Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 75: Giống mèo

Lần này Tống Phưởng chắt chiu mãi mới có thời gian đến thành phố A, vẻn vẹn bốn ngày ngắn ngủi không hề dài. Bốn ngày sau cô lại phải bay thẳng từ thành phố A đến Toronto để tham gia chuyến lưu diễn tiếp theo của Đường Ngu tại Canada.

Khi Giang Ký Minh biết được chỉ ừ một tiếng không nói gì thêm, cánh tay dài ôm lấy eo cô, chống cằm lên xương quai xanh cô.

Hơi thở ra từ mũi anh phả vào cổ cô.

Giống một chú mèo.

Vừa ngoan ngoãn vừa dính người.

Cháo hải sản được hầm cách thủy trên bếp, mùi thơm từ từ tỏa ra.

Cô đột nhiên hỏi anh: “À, khán giả Đài Loan tại Giải đấu liên lục địa thật sự giống như trên mạng nói hả anh?"

Sau khi giành chức vô địch Liên lục địa, tất cả các diễn đàn eSport đều bàn tán về tin vui chiến thắng của LPL, đồng thời cũng có thông tin cho biết khán giả Đài Loan với tư cách là chủ nhà lần này đã phản ứng cực kỳ lạnh nhạt với LPL.

LCK gϊếŧ một mạng trong trận cũng có thể khiến họ nhảy cẫng hoan hô, mà cho dù LPL có băng trụ gϊếŧ C đối phương cũng không thể thu hút nổi một vài tiếng vỗ tay từ họ.

Vào thời điểm này, mối quan hệ giữa Đại lục và Đài Loan Hong Kong đang căng thẳng, sự việc bùng phát và gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng.

Sau lại có người đào ra trước trận chung kết, fan Đài Loan thổi LCK, công kích LPL trên diễn đàn eSport nào đó.

“Không khác mấy.”

Cô nghiêng nửa người, cười nhìn gò má anh, “Không sao không sao, bọn họ không cổ vũ anh thì vẫn còn em mà, em cổ vũ anh.”

Anh nhướn mày, chế nhạo: “Cổ vũ thế nào? Vừa vung tay vừa cho chạy dòng chữ ‘Giang Ký Minh cố lên, RG chiến thắng’ trên màn hình điện thoại à?”

… Hoàn toàn bị anh nói trúng.

Sự thật cô đúng là như thế.

Tưởng tượng đến hình ảnh đó mới giống con ngốc làm sao.

Nhưng bạn gái sĩ diện, quay người đi không nhìn anh, chột dạ phản bác: “… Vớ vẩn, em còn lâu mới như thế.”

“Ừ.” Anh nói, “Chỉ có con ngốc mới như thế.”

Cô vừa tức vừa xấu hổ, “Giang Ký Minh!”

Anh nhìn vẻ mặt giận dữ của cô mà không khỏi cúi xuống hôn lên cổ cô một cái.

Tống Phưởng giận dỗi lau đi, nói: “Đừng hôn con ngốc.”

Cô vừa dứt lời thì người nào đó lại hôn một cái.

Lại lau, “Cách xa con ngốc ra một chút.”

Anh ôm chặt hơn, lại hôn cái nữa.

“…”

Người này cố tình chống đối cô mà.

Bản thân cô cũng thật đáng trách, chỉ là hôn ba cái thôi mà mặt đã đỏ bừng như bị nung.

Cô xoay người không muốn nhìn anh nữa, tập trung hầm cháo.

Cũng không muốn nói chuyện với người kia nữa.

Món cháo hải sản được chế biến đặc biệt dành cho Giang tiên sinh không thích ăn sáng.

Tống Phưởng bưng cháo đến bàn ăn, không nhịn được thầm khen bản thân thật thiện lương, dù vừa bị bạn trai chế giễu như vậy mà vẫn nấu cháo thơm ngào ngạt cho anh, còn đặc biệt bưng ra trước mặt anh.

Quá thiện lương.

Cô cứ tưởng anh sẽ cẩn thận thưởng thức món cháo hải sản và bánh bao hấp bằng cả tình yêu và tấm lòng của bạn gái, không ngờ anh chỉ ăn nhanh nhanh chóng chóng cho xong, cứ như vội lắm.

