[Bác Quân Nhất Tiêu] Cửu Vĩ Yêu Hồ

Chương 60: Tìm được em rồi

Nửa năm sau khi Vương Nhất Bác xuất viện.

Vào một ngày, hotsearch vô cùng nhiều từ khóa được gắn tên Vương Nhất Bác.

- "Vương Nhất Bác trở lại".

- "Vương Nhất Bác từ bỏ đam mê".

- "Vương Nhất Bác rời khỏi giới giải trí".

- "Vương Nhất Bác là con trai Vương Thiên Sơn".

- "Vương Nhất Bác là con trai chủ tịch tập đoàn Hàng không lớn nhất Trung Quốc".

- "Vương Nhất Bác là con trai tỷ phú giàu nhất Trung Quốc".

..........................

Mỗi hotsearch đều hàng triệu lượt chia sẻ và thảo luận, Vương Nhất Bác từ chối tất cả các buổi ghi hình, phỏng vấn. Chỉ phát một đoạn weibo hẹn sau này sẽ chọn một ngày mở concert dành riêng cho fan hâm mộ, những người đã đồng hành và ủng hộ mình trong suốt thời gian qua.

Fan của Vương Nhất Bác thời điểm ấy, vô cùng tiếc nuối cho quyết định này của thần tượng, dù đã qua hơn một năm không có hoạt động, nhưng mỗi ngày vẫn luôn mong chờ sự trở lại.

Đến cuối cùng, Vương Nhất Bác lại quyết định rời xa ánh hào quang trên sân khấu, nơi là nhiệt huyết thanh xuân, là những cống hiến hết mình trên từng khúc nhạc, từng điệu nhảy.

Hỏi Vương Nhất Bác thời điểm ấy vì sao quyết định như vậy?

- "Sau này sẽ trả lời".

Hỏi Vương Nhất Bác có hối hận không?

- "Tuyệt đối không hối hận".

----------

Trực thăng đưa Vương Nhất Bác đến tầng thượng của bệnh viện.

Bản thân đến khi đứng trước cửa phòng cấp cứu, cũng không biết mình đã di chuyển như thế nào để đến được đây, từ lúc nhận tin trợ lý báo về, một lần nữa l*иg ngực trái lại khó khăn đập lên từng nhịp.

- "Giám Đốc! Anh đến rồi?"

Người vừa hỏi là Thượng Quan Lâm, trợ lý hiện tại của Vương Nhất Bác.

- "Lần này chắc chắn chứ?"

- "Một trăm phần trăm, gương mặt không một điểm sai khác, mà còn mặc đúng bộ đồ trong hình anh gửi nữa".

Hai chân Vương Nhất Bác rủn đi thấy rõ, vịn tay vào thành ghế hành lang.

- "Giám Đốc! Anh không sao chứ?"

- "Không sao".

Thượng Quan Lâm đỡ tay để Vương Nhất Bác xoay người ngồi xuống ghế, đem mặt vùi vào lòng bàn tay, từ bấy cúi đầu không còn ngẩng dậy, thầm cầu nguyện lần này là chắc chắn, không phải là nhẫm lẫn nữa.

Suốt hơn hai năm qua, mở rộng phạm vi tìm kiếm toàn Trung Quốc, bất cứ nơi nào có thông tin người gặp nạn không rõ danh tính, đặc biệt là tai nạn dưới nước hay trên tuyết, đều được người của Vương Nhất Bác xác nhận và báo về.

Không ít lần hy vọng rồi thất vọng, ôm đau thương kết thành nỗi nhớ đặt tận sâu trong đáy lòng, mỗi ngày đều hảo hảo giữ gìn, bởi Vương Nhất Bác luôn nghĩ.

- "Tiêu Chiến nhất định không rời đi như vậy".

Mỗi ngày đều tự an ủi chính mình, dỗ ngoan trái tim rỉ máu.

- "Người có tình, nhất định sẽ được ở bên nhau".

Và trong lòng Vương Nhất Bác, không phải là tự mình đa tình, bản thân có thể cảm nhận được, tình cảm Tiêu Chiến dành cho mình cùng với xúc cảm từ chính trái tim cũng không mấy sai khác.

- "Em cũng yêu anh phải không?"

- "Nếu còn không chịu trở lại, anh sẽ giận em, mặc kệ em, sau này không yêu em, cũng không thương em nữa".

Vương Nhất Bác cứ như vậy trong suốt 3 năm qua, tất cả những vật dụng trong căn nhà Tiêu Chiến từng dùng qua, đều giữ nguyên không cho ai động tới, đồ dùng cá nhân, quần áo, giày dép...

