Đêm nay tuyết lại rơi, ngày ấy sắp đến rồi.
Tiêu Chiến đứng trước khung cửa sổ, nhìn ra ánh điện lấp lánh nhiều màu sắc. Việc đến đi đã không còn mông lung mơ hồ như trước.
Vương Nhất Bác mấy ngày này đã có chút trầm ổn và tiết chế hơn, đến việc Tiêu Chiến làm vỡ bức ảnh trong phòng có đứng nhìn một lúc, rồi tự mình thu dọn.
Chỉ là mỗi khi nhìn người kia, ánh mắt lại phủ lên một tầng sương dày đặc.
Tiêu Chiến vươn tay mở cửa sổ, bông tuyết theo gió bay vào tận phòng, cái lạnh qua lớp áo mỏng thấm vào da thịt, thân người khẽ run lên.
Vòng tay Vương Nhất Bác ở phía sau, ôm lấy quanh eo siết chặt.
- "Xin em! Đừng phản kháng".
- "Một lần này thôi...Xin em! Đừng phản kháng".
Tiêu Chiến nghe vậy, lặng lẽ đứng im, thực sự không phản kháng nữa.
- "Tiêu Chiến! Chúng ta có thể như trước đây không?"
- "Không thể".
Âm giọng cứng cáp đáp lại một lời như đanh như thép, lần nữa đem đáy lòng Vương Nhất Bác chặt đứt ra thành từng đoạn nhỏ.
- "Em có nỗi khổ trong lòng phải không?"
- "Nếu... nếu em có nỗi khổ trong lòng, có thể nói với anh. Chúng ta cùng nhau giải quyết, cùng nhau vượt qua".
- "Như vậy....không phải sẽ tốt hơn sao?"
Vương Nhất Bác vừa cất giọng nói từng câu, vừa tham lam hít hà hương thơm bên vành tai Tiêu Chiến, cảm giác này thực sự đã quá lâu rồi, cảm giác được ôm một Tiêu Chiến sống động trong vòng tay, thực sự đã quá lâu rồi.
- "Vương Nhất Bác! Chúng ta ngay từ đầu, vốn đã không thể như thế này".
- "Xin...."
Câu nói thốt lên từ miệng Tiêu Chiến còn đang dang dở, liền bị âm giọng trầm ấm phía sau của Vương Nhất Bác chặn lại.
- "Đừng nói nữa...Xin em...Đừng nói nữa".
Cả hai người cùng im lặng rất lâu, Vương Nhất Bác ước rằng, thời gian bây giờ có thể dừng lại ở đây được không?
Dừng lại khi Tiêu Chiến vẫn còn ở trong vòng tay, dừng lại khi Tiêu Chiến không nói ra mấy lời xé lòng xé dạ.
- "Tiêu Chiến! Anh rất yêu em".
Câu nói lúc này, làm khóe mắt Tiêu Chiến nóng bừng đỏ lự.
- "Em xin lỗi".
- "Có thể một lần nói yêu anh được không?"
Vương Nhất Bác vừa nói, vừa vùi mặt vào bờ vai gầy mảnh của người phía trước.
- "Em xin lỗi".
- "Em nói dối cũng được...một lần thôi...một lần nói: "Em cũng yêu anh" đi".
Tiêu Chiến nhắm mắt, hàng mi dày run rẩy liên hồi, hít một hơi thật sâu vào l*иg ngực.
- "Anh ơi...! Chúng ta đừng như thế này nữa".
Nước mắt từ khóe mi lần nữa chảy dài, rơi từng giọt từng giọt xuống cánh tay người đang vòng quanh eo mình siết chặt, thấm qua lớp áo mỏng tan vào trong da thịt.
- "Anh rất yêu em! Tiêu Chiến của anh...Anh rất yêu em".
Vương Nhất Bác dùng lực xoay người Tiêu Chiến đối diện với mình, nhìn vào đôi mắt vẫn long lanh nhưng tối sầm ngấn nước.
- "Đừng khóc...Xin em...đừng khóc. Chúng ta vì sao phải đi đến bước đường này?"
- "Em xin lỗi".
