Một ngày sau khi Tiêu Chiến bị ngất ở tầng thượng.
- "Tiểu Lâm! Làm thủ tục, tôi muốn đưa Tiêu Chiến về nhà".
- "Cậu ấy vẫn chưa khỏe mà anh?"
Vương Nhất Bác nghe hỏi, ngẩng mặt nhìn Thượng Quan Lâm bằng vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Thượng Quan Lâm nhất thời lúng túng, bởi Vương Nhất Bác trước nay dù lạnh lùng ít nói, mới gặp ngỡ là khó gần, nhưng tiếp xúc lâu ngày liền thấy con người khá ôn hòa dễ tính, không mấy khi nóng nảy cùng ai.
Vậy mà hôm nay, vẻ mặt này, thái độ này dường như cực kỳ khác, chưa từng thấy qua trước đây.
- "Vâng ạ! Để em đi làm thủ tục".
- "Còn nữa..."
- "Dạ".
- "Tôi cần Bác sĩ điều trị tốt nhất chăm sóc tại nhà và phải đáp ứng yêu cầu của tôi".
- "Vâng! Anh yên tâm ạ".
Thượng Quan Lâm nói rồi, qua thêm một lúc không nghe Vương Nhất Bác dặn dò thêm gì, mới rời khỏi phòng.
Vương Nhất Bác bước đến bên giường Tiêu Chiến, ánh mắt nhìn người đang nằm đó đã lạnh đi mấy phần.
- "Em không yêu anh?"
- "Em dám nói em không yêu anh?"
Vương Nhất Bác nói rồi, cúi người hôn xuống đôi môi khô nứt nẻ của Tiêu Chiến.
- "Em từ khi nào lại không ngoan ngoãn như vậy?"
- "Dám từ chối anh?"
- "Em... trước nay... chưa từng... từ chối anh".
Câu nói ngắt quãng vì âm giọng nức nở, Vương Nhất Bác lần nữa lại khóc, cảm giác mất mát lớn lao tràn vào tận sâu trong đáy lòng.
Người này đến giờ luôn là bảo bối tâm can, dốc hết lòng hết dạ mà yêu thương, bỗng dưng rời đi ba năm, giờ quay lại liền nói không yêu.
Vương Nhất Bác nghĩ rồi, ngửa mặt dỗ dành nước mắt đừng tiếp tục rơi.
- "Ủy mị không giữ được người".
Nghĩ rồi, Vương Nhất Bác xoay người bước ba bốn bước thật dài đã ra đến ban công, mở cửa kính liền có thể cảm nhận gió lạnh phả trực tiếp vào mặt có chút rát, tâm cũng theo đó mà lạnh đi, ánh mắt âm trầm suy tư.
Cho đến khi Thượng Quan Lâm trở lại, thủ tục xuất viện cũng hoàn tất.
- "Giám Đốc! Anh muốn về luôn bây giờ hay để đầu giờ chiều ạ?"
- "Làm luôn đi".
- "Vâng!"
Tiêu Chiến được đưa về nhà cũng đã quá giờ trưa, nhân viên do Thượng Quan Lâm yêu cầu cũng đã lắp đặt đầy đủ thiết bị y tế hỗ trợ cần thiết trong phòng.
- "Tôi muốn cậu ấy ngủ lâu một chút".
Vị bác sĩ theo cùng nghe Vương Nhất Bác nói vậy, chưa hiểu rõ ý liền hỏi lại.
- "Ý cậu là sao?"
Vương Nhất Bác chỉ vào Tiêu Chiến đang nằm ngoan ngoãn trên giường.
- Người này mắc chứng rối loạn cảm xúc, nhìn thấy thân thể bị thương không chịu đựng được. Nên tôi muốn trước khi hoàn toàn khỏe mạnh, nên nằm ngủ thì tốt hơn".
- "Ngủ nhiều cũng không tốt".
- "Nhưng tôi muốn như vậy".
Vương Nhất Bác nói ra câu này, gương mặt lạnh lùng đanh thép như ra lệnh. Người kia chỉ đành âm thầm chấp nhận làm theo, cho Tiêu Chiến sử dụng liều lượng an thần vừa đủ.
- "Dù sao bệnh nhân mới ốm dậy, cần phải ngủ nhiều".
Thượng Quan Lâm vẫn đứng đó, nghe nói chỉ thầm cảm thán.
- "Người có tiền có quyền, thực sự là muốn làm gì cũng được".
Suốt 14 ngày tiếp sau, Vương Nhất Bác đưa ra yêu cầu muốn Tiêu Chiến cứ ngoan ngoãn ngủ mãi như vậy.
Quần áo bệnh nhân trên người từ lúc Bác sĩ rời khỏi đã sớm được thay ra, trên thân thể chính là quần áo mặc ở nhà trước đây Tiêu Chiến hay mặc.
