Thiên niên kỷ thứ 3 - 2023 / Bắc Kinh - Trung Quốc.
- "Giám Đốc! Tìm thấy người rồi".
Vương Nhất Bác bật mình đứng dậy khỏi bàn làm việc, gấp rút hỏi lại.
- "Ở đâu?"
- "Vạn lý Trường Thành".
Đại não tiếp nhận thông tin quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, yết hầu lay động mấy hồi, Vương Nhất Bác khó khăn nuốt vào từng ngụm khí thở, âm giọng run run nói ra từng tiếng.
- "Người... như thế nào?"
- "Không nguy hiểm tính mạng! Nhưng bị thương khá nặng, đã được đưa đến bệnh viện rồi ạ".
- "Được! Điều trực thăng qua cho tôi".
- "Vâng! 10 phút nữa đón cậu ở tầng thượng".
----------
Ba năm trước.
Vào ngày Tiêu Chiến rời đi, tài xế tìm được Vương Nhất Bác khi bản thân đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Bỏ mặc thân thể nằm giữa nền tuyết lạnh, thời gian cứ thế chảy trôi, từng tiếng bông tuyết chuyển động cực kỳ nhỏ bên vành tai đều có thể nghe ra được, từng tiếng nhịp đập của trái tim cũng có thể tự mình đếm được.
Nhưng!
Duy chỉ có cánh phổi phập phồng cố gắng hít vào từng đợt khí lạnh, là hoàn toàn không muốn làm nữa.
- "Tiêu Chiến!"
- "Anh muốn đi cùng em".
- "Mang anh đi với được không?"
- "Xin đừng để anh ở lại đây một mình như vậy".
Nước mắt nóng hổi không ngừng lăn dài xuống hai bên thái dương, tan vào trong tuyết.
Mở mắt, nhắm mắt đều là nụ cười ngọt ngào trong nước mắt của Tiêu Chiến trước khi rời đi.
- "Anh ơi! Em phải đi rồi".
- "Anh rất tốt. Em rất thích anh".
- "Nhất định sẽ không quên anh".
Từng câu, từng câu đều muốn xé tim xé gan, Vương Nhất Bác đau đớn đến quặn từng khúc ruột.
Dẫu đã chuẩn bị tâm lý, dẫu biết ngày này nhất định sẽ tới, nhưng hoá ra hiện thực vẫn là thứ không loại tưởng tượng nào có thể so sánh được.
- "Tiêu Chiến!"
- "Tiêu Chiến!"
..........................
Mỗi âm thanh nặng nề cất lên gọi tên người kia, là một lần từng tế bào, từng đường gân, từng mạch máu cứ thế như thể tự động tan vỡ.
Bây giờ, đến thở thôi Vương Nhất Bác cũng không muốn làm nữa.
Tạo hoá này áp đặt điều gì?
Ái tình này trêu ngươi cái gì?
Đem người đến, rồi lại mang người đi.
Một Vương Nhất Bác trước giờ luôn tự mình nắm trong tay quyền định đoạt cảm xúc, suy nghĩ. Đến giờ phải bất lực nhìn đớn đau giày vò chính mình, nhìn người rời đi không cách nào níu giữ.
- "Tiêu Chiến! Anh mất em rồi?"
Ai nói, người anh yêu không phải bất kỳ ai đó bình thường nào?
Mà lại chọn là em, khác thường như vậy?
Bao nhiêu cô gái xinh đẹp vây quanh anh? Bao nhiêu bóng hồng hết lòng vì anh? Anh lại bỏ qua tất thảy, để rung động với một người đặc biệt như em?
- "Tiêu Chiến! Em nỡ lòng nào?"
Nước mắt cứ thế chảy mãi, chảy mãi không chịu ngừng lại, là nước mắt nóng hổi rơi xuống làm tan tuyết dưới thân phải không?
Vương Nhất Bác như vậy, hít thở không muốn làm, trái tim không muốn đập, dưới nền tuyết trắng xoá ở Trường Thành không một bóng người, cơ thể vốn đã tổn thương nghiêm trọng còn chưa kịp phục hồi, đã lại chịu đả kích lớn đến như vậy.
Là thân thể không thể tự mình chống đỡ, hay là trái tim đến giờ chẳng còn muốn vực dậy, ý thức sống còn tròn trĩnh về con số 0, cứ thế lịm dần, lịm dầm, đem ý thức trả về thiên thu vĩnh cửu.
- "Nếu như vậy, có thể gặp được em. Anh bằng lòng đánh đổi".