Tiêu Chiến nói rồi, nâng tay đẩy người Vương Nhất Bác rời ra.
- "Em không yêu anh, tất cả....chỉ như vậy thôi".
-----------
Hai người vốn từng có giao điểm, đến giờ chỉ còn là hai đường thẳng song song.
Vương Nhất Bác mỗi ngày đều không cho phép Tiêu Chiến rời khỏi, luôn luôn giữ người trong tầm mắt.
Mặt trời nhú lên rồi lại lặn xuống, thời gian đã trôi qua đến bao lâu? Linh lực trong thân thể từng chút từng chút trả về, giữa lòng bàn tay Linh Quy Sương Giáng vận động chớp tắt.
Tiêu Chiến lại cảm thấy mình ngủ rất lâu, đến khi tỉnh giấc lụa mềm đỏ sẫm đã phủ đi tầm mắt, thân thể đang ngồi trên ghế tựa, hai cánh tay bị cột cố định ở phía sau.
- "Em tỉnh rồi! Tiêu Chiến của anh tỉnh rồi?"
Vẫn là giọng nói quen thuộc của Vương Nhất Bác, nhưng ngữ khí đã chẳng còn yêu thương, cưng chiều.
Tiêu Chiến bây giờ lại không còn cảm giác khó chịu với những hành động kỳ lạ này nữa, chỉ nhỏ giọng hỏi.
- "Anh lại muốn làm gì?"
- "Tiêu Chiến! Chúng ta kết hôn đi".
Vương Nhất Bác nói rồi, từ phía đối diện bàn bước đến cởi dải dây lụa đỏ trên mắt Tiêu Chiến, thả rơi xuống đất.
Ánh sáng chói mắt làm Tiêu Chiến nhất thời khó chịu, khoé mắt nheo mãi không thể mở ra.
Nhìn Vương Nhất Bác đứng đó, lại nhìn xuống thân mình, cả hai đều đang mặc Vest trắng, trước ngực còn cài hoa hồng.
Nơi hai người ngồi là một bàn tiệc dài, được phủ khăn trải đỏ, phòng khách được trang hoàng hỷ sự.
- "Vương Nhất Bác! Anh điên rồi, thực sự quá điên rồi".
Khoé miệng Vương Nhất Bác kéo lên một đường cong nhẹ.
- "Không yêu cũng được....Vẫn có thể kết hôn".
- "Người ta không yêu vẫn có thể kết hôn, ở ngoài kia rất nhiều".
Vương Nhất Bác cầm lên hai ly rượu đỏ sẫm trên bàn, một ly tự mình uống cạn, một ly đưa đến gần miệng Tiêu Chiến.
- "Rượu hỷ! Không được phép từ chối".
Tiêu Chiến ngoảnh mặt, làm rượu sóng sánh lên thành ly.
- "Nếu em không uống, anh sẽ hôn em".
Lời khước từ ra đến môi liền thu lại, đáy lòng càng lúc càng lạnh, ánh mắt nhìn chăm chú người kia, Tiêu Chiến há miệng uống vào từng ngụm Vương Nhất Bác đưa tới, cho tới khi rượu trong ly cạn.
- "Tiêu Chiến thật ngoan".
Vương Nhất Bác vừa nói vừa đặt ly rượu xuống bàn, từ trong túi áo lấy ra một hộp nhung rất đẹp mắt. Trong hộp là hai chiếc nhẫn mặt đính kim cương, tự mình đeo vào ngón áp út bên tay phải, chiếc còn lại đem đeo vào cho Tiêu Chiến.
- "Rượu đã uống rồi, nhẫn đã đeo rồi. Em bây giờ là người của anh".
Tiêu Chiến lần nữa bất lực nhìn Vương Nhất Bác, đáy lòng từng trận đau đớn quặn lên, nhưng lời ra đến miệng vẫn lạnh lùng không có một chút tâm ý.
- "Anh đừng quá đáng".
Gương mặt Vương Nhất Bác cúi xuống sát gần, mùi rượu đậm đặc phả hơi nóng rực xuống gò má Tiêu Chiến.
- "Yêu một người...là rất quá đáng sao?"
