu sắc như khu vực số 16 này, đại đa số mọi người đều không cho rằng Omega sẽ có ngày tuyệt chủng, cũng như tính nghiêm trọng của việc cô lập Omega.
Bọn họ ít ỏi, bọn họ yếu ớt, nhưng bọn họ mới chính là cái nôi sản sinh ra các chủng loài còn lại.
Một Delta bước tới gần Omega đang bị mọi người dè bỉu, ngẩng cao khuôn mặt xinh xắn kiêu ngạo của cô ta, lạnh lùng cười: “Mày cũng có ngày này, thật đáng thương làm sao.”
Delta là một chủng tộc có khả năng thụ giống không cao nhưng cũng không mảnh mai nhu nhược như Omega. Delta tại tinh cầu Leaf rất ít, ít đến gần như không tồn tại, họ khác với Alpha dũng mãnh có thể dùng trí – đức – lực gánh vác chống đỡ cả tinh cầu và Beta với trí thông minh tuyệt đỉnh có thể xứng tầm sau Alpha, Delta có sự kiêu hãnh cao quý từ khi mới sinh ra, tự hào vì sức khống chế kỳ động tình rất tốt. Ở vùng ngoại ô số 16, cô bé trước mặt đây chính là Delta duy nhất được sinh ra trong một gia đình toàn Alpha, còn sinh sống từ lúc mới lọt lòng mẹ, vì vậy cô rất được mọi người trong khu số 16 hoan nghênh bảo hộ chứ không giống như Tùy Ngọc – không gia đình, không thân thế, không có nổi một người bạn.
Tùy Ngọc cố thủ không để ý đến Hạ Tiểu Tuyết, một đôi mắt trong veo chẳng có lấy một chút dao động. Rõ ràng là bị ném đất đá đến mức cả người lấm lem nhơ nhuốc, mùi vị ngòn ngọt chỉ có ở Omega cũng bị vị bùn đất gay mũi che khuất, cậu bé vẫn cứ trơ ra như bức tượng đá hứng chịu mọi ánh nhìn mà chẳng có ý tứ phản công. Tùy Ngọc cũng coi như một Omega nam cực hiếm trong khu vực 16, nhưng dường như chẳng ai chú tâm đến chuyện đó mà chỉ theo bản năng bênh vực Delta độc nhất.
Cái gì ít thì sẽ trở nên quý hiếm, chẳng qua ở cái độ tuổi vẫn còn chảy nước mũi đòi kẹo này của bọn nhỏ, ý thức bảo hộ Omega căn bản còn chưa hình thành.
Dĩ nhiên, trong đó không bao gồm Hạ Thường An.
Đương lúc đám nhóc tì hùa nhau ức hϊếp Tùy Ngọc, cái bóng đen nhanh như chớp lao vào giữa vòng chiến, bất chấp mọi công kích từ khắp phía bay về phía mình, mày cũng không nhíu một cái đã thành công kéo được Tùy Ngọc ra ngoài. Đứa nhỏ Omega vẫn luôn trầm mặc lúc này đột nhiên giật mạnh tay hất bóng đen ra khỏi mình, cắm đầu chạy về phía đường xa.
“Hứ, Hạ Thường An mày lại cứu thằng nhóc đáng ghét đó, mày muốn ăn đập hả?”
Alpha dẫn đầu hất hàm nói, lén lén liếc cô bé Tiểu Tuyết tức giận dậm chân, thái độ càng ngang ngạnh: “Một đứa ngu ngốc quái gở như nó có gì hay để mày cứu chứ?”
“Cứu người là chuyện của tao.” Ngụ ý, liên quan qué gì đến mày.
Hạ Thường An phủi phủi tay, nhóc dù chỉ lớn hơn bọn nhóc này một tuổi, nhưng từ nhỏ đã sống ở thành thị nên hiểu rõ tính chất đặc thù của Omega, hơn nữa cậu bé kia lại còn là người quan trọng đánh dấu một cột mốc quý giá trong cuộc đời nhóc, bảo nhóc làm sao có thể làm ngơ đây?
“Trên hết, tao không mong muốn làm bạn với kẻ thích ức hϊếp người yếu.” Hạ Thường An nhíu mày, nhóc rất thông minh, lời nói luôn có trọng lượng hơn so với bất kỳ một đứa trẻ nào ở đây. Quả nhiên bọn nhóc lập tức cúi đầu, xì xầm nhìn nhau, tên oắt con Alpha kia gãi gãi đầu, cố đấm ăn xôi gân cổ cãi: “Nhưng nó dám cướp chỗ chơi của Tiểu Tuyết!!”
