Cuộc sống trôi qua từng ngày, thời gian trôi đi nhanh, chớp mắt đã qua tháng bảy tháng tám, tháng chín lặng lẽ bước đến không tiếng động.
Rạng sáng ngày mùng 1 tháng 9, tiện tay lướt vòng bạn bè và Weibo cũng có thể thấy có người đăng mấy bài như “Tháng 9 hãy đối tốt với mình nhé” “Like Weibo này để loại bỏ tất cả những điều xui xẻo trong tháng này" “Hãy chia sẻ bài này để nhận được một tin vui”.
Tống Phưởng luôn luôn khịt mũi coi thường những chuyện này cũng chia sẻ.
Đương nhiên là dùng nick phụ rồi.
Khi chia sẻ cô còn cẩn thận ghi thêm caption: “Dạo này mình rất may mắn, nếu được thì hy vọng có thể chia cho anh ấy một nửa, Hy vọng những trận đấu sau của anh ấy sẽ suôn sẻ, mong anh ấy có thể đạt được mọi thứ mình muốn, hy vọng mọi chuyện sẽ thành công. Làm ơn làm ơn.”
Chữ nào cũng chân thành, khẩn thiết.
Vào cuối mùa giải mùa hè, điểm tích lũy của RG xếp nhất bảng A, trong trận chung kết họ đấu với JKO, đội đứng nhất bảng B.
Hai đội chơi trọn bo5, ván cuối cùng chơi chiến thuật câu giờ, lật kèo lên lật kèo xuống, một ván đấu làm người ta tê dại da đầu, nhiều fan hâm mộ còn chẳng dám xem livestream nữa, chỉ sợ xem tiếp sẽ phải uống thuốc cấp cứu kéo dài tính mạng.
Cuối cùng, RG nhỉnh hơn một điểm trở thành quán quân LPL mùa hè, đồng thời sẽ đại diện cho khu vực giải đấu LPL với tư cách là hạt giống số một của giải mùa hè.
Trận đấu này làm trên mạng chấn động không nhỏ.
JKO và RG, hai đội tuyển mạnh và kỳ cựu của LPL, chỉ cần nghe tên là đã thu hút sự chú ý của người hâm mộ eSport, hai đội đã không để mọi người thất vọng, bo5 này chơi rất hay, rất hấp dẫn và hoàn toàn chơi theo phong cách đẫm máu của LPL.
Có lẽ vì đánh quá đẹp nên lần này tập thể cư dân mạng bao dung, bên thua cũng không bị nghe lời ác độc mà là cổ vũ nhiều hơn.
【 Mặc dù JKO thua nhưng đánh không hề tệ, tôi mong chờ màn trình diễn của họ trong trận chung kết. 】
【 Trận này tuyệt lắm! RG rất mạnh, JKO cũng không yếu! Cảm giác LPL năm nay có thể trở thành quán quân thế giới. 】
【 LPL cố lên, chung kết Liên Minh Huyền Thoại năm nay dự kiến
được tổ chức tại Trung Quốc, với tư cách là chủ nhà, chúng ta phải đánh cho tốt, đừng để mất mặt. 】
【 Chung kết JKO, cố lên! Chung kết Canmake, cố lên! 】
【 Lần này JKO thực sự chơi rất tốt, khả năng phối hợp đồng đội cũng tốt hơn trước. Có trách thì chỉ có thể trách RG quá mạnh mẽ. 】
【 JKO đúng là rác rưởi, MID mồ côi à? Đầu như sắt ý 】
【 Năm người RG hơi quá mãnh liệt rồi đó đm, mẹ nó quán quân suốt từ giải mùa xuân s7 đến giải mùa hè, các anh muốn gì đây, muốn lên trời hay gì! 】
Giang Ký Minh, đội trưởng của RG muốn lên trời không hề muốn lên trời, anh cũng không thể hiện tư thái kiêu ngạo đáng có khi đoạt giải quán quân, khoe khoang triple crown và Grand Slam, trái lại là hằng ngày ôm điện thoại —— facetime với bạn gái.
