Vương Nhất Bác đã đến lúc cực kỳ mệt mỏi, hàng mi nặng trĩu, dựa đầu bên giường Tiêu Chiến ngủ thϊếp đi.
Trong cơn mơ màng, Tiêu Chiến đứng đó nhoẻn miệng cười thật tươi.
- "Anh ơi! Đi thôi".
Vương Nhất Bác đưa tay nắm lấy, bàn tay Tiêu Chiến thật nhỏ và mềm, hai người cùng nhau sánh bước đi dọc từng bậc thang bên cạnh sườn núi đá.
- "Vì sao nhất định đòi đi đường bộ?"
- "Hì....! Em rất thích nơi này. Có thể đến đây với anh rất tốt, nên không nỡ rời đi".
Vương Nhất Bác nghe vậy, trái tim đổ về từng đợt xúc cảm ấm áp, bởi cũng vừa đúng với suy nghĩ của chính mình.
Ánh mắt Tiêu Chiến trong veo sáng ngời, ngoảnh nhìn Vương Nhất Bác rất lâu.
Vương Nhất Bác giật mình tỉnh giấc, hoảng hốt, sợ hãi vẫn theo thói quen mà hiện hữu.
Đôi đồng tử lấp lánh như sao trời ấy đã từng nhung nhớ rất nhiều. Giờ đây có thể nhìn người nằm trên giường ngay đây, dù vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng đây mới là hiện thực.
- "Tiêu Chiến thực sự trở về rồi".
Xoay tay nhìn đồng hồ đã 10h trưa, Vương Nhất Bác trong lòng xúc cảm nhẹ bẫng. Từ ngày Tiêu Chiến rời đi, đây là ngày đầu tiên tâm trạng tốt đến như vậy.
Bàn tay năm ngón vẫn đan vào nhau siết chặt, đáy lòng xót xa nhìn máy kẹp nồng độ oxy vẫn được đeo ở ngón tay.
Cúi người hôn nhẹ vào vầng trán, Vương Nhất Bác đứng nhìn gương mặt Tiêu Chiến thêm một lúc mới xoay người rời đi.
- "Tôi muốn gặp bác sĩ điều trị cho bệnh nhân nằm ở phòng 1520".
- "Vâng! Anh đợi một lát".
Cô nhân viên sau khi thất thần một lúc, lúng túng loay hoay mãi mới đọc được tên Bác sĩ và vị trí phòng cho Vương Nhất Bác.
Từ hôm qua đến giờ, tâm trạng thực sự không ổn định, mọi thứ đều có Thượng Quan Lâm xử lý, tình hình sức khoẻ của Tiêu Chiến cũng do người này báo về.
Đến giờ, Vương Nhất Bác lại cảm thấy đích thân muốn nghe rõ ràng, Tiêu Chiến như thế nào mà lại bị thương nghiêm trọng như vậy.
- "Bác sĩ! Tôi muốn biết rõ tình hình sức khoẻ của cậu ấy".
- "Cậu ngồi đi".
Màn hình ánh sáng trắng trước mắt hai người hiển thị hình ảnh chụp CT l*иg ngực và ổ bụng.
- "Cậu thanh niên này, có một chút kỳ lạ".
- "Vâng! Bác sĩ cứ nói".
- "Nội tạng tổn thương rất nặng, nhưng cậu xem ngoài da thịt lại không hề có một chút dấu vết bầm tím. Bởi vậy nên ban đầu khó xác nhận mức độ nặng nhẹ của chấn thương".
- "Vâng".
- "Thông thường, để ảnh hưởng như vậy, thì phải chịu tác động ngoại lực rất lớn và tất nhiên da thịt là nơi tổn hại đầu tiên".
- "Vậy bây giờ....thì thế nào ạ?"
- "Bây giờ thì thực sự chưa thể chắc chắn, phải theo dõi thêm mấy ngày nữa".
Vương Nhất Bác từ phòng bác sĩ rời khỏi, tâm trạng mới vừa tốt lên đôi chút, giờ lại trầm xuống, còn đang rảo bước trở lại phòng bệnh của Tiêu Chiến thì điện thoại trong túi áo liên tục đổ lên mấy hồi chuông.
- "Alo...Ba ạ!"
- "Nhất Bác! Con đang ở đâu?"
- "Con vẫn ở Bắc Kinh. Ba không cần lo lắng đâu ạ".
- "Nhất Bác! Chú ý giữ gìn sức khỏe của con trước. Có gì trở về nói sau".
- "Vâng...Con chào Ba ạ".
Việc Vương Nhất Bác sau hôn mê, tâm tình thay đổi, tỉnh lại nhất mực tìm người như thế này, gần ba năm qua dù không trực tiếp nói ra, nhưng Ba mẹ Vương đều có thể nhìn thấy.