- "Như thế này mới đúng là Tiêu Chiến ngoan của anh".
Nhìn người nằm đó, ngoan ngoãn gần gũi như trước đây, Vương Nhất Bác thực sự nhớ dáng vẻ này, lúc nào bước vào phòng cũng có thể thấy được một Tiêu thỏ đang ngủ ngon giấc, bản thân liền cảm thấy rất vui.
Buổi tối, sau khi tắm xong, trên người thoang thoảng mùi hương sữa tắm, Vương Nhất Bác với tay tắt điện, cả căn phòng chỉ còn lại ánh sáng tím nhè nhẹ phát ra từ khung hình khổ lớn của Tiêu Chiến treo trên tường.
Vương Nhất Bác khoanh tay đứng đó, ngắm nhìn Tiêu Chiến cười rất lâu.
- "Tiêu Chiến! Em rất đẹp".
- "Nụ cười của em rất ngọt ngào".
Bàn tay có chủ ý sờ lên môi, Vương Nhất Bác xoay người trở lại giường ngủ, Tiêu Chiến của anh đang nằm ở đó, đang chờ anh.
- "Anh đừng có nháo nữa".
- "Mau buông em ra".
- "Anh tối ngày nghiện hôn em sao?"
Giọng nói, tiếng cười trong veo của Tiêu Chiến, suốt ba năm qua, hay đến bây giờ vẫn hằn sâu trong tâm trí, nhung nhớ thật nhiều.
Vương Nhất Bác tung chăn, nhanh nhẹn đem thân thể chui lên giường, nghiêng người bắt đầu hôn Tiêu Chiến.
Nụ hôn ban đầu nhỏ vụn rải khắp ngũ quan, rồi lưu lại ở cánh môi thật lâu, thật lâu.
Hôn cho đến khi đôi môi khô nứt của Tiêu Chiến dần dần mềm ra như cánh anh đào, Vương Nhất Bác càng lúc càng khao khát, càng hôn càng nhớ nhung.
Cảm giác này thực sự rất nhớ, nhớ vô cùng.
Cánh môi mỏng mỏng mềm mềm này.
Mỗi đêm Vương Nhất Bác đều mong nhớ, khao khát.
Bây giờ có được rồi, thực sự có được rồi.
- "Môi em thật mềm, còn ngọt nữa".
Khóe miệng Vương Nhất Bác nở ra một nét cười, thủ thỉ nói ra vài lời trong lòng, rời cánh môi mỏng liền hôn xuống vành tai.
- "Tiêu Chiến của anh thật ngoan".
Không giống như trước đây, mỗi lần chạm vào tai, em sẽ vì nhột nhạt mà trốn chạy.
- "Bây giờ không chạy nữa, thật ngoan".
Đầu lưỡi ướŧ áŧ thăm dò hết gò má, vành tai, rồi lướt xuống cần cổ thon dài, Vương Nhất Bác đưa tay kéo vai áo thun trên người Tiêu Chiến trễ xuống, đôi vai nhỏ thon gầy, xương quai xanh hãm sâu cực kỳ gợi cảm.
- "Tiêu Chiến của anh thật đẹp, nơi nào cũng thật đẹp".
Vương Nhất Bác vừa nói, nụ hôn trên môi lần nữa rải khắp bờ vai, hết vai trái rồi vai phải, trong ánh điện sáng tím mờ ảo, ánh nước bọt sáng lên lấp lánh, lọt vào trong mắt Vương Nhất Bác càng thêm mê hoặc, đắm say.
Hàm răng cắn mạnh lên một mảnh xương quai xanh, giọt nước mắt nóng hổi rơi vào hõm vai đọng lại.
Vương Nhất Bác vật người nằm ngửa ra giường khóc cực kỳ lớn tiếng, đem tất thảy nhớ nhung uất nghẹn giữa căn phòng ngủ trống trải phô bày.
- "Tiêu Chiến!"
- "Tiêu Chiến!".
..................
Người nằm ngay bên cạnh, nhưng tiếng gọi nhớ nhung vẫn không ngừng thốt lên.
- "Em dám nói em không yêu anh?"
Câu nói này cứ âm thầm ở mãi trong đại não, cho tới khi đem người nằm cạnh ôm chặt vào lòng, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, Vương Nhất Bác mở mắt, rèm ngủ kéo kín làm căn phòng thiếu sáng, không biết đã mấy giờ rồi?
Cảm nhận cánh tay tê rần, có một chút nhức mỏi, Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên mái tóc sóng nhẹ mềm mềm.
- "Tiêu Chiến! Dậy thôi...sáng rồi".