Bầu trời trong xanh trên cao, chìm vào đáy mắt lúc này chỉ toàn là thê lương, ảm đạm. Tuyết tan thấm vào tầng tầng áo quần mùa đông nhiều lớp, cái lạnh thấm qua da thịt, vào thấu đến tận tâm can.
Đại não dần dần trống rỗng, muốn loại bỏ tất thảy đau đớn, giày vò, chỉ giữ lại mong nhớ, yêu thương.
Nhớ giọng người nói.
Nhớ tiếng người cười.
Nhớ ánh mắt sáng ngời trong veo như giọt nước.
- "Tiêu Chiến! Anh rất yêu em".
Tiếng nức nở càng lúc càng vang vọng, khoảng không rộng lớn chỉ toàn là tiếng ai oán thê lương, tận đến khi không gian trở về tĩnh lặng, cũng chẳng biết đã trôi qua đến bao lâu.
Người ta tìm thấy Vương Nhất Bác khi trời đã về chiều, giữa nền tuyết trắng xóa một màu, hai người đến chỉ còn một người ở lại.
Vương Nhất Bác được đưa vào bệnh viện, thân thể khi này đã chịu đựng gần đến cực hạn, nỗi đau cũ, tổn thương mới, chồng chéo đan xen.
Nhưng điều quan trọng nhất, là ý chí sống còn, hiện tại đã không muốn giữ nữa.
Phòng cấp cứu ánh điện trắng gắt gao đến lóa mắt, nhân viên y tế tấp lập ra vào, ngoài cửa mẹ Vương khóc ngất lên ngất xuống, Vương Nhất Bác thực sự muốn bỏ mặc tất thảy rồi?
- "Thằng bé vì sao đột nhiên lại như vậy? Hôm qua...khi nó gọi điện, tâm tình vẫn còn rất vui vẻ mà".
Ba Vương ở bên, cố gắng trấn tĩnh những lo lắng của vợ mình, xoa khẽ bờ vai an ủi.
- "Chú! Trợ lý của Nhất Bác đến rồi ạ".
Người vừa lên tiếng là Thừa Huân, anh họ của Vương Nhất Bác, người suốt 8 năm qua luôn hết mình hỗ trợ Ba Vương quản lý tập đoàn.
Vì đang trong thời điểm Vương Nhất Bác không có lịch trình, nên ngay khi nhận được tin tài xế báo về, Lưu Hạ mới lập tức từ Thượng Hải trở lại.
Từ sau lần xảy ra hỏa hoạn ở Thượng Hải, mẹ Vương thi thoảng sẽ gọi cho Lưu Hạ để hỏi han tình hình của Vương Nhất Bác, nên đến giờ cũng đã có chút thân quen hơn trước.
Dù đã làm trợ lý cho Vương Nhất Bác suốt 6 năm, nhưng đời sống cá nhân của đại minh tinh nhà anh vô cùng bảo mật.
- "Chào Chủ tịch! Chào phu nhân!"
- "Cháu xin lỗi đã đến muộn ạ".
Vì Vương Nhất Bác muốn tuyệt đối giữ kín thân thế, muốn tự thân mình hoạt động trên con đường mình đam mê, nên sau khi biết được Ba Vương là ai, là người như thế nào? Cả đoàn đội cũng không để lộ ra bất kỳ một thông tin nào khác.
- "Lưu Hạ! Nhất Bác thời gian gần đây có gì không ổn sao?"
- "Dạ! Về chuyện công ty, thì thời gian này hoạt động đang đóng băng để cho cậu ấy giữ gìn sức khỏe, nên không có vấn đề gì ạ. Còn chuyện đời tư, cậu ấy trước nay cực kỳ kín tiếng, đã mấy tháng liền cháu được điều đi Thượng Hải, không ở Bắc Kinh, nên cháu xin lỗi không thể trả lời gì được cho Chủ tịch".
- "Cháu thấy nó có từng làm mất lòng, hay có quan hệ tình cảm với người nào không?"
- "Dạ không! Nhất Bác tuy lạnh lùng, ít nói, nhưng trong công việc luôn nhiệt huyết, hết mình, với đồng nghiệp trong 6 năm qua cũng chưa từng gây xích mích với người khác".
- "Uhm! Cháu nói tiếp đi".
- "Còn nếu nói yêu thì thực sự là chưa yêu ai đâu ạ. Vì lịch trình của cậu ấy rất kín, giữa bạn diễn và đồng nghiệp, đặc biệt là đồng nghiệp nữ, Nhất Bác đều rất biết giữ khoảng cách. Scandal tình ái cũng chưa từng có qua".
- "Vậy cháu xem...Nó có thân thiết với ai không?"