“Đúng, đó là chỗ Tiểu Tuyết bán đồ hàng, làm sao nó có thể chiếm được!”
“Nó không xứng đứng ở chỗ này, tụi tao không muốn cho đứa dám làm Tiểu Tuyết buồn xuất hiện tại đây!”
Khóe môi Hạ Thường An khẽ nhếch, cười như không cười bỗng dưng hỏi một câu không đầu không đuôi lại chả liên quan: “Tụi bây vẫn còn coi phim 8 giờ à?”
Đám nhóc đồng loạt nói: “Dĩ nhiên a! Ngày nào mẹ tao cũng canh me cho bằng được mà!”
Mặt Hạ Thường An hiện rõ hai chữ ‘quả thế’, giáo dục nhân cách với kẻ không tiếp thu thì cũng bằng thừa, chi bằng cứ để tụi nó tự trải nghiệm, có khi còn đạt được nhiều thành quả mới mẻ hơn. Quan trọng nhất là, bé Omega của nhóc đâu rồi?
Hạ Thường An là dân thành thị, mùa hè này về quê sống mấy ngày bình dân phát nghiện. So với đống bài tập năng lượng nguyên tố và tách chiết tế bào - thì khu vực 16 có thứ thú vị hơn nhiều.
Nhóc nghiêng đầu nhìn bé con đang lấp ló trong ruộng dâu bát ngát, vồ tới nhát: “Xem ta tìm được ai này!”
Tùy Ngọc rõ là giật mình nhưng không có bị cái câu kia hù dọa, chỉ đăm đăm nhìn Hạ Thường An xòe trong tay ra một chùm dâu đỏ mọng.
Hai đứa nhỏ đung đưa chân ngồi bên bờ suối, nước chảy róc rách, ánh nắng nhàn nhạt trong thời tiết mát mẻ, bên cạnh còn có dâu ăn miễn phí phục vụ tại chỗ, quả thật là thế ngoại đào nguyên.
Tùy Ngọc vừa mυ'ŧ quả dâu vừa ngẩn người nhìn bầu trời, có đôi khi lấm lét nhìn Hạ Thường An khoái chí híp mắt bên cạnh, môi hơi mím lại. Cậu bé gặp nhóc Alpha này từ ngày đầu tiên Hạ Thường An đáp xuống nông thôn, vì vậy nghiễm nhiên trở thành hoa tiêu chỉ đường lẫn đối tượng nghiên cứu của Hạ thiếu gia. Tất cả sở thích bé nhỏ của cậu bé đều bị tên nhóc Alpha áp đảo cường quyền ương bướng ép buộc nói ra, thậm chí ngay cả căn bệnh ù lì cũng bị đào ra trông thấy. Bù lại, Hạ Thường An luôn xuất hiện tại thời điểm Tùy Ngọc bị ức hϊếp, chỉ đơn giản dùng trí tuệ khai hóa cho đám nhóc não đậu hũ, dù mãi chẳng thông nhưng không mất kiên nhẫn, đúng kiểu quân tử động khẩu bất động thủ.
“Tuần sau anh về thành thị rồi, có muốn nói gì không?” Hạ Thường An nhìn quả dâu bị mυ'ŧ dở trong miệng Tùy Ngọc, liếʍ môi: “Cũng phải có gì đó lưu lại chứ nhỉ?”
Tùy Ngọc im lặng không nói.
“Anh biết em không thích bị đυ.ng chạm, không thích bị ôm ấp vuốt ve, cũng không thích bị nắm tay lôi kéo, nhưng mà, anh không điều khiển được. . .” Hạ Thường An nhướng mày, dán sát lại gần bé Omega, đột nhiên nhắm tịt mắt hướng cái miệng nhỏ nhắn màu hồng hôn chụt một cái, sau đó. . .
Bé con Omega sợ ngây người, toàn thân ửng hồng, đánh rơi cả quả dâu trên tay.
Hạ tiểu công ôm máu mũi chạy mất dép, không hề biết hậu quả hệ lụy về sau.
Trời ơi Omega của tui dễ thương quá sao chịu nổi đây a a a!
. . .