Một câu nói nhẹ nhàng cực kỳ bình thường, nhưng mỗi sáng thức dậy có thể cùng nói với người mình yêu thương, nghe vào đầy ngọt ngào tình ý.
Đặt đầu Tiêu Chiến xuống gối, Vương Nhất Bác lần nữa tham lam chiếm trọn dưỡng khí của người kia, rất lâu sau mới chịu thả người.
Mười bốn ngày, Vương Nhất Bác đã sống như vậy, cho tới khi tiếng khóc trong đêm càng lúc càng lớn, đau đớn đến thắt lòng thắt dạ.
Một Tiêu Chiến chỉ biết nằm im không chịu đáp lại không thể làm Vương Nhất Bác thỏa mãn cảm giác chiếm hữu này.
Ngày Tiêu Chiến tỉnh lại, thấy mình bị trói đã là ngày thứ mười năm.
Vương Nhất Bác cứ như vậy, mỗi khi mình rời phòng đều sẽ khóa trái cửa, cảm giác có thể giữ một Tiêu Chiến biết nói, biết đi lại, biết đứng biết ngồi sẽ tốt hơn.
Thức ăn mỗi bữa đều được mang vào tận phòng, tất cả đều là những món Tiêu Chiến thích.
- "Tiêu Chiến! Em không ngoan...Vì sao không chịu ăn?".
Vương Nhất Bác ngồi phía đối diện, nhìn Tiêu Chiến không hề động đũa vào một món ăn nào, lên giọng trách cứ.
Ở phía bên này Tiêu Chiến ngồi đó, nhìn gương mặt lạ lùng của người kia, ấm áp ngọt ngào giấu sâu trong ánh mắt đến nỗi chẳng thể nhìn ra nổi, chỉ thấy một Vương Nhất Bác đã hoàn toàn khác trước.
- "Vương Nhất Bác! Anh thực sự điên rồi".
Thìa thức ăn đã đưa đến sát bên miệng, bàn tay bị trói chặt dưới gầm bàn, Tiêu Chiến khó chịu nghiêng mặt né tránh.
- "Mau ăn".
- "Anh thực sự điên rồi!"
Vương Nhất Bác đứng dậy, chống tay đem mặt mình cúi sát gần Tiêu Chiến.
- "Nếu em không ăn...Anh sẽ hôn em".
Tiêu Chiến cảm thấy chính mình bất lực, không thể còn lời lẽ nào để diễn tả, mới há miệng sẵn sàng nhận chiều chuộng của người kia.
Vương Nhất Bác từ đó liền vui vẻ, chuyển luôn chỗ ngồi lại gần.
- "Tiêu Chiến của anh thật ngoan".
Mỗi ngày trải qua, Tiêu Chiến bắt đầu chấp nhận những hành động kỳ lạ của Vương Nhất Bác, bởi bản thân hiểu rõ, chính mình đã làm gì để người kia hành động như vậy.
Tiêu Chiến không yêu Vương Nhất Bác, bởi trái tim cảm nhận rõ ràng thế nào là yêu, thế nào là rung động.
Những xúc cảm từ trái tim Tiêu Chiến có với Long Thần, thì tuyệt nhiên không hề nảy sinh cùng Vương Nhất Bác.
Nhưng cảm xúc của thân thể lại rất khác thường, những gì hai người cùng với nhau trước đây, Tiêu Chiến biết rõ chính mình cũng hoàn toàn không giả dối.
- "Vậy rốt cuộc trong mình đang tồn tại điều gì?"
Tiêu Chiến đã bao nhiêu lần tự sợ hãi chính mình, bao nhiêu lần cảm thấy ghê tởm thứ xúc cảm kỳ lạ trong mình?
Nhìn Vương Nhất Bác như vậy, Tiêu Chiến ngàn vạn lần càng không muốn tổn thương người kia thêm nữa.
- "Chi bằng đau một lần! Rồi cả đời quên đi".
- "Em không yêu anh! Cũng không thuộc về nơi này".
- "Không muốn lừa dối anh, cũng không muốn anh mãi ôm mộng tưởng".
- "Anh ơi!"
- "Em xin lỗi!"
Tiêu Chiến ngồi giữa giường, nhìn bức ảnh chính mình đang cười rạng rỡ, cảm xúc khi ấy lại ùa về, biết mình đã cười rất hạnh phúc, nhưng sao đến bây giờ nhìn vào lại thấy giả tạo như vậy.
Linh lực lúc có lúc không lần nữa trả về. Bàn tay năm ngón xòe ra trước tầm mắt, Linh Quy Sương Giáng vận mình uyển chuyển, nhẹ nhàng ném thẳng vào khung hình trước mặt.
Nụ cười rạng rỡ.
Vỡ tan tinh.
====================