- "Em không yêu anh".
Bốn từ Tiêu Chiến khó khăn thốt ra thế nào, thì Vương Nhất Bác tiếp nhận đớn đau lớn hơn gấp nhiều lần thế ấy.
Tiêu Chiến đứng đó, gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt ngập ngụa từng tầng nước dày đặc, người trước mặt cũng lòa đi không thấy rõ nhân dáng.
- "Anh!"
- "Em xin lỗi!"
Tiêu Chiến nói rồi, dứt khoát quay người rời đi, bỏ lại căn phòng trống vắng, chỉ còn thấy tiếng trái tim Vương Nhất Bác lặng đi không còn muốn đập nữa.
Lời Tiêu Chiến vừa nói : "Em không yêu anh".
Vương Nhất Bác khó khăn nhẩm lại từng chữ từng chữ, có phải mình đã nghe nhầm hay không?
Thông tin đại não vừa tiếp nhận, như một tảng đá lớn đập vào l*иg ngực, làm trái tim vỡ tan tinh thành trăm nghìn mảnh nhỏ.
Những ngày này đã cảm nhận rất rõ ràng thái độ thay đổi của Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác nhất thời vẫn chết đứng, bản thân không còn làm ra nổi hành động gì, đáy lòng bỗng dưng tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu không gợn sóng, một kiểu tĩnh lặng cực kỳ lạ thường.
Như tiết trời một ngày trước giông bão, bình yên đến đáng sợ.
- "Tiêu Chiến! Em nói...Em không yêu anh".
Vương Nhất Bác vừa nói, âm giọng nức nở không nghe rõ câu từ, đến việc Tiêu Chiến rời đi từ lúc nào, bản thân cũng không cách nào nhận biết rõ.
Ba năm không có em dài đằng đẵng, ôm bao nhiêu hy vọng rồi lại tuyệt vọng, đến giờ nhìn thấy em ở ngay trước mặt, em lại nói em không yêu anh.
Vương Nhất Bác vừa nói vừa cười, nước mắt lần nữa chảy dài xuống sườn má, hạnh phúc yêu thương ngỡ như mới chỉ bắt đầu, Tiêu Chiến bỗng nhiên lại nói ra một câu khiến nó kết thúc dễ dàng như vậy.
Bản thân thả mình ngồi xuống sofa, cũng không có ý định đi tìm Tiêu Chiến, thông tin tiếp nhận trong đại não có lẽ sai rồi, cần phải sắp xếp lại.
Vương Nhất Bác cứ ngồi đó, thời gian trôi qua rất dài, trong đầu chỉ không ngừng vang vọng bốn chữ.
- "Em không yêu anh".
Đến khi nghe tiếng người nháo loạn ngoài hành lang, tiếng leng keng trên băng ca di chuyển gấp rút, mới kéo được tâm hồn của Vương Nhất Bác trở về.
Nặng nề nhấc người rời khỏi sofa, trong lòng thầm nghĩ phải đi tìm Tiêu Chiến.
- "Nhanh lên...Có người ngất ở tầng thượng".
Là tiếng y tá vừa gấp rút chuẩn bị, vừa giục giã nhau ngoài sảnh trực.
Vương Nhất Bác vô thức bước từng bước trên hành lang, trong lòng cũng không chủ đích sẽ đi đâu để tìm Tiêu Chiến.
Tâm đã lặng, ánh mắt cũng mất hồn, vụn vỡ trong lòng đến giờ lại không cảm thấy nữa.
- "Yêu cũng được, không yêu cũng được".
- "Chúng ta sau này chỉ cần được ở bên nhau như vậy, anh chỉ cần như vậy".
Vương Nhất Bác tự dặn lòng mình, qua thêm một lúc mới xoay tay nhìn đồng hồ, hốt hoảng nhận ra thời gian từ lúc Tiêu Chiến rời đi đã gần qua ba tiếng.