Trạm lưu diễn ở nước ngoài của Đường Ngu sắp đến giai đoạn kết thúc, cả ngày Tống Phưởng bận việc hậu trường với trang điểm cho Đường Ngu, tay chân không ngơi một phút.
Bạn trai cô lại còn không hiểu chuyện, thỉnh thoảng muốn quấy rầy cô một phen. Nếu cô không nhận video call của anh thì sẽ dỗi cho cô xem, chưa thấy ai không biết điều như thế bao giờ.
Lần này cũng thế, cô vừa đưa Đường Ngu lên sân khấu xong, còn chưa kịp nghỉ xả hơi mà điện thoại đã rung lên. Tống Phưởng lôi ra nhìn, quả nhiên lại là Giang Ký Minh.
Cô không dám lâu la, cấp tốc giấu điện thoại chạy ra ngoài hành lang bắt máy.
Video kết nối, đập vào mắt cô là anh và Demacia.
Khung cảnh là phòng ngủ của cô, ánh đèn vàng ấm áp ở tủ đầu giường chiếu sáng một người một chó. Đường nét vẫn luôn lạnh lẽo nghiêm nghị của anh có vẻ hơi dịu dàng.
Demacia vừa thấy cô là bắt đầu gâu gâu gâu hưng phấn không thôi, cuối cùng còn muốn lè lưỡi liếʍ màn hình. Đương nhiên không liếʍ được, Giang Ký Minh kéo điện thoại ra nhanh hơn nó một bước.
“Demacia, mày có buồn nôn không hả?”
“À hú.”
Tống Phưởng nhìn bọn họ trong điện thoại, trái tim và cơ thể căng cứng vì bận rộn mới cảm thấy hơi thả lỏng. “Bên anh ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Gâu gâu gâu.” Ăn rồi ạ.
“Hôm nay anh làm gì thế?”
“Chọc chó.”
“Gâu gâu gâu.” Bị anh ấy chọc.
Hai vị đi tấu hài được rồi đấy.
Video call không dinh dưỡng này duy trì liên tục trong năm phút, cho đến khi đồng nghiệp đến gọi Tống Phưởng vào hậu trường trang điểm lại cho Đường Ngu thì mới kết thúc.
Trước khi cúp máy, Giang Ký Minh ôm Demacia vào trong ngực, tay phải giơ vuốt chó của nó lên, lúc lắc trên dưới, nói với cô trong màn hình: “Tống Phưởng, cố gắng làm việc nha.”
Anh ép giọng nói, nghe rất kỳ quái.
Tống Phưởng giả vờ ghét bỏ: “Cái tiếng này khó nghe ghê.”
Mặt người trong video trầm xuống bốn phần trong nháy mắt.
Cô chịu thua trong một giây: “Em đùa, em đùa. Dễ nghe, dễ nghe, giọng anh dễ nghe nhất.”
Yêu vào là công lực nịnh hót tăng vọt.
Tour diễn thế giới của Đường Ngu đã định trạm cuối cùng ở Paris, Pháp. Sau khi trạm Paris kết thúc, toàn bộ ekip quan trọng bay về thành phố S.
Tống Phưởng ký hợp đồng với công ty Đường Ngu là từ trạm mở màn ở thành phố B đến trạm thành phố S trong nước. Trạm thành phố S kết thúc là hợp đồng của Tống Phưởng cũng kết thúc.
Điều này nghĩa là, cuối cùng cô cũng có thể trở về thành phố A.
Cuối cùng —— cũng có thể gặp anh.
Cô chưa từng che giấu sự vui mừng này, từ sau khi về nước cả ngày đều cười hớn hở. Staff hậu trường đều biết dạo này tâm trạng của M.U.A* Tống.