Bát đã thấy đáy, Tống Phưởng nhìn mà sửng sốt.

Người đối diện ngẩng đầu nhìn cô: “Em ăn gì chưa?”

“Hả? Em á? Ăn rồi, xuống máy bay là em ăn bánh mì.”

“Ừ, tốt lắm.” Anh gật đầu, đứng lên đi đến trước mặt cô nắm lấy tay cô, kéo cô đi về phía phòng ngủ chính.

Tống Phưởng không hiểu gì, “Tốt, tốt cái gì cơ? Anh không ăn nữa à? Này! Anh đi vào phòng làm gì? Trong phòng có đồ ăn à?”

“Đọc file.”

“… Hả?!”

Một hình ảnh bỗng hiện lên trong đầu cô ——

Lần đó thi đấu xong, cô bảo anh đợi mình ở cửa để cùng đi ăn cơm, Giang Ký Minh ở đó giận dỗi, cô vừa dỗ vừa hôn người này một lúc lâu mới êm chuyện.

Trong lúc cô bị anh hôn đến mơ màng, dường như nghe thấy anh nói: “Lần này lưu lại, lần sau đền bù cho anh.”

Hình như cô lại còn đáp liên hồi “Vâng vâng vâng”…

Đã là chuyện từ lâu như vậy rồi! Sao anh còn nhớ rõ chứ!

Đầu Tống Phưởng như hồ dán, vào phòng thấy cái giường lớn kia chợt thót tim…

… Có lẽ cô biết ‘đền bù’ có nghĩa là gì rồi…

Cô bị anh kéo vào cửa phòng, anh duỗi cánh tay dài đóng cửa lại.

Tống Phưởng không hiểu: “Trong nhà có mỗi hai chúng ta, anh đóng cửa làm gì?”

Giang Ký Minh: “Đề phòng chó.”

Đề phòng con chó bóng đèn kia lại phá hoại chuyện tốt.

Người anh em kia là kẻ thích tái phạm.

Tống Phưởng: “…” Ngài lúc nào cũng suy nghĩ chu toàn nhỉ.

Cô còn chưa kịp mở miệng nói thêm gì đã bị anh đè lên cửa hôn nhẹ, những lời muốn nói đều nuốt ngược về bụng.

Bàn tay to thăm dò dưới vạt áo cô, lòng bàn tay hơi lạnh vuốt ve làn da bên eo làm cô giật mình.

Hôn anh đến mức quên lấy hơi để thở, não cô thiếu dưỡng khí, hai chân mềm nhũn.

Khóa sau lưng dễ dàng bị ngón tay dài cởi ra.

Anh rời khỏi môi cô, thở hổn hển, trông quá là quyến rũ: “Tống Phưởng, lấy hơi.” Anh thật sự sợ bạn gái sẽ phải nhập viện vì thiếu dưỡng khí, ngày mai sẽ lên đầu báo tin tức thành phố A mất.

Tống Phưởng hơi xấu hổ, hít mạnh vài hơi, hai tay vòng qua cổ anh chinh chiến tiếp, cực kỳ nhiệt tình. Cô như đang chứng minh với anh thực ra kỹ năng hôn môi của mình không tồi đâu nhé.

Gặp lại sau chia xa, tình hình chiến đấu trong phòng ngủ hơi kịch liệt.

Thế này nè, Tống Phưởng ngây ngốc ở thành phố A tổng cộng bốn ngày, trong đó có ba ngày ngoài thời gian ăn cơm và cho Demacia ăn ra thì thời gian còn lại đều bị Giang Ký Minh kéo lên giường lăn lộn.

Vòng eo già tuổi đời 23 năm rưỡi của cô hơi không chịu nổi…

Ngày thứ tư Giang Ký Minh thất bại vì buổi tối cô muốn đến nhà bố mẹ ăn cơm với họ.

Thái độ Tống Phưởng lần này rất kiên quyết, Giang Ký Minh, dù Giang Ký Minh có nhìn cô với vẻ mặt đáng thương cũng không được.

Cô thậm chí còn nói thẳng ra là, Giang Ký Minh, anh có thể đặt tinh lực* ra chỗ khác được không?

