Tống Phưởng nói chuyện với trợ lý xong thì đi dọn cái bàn trang điểm lộn xộn.
Xưa nay lúc cô làm việc luôn hết sức tập trung, nên không phát hiện sự tồn tại của Từ Kiệt đã đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn mình nửa phút.
“Tống Phưởng.”
Giọng người đàn ông không trầm thấp mát lạnh như Giang Ký Minh mà ấm áp, nghe tiếng có thể cảm thấy lúc này bên môi anh ta hẳn là đang có một nụ cười.
Tống Phưởng dừng lại, chậm rãi mở to mắt, nhìn về phía anh ta.
Giống như cô nghĩ, đúng là khoe môi anh ta có nụ cười.
Lúc trước em họ Khương Hiểu bổ trợ chút tài liệu về Đường Ngu cho Tống Phưởng, đương nhiên ngay sau đó nữ hoàng bát quái cũng tiếp viện cho Tống Phưởng chút tài liệu cá nhân liên quan đến Từ Kiệt.
Từ Kiệt đã gia nhập làng giải trí nhiều năm, nhưng anh ta vẫn chưa thành công cho đến khi một tác phẩm IP năm ngoái làm anh ta nổi tiếng chỉ sau một đêm, từ một diễn viên vô danh thành công đi lên tuyến hai, sau đó lại dựa vào show thực tế tình yêu này để tiếp tục nổi tiếng hơn nữa, đưa mình từ tuyến hai lên tuyến một, anh ta cùng với ba ngôi sao nam khác được xếp vào hàng tứ tiểu sinh hot nhất làng giải trí hiện tại.
Khương Hiểu từng nhận xét anh ta rất may mắn.
Sau đó con bé lại cho Tống Phưởng xem ảnh của Từ Kiệt. Người đàn ông trong ảnh thân hình cao lớn, nước da trắng, cả người lộ ra khí chất dịu dàng, công tử tao nhã.
Khương Hiểu nói: “Anh ta rất đẹp trai, có phải là em đã đọc nhiều tài liệu không tốt về anh ta nên các cử chỉ của anh ta trong mắt em đều rất giả tạo không nhỉ?”
Tống Phưởng nhìn bức ảnh kia, thoáng cảm thấy quen quen, ngẫm nghĩ một phen mới nhớ trước đây từng gặp anh ta ở công ty đại diện của Đường Ngu.
Nhưng lần đó cô căn bản không trao đổi gì với anh ta trong suốt quá trình nên cũng không thể giải đáp câu hỏi của em họ, chỉ có thể nói: “Đúng là anh ta rất đẹp trai.”
Tống Phưởng nhìn người trước mặt, trong lòng hơi nghi hoặc sao anh ta lại biết tên mình nhưng cũng không thể hiện ra mặt. Cô gật đầu với anh ta, cười khẽ: “Chào anh.”
Từ Kiệt lộ ra một hàng răng trắng: “Lại gặp mặt.”
Tống Phưởng thật sự không biết nên đáp lại câu này thế nào, cho nên đối với những câu hỏi hóc búa và những lúc khó xử thế này, chỉ cần một nụ cười tự tin.
Sau khi Từ Kiệt đi, em gái trợ lý đến gần, nhiều chuyện hỏi: “’Lại gặp mặt’? Chị từng gặp thầy Từ rồi hả chị Tống?”
Công ty của Từ Kiệt sử dụng thiết lập người có kinh nghiệp cho anh ta rất thành công, hơn nữa với tuổi anh ta và kinh nghiệm lâu năm trong ngành giải trí nên gắng gọi là ‘Thầy Từ’ cũng không có gì quá đáng.
Tống Phưởng ừ, “Trước từng gặp.”
“Ở đâu thế?” Em gái trợ lý thích ảo tưởng, “Một nhà hàng lãng mạn kiểu phương Tây? Hay một quán rượu cao cấp trang nhã? Hay một quán bar đèn mờ với những cô gái hát nhạc Jazz?”
Tống Phưởng ho hai tiếng: “… Trong toilet của công ty em.”