Một mình nằm trên chiếc giường trống trải, càng nhớ hương thơm dịu mát của Tiêu Chiến quẩn quanh, nhớ vòng tay mềm mềm quấn quanh eo, nhớ mấy sợi tóc đen chọc chọc vào cần cổ.

Khoảnh khắc đêm xuống vẫn luôn đáng sợ như vậy, nhất là khi người trong lòng trước đây đều cận kề đến từng miếng ăn, từng giấc ngủ, giờ thiếu vắng rồi biết bù đắp sao đây?

Dải tóc năm đó Tiêu Chiến cắt rơi trong phòng tắm, Vương Nhất Bác đã cẩn thận đem gói ghém cất đi.

Tiêu Chiến thi thoảng lại đem chuyện ra hỏi:

- "Anh giữ tóc em để làm gì?"

Vương Nhất Bác khi ấy chỉ cười rồi trả lời.

- "Sau này đi đóng phim không cần tốn tiền mua tóc giả nữa".

Đến giờ mỗi đêm đều đặt bên giường, có lẽ đó là món quà hiện hữu duy nhất trên thân thể mà Tiêu Chiến để lại.

Vương Nhất Bác đã sống 3 năm chưa một lần nguôi ngoai nhung nhớ như vậy.

Người ta nói, mất gấp đôi thời gian để quên được một người.

Nhưng với Vương Nhất Bác, thời gian càng dài chỉ càng làm nỗi nhớ trong lòng tăng lên gấp bội, chứ chưa từng một phần vơi bớt.

Giờ phút này, ngồi trước cửa phòng cấp cứu, người ở phía trong là Tiêu Chiến, miệng Vương Nhất Bác mỉm cười, nhưng hai hàng nước mắt lại cứ thế chảy dài xuống lòng bàn tay.

Thượng Quan Lâm ngồi bên cạnh, chỉ thấy được bờ vai Vương Nhất Bác khẽ run run, chứ cũng không nhìn ra được vẻ mặt gì.

Một tiếng đồng hồ trôi qua còn dài hơn cả ba năm đằng đẵng, cánh cửa phòng bật mở, Tiêu Chiến được chuyển qua phòng hồi sức, lúc này Vương Nhất Bác mới thực sự được nhìn kỹ gương mặt ấy.

Trước mặt Thượng Quan Lâm, trước mặt y tá, bác sĩ của bệnh viện, một người thanh niên gương mặt đẹp đẽ, lạnh lùng, băng lãnh, vậy mà lại đang khóc.

- "Đúng là em".

- "Là Tiêu Chiến của anh".

Ba năm trôi qua, gương mặt Tiêu Chiến không một chút đổi khác, nét mặt khi ngủ vẫn ngoan ngoãn, hiền lành, hàng mi dày cong cong kiêu ngạo.

Vương Nhất Bác khóc khóc, cười cười, nét mặt cũng không biết đã trở lên khó coi như thế nào nữa.

- "Tiêu Chiến đã trở về rồi".

- "Tiêu Chiến của anh thực sự đã trở về rồi".

Ba năm dài chờ đợi, nỗi nhớ khắc khoải dồn nén trong tim, ba năm cố gắng kiếm tìm mà bản thân thực sự không có một chút định hướng, cuối cũng đã tìm được em rồi.

- "Lần này anh không cho phép em rời đi nữa".

- "Nhất định không cho rời đi nữa".

Tiêu Chiến phải ở lại phòng hồi sức suốt đêm, trước khi được chuyển về phòng bệnh cá nhân. Vương Nhất Bác một khắc cũng chưa từng rời khỏi ô cửa kính, như thể sợ rằng, chỉ cần một cái chớp mắt.

- "Tiêu Chiến sẽ lại biến mất".

Đêm nay trời cũng thật kỳ lạ, đang giữa đông, tuyết rơi phủ trắng mặt đường còn chưa tan hết, mà đã lại có mưa rào như mùa hạ.

Nhiệt độ càng về đêm càng xuống sâu, dãy hàng lang bệnh viện vắng bóng người, có một Vương Nhất Bác đứng đó, ôm trái tim ấm áp đến lạ thường, không hề cảm thấy một chút lạnh lẽo.

Thân thể Tiêu Chiến rất yếu, không biết đã trải qua những gì mà lục phủ ngũ tạng tổn thương nghiêm trọng, thời điểm được phát hiện cũng không biết đã nằm giữa nền tuyết lạnh bao lâu. Sau khi được nhân viên y tế sơ cứu, mới đảm bảo an toàn đưa đến bệnh viện.

