[Bác Quân Nhất Tiêu] Cửu Vĩ Yêu Hồ

Chương 55: Thành thân? - nước mắt

Tin tức lan truyền khắp lục giới.

- "Thiên giới và Thần giới sẽ liên hôn?"

- "Liên hôn?"

- "Uhm! Liên hôn...Chỉ là chuyện sớm muộn thôi chẳng phải hay sao?"

- "Thiên Đế đã từng một lần đưa ra, nhưng Long Thần không đồng ý. Giờ thì đã đồng ý rồi?"

- "Đã đồng ý rồi. Cùng với trưởng nữ của Phong Thần, chẳng phải đích thực là Tiên đồng ngọc nữ, xứng đôi vừa lứa?"

- "Đúng...đúng...Quả thực xứng đôi vừa lứa".

- "Ba tháng sau sẽ cử hành hôn lễ".

Lời chúng tiên bàn tán không ngừng vang vọng bên tai, Tiêu Chiến vừa trở về Thiên Cung, bước thấp bước cao, trong lòng không còn biết bản thân mình đang như thế nào nữa.

Bỏ qua tất thảy lễ nghi chúng tiên chào hỏi, ánh mắt vô hồn, tâm linh vô định, chỉ một lòng hướng về Tĩnh Thiên Cung.

Sức mạnh của một Thượng Thần vốn chẳng cần hắn phải di chuyển khó khăn như thế này, nhưng Tiêu Chiến cứ như vậy, chạy bộ từng bước.

Dải tóc bên vai theo tiếng trái tim vụn vỡ mà chuyển màu đỏ đến chói lòa hai mắt, làm người người gặp đều hoảng hốt khϊếp sợ, trước đây ngoài Long Thần cùng Tỷ tỷ thì chưa ai từng thấy qua, đến giờ cũng không buồn quản nữa.

Đau đớn lan truyền đến từng đường gân từng thớ thịt, như muốn bóp nát toàn thân hắn mềm nhũn, ngàn vạn câu hỏi muốn cùng người kia làm rõ.

- "Ta chỉ mới rời đi mấy ngày, trước khi đi mọi chuyện vẫn đang còn tốt đẹp, chưa qua được bao lâu. Vì sao bỗng dưng lại có mấy chuyện như vậy?"

- "Nhất định là nhầm lẫn rồi?"

- "Chuyện này chắc chắn không chính xác?"

- "Long Thần vì sao lại đồng ý? Người không phải muốn như vậy?"

Tiêu Chiến đang tự huyễn hoặc mình với vô vàn câu hỏi, đến khi đứng trước Tĩnh Thất, hai hàng mi dày đã nặng trĩu, đẫm nước.

Mùi xạ hương quen thuộc trong phòng thoảng nhẹ bên cánh mũi, không cần hỏi ý kiến người phía trong, Tiêu Chiến khoát tay mở tung cánh cửa đẩy sang hai phía.

Bóng lưng quen thuộc kia như đoán biết được người này nhất định sẽ tới, mà sớm đứng chờ như vậy, không hề quay mặt.

- "Ngươi đến rồi?"

Tiêu Chiến im lặng rất lâu, trấn tĩnh lại những nóng nảy cùng lo sợ đang chiếm giữ chính mình, khó khăn cất tiếng hỏi một câu, giọng cũng lạc đi thấy rõ.

- "Người không phải nói đợi ta quay lại Tây Hải rồi mới trở về sao?"

- "Là ta thất hẹn rồi".

Cố gắng kìm nén từng ngọn lửa lớn đang bập bùng âm ỉ muốn trào dâng từ đáy lòng, yết hầu lay động mấy hồi, mới lại khó khăn mở lời hỏi tiếp.

- "Long Thần! Người có chuyện gì sao?"

- "Uhm!"

- "Chuyện của Người...Có thể nói cùng ta không?"

Vương Nhất Bác vẫn không quay mặt, lạnh lẽo nói ra một câu.

- "Ta sẽ thành thân".

Bốn chữ ngắn gọn, nhưng chẳng khác nào sắc nhọn của dây gai, kéo qua kéo lại, dày xéo từng tấc thân thể chính mình, Tiêu Chiến khó khăn nuốt vào từng ngụm khí thở.

- "Không phải chuyện đó...Ta muốn nghe chuyện khác của Người".

Tiêu Chiến vừa nói, vừa bước đến đứng ngang hàng, đủ để nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Vương Nhất Bác.

- "Không có chuyện gì khác. Chỉ muốn báo với ngươi như vậy".

Nước mắt nóng hổi sớm đã tràn qua mi, tuôn dài từng đường trên hai gò má.