(*) Tinh lực: Tinh thần và thể lực

Không ngờ Giang Ký Minh quá mặt dày, kéo cô vào trong lòng, hôn lên mí mắt cô. Sau đó anh dán môi mỏng nói một câu vô cùng trơ trẽn bên tai Tống Phưởng, khiến cô lập tức đỏ bừng cả mặt.

Nếu trong truyện tranh thì lúc này đỉnh đầu cô đã xì khói rồi.

Cô đúng là năng lực kém còn không biết nhìn người.

Trước kia lại còn cảm thấy anh là một đóa hoa thanh cao lạnh lùng, bây giờ nhìn lại, rõ ràng anh là một yêu quái không biết xấu hổ nhé!

Cô chọn quần áo trong phòng đồ.

Trước ngực và cổ đều là dấu đỏ, khâu chọn quần áo vốn đơn giản lại trở nên cực kỳ khó khăn.

Chọn tới chọn lui cả nửa ngày, cuối cùng cô mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm. Bộ váy vừa người tôn lên vòng eo nhỏ, nhưng đường viền cổ áo lại không có nhiều vải, hoàn toàn không thể che được dấu hôn trên cổ.

Để mẹ già đáng sợ nhất nhà mình nhìn thấy thì… Không dám nghĩ đến hậu quả.

Cô càng nhìn càng tức, xoay người nói với người ở ngoài phòng quần áo: “Đều tại anh!!!”

Giang Ký Minh tự dưng bị cue đến cũng chẳng hiểu gì. Anh lại làm gì à?

Cô chỉ cổ mình, giận: “Đây! Đây! Đây! Anh bảo em phải mặc quần áo kiểu gì hả!”

Giang Ký Minh thấy những dấu đỏ cái đậm cái nhạt kia thì lập tức hiểu ra.

Anh khẽ à một tiếng.

Chuyện này đúng là liên quan đến anh thật.

Tống Phưởng nghe xong lại giận nữa, à? À thế làm sao mà à?! Em nhức đầu muốn chết anh còn à?!

Khác với cô bận đến giậm chân thì anh rất bình tĩnh, hai tay đút túi áo, chậm rãi đi về phía cô.

Đôi dép màu xám dừng trước mặt cô.

Tống Phưởng ngước mắt nhìn anh.

Cô cho rằng anh định nói xin lỗi hay gì đó “Em yêu anh biết lỗi rồi, anh không đủ quan tâm, không suy nghĩ cho em, sau này anh sẽ không buông thả như thế nữa” và này nọ. Không ngờ người này lại nghiêng người qua, hôn xuống cổ cô, hút thật mạnh, nhanh chóng sản sinh ra một dấu đỏ rất dễ thấy trên làn da trắng nõn.

Tống Phưởng hoàn toàn không ngờ anh còn có chiêu này, ngây ngốc quên phản kháng, khi cô phản ứng lại thì thấy anh nhìn mình cười như không cười, mới nhớ ra anh lại vừa làm trò gì.

Cô vội vàng quay người qua soi gương.

Dấu dâu tây mới quá thu hút sự chú ý, đến cô còn không dám nhìn.

Cô rất muốn bùng nổ.

Cô đánh mạnh lên ngực anh, Giang Ký Minh anh là đồ khốn!!!

Lúc nào cô tức giận cũng đỏ mặt, đôi mắt hạnh trợn tròn, gằn tên anh từng chữ, mà không biết tại sao giọng cô quá dịu dàng, cộng thêm buff bạn gái nên chẳng có nửa điểm uy hϊếp trong mắt Giang Ký Minh, như tức giận như than thở, vô cùng đáng yêu.

Cuối cùng Tống Phưởng mặc một chiếc váy dệt kim cổ cao màu đen trở về nhà bố mẹ.

Đang là tháng bảy.

Nhiệt độ thành phố A không thấp, bố Tống thấy Tống Phưởng mặc kín cổng cao tường thì ngạc nhiên, “Sao con mặc ấm thế Phưởng Phưởng? Không nóng sao? Con bị cảm à?”

Mẹ Tống vừa nghe thấy hai từ ‘Bị cảm’ thì chẳng nấu nướng gì nữa, cầm cái muôi lo lắng lao ra khỏi bếp, “Bị cảm?! Bị cảm à?! Con bị cảm hả bé cưng?! Có sốt không? Chảy nước mũi không? Đau đầu không? Mẹ đi chuẩn bị ít ——”

Tống Phưởng vội vàng kêu dừng, “Không bị cảm, không bị cảm đâu ạ.”