Lưu Hạ nghe hỏi câu này, trong lòng duy nhất chỉ có một câu trả lời.
- "Dạ có! Cậu ấy rất thân với Tiêu Chiến".
- "Tiêu Chiến?"
- "Vâng".
- "Thằng bé cứu nó trong vụ hỏa hoạn à?"
- "Vâng! À tài xế của công ty có nói, cậu ấy đi Trường Thành cùng Tiêu Chiến, nhưng khi tìm được người vào buổi chiều hôm nay, thì chỉ có mình cậu ấy thôi ạ".
Ba Vương nghe vậy, lập tức quay sang nhắc nhở Thừa Huân.
- "Mở phạm vi tìm kiếm toàn Trường Thành cho tôi, rà soát người đến người đi trong ngày hôm nay, không được bỏ sót một ai".
Lưu Hạ và mẹ Vương nghe vậy có chút ngạc nhiên, liền lên tiếng hỏi.
- "Nếu là gặp nạn, thì hai đứa phải ở cùng nhau chứ?"
Ba Vương ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc, quay qua nhìn mẹ Vương.
- "Nếu không phải gặp nạn thì sao? Bây giờ Nhất Bác vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu, chưa biết chuyện gì xảy đến với nó, Trường Thành cũng không có khả năng xảy ra tai nạn theo phương thức như vậy. Bà còn không hiểu ý tôi sao?"
Lưu Hạ lúc này, tức thì có chút gấp gáp, lắp bắp lên tiếng ngăn cản.
- "Xin Chủ tịch nghe cháu nói vài câu ạ".
- "Uhm! Cậu có gì cứ nói.
- "Có lẽ Chủ tịch hiểu nhầm gì rồi ạ. Nhất Bác với Tiêu Chiến rất thân thiết với nhau, việc này đoàn đội chúng cháu đều biết. Hơn nữa, tính cách Tiêu Chiến rất thật thà, không phải giống như Chủ tịch nghĩ đâu ạ".
Ba Vương nghe vậy, lúc này mới thả một nét cười.
- "Cậu không cần lo lắng quá, chỉ là tìm người, tuy nhiên tâm tư con người làm sao dễ dàng để người khác đoán biết được".
- "Tiêu Chiến rất đơn thuần, Nhất Bác rất quý và cưng chiều cậu ấy, Tiêu Chiến rất ngoan ạ".
- "Được rồi! Tạm thời tin tưởng cậu. Nhưng người thì tất nhiên vẫn phải tìm".
- "Vâng! Nhờ cậy Chủ tịch, chúng cháu cũng đang rất lo cho Tiêu Chiến, cậu ấy ở ngoài một mình cũng không thể an tâm".
..........................
Vương Nhất Bác phải ở trong phòng cấp cứu suốt 3 tiếng đồng hồ, thân thể cứ mãi lạnh lẽo không hơi ấm, cho đến khi bóng đèn cửa phòng chuyển màu xanh, cánh cửa bật mở, mấy vị bác sĩ bước ra đều đã mệt đến rã rời.
- "Bác sĩ, tình hình con trai tôi thế nào rồi?"
- "Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, nhưng cậu ấy vẫn vô cùng yếu, cần phải theo dõi sát sao trong những ngày tới".
Mẹ Vương nghe tiếng, đôi chân mềm nhũn mất lực, vịn tay vào Thừa Huân đứng kế bên.
- "Chuyện gì vậy? Tại sao thằng bé lại liên tiếp gặp chuyện chẳng lành như thế này?"
- "Dì à! Bác sĩ đã nói qua nguy hiểm rồi, Dì đừng lo lắng quá. Nhất Bác còn trẻ, mọi chuyện sẽ ổn thôi ạ".
......................
Vương Nhất Bác như vậy, nằm trên giường bệnh không phải một tuần, không phải một tháng, mà đến liền 6 tháng không chịu tỉnh lại. Mẹ Vương ở bên khóc đến cạn nước mắt, cuối cùng đành phải tự mình gượng dậy, mỗi ngày chăm sóc, nói chuyện, an ủi, quan tâm.
Mong một ngày, bảo bối ngoan này sẽ tỉnh dậy, hảo hảo khỏe mạnh như đã từng trước đây.
Ba Vương ngày đó, sau một tuần cho người tìm kiếm điều tra, cũng không thể tìm ra được tung tích của Tiêu Chiến.
Chuyện gì đã xảy đến với hai đứa trẻ này trong ngày hôm đó?
Chỉ chờ Vương Nhất Bác tỉnh dậy mới biết được mà thôi.
====================