Em gái trợ lý: “…” Ok, nước đó em đi nhầm.
Một bên khác.
Hai tay Từ Kiệt đút túi quần, đi về phía trước cùng trợ lý của mình.
Đi ngang qua một chiếc gương, anh ta chợt dừng bước.
Anh ta quay đầu lại nhìn mình trong gương, đưa tay phải ra, sờ tới sờ lui cái cằm nhẵn nhụi không một cọng râu của mình.
Trợ lý của Từ Kiệt đã sớm quen hành vi tự sướиɠ này của anh ta, còn có thể phối hợp thổi anh ta vài câu: “Thầy Từ đẹp trai đáo để.”
Từ Kiệt nhìn mình trong gương, chậm rãi cười ra tiếng.
Có thể không đẹp ư, anh ta là ngòi lửa thiêu đốt trái tim mà lị.
Anh ta bỗng nghĩ đến gì đó, hơi quay sang hỏi trợ lý: “Cậu nghĩ một cô gái vừa thấy cậu đã cười có nghĩa gì.”
Em trai trợ lý ngập ngừng trả lời: "Có thể, có thể có nghĩa là cô ấy thích cười?"
Từ Kiệt lắc đầu ngao ngán, ‘Đúng là tấm chiếu mới chưa từng trải’, nhướng đôi mày đẹp lên, nói: “Anh nghĩ có nghĩa là cô ấy thích anh.”
Lần này thay vì nói là ‘cậu’ thì dùng ‘anh’ luôn.
Giọng điệu phải nói là cực kỳ tự tin.
Em trai trợ lý thực sự cảm thấy thầy Từ nhà mình nghĩ nhiều quá, nhưng cậu ta cũng biết thầy Từ này thích nghe lời, để giữ được công việc này, cậu ta nuốt lời trong cổ họng xuống, ngẩng mặt nịnh nọt: “Anh nói đúng lắm, em cũng nghĩ thế đấy.”
Có lời của trợ lý, Từ Kiệt lại càng đắc ý.
Lại soi gương cười nữa.
Khi anh ta cười rộ lên, bên môi sẽ lộ lúm đồng tiền nhỏ. Vị trí lúm đồng tiền giống của Tống Phưởng, cùng ở bên trái. Anh ta lý giải đây là duyên phận, lương duyên trời định.
Để mà nhắc thì lòng tự sướиɠ của Từ Kiệt chính là căn nguyên.
Dáng vẻ anh ta đẹp đẽ, thần thái ngời ngời, đủ để lọt vào top ba sao nam hàng đầu làng giải trí. Hiếm có là anh ta đẹp tự nhiên không phẫu thuật, đây cũng là điểm fan anh ta thổi nhất nhiều năm qua.
Bản tính anh ta rất đào hoa, lại dựa vào bộ mặt rất được này nên từ nhỏ đến lớn trồng không ít hoa đào.
Mặc dù trước đây sự nghiệp không như ý nhưng trái lại phương diện nhân duyên với nữ rất tốt, nói không ngoa chứ chỉ cần anh ta vừa ý, muốn dụ dỗ thì cơ bản là đều có thể dụ được đến tay, cho dù nhà gái có bạn trai hay chưa, thậm chí là cưới rồi hay chưa.
Hai mươi chín năm kinh nghiệm qua lại với phụ nữ làm anh ta cực kỳ tin vào bản thân.
Nhất là bây giờ, sau khi nổi lên, anh ta lại càng tin bản thân gấp trăm lần.
Tống Phưởng.
Nghĩ đến cái tên này, nụ cười bên môi anh ta lại sâu hơn vài phần.
Trong hành lang thưa thớt người qua lại, người đàn ông đứng nhìn mình trước gương, cười không ngừng. Em trai trợ lý thừa nhận, nụ cười của thầy Từ đúng là rất đẹp, nhưng cậu ta thực sự cảm thấy ‘đẹp’ đặt trong hoàn cảnh này hơi đáng sợ thật. Cậu ta trù trừ mở miệng: “Thầy, thầy Từ, chúng ta đi nhé? Anh Huy đang chờ chúng ta đó.” Anh Huy là người đại diện của Từ Kiệt.