- "Long Thần! Người giấu ta chuyện gì sao?"

Vương Nhất Bác lúc này mới quay qua nhìn Tiêu Chiến, gương mặt lạnh nhạt không biểu cảm.

- "Chỉ giấu ngươi chuyện ta sắp thành thân, bây giờ cũng đã nói rồi".

Tiêu Chiến bước đến sát gần, mắt vẫn nhìn vào gương mặt không chút cảm xúc ấy, cúi người nắm lấy bàn tay Vương Nhất Bác siết chặt.

- "Long Thần! Nhìn ta".

Vương Nhất Bác nghe vậy cũng không khước từ, ngẩng mặt nhìn vào đôi mắt sũng nước đỏ rực của người trước mặt.

- "Long Thần! Chúng ta...mới chỉ qua mấy ngày trước, vẫn còn rất tốt mà. Người vì sao đột nhiên lại nói muốn thành thân?"

- "Tĩnh Thiên Cung đến thời điểm cần nữ chủ nhân rồi. Ngươi không thấy như vậy sao?"

- "Nữ chủ nhân?"

Tiêu Chiến gắng gượng nói ra ba từ nặng trĩu này "Nữ chủ nhân?".

- "Long Thần! Người trước giờ chưa bao giờ nói cần nữ chủ nhân. Ta không cầu Người gì cả, chỉ cần Người cứ để ta ở bên cạnh như bây giờ. Người đồng ý với ta được không?"

- "Ta không nói muốn ngươi rời đi".

- "Long Thần! Người hiểu ý của ta mà. 9000 năm như vậy không phải vẫn rất tốt sao?".

- "Chỉ tốt với ngươi, không tốt với ta".

Bàn tay Vương Nhất Bác đã lạnh đi như chính khuôn mặt hắn, trái tim hắn, Tiêu Chiến chưa từng một lần cảm thấy gương mặt đẹp đẽ này lại lãnh khốc vô tình đến vậy. Cổ họng nghẹn đắng, lời nói ra cũng thành loạn ngữ.

- "Long Thần! Người trước giờ chưa từng nói với ta như vậy. Nếu Người đồng ý, người sẽ gật đầu, nếu người không đồng ý, người sẽ không nói....Trước giờ, Người đều rất nuông chiều ta, tất cả sẽ nghe theo ta, cần lựa chọn sẽ do ta quyết định. Không phải vẫn luôn như vậy sao?"

- "Lần này....Lần này ta quyết định... Người không được phép thành thân cùng người khác... Tĩnh Thiên Cung này không cần nữ chủ nhân. Ta không cho phép Người làm như vậy...Nếu... Nếu Người còn cố chấp làm theo ý mình....Ta sau này sẽ không gặp Người nữa".

Tiêu Chiến chưa bao giờ bày ra trước mặt Vương Nhất Bác một dáng vẻ yếu đuối, cầu lụy tới như vậy.

- "Long Thần! Việc Người thành thân rõ ràng không phải như vậy? Chỉ mấy ngày trước Người không phải vẫn còn rất vui vẻ ở cạnh ta sao? Trái tim.....Trong trái tim Người có ta ....phải không? Người vì sao phải tự lừa dối mình như vậy?"

Tiêu Chiến nói rồi, đưa tay lau vội lau vàng những sướt mướt ngớ ngẩn của chính mình, tiến đến ôm ghì lấy Vương Nhất Bác, còn hung hăng buông bỏ tất thảy thẹn thùng, khuôn phép, khoảng cách gì đó cũng không giữ nữa, đem cánh môi mỏng của mình muốn níu người kia lại gần hơn.

- "Tiêu Chiến! Ngươi điên rồi".

Vương Nhất Bác dùng lực đẩy mạnh Tiêu Chiến ra khỏi người mình, làm người kia loạng choạng ngã nhào xuống đất.

Cúi nhìn bàn tay chảy dài những đường máu đỏ đang nhỏ giọt xuống mặt sàn, đau đớn chẳng còn cảm thấy nữa.

- "Long Thần! Người xem...ta chảy máu rồi. Người không phải rất sợ ta bị thương sao?"

Vương Nhất Bác sớm đã xoay người đứng quay lưng về phía hắn, bờ vai rắn chắc kiên định không rời không đổi. Trước đây hắn từng ngưỡng mộ, rất yên tâm khi nhìn vào, giờ phút này lại thấy ngàn vạn lạnh nhạt, trống trải.

Tiêu Chiến khó khăn đứng dậy, bàn tay đẫm máu giữ lấy vạt áo trắng rộng phía sau lưng Vương Nhất Bác siết chặt.