“Vậy sao con mặc ám thế?”

“Thời trang phang thời tiết mà mẹ. Cao cổ đang là mốt đấy, cực kỳ thịnh hành.”

Nghe con gái không bị cảm, hai ông bà đều nhẹ nhõm, nhưng vẫn không nhịn được dạy dỗ vài câu: “Bây giờ mẹ không hiểu nổi thanh niên các con, lúc trước thì chuộng thời trang quần rách, giờ thời tiết hơn ba mươi độ còn mặc áo cao cổ cũng chuộng. Chẳng hiểu đang nghĩ gì nữa.”

Tống Phưởng yên lặng chịu ăn mắng, không dám phản bác.

Trong lòng cô lại mắng Giang Ký Minh lần thứ 125.

Tống Huyên ở lại trường luyện thi học thêm, không ở nhà.

Trung tâm chủ đề bữa cơm tối nay đương nhiên là rơi xuống đầu con gái mới về nhà.

Sự nghiệp của con gái đang thành công, hợp tác cùng ngôi sao lớn, còn có thể thường xuyên nhìn thấy cô trên mạng, người ta đều khen con gái nhà bà giỏi giang xuất sắc. Được nhiều khen như thế, mẹ Tống cũng dần tán thành công việc bà đã từng cho là xấp xỉ với ‘thất nghiệp’.

Nhưng không nói chuyện công việc thì bà vẫn có thể nhắc tới chuyện khác mà.

Mẹ Tống nói thẳng: “Bé cưng, con muốn đi xem mắt không?”

Lời này thành công làm Tống Phưởng bị nghẹn, ho đỏ bừng cả mặt. Bố Tống vội vàng đưa cho cô một cốc nước để uống cho xuôi.

Hơi đã thuận rồi, nhưng tim Tống Phưởng chưa thuận.

Bây giờ không nói chuyện thi ngân hàng nữa mà bắt đầu nhắc xem mắt ư? Đại nhân mẹ ơi, thà mẹ cứ nói chuyện thi ngân hàng còn hơn.

Cô thanh cổ họng, nói: “Mẹ, bây giờ con không muốn.”

Cô vừa chuẩn bị giải thích cái không muốn này một phen, không ngờ chưa kịp nói thì mẹ Tống đã nói: “Không muốn cũng không sao, dù sao con còn trẻ, từ từ sẽ đến.” Bà lại lo con gái kén chọn quá, bổ sung một câu: “Nhưng không được chậm quá, năm nay con hai mươi tư, sang năm đã hai mươi lăm, phải chú ý chuyện này một chút.”

Bố Tống nhìn Tống Phưởng một cái, nói: “Bà đừng thúc giục con bé, bây giờ công việc của con nó đang bận rộn, có rảnh đâu mà.”

Mẹ Tống: “Tôi giục đâu mà giục, không hề nha, tôi chỉ nhắc thôi.” Bà còn lẩm bẩm: “Hơn nữa thằng cháu trai bên ngoại kia của Tiểu Lý cứ đần đần, tôi cũng không thích, không xứng với bé cưng.”

Cháu trai bên ngoại của Tiểu Lý?

Ra vậy…

Tống Phưởng hiểu rồi.

Cô sợ sự chú ý lại đặt lên người mình nên chỉ yên lặng cúi đầu bới cơm, không dám ho một câu, cũng chẳng dám gắp thức ăn.

Trước khi Tống Phưởng đi, bố Tống tìm cớ để mẹ Tống ra chỗ khác, ông kéo con gái qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Con còn yêu đương với cái cậu gì lần trước không?”

Tống Phưởng sững sờ, gật đầu: “Vâng ạ. Ba không nói với mẹ đấy chứ?”

“Không nhé, phải giữ bí mật cho tổ chức chứ.” Ông lại nhìn cô, hỏi: “Con định bao giờ thì khai báo với cấp trên?”

Cấp trên là chỉ mẹ cô.

“Sắp rồi ạ.”