Tiêu Chiến nghe hỏi, quay ánh nhìn đối diện Vương Nhất Bác, trái với gương mặt người kia hồng hồng, lạnh nhạt nói một câu.
- "Đừng mang danh nghĩa tình yêu ra làm càn".
Nét mặt Vương Nhất Bác nghe vậy mà biến đổi, ý cười vụt tắt, ánh mắt sắc lạnh thấy rõ.
- "Anh còn có thể làm càn hơn nữa".
Nói rồi, hai chân dang rộng đặt thân mình ngồi lên đùi Tiêu Chiến, bàn tay bóp lấy xương quai hàm giữ chặt.
Tiêu Chiến cũng thuận thế nhìn sâu vào mắt người kia, không phản ứng lại, mà cũng là không thể phản ứng lại.
- "Đừng làm việc gì khiến mình phải hối hận".
- "Để em rời đi, chính là việc khiến anh hối hận nhất ở thời điểm này".
Nói rồi, cánh môi tròn đẩy thoảng hương rượu, mang theo hơi thở gấp gáp ép đến sát gần.
- "Tiêu Chiến! Anh rất yêu em".
Sự chịu đựng này đã đến cực hạn, Tiêu Chiến lắc đầu né tránh liên hồi.
- "Không được! Vương Nhất Bác... Em cấm anh, anh không được phép".
Nhưng giống như ma xui quỷ khiến, Vương Nhất Bác lúc này chỉ có ham muốn từ nốt ruồi nhỏ kia mời gọi, một câu một từ không thể lọt qua tai.
- "Môi mềm này là của ta! Ta muốn hôn! Ta muốn chiếm giữ nó".
Bỏ mặc lời cầu khẩn nỉ non, bỏ mặc phản ứng khước từ, bỏ mặc dòng nước mắt nóng hổi chảy dài vốn từng ngàn vạn lần thương xót.
Một khắc trước khi chính thức được chạm tới, tiếng đổ vỡ tan tinh truyền mạnh bên tai, Vương Nhất Bác bị ném mạnh vào vách tường phòng khách.
Người Tiêu Chiến đứng bật dậy khỏi ghế, hốc mắt tơ máu giăng lên đỏ rực, trên tay là Linh Quy Sương Giáng cũng đang vận mình giận dữ như chính chủ nhân của nó.
- "Nếu anh còn dám làm càn, em sẽ gϊếŧ anh".
Vương Nhất Bác bị lực mạnh đập thẳng vào tường, cái đau có vẻ đã làm tan hơi rượu, bản thân càng chủ ý được mình đang làm gì, lồm cồm bò dậy, bước qua hàng lượt những dải voan đỏ trang trí trong phòng.
- "Em gϊếŧ chết anh đi".
Bước chân càng lúc càng tới gần, mục tiêu chỉ có đôi môi mềm ấy, Vương Nhất Bác chỉ muốn cánh môi mềm ấy.
Linh Quy Sương Giáng trong tay áp chế toàn bộ công lực, dù chỉ cần một phần thôi, cũng đủ làm Vương Nhất Bác trước mặt biến mất không dấu tích.
- "Anh bây giờ... muốn chết nhiều hơn sống... Tiêu Chiến! Em có biết không?"
Khoảng cách càng lúc càng gần, bàn tay Tiêu Chiến càng lúc càng run rẩy, có dám không? Có nỡ không?
Hoa hồng cài trước ngực sớm đã rơi, vest trắng vì va chạm vừa nhàu nhĩ vừa dính bụi bẩn, Vương Nhất Bác khó khăn lê thân thể thương tổn bước đến thật gần, cánh tay chỉ cần đưa ra liền có thể chạm vào đôi mắt sũng nước của người trước mặt.
Nhưng không thể chạm tới, thực sự không thể chạm tới, người kia lần nữa không thương tiếc thu lại Linh Quy Sương Giáng, bàn tay vung nhẹ ném người Vương Nhất Bác trả lại góc tường.
- "Em đã nói rồi... Đừng ép em"
Vương Nhất Bác vẫn không chịu từ bỏ, đau đớn kia đều dằn xuống, trong lòng thầm nhắc nhở : "Anh muốn chạm tới em".