Trong lòng vừa bắt đầu sốt ruột, đã nhìn thấy bóng Thượng Quan Lâm đang gấp rút chạy theo băng ca ở cuối dãy hành lang. Một cỗ bất an dâng lên trong lòng, ruột gan bắt đầu nóng như lửa đốt.
Vương Nhất Bác chạy.
Từng bước chân nặng trĩu dọc hành lang, cảm giác dài và xa đến vô tận, khuôn mặt người nằm trên băng ca càng lúc càng gần, sống mũi cao cao kiêu ngạo hơn người kia càng lúc càng thấy rõ.
- "Tiêu Chiến".
- "Là Tiêu Chiến".
Tiếng lướt nhanh của bánh xe, tiếng thanh nhôm trên bang ca va chạm, tiếng bước chân người vội vàng trên sàn gạch....tất cả qua tai Vương Nhất Bác chỉ còn là tiếng ù ù, vô cùng khó nghe.
- "Giám Đốc! Anh đã đi đâu thế?"
Thượng Quan Lâm vừa chạy theo xe vừa cất tiếng hỏi Vương Nhất Bác, nhưng lúc này chẳng thể nhận được câu trả lời.
Chỉ trong chốc lát, Tiêu Chiến lần nữa bị đẩy vào phòng cấp cứu, ngăn cách hai người vẫn là khung cửa trắng xóa đáng sợ kia.
- "Tiêu Chiến!"
- "Tiêu Chiến!"
- "Tiêu Chiến lại bị làm sao nữa?"
Vương Nhất Bác vừa cất giọng nói rất nhỏ, vừa đưa hai tay lên ôm đầu, thân thể vừa chạy vẫn không ngừng hổn hển, ánh mắt lạc đi thấy rõ.
- "Giám Đốc! Anh sao thế?"
Tức thì, Vương Nhất Bác đưa tay túm lấy người Thượng Quan Lâm, cất giọng chất vấn.
- "Tiêu Chiến vì sao tự dưng lại bị như vậy?"
Thượng Quan Lâm không kịp phản ứng cũng giật mình, có chút hoảng hồn, vội lắp bắp lên tiếng.
- "Em không biết, em vừa tới đầu hành lang đã gặp bác sĩ đẩy cậu ấy ra từ thang máy, cũng không hỏi được gì cả. Anh không phải vẫn luôn ở đây sao?"
Vương Nhất Bác nghe hỏi, trong lòng chột dạ, vùi mặt vào lòng bàn tay cho đến khi cửa phòng cấp cứu mở ra. Hai người ngồi đó còn chưa kịp phản ứng, đã nghe tiếng một nữ bác sĩ quát lớn tiếng.
- "Người nhà đâu?"
Cả Vương Nhất Bác và Thượng Quan Lâm đều tức khắc đứng dậy chạy đến trước mặt, Thượng Quan Lâm liền nhanh nhảu hỏi.
- "Bác sĩ, tình hình cậu ấy thế nào ạ?"
- "Còn thế nào hả? Người nhà các người chăm sóc bệnh nhân kiểu gì? Trời lạnh như thế mà để cậu ấy không mặc quần áo ấm ngồi trên tầng thượng. Còn nói cần chúng tôi cứu người sao?"
Thượng Quan Lâm nghe vậy, nét mặt đầy vẻ ngượng ngùng cùng hối lỗi, vội vàng cúi người.
- "Thực sự là chúng tôi sơ suất rồi. Tình hình sức khỏe cậu ấy thì sao ạ?"
- "Cũng may có người phát hiện kịp thời, nếu không thì khỏi cần cứu nữa".
Vương Nhất Bác đứng đó vẫn cứ chết lặng như vậy, trong đầu chỉ lọt vào hai chữ "cũng may", cho tới khi Tiêu Chiến được chuyển về phòng bệnh thường, nhìn người nằm trên giường lặng thinh, xúc cảm trong lòng mới trào dâng dữ dội.
Ánh mắt đổi khác, nét mặt đổi khác, tâm tình cũng đổi khác.
- "Là anh sai rồi".