(*) M.U.A: Make up artist (thợ trang điểm)
Đường Ngu hơi không vui, “Này, Tống Phưởng, cô sắp rời xa một tiên nữ xinh đẹp như tôi mà không thấy buồn à? Tại sao có thể cười vui vẻ như thế chứ?!”
Tống Phưởng còn chưa kịp giải thích, trợ lý bên cạnh cô ấy đã cười nói trước: “Bởi vì sắp có thể về nhà gặp bạn trai nên chị Tống vui đấy.”
Đường Ngu “À” một tiếng: “Chính là cái người bạn trai ngày nào cũng chăm chỉ gọi điện thoại chỉ sợ Tống Phưởng bị người khác bắt cóc hả, mà mỗi lần gọi điện thoại đều dính người muốn chết, không đủ nửa tiếng thì tuyệt đối không cúp phải không?”
Từng câu từng chữ có thể nói là hết sức chính xác.
Tống Phưởng bị bọn họ trêu chọc đỏ mặt, vô thức phản bác cho bạn trai, “Ây da, anh ấy đâu có ——”
Đường Ngu ngắt lời luôn: “Không có cái gì mà không có, có là rõ, còn giải thích nỗi gì. Tôi nghe hai người gọi điện thoại rồi, thật sự cảm thấy là hai người cầm nhầm kịch bản rồi đấy.”
Trợ lý cũng tràn đầy đồng cảm, "Đúng đúng đúng, chị đối với bạn trai cũng tốt quá rồi đó chị Tống. Em nói chị nghe nè, anh ấy biết thừa chị thích anh ấy cho nên mới, mới, mới, hầy, cái câu kia là gì ta, được ỷ sủng mà kiêu, đúng, ỷ sủng mà kiêu.”
Biết thừa? Ỷ sủng mà kiêu?
Tống Phưởng suy nghĩ một chút, hình như Giang Ký Minh đúng là có tí như vậy thật. Cô lại hồi tưởng, trước đó 11 cũng đã nói với cô mấy lời này, Soraka, em đừng quá yêu chiều tên B này, cậu ta muốn lên trời mất.
Tất cả mọi người đã nói vậy mà người trong cuộc lại hồn nhiên không thèm để ý, còn có thể mỉm cười: “Ỷ sủng mà kiêu? Cũng tạm, anh ấy tốt lắm.”
Đến lúc này còn nói thay bạn trai, cuối cùng còn không quen khen anh ấy vài câu.
Đường Ngu và trợ lý nhìn Tống Phưởng, thở dài thườn thượt, lắc đầu. Giọng nói như bác sĩ nói với bệnh nhân chẩn đoán ung thư thời kỳ cuối: “Tống Phưởng, không cứu nổi.”
Không cứu nổi?
Ừ, thế thì khỏi cần cứu.
…
Trong lúc diễn tập ở trạm S, một trai đẹp đột nhiên giáng xuống, còn có rất nhiều staff và camera đi theo nữa.
Trai đẹp là Từ Kiệt, bạn trai giả trong chương trình yêu đương của Đường Ngu, đối tượng scandal hot trên mạng.
Chương trình yêu kia sắp đóng máy, lần này cũng là lần quay cuối.
Tất nhiên lần quay cuối là một điều khác biệt, cảm động và có thể chạm đến công chúng.
Phân đoạn cuối cùng tổ chương trình đặt ra là Từ Kiệt đột nhiên xuất hiện khi Đường Ngu chuẩn bị concert. Các loại BGM phối hợp với hiệu ứng đặc biệt, khi phát ra thì rating tuyệt đối có thể đứng đầu cả nước tối hôm đó.
Đường Ngu đã sớm biết phần ‘ngạc nhiên vui mừng’ này từ sớm, cũng đã bắt đầu than phiền với đám Tống Phưởng từ rất lâu rồi, ồ tôi lại phải diễn với tên cuồng tự sướиɠ kia, ôi tôi phiền chết mất, a a a a làm sao bây giờ đây.