- "Long Thần! Người không nhìn ra ta động tâm với Người, vậy hôm nay ta nói cho Người biết, ta thực sự đã động tâm với Người rồi. Nhưng ta chưa từng cầu Người phải đáp lại ta. Chúng ta cứ như trước đây không phải rất tốt sao?"

- "Ngươi vẫn có thể như trước đây".

- "Long Thần! Người nói những lời như vậy không sợ làm tổn thương ta sao?"

- "Ta xin lỗi! Là ta trước đây gây hiểu lầm cho ngươi rồi".

- "Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?"

- "Ta với ngươi chỉ là bằng hữu".

- "Ta đâu có đòi Người phải hơn bằng hữu. Ta ở bên cạnh Người chẳng phải vẫn rất an phận sao?"

- "Sau này ngươi vẫn có thể như vậy".

- "Long Thần! Vì sao Người cứ luôn miệng nói: Ta vẫn có thể như vậy? Người bảo ta làm sao có thể vẫn cứ như vậy? Ta động tâm với Người rồi còn có thể vẫn cứ như vậy sao?"

Tiêu Chiến lần nữa bước đến trước mặt Vương Nhất Bác, vươn tay run run xoay người kia hướng mặt lại phía mình, ngũ quan diễm lệ đã bị nước mắt của muộn phiền che phủ toàn bộ.

- "Long Thần! Ta cho Người một cơ hội cuối cùng. Người nghĩ ta có thể ở đây chứng kiến Người ân ân ái ái cùng người khác sao?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác sắc lạnh như băng tuyết nghìn năm không tan nổi, chẳng khác đoản đao sáng bóng lạnh ngắt không ngừng đâm chọc dày xéo trái tim sớm đã vỡ nát của người kia.

- "Ta không cần cơ hội nào hết".

- "Thượng Thần! Mời Người về cho".

Hai cánh tay mất lực buông thõng, Tiêu Chiến cười rồi, một nụ cười gượng gạo cũng thật mỹ miều, cười với hai tiếng "Thượng Thần".

Hơn 9000 năm, Vương Nhất Bác chưa bao giờ dùng danh xưng Thượng Tiên, hay Thượng Thần mà nói chuyện với hắn, Tĩnh Thất này cũng là nơi hắn được đặc quyền, muốn tới lúc nào cũng được.

Bây giờ thì sao?

Khóc khóc, cười cười : "Mời người về cho".

Tiêu Chiến cúi mặt rời đi, trái tim cũng theo câu nói này mà nguội lạnh, bậc thềm không bước qua nổi còn vấp ngã, làm vệt máu trên tay in rõ từng đường vân xuống mặt sàn gỗ.

- "Long Thần! Ta....sau này sẽ không gặp lại Người nữa".

---------------------

Qua vảy Chúc Long phản chiếu như gương đối diện với một Long Thần vô tâm vô tình, kẻ làm tổn thương Tiêu Chiến cả về thể xác lẫn tâm hồn.

Vương Nhất Bác bất lực ghi nhớ câu nói cuối cùng của Tiêu Chiến mà mình còn nghe được. Khí tức nặng nề, hỗn tạp của người kia cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, làm đáy lòng cuộn lên từng đợt từng đợt, đến thở cũng không nổi nữa, chế ngự trong lòng dồn nén không thể kiềm lại được mà bộc phát phung ra một búng máu lớn giữa nền nhà.

- "Tiêu Chiến...! Tiêu Chiến...!"

- "Hồ ly nhỏ của ta........".

- "Người động tâm với ta, ta cũng động tâm với người, người có biết không?"

Những lời Tiêu Chiến nói ra, từng câu từng chữ đều hằn sâu vào trong lòng những vết cắt lớn nhỏ đau đớn giằng xé.

Nhìn vết máu từ bàn tay Tiêu Chiến qua vảy Chúc Long vẫn còn đọng trên sàn đỏ sẫm, Vương Nhất Bác vận ra Giáng Long, rạch một đường cắt ngọt giữa lòng bàn tay mình, rồi để mặc cho máu chảy thấm vào y phục trắng ngần thành một mảng lớn.

Vương Nhất Bác gục mặt vào giữa hai cánh tay, cúi đầu để cho nước mắt không ngừng rơi xuống.

- "... Không thể làm như vậy....."

- "Hồ ly nhỏ của ta".

- "Tiêu Chiến của ta".

====================

THÔNG BÁO:

Thay đổi khung giờ up fic, lý do với nội dung kể từ đây ko còn phù hợp up vào lúc 6h sáng nữa, sẽ là 9h5p tối hàng ngày nha.