- "Chúng ta về nhà thôi, sau này sẽ không để em thương tổn thêm một chút nào nữa".
------------------------------
Cơn gió đông lành lạnh qua khe cửa khẽ rít lên từng hồi, mùi hương này đã từng rất quen thuộc.
15 ngày nữa đã trôi qua, vì sao Tiêu Chiến lại được ngủ dài như vậy?
Tiêu Chiến mở mắt, cơ thể không còn cảm giác đau đớn nào nữa, khung cảnh xung quanh rất gần gũi, ánh sáng đèn led tím sắc trực tiếp gọi ánh nhìn.
Hàng mi dày khẽ rũ, trước mắt là bức ảnh chính mình đang cười rất rạng rỡ trên đỉnh Hoàng Sơn, khung hình bằng kính khổ lớn chiếm trọn toàn bộ khoảng tường đối diện giường ngủ.
- "Tiêu Chiến của anh tỉnh rồi?"
Âm giọng Vương Nhất Bác ở sát bên cạnh, còn đang hướng môi mềm đến trán mình hôn xuống.
Tiêu Chiến theo bản năng muốn né tránh, nhưng cảm giác chân tay không thể cử động, hình như đang bị thứ gì đó cột giữ cố định.
- "Đừng cử động, sẽ đau em".
Tiêu Chiến nhất thời không thể làm khác, xoay đầu sang hướng đối diện trốn tránh đυ.ng chạm của người kia, tức thì bị bàn tay Vương Nhất Bác giữ chặt lấy khuôn mặt.
- "Đừng ngang bướng".
Cổ họng có chút khô rát, nước bọt trong miệng nuốt xuống cũng rất đắng, Tiêu Chiến gian nan hỏi một câu.
- "Vương Nhất Bác! Anh tính làm gì?"
Cánh môi mềm đã đặt trên trán Tiêu Chiến, còn lưu lại ở đó rất lâu, Vương Nhất Bác đưa tay vuốt ngược phần tóc mái của người kia ra sau đầu rồi mới nói.
- "Mau cười với anh đi".
Âm giọng vừa là cầu khẩn, vừa là ra lệnh, có một chút nức nở nhưng lại kèm cứng rắn. Tiêu Chiến không làm theo, chỉ mở to hai mắt nhìn gương mặt băng lãnh của Vương Nhất Bác.
- "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Ánh mắt Vương Nhất Bác vẫn đặt trên khuôn mặt Tiêu Chiến không rời, chỉ đưa cánh tay trái chỉ lên bức ảnh khổ lớn.
- "Em nhìn xem".
- "Ba năm qua, anh mỗi ngày đều phải nhìn thấy em cười như vậy mới có thể ngủ được. Bây giờ em trở về rồi, vì sao lại không cười nữa?"
Tiêu Chiến nghe người nói vậy, nước mắt lại trực trào chảy ra, hàng mi run run khẽ chớp nhẹ một cái, mới nói nhỏ một câu.
- "Em xin lỗi".
- "Không sao...bây giờ không cười cũng được, cứ ngoan ngoãn thế này là được".
Vương Nhất Bác nói rồi, đem người Tiêu Chiến dựng ngồi dậy, ở phía đối diện ôm chặt vào lòng.
Tiêu Chiến lúc này mới cảm nhận được rõ tay chân mình thực sự bị trói, chỉ đành lấy thân mình từ chối người kia.
Sải tay Vương Nhất Bác vừa dài vừa rắn chắc, gắt gao ôm gọn Tiêu Chiến trong l*иg ngực, hơi thở nóng rực phả bên tai thủ thỉ nói từng câu rất nhỏ chỉ để hai người nghe.
- "Không được phép phản kháng, anh rất nhớ em".
Tiêu Chiến bị ôm, trong lòng nảy sinh tức giận, âm giọng có chút lớn tiếng.
- "Vương Nhất Bác.....! Mau thả em ra."