Trên thế giới này, có một căn bệnh gọi là Chiratophobia.
Người mắc hội chứng Chiratophobia là kẻ cực kỳ sợ hãi việc phải đυ.ng chạm với người khác, bất kể là cái bắt tay, cái vỗ vai, hay là cái ôm, cái hôn đều là chướng ngại vô cùng khó khăn đối với bọn họ. Mọi người có thể sinh hoạt cùng bọn họ, cùng ăn cùng ngủ, thậm chí cùng tắm, nhưng tuyệt đối không được chạm vào bọn họ dù chỉ một chút.
Chiratophobia không chỉ khiến người mắc phải cảm thấy sợ sệt đề phòng thế giới bên ngoài mà còn làm cho đối tượng dần dần lâm vào bệnh rối loạn tâm lý ám ảnh cưỡng chế. Họ bài xích việc sống chung với đồng loại, thậm chí tự nhốt mình trong phòng hàng giờ chỉ để tránh mặt mọi người, thức khuya hằng đêm và sẽ không chợp mắt nếu có ai đó xuất hiện trong tầm mắt họ. Có trường hợp nghiêm trọng hơn, người bệnh Chiratophobia có xu hướng bạo lực gϊếŧ chóc cực đoan chỉ để tiêu diệt những người có chủ ý muốn giúp cậu ta thoát khỏi căn bệnh.
Có nhiều nghiên cứu cho rằng, bọn họ là những sinh vật tự cô lập và bị quần xã cô lập hoàn toàn, bởi vì bọn họ căn bản không thể yêu thương ai khác ngoài bản thân mình. Những cử chỉ như ôm hôn và làʍ t̠ìиɦ là chuyện họ chẳng bao giờ có thể thực hiện, do đó bộ phận người bệnh chỉ có thể cô đơn đến chết mà xung quanh không có ai để ý.
“Thật tội nghiệp nha, người như vậy sao có thể sống nổi tới già chứ. . .”
“Đúng vậy, chẳng tiếp nhận ai, như một con quái vật khiến mọi người tránh xa.”
“Này, cậu cũng không nên nói vậy chứ. . .”
Hai cô gái Beta xì xầm với nhau, một người nhăn mặt, người còn lại nhếch miệng cười nhạt: “Sợ cái gì, cậu cũng không có bệnh. . .”
“Hai em kia, còn không tập chạy đi, đứng nói chuyện riêng cái gì?!” Thầy giáo thể dục thổi còi chỉ vào hai nữ sinh không tập trung chuyên môn, đồng thời quát tháo bọn con trai đang tụ tập quanh ngôi sao thể thao của trường – Yuichii. Cậu này là Alpha có chỉ số sức mạnh thuộc hàng thống trị, đã sớm được các tổ chức thể dục thể thao để ý canh chừng, chỉ hận không thể nuốt cậu ta về phía mình. Yuichii cơ bắp cuồn cuộn, thân hình vạm vỡ cao to cường tráng, quả thật là hình mẫu hoàn toàn đối lập với người lập dị Tùy Ngọc.
Đám con trai trong trường vẫn hay trêu chọc Tùy Ngọc là Omega lại chẳng khác chủng tộc Gamma là bao. Lãnh tình, lãnh cảm, lãnh diện, cuộc đời của cậu chỉ bao gồm con đường từ nhà trọ đến trường, từ trường về nhà trọ, tổng cộng vẻn vẹn năm phút và đó là thời gian duy nhất ngoại trừ lúc lên lớp mà mọi người có thể nhìn thấy Tùy Ngọc. Tuy là Omega nhưng mùi của cậu quá nhạt, luôn cúi đầu lặng thinh và lầm lì không trả lời, những giáo viên được đào tạo bài bản còn vì thân phận Omega của cậu mà tôn trọng không phỉ báng, nhưng học sinh lại là những đứa trẻ chỉ làm theo cảm tính, chuyện xúc xiểm tránh né, thậm chí là bắt chẹt Tùy Ngọc không phải hiếm. Dù bọn họ không dùng bạo lực hay cường quyền chèn ép cậu như khi còn nhỏ, thì bọn họ cũng dùng cách của riêng mình – đẩy Tùy Ngọc ra khỏi cộng đồng, mặc cậu tự sinh tự diệt.