Từ Kiệt nhíu mày, chỉnh lại cổ áo mình, thu hồi ánh mắt, “Ừm, đi thôi.”
Mặc dù Tống Phưởng đã trang điểm cho Đường Ngu ít nhất bốn tháng nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người trong giới giải trí trừ Đường Ngu —— mặc dù lần trước gặp thoáng Từ Kiệt nhưng cô không biết rõ thân phận anh ta, trái lại không có cảm giác gì, bây giờ biết rồi thì trong lòng hơi kích động.
Cô bày tỏ nỗi kích động này vào buổi tối khi call video với Giang Ký Minh.
Giang Ký Minh nghe xong, nói: “Là mỹ nam ba nghìn năm hả?”
Fan Từ Kiệt thích thổi nhan sắc thần tượng nhà mình, từng nói Từ Kiệt là trai đẹp ba nghìn năm khó gặp.
Tống Phưởng cực kỳ ngạc nhiên khi Giang Ký Minh chỉ biết có game lại biết Từ Kiệt, hơn nữa còn biết biệt danh của anh ta: “Anh biết Từ Kiệt á?!”
“Ừm.” Anh gật đầu, nói: “Vợ Hầu Tử rất thích anh ta, khi hai người họ gọi điện thoại cũng thường xuyên nhắc đến anh ta.”
Vừa nhắc hai chữ ‘Từ Kiệt’, Hầu Tử cũng xuất hiện trong camera, gương mặt gầy gò khổ sở không nói nên lời, “Chị dâu, chị cũng là fan Từ Kiệt gì kia à?”
Tống Phưởng còn chưa kịp trả lời, người phát ngôn của Tống Phưởng —— Giang Ký Minh đã lên tiếng trước: “Không hề.”
Hầu Tử: “Sao anh biết.”
Giang Ký Minh nhướng mày: “Cô ấy chỉ là fan của một mình tôi.”
Hầu Tử: “…”
Ông đây chịu các người đủ rồi!
…
Show tình yêu bắt đầu ghi hình từ trước khâu chuẩn bị cho đến khi kết thúc đêm diễn.
Tổ chương trình còn đặc biệt quay vài cảnh Đường Ngu hát bên trên, Từ Kiệt ngồi ghế VIP ngẩng đầu nhìn chăm chú. Đèn neon sân khấu quét qua, chiếu vài ánh sáng nhỏ vụn vào trong mắt anh ta. Nếu là người không biết sự thật thì còn có thể nhìn ra được vài phần thích trong đôi mắt kia.
Kế hoạch của cảnh cuối cùng của chương trình là hai căn phòng nhỏ được đặt sau sân khấu.
Nam và nữ nhân vật chính nói thật trước ống kính và họ cảm thấy thế nào về nhau trong suốt thời gian dài. Cả hai đều là những nghệ sĩ tạp kỹ rất giỏi, đắm đuối như con cá chuối trước ống kính, lời nói chân thành.
Cảnh cuối cùng là phân đoạn tặng quà cho nhau.
Món quà được hai bên nam nữ chuẩn bị tỉ mỉ, đại diện cho tấm lòng mình.
Bên trong còn có tấm thiệp nhỏ, vừa rồi hai người viết trong căn phòng nhỏ.
Tống Phưởng đứng bên cạnh xem bọn họ, thậm chí còn nhìn thấy nước mắt rưng rưng trong mắt Đường Ngu. “Từ Kiệt, hy vọng mọi chuyện của anh sau này sẽ thuận buồm xuôi gió.”
Từ Kiệt nhận lấy món quà, nhìn tấm thiệp nhỏ kia, cười: “Em cũng vậy.”
Đường Ngu: “Vâng!”
Tống Phưởng nhìn thật lâu, hơi nghiêng người, nói với người đại diện của Đường Ngu: “Anh thật sự không định để Đường Ngu tiến vào giới diễn viên à? Kỹ năng diễn này của cô ấy mà chỉ dùng trong show tạp kỹ thì không đáng tiếc à?”