Chỉ là vì sao lại cố chấp tìm bằng được như vậy, mới là câu trả lời chỉ tiếng lòng Vương Nhất Bác mới rõ.
Qua hai lần thập tử nhất sinh, đứa con này đối với họ càng nhiều gấp bao nhiêu yêu thương, coi trọng. Cộng với việc Vương Nhất Bác trước nay đều có chủ kiến với những việc mình làm, nên mỗi chuyện bản thân đưa ra, đều được Ba Mẹ tôn trọng, không ép buộc.
Vương Nhất Bác trở lại phòng bệnh, Thượng Quan Lâm đã tới, còn mang theo rất nhiều đồ ăn.
- "Giám Đốc! Anh ăn chút gì đi".
- "Uhm!"
- "Anh có muốn về nhà nghỉ ngơi một chút không? Em sẽ ở đây trông người".
- "Không cần! Giúp tôi mang một ít quần áo tới là được".
- "Vâng!"
- "Thời gian tới tôi sẽ không xử lý công việc. Cậu về bàn giao lại cho Huân Ca giúp tôi. Lát tôi sẽ gọi điện cho anh ấy".
- "Vâng! Vậy em qua lấy quần áo, chiều sẽ mang đến cho anh".
- "Uhm!".
- "Anh ăn nhiều một chút, có gì gọi điện cho em ạ".
- "Được rồi! Cậu về đi".
Thượng Quan Lâm đem số đồ ăn cẩn thận đặt ngay ngắn trên bàn, quay lại nhìn Vương Nhất Bác thở dài một tiếng, rồi mới rời đi, trong lòng thầm thắc mắc.
- "Rốt cuộc người này là ai? Mà Giám Đốc lại coi trọng như vậy?"
- "Là người thân?"
- "Là anh em? Chả lẽ Chủ Tịch có con riêng?"
Thắc mắc một hồi, lại thấy mình hình như đi sai đường rồi, mới bỏ qua suy nghĩ trong đầu, rẽ hướng xuống hầm gửi xe.
Vương Nhất Bác ở trong phòng, một chút thức ăn cũng không động tới, vào phòng tắm lấy ra một chậu nước ấm cùng một chiếc khăn sạch, ngồi xuống cạnh giường giúp Tiêu Chiến lau mặt, lau tay.
- "Tiêu Chiến! Em không nên ngủ lâu như vậy đâu".
- "Đã làm chuyện gì để bản thân bị thương như vậy?"
- "Lần này trở về, nhất định không để cho em rời đi nữa".
Tiêu Chiến nằm đó, không biết có thể nghe được gì hay không? Chỉ thấy hàng mi dày khẽ động thật nhẹ.
Vương Nhất Bác cẩn thận, tỉ mỉ lau từng đốt ngón tay, như thể vừa lau vừa ngắm nghía ghi nhớ.
- "Ba năm rồi cũng không lớn thêm chút nào cả, bàn tay em vẫn nhỏ như vậy".
- "Em xem...tay anh đã lớn hơn rồi, sau này càng có thể đem tay em bao trọn, mùa đông không sợ lạnh nữa".
Vương Nhất Bác vừa nói, khóe mắt vừa phủ lên từng tầng sương dày đặc, một giọt nước nóng hổi rơi vào giữa lòng bàn tay Tiêu Chiến.
Không biết người nằm đó đã cảm nhận được gì, bàn tay ấy liền có phản ứng mà khẽ động.
Tiếp đó là tiếng bíp bíp từ hệ thống điện tim kêu lên liên hồi, vạch sóng điện tâm đồ thay đổi lên xuống không nhìn ra hình dạng.
Vương Nhất Bác hoảng hốt, cuống cuồng, nhất thời cũng không biết phải làm gì, rối rít nắm chặt bàn tay Tiêu Chiến, qua thêm quá 20 giây mới run rẩy bấm được nút gọi khẩn cấp.
- "Tiêu Chiến! Em sao thế?"
Nước mắt đã chảy dài càng lúc càng điên cuồng rơi xuống, tai Vương Nhất Bác càng lúc càng ù đi, qua màng sương phủ đầy khóe mắt chỉ thấy nườm nượp y tá, bác sĩ nhanh chóng vào phòng, sau đó thấy mình bị đẩy ra ngoài cửa.
Bản thân khi ấy cũng chẳng còn định hình nổi chuyện đang diễn ra như thế nào? Chỉ nghe tiếng đáy lòng thầm cầu nguyện.
- "Tiêu Chiến! Xin em".
Qua ô cửa kính, máy sốc tim áp vào l*иg ngực khiến người Tiêu Chiến sốc giật liên hồi.