Vương Nhất Bác như vậy, thức trắng suốt một đêm, Thượng Quan Lâm có nhắc nhở, khuyên ngăn thế nào cũng không bận tâm.

Nhìn người nằm qua cánh cửa, là tâm can bảo bối trong tim, yêu đến chết đi sống lại, nhớ nhung tìm kiếm suốt ba năm ròng, giờ đã ở đây rồi, làm sao còn có thể rời đi.

Cho đến khi nhìn Tiêu Chiến được đưa về phòng cá nhân, ở gần ngay trước mắt, qua lớp mặt nạ dưỡng khí thoi thóp hít từng ngụm khí thở yếu ớt, đáy lòng Vương Nhất Bác càng quặn lên từng đợt sóng trào, thương xót khôn nguôi.

Vương Nhất Bác đã bao nhiêu lần tưởng tượng ra rất nhiều khung cảnh hai người gặp lại, tự an ủi chính mình bằng những mộng tưởng trùng phùng vui vẻ, nhưng đến cuối cùng vẫn là không thoát khỏi hiện thực này, thứ hiện thực đã từng được dự đoán trước.

Bước chầm chậm từng bước đến thật gần, không gian riêng tư chỉ dành riêng cho hai người, nước mắt lần nữa cứ thế tự động rơi.

Không phải trong mơ, cũng không phải trong nỗi nhớ.

Tiêu Chiến ở trước mặt Vương Nhất Bác, bằng xương bằng thịt, thực sự đã ở ngay trước mắt.

Trong lòng mong mỏi nhưng lại không dám hoàn toàn tin tưởng vào sự thật.

Gượng mặt ấy, sống mũi ấy, bờ môi ấy...tất cả đã từng thân thuộc.

Cực kỳ thân thuộc.

Vương Nhất Bác sợ hãi mỗi phút, mỗi giây đang trôi qua liệu có phải là ảo giác, cho đến khi đem bàn tay người nằm đó nắm chặt.

Cảm giác này!

Là thật rồi!

Vương Nhất Bác cúi xuống thật gần, đem bàn tay Tiêu Chiến đặt lên sườn má của chính mình.

- "Tiêu Chiến của anh. Em thật sự trở về với anh rồi?"

Nước mắt vẫn chảy, nhưng khóe miệng đã ba năm không hề nhếch lên.

Vương Nhất Bác cười rồi.

Một nét cười mãn nguyện, không chút gượng gạo.

Một nét cười ba năm chưa từng ai được thấy qua.

Đến bây giờ, thực sự đã cười rồi.

- "Có biết anh nhớ em lắm không?"

Vương Nhất Bác vừa nói, vừa xoay lòng bàn tay Tiêu Chiến đặt vào cánh môi mình.

- "Em đi lâu như vậy? Không nhớ anh sao?"

Từng ngón tay Tiêu Chiến nhỏ nhỏ, mềm mềm, trước đây mỗi lần nắm vào đều muốn siết chặt, đến từng đường hoa trên vân tay Vương Nhất Bác cũng đã dành thời gian để ghi nhớ.

Tất cả mọi thứ về Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đều ghi nhớ và gìn giữ rất cẩn thận.

Kể cả cảm giác thân thuộc này, cũng đều đã khắc cốt ghi tâm.

Vương Nhất Bác khóc rất nhiều, nước mắt dồn nén bao nhiêu lâu nay, một lần tuôn ra như thác đổ.

Hóa ra, vẫn có những thứ hạnh phúc còn tốn lệ hơn cả bi thương. Và Vương Nhất Bác của bây giờ đang tận hưởng chính là thứ hạnh phúc ấy.

Đến giờ phút này, chỉ cần một lần nhìn thấy Tiêu Chiến trở về bên cạnh, thì chặng đường sau này có thể cùng nhau bước tiếp.

Người ta nói, đàn ông chỉ khóc khi họ đã thực sự trưởng thành.

27 tuổi, hỏi Vương Nhất Bác đã trưởng thành chưa?

Trong tình yêu này, Vương Nhất Bác chỉ trưởng thành với bi thương, còn hạnh phúc thì lại thật ngây ngô, ngốc nghếch.

Người ở trước mặt, có thể sờ được, cảm được.

- "Tiêu Chiến! Anh rất yêu em".

Sau này, chúng ta mỗi ngày đều sẽ nói câu này.

- "Anh rất yêu em".

Sau này mỗi ngày, sẽ không lãng phí thời gian nữa.

Sẽ không ngốc nghếch như trước đây, yêu em không dám tỏ bày.

- "Tiêu Chiến của anh!"

- "Tìm được em rồi".

====================