Thân thể Tiêu Chiến trả về mặt giường bạch ngọc giữa Giao Trì, ẩn ẩn hiện hiện lúc có lúc không, đã không còn an phận nằm ngoan ngoãn ngủ yên như trước, mà nước mắt cứ không ngừng chảy dài, cùng với dải tóc tím sắc bên vai sáng lên ánh đỏ chói loà lấp lánh.
- "Tiêu Chiến! Trở về thôi".
Tiếng Vương Nhất Bác trầm ấm khẽ bên tai, nhưng người nằm đó mặc nhiên không nghe được.
Thuật triệu hồi vẫn không ngừng sử dụng, phải chăng ngày người trở về đã không còn xa?
====================
Để lại một Vương Nhất Bác đau đớn quằn quại, Tiêu Chiến tưởng như vô tâm vô tình rời đi. Linh Quy Sương Giáng bao bọc, bản thân cũng không biết mình đã được mang tới nơi nào?
Trước mặt là núi cao trùng trùng điệp điệp, Tiêu Chiến đứng trên một đỉnh cao nhất, hốc mắt nhoà đi ánh nước, khuỵu người phun ra rất nhiều rất nhiều máu tươi.
Đau đớn này rốt cuộc từ đâu? Là từ đáy lòng? Hay từ một nơi Tiêu Chiến vốn không thể cảm nhận được.
Nhìn một Vương Nhất Bác yêu mình đến điên cuồng, khờ dại, nhưng lại không thể đáp lại, đau đớn lắm phải không?
Tiêu Chiến đến giờ, sợ chính bản thân mình, sợ mình vô tâm lạnh nhạt, sợ định mệnh này sao lại trêu ngươi.
Vì sao lại để ta trở về nơi này? Để ta làm tổn thương một người nhiều đến vậy?
Trái tim không có người làm sao để đáp lại?
- "Anh ơi....! Em xin lỗi".
- "Không thể hồi đáp anh".
Cúi nhìn bàn tay từng vận ra linh lực làm thương tổn người kia, Tiêu Chiến không chần chừ làm chính bản thân mình chảy máu.
- "Người em yêu không phải là anh".
- "Nơi này em cũng không thể thuộc về".
- "Em tàn nhẫn như vậy, mọi thống khổ đau thương sau này, muốn thay anh gánh chịu".
- "Trả lại anh một cuộc đời bình lặng giống trước đây".
Tiêu Chiến nói rồi, muốn đánh đổi 5000 năm linh lực, đau đớn nhắm mắt bước vào ý niệm của người kia, dùng Truy Linh để tìm kiếm và xoá bỏ toàn bộ ký ức về mình.
Qua từng bước từng bước sóng nhịp thần kinh trong đại não, phải tìm ra sóng cảm xúc yêu thương dành cho chính mình.
- "Cắt đứt, xoá bỏ tất cả".
Nhưng đến khi bước vào rồi, Tiêu Chiến ở giữa đó khóc nức nở liên hồi.
- "Anh ơi...!"
Chẳng khó khăn kiếm tìm một giây một khắc, đâu đâu cũng là hình ảnh của chính mình, giờ phút thương tổn tới mức này.
- "Vẫn là yêu em không rời, không đổi".
Tiêu Chiến đứng đó chết lặng, qua từng bước sóng không ngừng cảm nhận đau đớn dồn lên thể xác mình.
Hình ảnh chính mình cười nói vui vẻ, hình ảnh hai người quấn quýt không rời.
Tiêu Chiến vật lộn giữa những rung động với Long Thần cùng thứ xúc cảm không tên nhưng lại vô cùng mãnh liệt cùng Vương Nhất Bác.
- "Không được.....Không thể rời đi...."
Truy Linh thất bại, thân thể lần nữa bị triệu hồi, ý thức theo đó được gọi về, chỉ có thể không ngừng khóc nức nở lớn tiếng trong ý niệm.
Giữa hai thời không.
Tiêu Chiến không ở cũng chưa thể trở về, bởi từ sâu trong ý thức nguyên thuỷ, giữa Hoàng Hà huyết lệ, đã từng nguyện ý rời đi.
Trả ý thức của mình trở về đoạn ký ức còn đang dang dở.
5000 năm, một người từng nguyện ý đánh đổi cả trái tim, không muốn trở về.
Long Thần! Người có thể triệu hồi được hay không?
----------
Đại Chiến Hạ Môn!
- "Long Thần!"
Tiêu Chiến ôm người trong lòng, nguyên thần đại thương nghiêm trọng, thân thể Vương Nhất Bác vô lực đã không còn phản ứng.
- "Long Thần!"
Hai tai Vương Nhất Bác âm thanh hỗn tạp không còn phân định nổi, hình ảnh từ đáy mắt cũng thu hẹp dần, chỉ còn cảm giác có người đang ghì vai mình thật chặt.