- "Tiêu Chiến! Đừng bỏ anh...Xin em".
Cả thân thể không còn làm cách nào trụ vững, Vương Nhất Bác khó khăn vịn vào tay nắm cửa để không trượt ánh nhìn, một giây một khắc cũng không dám chớp mi mắt nữa.
Thời gian không biết lại trôi qua bao lâu, đến khi bác sĩ trở ra, tiếng âm thanh trong phòng đã trả về trạng thái ban đầu.
Người này thở phào một hơi, mới vỗ vào vai Vương Nhất Bác.
- "Không sao rồi".
Ba chữ này với ai cũng đều cực kỳ quan trọng, và với Vương Nhất Bác lúc này cũng vậy.
- "Mấy ngày này cần theo dõi chặt chẽ".
Vị bác sĩ nhìn gương mặt lo lắng đến thất thần của Vương Nhất Bác, biết rằng có nói chắc cũng không nghe ra được gì, đành quay qua dặn dò y tá như vậy, rồi mới rời đi.
Bản thân Vương Nhất Bác cũng thêm rất lâu sau mới lại dám bước vào phòng, còn không dám đến gần Tiêu Chiến nữa. Bởi hình như trong lòng đang sợ hãi, sợ hãi phản ứng vừa rồi của Tiêu Chiến là do chính mình gây ra.
Trong lòng nghĩ như vậy, liền không dám trở lại bên giường, lặng lẽ đến ngồi ở một góc cách đó không xa, đủ để vẫn nhìn rõ gương mặt của người kia.
Tiêu Chiến như vậy, nằm trên giường bệnh cũng không chịu an phận, năm ngày liền mỗi ngày đều một lần dọa Vương Nhất Bác như vậy.
Cho đến ngày thứ sáu, rồi thứ bảy, mới chịu ngoan ngoãn, cảnh tượng tấp nập không còn diễn ra nữa.
- "Cậu ấy tốt hơn rồi, có lẽ sẽ tỉnh lại nhanh thôi".
- "Vâng! Cảm ơn bác sĩ".
- "Là em trai cậu sao?"
Vương Nhất Bác nghe hỏi vậy chỉ cười, cúi mặt không nói thêm gì nữa.
Qua một tuần, lần đầu tiên Tiêu Chiến tỉnh dậy, là vào một buổi sáng, khi Vương Nhất Bác vẫn còn gục người bên cạnh giường ngủ thϊếp chưa tỉnh.
Hàng mi dày nặng trĩu khẽ kéo lên được khoảng một phút lại khép chặt.
- "Long Thần!"
Lần thứ hai Tiêu Chiến tỉnh lại, là lúc đang được bác sĩ thăm khám vào ngày hôm sau.
- "Có một vệt sáng chuyển động trước mắt, thứ này là gì?"
- "Là Giáng Long?"
Mi mắt lần này đã kéo được lên cao, đôi đồng tử to tròn qua ánh đèn pin chuyển động liên hồi, sau đó lại từ từ khép chặt.
Lần thứ ba tỉnh dậy, có thể ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ, cổ họng khó khăn phát ra âm thanh.
- "Ưʍ..."
Một tiếng rất nhỏ, nhưng cũng đủ kéo được sự chú ý của người đang đứng bên đó, qua ánh sáng có chút gắt gao chưa quen, Tiêu Chiến lại thầm gọi.
- "Long Thần!"
Rồi lại lần nữa thϊếp đi.
Đến lần thứ tư tỉnh dậy, gương mặt đẹp đẽ của người này ở ngay trước mặt, còn đang nhìn mình mỉm cười, lại cúi xuống hôn lên trán mình.
- "Người này không phải Long Thần".
Lần thứ năm tỉnh dậy, nước mắt chảy dài xuống hai bên thái dương, Tiêu Chiến nằm đó khóc nức nở, được Vương Nhất Bác ôm vào lòng dỗ dành.
- "Tiêu Chiến ngoan...Em thực sự trở về với anh rồi".
Cả hai cùng khóc.
Nhưng dòng nước mắt này có phải dành cho hạnh phúc?
- "Tiêu Chiến! Tiêu Chiến của anh thật giỏi".
- "Vượt qua rồi! Trở về rồi".
Tiếng Vương Nhất Bác nức nở bên vành tai, Tiêu Chiến nhớ giọng nói này, nhớ người này.
Toàn bộ ký ức từ thời điểm bắt đầu đến đây, đâu thực, đâu ảo, đâu quá khứ, đâu hiện tại.
Tất cả ghi nhớ đầy đủ, không bỏ sót một chi tiết.
Người trước mặt, là Vương Nhất Bác.
====================