Sáu tháng, tâm hồn Vương Nhất Bác bị giam cầm trong suy nghĩ.
- "Mở mắt không thể thấy được em".
- "Anh không muốn".
Đến bây giờ, với Vương Nhất Bác tình yêu dành cho Tiêu Chiến không chỉ được giữ gìn cẩn trọng trong trái tim, mà bằng tất cả thân thể này, muốn sống vì người, chết cũng vì người.
Tổn thương da thịt trên cơ thể sớm đã phục hồi, chỉ có ý thức là không chịu trở lại.
Như một giấc mộng thật dài, thật dài không hồi kết, ở đó có Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác muốn ở nơi có Tiêu Chiến.
Cách 23 ngày trước khi hoàn toàn tỉnh lại.
Ngày thứ nhất: Tiếng thiết bị hỗ trợ cứ liên tục báo từng âm thanh đều đều trong phòng bệnh, Vương Nhất Bác bắt đầu cảm nhận được.
Ngày thứ hai: Giọt nước nóng hổi đang nhỏ giọt trên mu bàn tay, là nước mắt sao? Của ai? Nước mắt của ai?
Ngày thứ ba: - "Nhất Bác! Con ngủ lâu lắm rồi đó. Mau dậy thôi". Là giọng của mẹ.
Ngày thứ tư: Ngón tay bên giường khẽ cử động, nhưng rất nhỏ không ai phát hiện.
Ngày thứ năm: - "Haha! Bị lừa rồi. Vương Nhất Bác bị lừa rồi". Là tiếng cười của Tiêu Chiến, ở đây có thể nghe được giọng nói trong trẻo, ngọt ngào ấy.
Ngày thứ sáu: - "Bác sĩ! Tim cậu ấy ngừng đập rồi".
- "Mau sốc điện trước đã". Sau 3 lần sốc điện phá rung, mang được người về từ cửa tử.
Ngày thứ bảy: Mẹ đang nắm tay, còn khóc rất nhiều. - "Vương Nhất Bác! Con không được phép bỏ cuộc".
Ngày thứ tám: Có mùi hương hoa rất quen thuộc, hình như là Tiểu Vy mang đến.
Ngày thứ chín: Thân thể hình như cảm nhận được mà có phản ứng, khoé mắt khẽ nhăn khi mẹ kéo rèm cửa sổ.
Ngày thứ mười: - "Anh ơi! Em phải trở về rồi". Là Tiêu Chiến, anh không cho phép, không cho phép em rời khỏi anh.
Ngày thứ mười một: - "Nhất Bác, con ngủ lâu như vậy, không mỏi người sao?" Là mẹ đang hỏi chuyện.
Ngày thứ mười hai: Hình ảnh Tiêu Chiến tan biến trong tuyết giữa Trường Thành.
- "Bác sĩ! Cậu ấy có phản ứng này. Đang chảy nước mắt".
Ngày thứ mười ba: Dải tóc tím sắc bay bay trong gió, Tiêu Chiến nắm tay một người nam nhân, không ngoảnh mặt lại. Vương Nhất Bác lại khóc.
Ngày thứ mười bốn : Nụ hôn ngọt ngào trên đỉnh Hoàng Sơn, dưới ánh hoàng hôn, lúm đồng tiền bên má Tiêu Chiến hằn rất sâu. Hàng mi bên khoé mắt Vương Nhất Bác khẽ cử động.
Ngày thứ mười năm: Bóng dáng Tiêu Chiến ngồi bên bệ cửa sổ, gió lạnh ùa vào, Vương Nhất Bác bế người đặt ngồi giữa giường, cùng nhau ngắm bình minh.
Ngày thứ mười sáu: - "Anh muốn làm gì? Ba mẹ anh đang ở ngoài nhà đó". Hai người ôm nhau hôn trộm trong phòng tắm.
Ngày thứ mười bảy: Tiêu Chiến ôm Tiểu Quả đi qua đi lại trong nhà, Vương Nhất Bác trách móc : "Em không quan tâm anh".
Ngày thứ mười tám: - "Anh ơi! Nhìn em này...Có giống con gấu không?" Khuôn mặt Tiêu Chiến ẩn sau lớp khăn quàng cổ cao dày, chỉ nhìn thấy được ánh mắt, đen nhánh sáng ngời.
Ngày thứ mười chín: - "Tiêu Chiến! Em đang ở đâu?". Vương Nhất Bác gọi lớn tiếng giữa khung cảnh trắng xóa một màu, không có tiếng trả lời, chỉ có lạnh lẽo cũng tiếng chính mình vang vọng trở lại.