Khóe mắt Vương Nhất Bác cũng đã đỏ rực, những đường tơ máu càng lúc càng đậm màu, miệng khẽ cười thật nhẹ, mới để người Tiêu Chiến rời khỏi cái ôm của mình, đem gương mặt hai người đối diện.
- "Anh rất nhớ em....nhưng em không cho anh đến gần, cũng không cho anh chạm vào người em, không cho anh ôm em, không cho anh hôn em..."
- "Tiêu Chiến! Em đang ở ngay trước mặt anh...Nhưng tại sao lại xa cách như vậy?"
Nước mắt Tiêu Chiến nhỏ giọt xuống mặt chăn nệm dưới giường, hòa chung trộn lẫn không thể phân biệt nổi.
- "Anh! Em xin lỗi...Nhưng xin anh đừng như thế này".
Vương Nhất Bác nghe vậy, nét mặt đang thả một mảng u sầu, lập tức trả về vẻ băng lãnh cứng rắn.
- "Không cần xin lỗi, chỉ cần ngoan ngoãn ở bên anh như vậy là được".
Dứt lời, Vương Nhất Bác đỡ người Tiêu Chiến đặt nằm xuống giường, cởi ra sợi vải mềm quấn quanh cổ tay cổ chân người kia, xoa dịu vết hằn màu đỏ tía, rồi mới rời khỏi phòng.
Khóa trái cửa.
Tiêu Chiến nức nở đưa tay lau nước mắt, trở về nơi này càng sợ hãi chính bản thân mình, trong phòng ngủ của hai người trước đây, đã từng ở trên giường này làm ra bao nhiêu chuyện....ôm, hôn...toàn là những việc quá mức gần gũi.
Bản thân càng sinh ra cảm giác ghê sợ, bàn tay đấm mạnh vào l*иg ngực.
- "Mình rốt cuộc là gì? Thân thể này rốt cuộc là gì? Trái tim không rung động với người, nhưng cơ thể lại có thể sinh ra cảm giác muốn gần gũi".
- "Người làm mình rung động là Long Thần, người mình yêu thương là Long Thần, trong lòng mình chỉ có Long Thần, không ai có thể thay thế".
- "Vương Nhất Bác mãi mãi không thể thay thế".
====================
Hết chap mọi người xả vai, bỏ lại tâm trạng sau ở từ "thay thế" kia đi nha.
Hôm nay tui dở chứng kể cho các cô nghe một ngày của tui nè.
Buổi sáng tui thức dậy lúc 4h40p, 5h ra khỏi nhà, khoảng 5h30 xe công ty sẽ đón.
Tui làm việc từ 6h sáng đến 2h chiều, sau đó giao ca 15p, về đến nhà khoảng 2h45p.
Ngồi máy tính và bắt đầu viết fic từ đó đến khoảng 4h - 4h30 gì đó, là xách mông đứng dậy nấu cơm.
Hơn 5h sẽ đi đón con gái, về nhà cùng bả chơi, tắm giặt, cho bả ăn, đến khoảng 7h là chồng về.
Ăn cơm xong là khoảng 8h. Tui tiếp tục ngồi viết fic đến tầm 8h30 là chốt, đọc lại và chờ giờ đăng, đó là việc thu dọn sau khi ăn cơm, chơi cùng con, đánh răng cho con ck tui đã giúp làm hết.
10h tắt điện cả nhà đi ngủ.
Tính ra một ngày tui chỉ có khoảng hơn 2h hoặc gần 3h để viết fic thôi.
Một chap 2000w, có khi viết rồi không ưng lại sửa lại, coi như đã rất cố rồi.
Chia sẻ với mọi người vậy thôi, ủn mông cho tui cố gắng nhá.
Các bạn yêu fic của tui, chờ fic ra chap mới mỗi ngày, thì tui cũng rất yêu fic của mình, up chap mới cũng là một niềm vui, viết vì đam mê chứ cũng chẳng kiếm được gì cả.
Chúng ta đều vì Bác Chiến, vì hai bảo bối của chúng ta mà có mặt ở đây, nên cùng nhau vui vẻ nhé.