Người đại diện của Đường Ngu suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cô nói đúng đấy, sao trước kia tôi không phát hiện em ấy diễn tốt thế nhỉ. Đáng để suy nghĩ đây.”
Concert ở thành phố S có tổng cộng hai buổi, hôm nay là buổi cuối.
Sau khi sự kiện kết thúc, có nghĩa là Tống Phưởng phải rời đi, đoàn người chờ kết thúc concert sẽ mở bữa tiệc chia tay Tống Phưởng. Khi chọn địa điểm, đúng lúc Từ Kiệt nghe thấy, vì thế anh ta cười nói, cứ tới nhà hàng của tôi đi, tôi mời.
Nhà hàng của Từ Kiệt là nhà hàng đồ ăn Nhật, ăn rất ngon, cộng thêm tiếng tăm của Từ Kiệt, dù giá đắt đỏ nhưng kinh doanh vẫn tốt.
Vì vậy đoàn người đến nhà hàng Nhật Bản của Từ Kiệt.
Rất nhiều người, ngồi đầy vài phòng bao lớn.
Đường Ngu và Tống Phưởng vai kề vai ngồi cùng một chỗ.
Tống Phưởng không có hứng thú với đồ sống và lạnh của Nhật, chỉ ăn vài miếng mì udon. Cô kết nối wifi nhà hàng, ấn mở Weibo, mắt thấy hot search #vợ chồng rải đường kết thúc# đã leo từ vị trí thứ tư đến vị trí thứ hai thì không khỏi cảm thán với Đường Ngu bên cạnh: “CP của hai người nổi thật đấy.”
Đường Ngu cười đáp: “Xào cp mà không hot nữa chắc, xào mà còn không hot thì thật là khét tim.”
Màn tỏ tình mùa đầu tiên đã kết thúc mỹ mãn, cặp đôi CP hot nhất cũng đã hạ màn.
Có rất nhiều cuộc thảo luận về vấn đề này trên mạng, tổ chương trình còn chẳng cần mua hot search, nhóm fan tự nâng hot search lên thứ ba, ngồi vững vàng ở vị trí thứ hai, thậm chí còn có xu thế leo lên hạng nhất.
【 Thích bọn họ lắm ý, thế mà đã hết rồi, hy vọng sau này hai người còn có hoạt động cùng nhau QAQ 】
【 No comment, tôi lăn lên Bilibili xem vợ chồng phát đường tứ phía đây 】
【 Thật sự không muốn xem tập cuối thứ Sáu, thế thì sẽ có loại ảo giác bọn họ vẫn chưa kết thúc. 】
【 Nói thật mấy người có phải thủy quân tổ chương trình mua không dzị, CP pha ke như thế mà còn rõ lắm fan, hiểu chết liền 】
【 Lầu trên KY nhiều quá à? Ra chỗ khác chơi… 】
Khi Tống Phưởng đang tập trung xem thì Đường Ngu dùng tay đẩy cô, hỏi: “Cô thấy Từ Kiệt thế nào?”
Tống Phưởng cứ tưởng mình nghe nhầm, giương mắt nhìn cô ấy, xác nhận lại: “Từ Kiệt á?”
“Ừm.” Đường Ngu gắp một miếng sashimi, chấm ít tương Nhật rồi cho vào miệng: “Cô thấy sao.”
“Trông rất đẹp trai.”
“Còn gì nữa?”
“Trông rất đẹp trai.”
“And?!”
“Trông rất đẹp trai.”
Cô không hiểu rõ Từ Kiệt, tất cả giao lưu chỉ vẻn vẹn mấy ngày tour này, cho nên toàn bộ hiểu biết về anh ta cũng chỉ dừng tại phương diện này —— trông rất đẹp trai.
Trừ cái đó ra thì không còn gì nữa.
Đường Ngu không hỏi lại nữa, hớp một ngụm rượu sake, không khỏi cười: “Coi như mấy ngày nay Từ Kiệt ân cần chẳng để làm gì rồi.”