Ngày thứ hai mươi: - "Tiêu Chiến! Anh làm thế nào để tìm được em? Anh phải đi đâu để tìm được em?" Vương Nhất Bác trên giường bệnh lại khóc, nước mắt cứ thế chảy dài, có người ở bên đang lau đi từng giọt, từng giọt.
Ngày thứ hai mốt: - "Anh Nhất Bác! Tiểu Quả gần đây ốm rồi, không chịu ăn gì cả. Chiến Chiến có dặn em chăm nó, nhưng mấy ngày này nó không chịu nghe lời em". Là tiếng của Tiểu Vy, Tiêu Chiến rất thương Tiểu Quả.
Ngày thứ hai mươi hai: - "Anh ơi! Anh ở đâu? Nếu không tìm được anh, em phải làm thế nào?" Tiêu Chiến lại bị lạc đường rồi, mồ hôi lấm tấm đầy trán.
Ngày thứ hai mươi ba: - "Anh ơi! Mau dậy đi. Mặt trời đã chiếu đến chân giường rồi". Đúng là giọng nói này, Tiêu Chiến đang gọi mình dậy. Còn vừa chạm cánh môi hồng mỏng vào má mình, thật mềm.
Vương Nhất Bác mở mắt, trước mặt trần nhà trắng xóa như tuyết.
Không có Tiêu Chiến, căn phòng lạnh lẽo này không có Tiêu Chiến, không nghe thấy tiếng Tiêu Chiến gọi "anh ơi", không cảm thấy được mùi hương thân thể của Tiêu Chiến, không có cái nắm tay siết chặt không buông, không có cánh môi mềm chạm nhẹ vào má.
Tất cả đều không có.
Nơi này không có Tiêu Chiến!
Vương Nhất Bác nhỏ tiếng khóc không ngừng, nước mắt cứ thế chảy dài thấm vào chiếc gối dưới đầu ướt một mảng lớn.
Đến khi mẹ Vương trở vào, lớn tiếng gọi bác sĩ, thì Vương Nhất Bác lần nữa mệt mỏi, ngủ thϊếp đi.
- "Chúc mừng gia đình! Cậu ấy đã tỉnh rồi".
Mẹ Vương vừa nhìn con vừa lo lắng hỏi lại.
- "Vậy sao nó vẫn lại nằm im như vậy?"
- "Cậu ấy đã thoát khỏi hôn mê sâu, bây giờ là đang ngủ".
Vương Nhất Bác đến lúc này, mới chân chính có một giấc ngủ qua một đêm, không có mộng mị, không có nhớ thương, không có đau đớn quấy rầy nhờ tác dụng của thuốc an thần.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến khi Vương Nhất Bác mở mắt thức tỉnh, ngoài khung cửa sổ nắng vàng đã phủ đầy từng tán lá.
- "Nhất Bác! Con tỉnh rồi?"
Mẹ đang ở bên, gương mặt phúc hậu hiền hòa, đã trải qua bao nhiêu lâu để gầy ốm hao mòn như vậy.
- "Mẹ!"
Vương Nhất Bác cất tiếng gọi rất nhỏ, nước mắt lại tự động từ khóe mắt tuôn ra.
Nhìn mẹ, Vương Nhất Bác lần này khóc vì sự khờ dại của chính mình.
- "Con xin lỗi".
Mẹ Vương đưa tay vuốt mái tóc mềm, cúi đầu hôn vào vầng trán, việc đã rất nhiều năm kể từ ngày Vương Nhất Bác khôn lớn không còn được làm.
- "Tỉnh lại là tốt rồi".
- "Thật tốt, Nhất Bác của mẹ tỉnh dậy đã thật tốt rồi".
Ba Vương cũng đã sớm đứng kế mép giường, nhìn đứa con bảo bối hảo hảo tỉnh dậy, điều đã thầm cầu nguyện suốt 6 tháng qua, giờ đã thành hiện thực.
Vương Nhất Bác tỉnh dậy, sức khỏe không có vấn đề, chỉ có tứ chi vì quá lâu không vận động mà mất lực không quen, nên mỗi ngày đều phải tập vật lý trị liệu.
Đến khi có thể tự mình khỏe mạnh, bước xuống giường đi lại sinh hoạt như người bình thường, thì cũng mất đến hai tuần sau.
Qua hai tuần này, bản thân mỗi ngày đều ngồi trên tầng thượng của bệnh viện, ngắm nhìn áng chiều tà, ký ức tốt đẹp theo đó đổ về như dòng suối ấm áp.