Có điều, sự hấp dẫn tự nhiên của Omega là thứ mà bất kỳ Alpha nào cũng khó lòng cưỡng nổi, dù tìm mọi cách khiến Tùy Ngọc buồn bực nhưng nam sinh trong trường chưa từng có ý định làm tổn thương cậu, vì vậy không một ai phát hiện ra cậu mắc hội chứng Chiratophobia. Đặc biệt là Yuichii, quả thật là phiên bản mẫu hoàn chỉnh của tám chữ ‘đầu óc ngu si tứ chi phát triển’, mỗi lần thấy Tùy Ngọc đều quay mặt đi che giấu cảm giác ngượng ngùng, ba hồi bảy hiệp muốn tiếp cận lại không có gan bày tỏ.
Tùy Ngọc mười bảy tuổi dong dỏng cao, dáng người thon dài gầy yếu, áo đồng phục thể dục phẳng phiu như chưa từng bị làm nhăn, cả người nhão ra như cái bánh gặp nước ngồi trong góc tránh nắng. Cậu không cần biết người khác nghĩ gì về mình, cũng không quan tâm ai thương ai hận, Tùy Ngọc im lìm tựa vào gốc cây, mồ hôi trên trán lăn lăn xuống gò má hồng ửng, mang theo chút vị Omega ngòn ngọt nhẹ nhàng tựa hoa đào lan ra xa. Mười bảy tuổi là thời gian xuân thì đẹp nhất của một Omega, nếu may mắn có thể đánh dấu sự trưởng thành bằng kỳ phát tình. Omega mười bảy tuổi ở nhà khác đã bắt đầu đến hiệp hội hôn phối tìm kiếm bạn đời tương lai của mình, sau đó chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ phát tình diễn ra trọn vẹn. Nhưng trông cái bộ dáng bất cần hờ hững của Tùy Ngọc, hình như cậu chẳng có ý định ghép đôi với Alpha nào. Dĩ nhiên, đối với những người để ý Tùy Ngọc, Beta cũng là một đối thủ đáng gờm, vì Omega quá hiếm, lại có khả năng thụ thai rất cao, báu vật tài sắc vẹn toàn như thế dù có mắc bệnh lạ thì đã làm sao?
Huống hồ, sức khỏe của Tùy Ngọc cũng không phải quá yếu nhược.
Chẳng qua, vị này giống như một bông hoa, thiếu nước thì héo, đứng nắng lâu sẽ phát mệt.
Tùy Ngọc được thầy giáo thể dục miễn tiết, chậm rãi chống tường muốn đến phòng y tế. Cậu đang bị cảm lạnh, toàn thân thoát lực, lại muốn tiết kiệm tiền chữa bệnh nên lợi dụng phòng y tế không tính tiền. Trước giờ Tùy Ngọc cũng không phải chưa đến phòng y tế, lâu dần trở thành khách quen của dì bác sĩ túc trực ngày đêm.
“Nè nè nhìn coi, có phải là tên Omega thích ra vẻ cao quý lãnh diễm đó không? Cậu ta lại tới phòng y tế à?”
“Ôi trời cái ngữ yếu như sên lúc nào cũng tỏ ra mình cần được bảo vệ ấy. . .”
“Chậc, chỉ là một Omega mà dám có ý định thâu tóm trường học này sao? Đúng là đồ nhà quê không biết tự lượng sức.”
“Cậu nói thế là có ý gì?”
“Cậu không biết gì sao?” Một nữ sinh vuốt lại mái tóc đỏ rượu, cười nhạt: “Phòng y tế trường mình vừa nhận thêm một bác sĩ Alpha về hỗ trợ cho Hồng a di, cao phú soái đẹp trai lai láng, nhìn thái độ của cậu ta thì biết, tám phần mười là cậu ta muốn câu dẫn anh bác sĩ kia!”
Tiếng xì xầm bàn tán không lọt vào tai Tùy Ngọc, bởi vì lúc này cậu đang rất khó thở.
Tùy Ngọc che ngực khuỵu xuống đất, nhíu mày thở dốc, chất dẫn dụ Omega đột nhiên tràn ra từ cơ thể cậu khiến toàn bộ Alpha gần đó cứng đờ. Tùy Ngọc lui vào góc thở dốc, đầu không ngừng tự hỏi ngàn dấu chấm, sắc mặt xám trắng khó hiểu nhìn cửa phòng y tế, tâm trạng bồn chồn xôn xao khó tả.
Đây. . .là chuyện gì?