Tiếng cười của Ma Tôn vang vọng khắp bầu trời, kết giới bảo vệ Nhân tộc bị phá bỏ, chúng tiên trên dưới nguyên khí tổn thương, huyết đỏ nhuốm màu phủ cả một vùng.
- "Băng Thanh Tâm có thể bị phá bỏ, nhưng Long Thần là ai? Làm sao có thể dễ dàng trọng thương như vậy?"
Vương Nhất Bác là một chiến thần, làm sao lại có thể dễ dàng tổn hại thân nguyên?
- "Rốt cuộc là chuyện gì?"
- "Đã xảy ra chuyện gì?"
Mặc dù Tiêu Chiến cảm nhận sự kết hợp giữa Linh Quy Sương Giáng cùng Băng Thanh Tâm đã không còn công lực mạnh như trước, nhưng cả Lục giới này đến hiện tại thứ này vốn đã không có kẻ đủ sức chống trọi.
Thế nhưng Băng Phá này lại một lần đánh tan, còn làm Vương Nhất Bác bị thương không toàn mạng.
Tiêu Chiến nhất thời trong đầu chỉ còn nghĩ được mấy điều này. Khung cảnh trước mắt hỗn loạn, nhưng trong lòng lúc này chỉ có thể nghĩ đến một người.
Đem Vương Nhất Bác ôm ghì càng chặt, 9000 năm, suốt 9000 năm, người luôn ở bên âm thầm bảo hộ, lúc này bản thân lại không thể làm gì?
- "Long Thần!"
- "Long Thần của ta".
Tiêu Chiến hốc mắt nhoà đi tầng tầng sương phủ, ôm Vương Nhất Bác bay về đỉnh núi, phía dưới sinh tử sống còn như thế nào, trong lòng đã chẳng muốn quan tâm.
Kết giới mất đi, nguyên khí hao tổn, thế trận vốn đã không còn nghiêng về Thiên giới, Thần giới. Huống chi người Nhân tộc đứng trước đám yêu ma quỷ quái, thì khả năng chống cự chính là không thể.
- "Hết rồi! Đã không còn chống đỡ nổi nữa".
Nhưng mọi thứ không đến đây mà dừng lại, khi thứ trong tay Ma Tôn không chỉ có Băng Phá, mà còn có một Thiên Thạch vốn chưa ai từng biết tới.
Thiên Thạch ban đầu chỉ là một khối đá nhỏ không có hình dạng, nằm trong vòng bảo bọc của Băng Phá.
Ma Tôn đứng đó vận nó trong lòng bàn tay, nét mặt quỷ dị, ánh mắt đỏ rực như quỷ.
- "Hôm nay sẽ là ngày Lục giới sắp xếp lại trật tự sinh tồn".
- "Tặng các ngươi một ngày thật đẹp cùng nhau về cõi hồng hoang".
Dứt lời, Băng Phá trong tay được ném lên không trung, càng lúc Thiên Thạch càng được phóng đại, phá tan cả vỏ bọc Băng Phá bên ngoài.
Thiên Thạch càng lúc càng sáng lấp lánh, ánh sáng mị lực mê hoặc thu hút chú ý của tất cả những kẻ có mặt ở đây.
Trọng Tiêu Hồn từ miệng Hoả Sơn không ai có thể tiến vào, chỉ cần một ánh sáng của Thiên Thạch liền có thể hút ra.
Thiên Thạch ban đầu chỉ hút Trọng Tiêu Hồn, nhưng khi Trọng Tiêu Hồn nằm ở chính giữa liền bị phá vỡ tan tinh, thả ra hàng nghìn oán linh quỷ dị.
- "Tiêu Chiến! Phong Thần Công....nhanh lên".
Là tiếng Bạch Trúc Linh gọi lớn bên tai, kéo một Tiêu Chiến đang mất hồn mất phách trở lại.
Phong Thần Công trong tay Vương Nhất Bác lập tức được ném trả về.
- "Nhanh! Giúp ta".
- "Phong Thần Công có thể làm tiêu tán oán linh".
Giờ này, đã biết hy vọng quá đỗi mong manh, nhưng ai ở đây cũng không biết Thiên Thạch kia rốt cuộc có công dụng gì, chỉ biết một khi chết đi trước Trọng Tiêu Hồn thì mình cũng sẽ trở thành một oán linh bán mình trong cõi u minh tăm tối.
Cùng với tiếng gầm rú của đám yêu ma, là tiếng ai oán khóc than của oán linh vang vọng khắp chốn.
- "Quỷ Thạch".
- "Làm việc của mình đi".
Lời Ma Tôn ra lệnh vừa dứt, đã thấy Thiên Thạch càng lúc càng lớn càng sáng chói. Âm giọng khản đặc từ giữa Thiên Thạch vọng ra.