- "Tiêu Chiến! Em ở nơi đó. Có tốt không?"
Vương Nhất Bác cảm thấy sợ chính bản thân mình trong 6 tháng này, vì sao lại hồ đồ như vậy, để mình ngủ lâu như thế, nếu Tiêu Chiến quay lại không tìm thấy người thì phải làm sao?
Thời điểm này, Lâm Thanh Hà cũng đến bệnh viện rất nhiều lần.
- "Nhất Bác! Em định sau này như thế nào?"
- "Hoạt động cứ đóng băng, em chưa muốn quay lại".
- "Nhưng nếu còn không quay lại, e là sau này khó có chỗ đứng. Vì nghệ sĩ có hot mấy thì khi hết thời cũng sẽ bị lãng quên thôi".
Vương Nhất Bác nghe vậy, chỉ nhoẻn miệng cười rất khẽ, siết chặt ly nước đang cầm trong tay.
- "Chị Thanh Hà! Em đi theo con đường này là vì đam mê, không cần quan tâm bất cứ thứ gì khác cả".
Lâm Thanh Hà nghe đến đây, nghĩ đến gia thế sau lưng Vương Nhất Bác, khẽ mỉm cười gật đầu.
- "Uhm! Chị hiểu".
- "Em đam mê nhảy, yêu diễn xuất nhiều như thế nào. Chị chắc chắn nhìn ra phải không? Nhưng đến bây giờ, đối với em có một thứ còn quan trọng hơn tất cả".
Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác cùng Lâm Thanh Hà nói ra nhiều lời như vậy, với một thứ chuyện không phải công việc, là lần đầu tiên Vương Nhất Bác mở lời nói với người khác về suy nghĩ trong lòng mình.
Lâm Thanh Hà vốn định lên tiếng hỏi, đó là thứ gì mà lại quan trọng hơn tất cả như vậy? Nhưng nhìn sang nét mặt băng lãnh này, Lâm Thanh Hà liền cảm thấy có hỏi cũng sẽ không có câu trả lời, nên đành nuốt lời ở cửa miệng vào sâu trong cổ họng.
- "Được rồi Nhất Bác, bây giờ em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã, khi nào muốn quay lại thì nói với chị".
- "Vâng!".
Từ sau vụ hỏa hoạn, Lâm Thanh Hà vốn đã chẳng muốn nhắc đến chuyện hợp đồng của công ty với Vương Nhất Bác nữa, và đến bây giờ càng cảm thấy mấy việc như vậy thật quá thừa thãi rồi.
Ngày Vương Nhất Bác được ra viện, mẹ Vương sống chết đòi đưa người về nhà để mẹ tiện bề chăm sóc, nhưng Vương Nhất Bác vẫn kiên quyết không chịu, muốn trở về nhà riêng.
Đến cuối cùng vẫn là mẹ phải nhượng bộ, nuông chiều đứa con bảo bối này, qua mấy ngày thu xếp ổn thỏa mẹ sẽ trở lại Bắc Kinh chăm sóc cho Vương Nhất Bác.
Căn nhà 6 tháng không có người ở, mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vẫn là thiếu hơi người, nên vô cùng lạnh lẽo thiếu hơi ấm.
Mật mã cửa là con số sau khi từ Hoàng Sơn về, Vương Nhất Bác cố tình đặt 1823.
Tiêu Chiến thời gian đó rất nhiều lần hỏi:
- "Anh ơi! Vì sao đột nhiên lại đổi mật mã cửa?"
- "Vậy vì sao lại là 1823?"
- "1823 có ý nghĩa là gì?"
- "Anh vì sao không trả lời em?"
- "Anh lại giấu em cái gì đúng không?"
Vương Nhất Bác vừa bấm mã số, những câu Tiêu Chiến hỏi vừa văng vẳng bên tai, vui vẻ, quấn quýt không buông, không rời, làm cho nhớ nhung trong lòng lại đến cực hạn.
Cánh cửa bật mở, khung cảnh phía trong lại càng làm cực hạn bị phá vỡ, từng bước chân chuyển động giữa căn nhà, mỗi vị trí, mỗi ngóc ngách, đâu đâu cũng có dấu ấn sâu đậm của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác ngồi thụp người xuống giữa căn nhà trống trải rộng lớn, từ sau khi tỉnh dậy đã áp chế xúc cảm rất nhiều.
Nhưng đến bây giờ mới biết.
Hóa ra yêu thương sâu đậm là thứ xúc cảm hạnh phúc và đau thương tột cùng đến như vậy.
- "Tiêu Chiến! Anh rất nhớ em".
====================