“Con nhanh lên chút đi, bố thấy dạo này mẹ con để ý chuyện này lắm đấy, bố sắp không đối phó được nữa rồi.”

“… Vâng.”

Hành trình đến nhà bố mẹ của Tống Phưởng lần này không có vận may gì, lại còn nhảy ra bao nhiêu là chuyện làm cô nhức đầu.

Cô quá hiểu mẹ Tống, thời tiết thành phố A còn không thay đổi nhanh bằng bà.

Hôm nay bà nói không cần vội, có khi ngày mai đã dẫn cô đi xem mắt cũng nên.

Chẳng lẽ thật sự đã đến lúc dẫn Giang Ký Minh về nhà?

Nhưng nếu mẹ không đồng ý thì sao giờ?

Giang Ký Minh còn đang thi đấu giải mùa hè, không thể để mấy chuyện nhạt nhẽo này ảnh hưởng đến tâm trạng anh.

Tống Phưởng trở về với tâm trạng vẫn nặng nề như cũ, rối như mớ bòng bòng, siết làm cô phiền lòng.

Tất nhiên Giang Ký Minh chú ý thấy sự khác thường của người bên gối. Cô ghi đầy “Tôi có chuyện, nhưng đừng hỏi tôi xảy ra chuyện gì, để tự tôi lặng im suy ngẫm chút đi” lên mặt, cho nên anh không hỏi cô có chuyện gì. Nhưng buổi tối đi ngủ, cô trở mình trằn trọc không ngủ được, anh quyết đoán vươn tay ôm cô vào lòng.

Anh hôn đỉnh đầu cô, giọng nói dễ nghe, Tống Phưởng, đừng suy nghĩ nữa, ngủ đi.

Giọng nói này như thuốc an thần, khiến tâm trạng nôn nóng của Tống Phưởng lập tức yên tĩnh.

Cô tựa vào lòng anh, chậm rãi nhắm mắt lại.

Ngủ đi ngủ đi.

Đừng nghĩ những chuyện phiền não đó nữa.

Trong vòng ôm của bạn trai là nơi thoải mái nhất quả đất.

Cô ngủ rất nhanh.

Lại một đêm ngủ ngon.

Khi tiễn lên máy bay luôn làm người ta không dễ chịu.

Nhất là với những đôi yêu nhau.

Giang Ký Minh quyến luyến cô, Tống Phưởng lại càng bịn rịn anh.

Hết cách, không nỡ cũng phải tạm biệt.

Hành khách trong sân bay đi đi lại lại.

Bọn họ đã đứng ở đây rất lâu, chậm chạp không di chuyển.

Tống Phưởng cảm thấy thế này không ổn, cô dằn lòng lên tiếng trước: “Anh về sớm đi nhé, lát nữa còn phải về căn cứ huấn luyện phải không?”

Giang Ký Minh ừ một tiếng, nói: “Anh chờ em đi rồi mới đi.”

Lần này anh rất ngoan.

Không cáu kỉnh, không như đứa trẻ bắt cô phải hứa hẹn bao giờ lại về tiếp.

Cuối cùng giống như một người lớn.

Kiểu ngoan ngoãn này đáng lẽ phải làm Tống Phưởng thấy thoải mái, nhưng không biết tại sao mũi cô cứ cay cay.

Cô nhón chân hôn lên môi anh, “Vâng.”

Tống Phưởng kéo vali đi vào cổng an ninh, không nhịn được lại quay đầu lại.

Anh đứng trong đám đông, tuấn tú cao lớn. Áo sơ mi trắng không cài cúc đầu tiên, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào từ cửa sổ sát đất to lớn, dát lên người anh một vầng sáng màu vàng ấm áp, anh như bước từ trong truyện tranh ra vậy.

Cô thầm nghĩ, anh mặc áo sơ mi trắng thật là đẹp trai.

Sạch sẽ, thanh tú, nhìn lâu vẫn thấy đẹp.

Nhân viên an ninh thấy Tống Phưởng đứng bất động tại chỗ thật lâu, không nhịn được cười: “Người đẹp, đừng nhìn bạn trai nữa, đi qua kiểm tra an ninh thôi.”

“Rất xin lỗi, rất xin lỗi.” Cô đỏ mặt, thu hồi ánh mắt, bước qua cửa kiểm tra an ninh.