- "Hiến Trọng Tiêu Hồn linh hồn đã khuất. Ta chỉ cần linh nguyên trực tiếp lấy ra từ những thân thể ấm nóng kia".
- "Được".
Ánh sáng mị lực của Thiên Thạch như mê hoặc lòng người, khiến đồng tử người nhìn vào càng lúc càng giãn, rồi dần mất đi tiêu cự.
Ai cũng không còn lên tiếng, ai cũng không còn sức kháng cự, tất cả đều vô lực hướng về một điểm mà bước tới.
- "LÀM CÀN!"
Âm giọng lớn tiếng vang lên trong không trung, một số ít người thần trí chưa mất đi ngẩng đầu gọi.
- "Đế Quân!"
Ma Tôn đứng đó nghe tiếng, ánh mắt thâm trầm quỷ dị quay qua nhìn Vương Thanh Bình.
- "Tứ đại thần thú thượng cổ?"
Vương Thanh Bình nghe tiếng không trả lời, cúi mặt nhìn thế trận mưa gió máu tanh, lẳng lặng lắc đầu nhẹ một cái.
- "Đế Quân! Lục giới kính trọng gọi Ngài như vậy. Quả thực rất đúng. Ha....ha....Ha.... Nhưng ta lại thấy ngài hình như đã sống quá lâu rồi. Bằng hữu của ngài đều đã quy về túc trực bên cạnh Nữ Oa nương nương. Ngài vì sao giờ vẫn còn ở đây?"
Vương Thanh Bình lúc này mới rời ánh nhìn về kẻ trước mắt, lại liếc nhìn về phía Vương Nhất Bác, đáy lòng năm phần xót xa năm phần tức giận.
- "Trước khi ta về gặp Nữ Oa, sẽ không để một kẻ khát máu đứng đầu Lục giới".
Ma Tôn nghe vậy nét mặt không mấy đổi khác, chỉ tay về phía Thiên Thạch sáng chói.
- "Vậy ngài tìm sai người rồi, kẻ muốn điều đó là nó, không phải là ta".
Vương Thanh Bình không chần chừ, chỉ một khắc đã đánh ra một chưởng về phía Ma Tôn, khiến hắn bất ngờ không có chuẩn bị, lập tức trọng thương.
Bản thân sớm đã nhận ra mê lực của Thiên Thạch nên ngay tức thì giữa khoảng cách đối lập hai bên tạo ra một dải phản quang chắn lại ánh sáng từ thứ kia.
Thiên Thạch đang thời điểm hút được ý thức của loại linh nguyên mà nó yêu thích, lại bị kẻ nào đó ngoài kia chặn lại, đem tức giận vận mình gào thét không ngừng nghỉ, tạo ra âm thanh vô cùng khó chịu, quấy nhiễu tâm thức.
Vương Thanh Bình bỏ lại Thiên Thạch, bay đến trước Trọng Tiêu Hồn, vận lực ép Trọng Tiêu Hồn nhận lại oán linh.
- "Quỷ Thạch! Ăn".
Tiếng Ma Tôn không lớn không nhỏ, hướng về Thiên Thạch lần nữa ra lệnh.
Thiên Thạch ở đó thu lại ánh sáng mị lực, từ những điểm sáng dần chớp tắt mở ra những chiếc miệng nhỏ vô cùng đói khát, không ngừng hút vào những vật thể mềm mềm mà nó thích thú.
- "Là thịt! Ta rất thích thịt".
- "Của ngươi hết! Mau ăn".
Thiên Thạch lần nữa nhận lệnh, vô cùng thoả mãn miệng nhỏ mở càng lúc càng to.
Vương Thanh Bình một tay chế trụ Trọng Tiêu Hồn, một tay giữ vững đường phản quang mới tạo.
Nhưng bên trong Thiên Thạch này là gì, người vốn dĩ lại không thể lường tới.
Những chiếc miệng lớn của Thiên Thạch ăn luôn đường phản quang, hướng tới đám chúng tiên linh nguyên thơm ngọt mà nó đang khao khát.
Một lực đạo rất lớn đánh trực tiếp làm vỡ tan chục chiếc miệng của Thiên Thạch, làm nó tức giận vận mình ăn vào vạn vật, linh nguyên yếu ớt trên thân thể Vương Nhất Bác rất gần thu hút nó. Đem cả hai thứ bảo bối thượng hạng cạnh nhau hút vào toàn bộ.
Mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát, Vương Thanh Bình mất khống chế Thiên Thạch, một phần nguyên khí tổn thương cũng bị hút vào.
Nhìn Lục giới bản thân cố gắng bảo vệ suốt mấy chục nghìn năm, sắp trượt khỏi quỹ đạo. Thiên Thạch này nếu không phá bỏ, tứ hải bát hoang sinh khí ắt tiêu tan.
- "Đã đến lúc rồi".
===================
Giờ này ai còn thức không?
Xin lỗi vì ko thể lên chap đúng giờ nhé.