Đại não bị toàn bộ suy nghĩ này thống trị, người trước mặt là người anh yêu thương, anh muốn tới gần em.
Tiêu Chiến đứng đó, bàn tay buông thõng, nước mắt chảy dài.
- "Anh đừng cố chấp nữa".
- "Anh vẫn luôn cố chấp, cố chấp yêu em, cố chấp giữ em".
- "Nhưng em không yêu anh....Anh hiểu không? Em không yêu anh".
Tiêu Chiến lần nữa hét lên bằng âm giọng lớn tiếng, như thể ép buộc người kia phải nghe cho rõ.
- "Em không yêu anh".
Vương Nhất Bác sững lại bước chân, tiếng lòng che giấu đè nén, câu này đã nghe nhiều rồi, sao bây giờ vẫn đau đớn như vậy, nước mắt không còn từ khoé mắt, mà như sóng lớn dâng lên tự đáy lòng, đổ ra như thác.
- "Em nói dối.... Em nói dối anh".
- "Em không nói dối".
- "Lời từ miệng có thể dối trá, nhưng ánh mắt em, nụ cười của em, thân thể em.... tất cả dành cho anh, chắc chắn luôn là thật, không phải sao?"
- "Không có.....Tất cả những thứ đó đều là dối trá, là em lừa gạt anh, là em không hiểu được cảm xúc của chính mình".
- "Em thích mùi hương trên thân thể anh, không có anh ôm em sẽ không ngủ được....mỗi lần anh hôn em.... em đều giả vờ từ chối nhưng thực ra em lại rất thoải mái, em thích được như vậy".
Càng nghe Vương Nhất Bác nói, Tiêu Chiến càng thêm tức giận với chính mình, âm giọng càng lúc càng gằn lên giận dữ.
- "Anh im miệng! Không được nói nữa".
Vương Nhất Bác bước thêm mấy bước, giữ khoảng cách hai người gần hơn một chút, nhìn người kia tức giận mà giọng dịu đi mấy phần.
- "Là em đang tự lừa mình dối người, trong lòng em có anh, cảm giác em giành cho anh là chân thật, lời nói dối không thể phủ nhận được. Tiêu Chiến! Đừng cố chấp như vậy...Đừng tự làm đau chính mình nữa".
- "Xin em!"
Qua màn nước dày đặc phủ đầy khoé mắt, Tiêu Chiến nhoẻn miệng cười, một nụ cười đau đớn xót xa.
- "Anh biết không?"
- "Lời có thể nói dối trá...Thân thể có thể hành động theo thói quen".
- "Chỉ có trái tim đối với một người mới là chân thật nhất".
- "Trái tim em không hề rung động với anh. Anh hiểu không?"
- "Em nói dối..... Tiêu Chiến.... em nói dối".
Tiêu Chiến đưa tay chỉ lên dải tóc tím sắc bên vành tai.
- "Anh biết nó đặc biệt thế nào không? Nó sẽ chuyển đỏ khi em vì anh mà rung động, khi em vì anh mà nhớ thương, khi em vì anh mà đau lòng....Anh có từng thấy qua chưa?"
Vương Nhất Bác đem thân thể vô lực phản ứng dữ dội.
- "Em nói dối".
- "Nó chưa từng vì anh mà chuyển màu....Anh đã hiểu chưa?"
Tiêu Chiến nói rồi, 9 đuôi lông vận mình trong Linh Quy Sương Giáng bao bọc toàn bộ thân thể, trước mặt Vương Nhất Bác hiện ra một hình ảnh ảo diệu lạ kỳ, hình ảnh một đời chưa từng được thấy.
- "Em không thuộc về nơi này, cũng không thuộc về anh".
Linh lực hội tụ 8 phần mang Tiêu Chiến rời khỏi.
Ngày trở về sắp đến rồi!
Tiêu Chiến của hiện tại, chỉ có trái tim hướng về Long Thần.
Với Vương Nhất Bác khi trước là một trái tim không biết yêu, không biết hận.
Không có rung động, thì lấy gì để yêu thương?
====================