Mặc dù khi nhắc tới chỉ là phiền phiền phiền, nhưng thái độ làm việc của Đường Ngu không tệ, khi camera lia đến, đôi mắt vốn bình tĩnh chậm rãi toát ra sự kinh ngạc, sắc mặt vui mừng, không thể tin được.
Mấy tâm trạng từ từ thay đổi, chuyển biến cũng không đột ngột, bộc lộ ra rất thật.
Tống Phưởng ở bên cạnh nhìn, thật sự cảm thấy sau này Đường Ngu có thể đi đóng phim, kỹ năng diễn này có thể treo mấy vị tiểu sinh tiểu hoa đang nổi kia lên mà đánh.
Từ Kiệt cũng là người có tài.
Hai vị tài xế già* so tám trăm chiêu trước màn ảnh.
(*) Tài xế già: Chỉ người có kinh nghiệm
Mập mờ như có như không thật làm lòng người khác ngứa ngáy, Tống Phưởng biết sự thật còn suýt nữa bị cuốn theo thành fan cp của bọn họ.
Em gái trợ lý nhỏ đã nhìn quen không thể trách, còn nói với Tống Phưởng: “Đừng ngạc nhiên, quen rồi sẽ đỡ.”
Khi tiếng “Tốt lắm, lần này được rồi.” của PD cất lên, ống kính đóng lại, hơi thở mập mờ quanh quẩn hai người kia lập tức biến mất tăm, không còn sót lại. Tình nồng ý mặt trong mắt hai người kia cũng lặn luôn, nhìn vào mắt đối phương chỉ có ghét bỏ.
Từ Kiệt nhìn Đường ngu từ trên xuống dưới: “Đường Ngu, có phải cô lại béo lên không? Ăn ít thôi, cẩn thận đổ mất hình tượng ảo ‘Mỏ khoét gầy đét’ kia đấy.”
Đường Ngu cười ha ha: “Cảm ơn anh nha.” Rồi xoay người nói với trợ lý, “Còn cái bánh ngọt nào vứt trong thùng rác không, ông đây muốn nhét hết vào miệng anh ta.”
Từ Kiệt đằng sau khựng lại hai giây: “Còn?! Mẹ nó, Đường Ngu, bánh ngọt lần trước cô cho tôi ăn là trong thùng rác?! Cô buồn nôn ——” Âm thanh đột nhiên ngưng bặt.
Từ Kiệt nhìn thấy sau một chiếc camera cách đó không xa, có một cô gái đang nói chuyện phiếm với đồng nghiệp. Mặt nghiêng của cô điềm tĩnh, khi cong môi cười lên hiện ra một lúm đồng tiền nho nhỏ bên má, đuôi mắt cũng cong cong.
Anh ta thoáng chốc nhớ tới lần nọ gặp cô, cô cười với mình. Mặc dù nụ cười kia nhạt nhẽo mà xa cách nhưng lại đủ để anh ta mơ thấy hằng đêm, mỗi lần tỉnh lại đều hối hận tại sao lúc ấy không hỏi phương thức liên lạc của cô.
Đường Ngu thấy Từ Kiệt đột nhiên ngậm miệng nên tò mò quay đầu, “Ê nương pháo, sao không nói nữa? Biết tôi muốn tìm gạch đánh anh phải không?”
Cô ấy quay đầu lại nhìn thấy Từ Kiệt đã ngây ra như phỗng càng cảm thấy kỳ quái, nhìn theo ánh mắt anh ta, đúng lúc nhìn thấy Tống Phưởng đang nói chuyện với trợ lý.
Dường như cô ấy hiểu ra gì đó, liếc mắt một cái, hơi hạ giọng: “Đừng đem lòng gieo họ cho người của tôi.” Nói xong lại bổ sung một câu, “Cô ấy có bạn trai rồi.”
Từ Kiệt nghe vậy ngẩn người, trái lại cười, “Bạn trai? Thế thì đã sao.”