- "Cô Cô! Người thực sự làm như vậy sao?"
- "Tiểu Linh Linh! Đây là cách tốt nhất cho cả ba đứa các con".
Bạch Trúc Linh nghe vậy, cúi mặt nói rất nhỏ, như sợ mình chỉ cần lớn tiếng thêm một chút, sẽ làm người kia tỉnh dậy.
- "Nhưng mà... Nếu như sau này Ca Ca nhớ lại, Người có trách chúng ta không?"
- "Thứ này là duy nhất! Một khi đã sử dụng thì vĩnh viễn cũng không thể nhớ lại".
- "Nhưng mà...Cô Cô! Con...... Còn cả Tiêu Chiến! Đệ ấy như vậy...con cũng rất đau lòng".
- "Tiểu Linh Linh! Con phải mạnh mẽ lên. Thứ tình cảm như vậy vốn dĩ ngay từ đầu đã không được phép có... Nam nhân sao có thể cùng với nam nhân nảy sinh tình ý như vậy được. Ta không thể để chúng đã sai càng thêm sai".
- "Cô Cô! Con..."
- "Lần đó ở Phong Nguyệt Tịnh, nhìn thấy nó ôm Nhất Bác. Ta đã nghĩ mình quá tuổi nên hoa mắt rồi. Nhưng không ngờ đứa trẻ này lại to gan lớn mật như vậy, dám động tâm cùng con trai ta. Chẳng phải chính con ở Tĩnh Thất đã nghe nó thừa nhận rồi sao?
- "Con biết... nhưng mà...".
- "Tiểu Linh Linh! Con không phải trong lòng vẫn luôn hướng về Nhất Bác?"
Bạch Trúc Linh nghe người hỏi như vậy, nét mặt hiện rõ vẻ e thẹn hồng hồng, không dám ngẩng mặt trả lời.
- "Đứa trẻ này! Người trong lòng mình...phải nắm cơ hội mà giữ lấy. Tiêu Chiến đến cuối cùng rồi vẫn là nam nhân, thanh danh mười mấy nghìn năm của Nhất Bác, của Long tộc, của Thiên giới này liệu có còn không?"
Bạch Trúc Linh quay người nhìn về gương mặt băng lãnh của người nam nhân suốt mấy nghìn năm mình thầm thương, trộm nhớ. Vừa có một chút bi thương, vừa có một chút hoan hỉ.
- "Ngày mai thôi! Khi tỉnh dậy... Đoạn nghiệt tình đã đứt".
- "Người có hôn ước với nó: Chỉ có mình con".
====================
Dòng máu đỏ sẫm từ lòng bàn tay vẫn cứ không ngừng nhỏ giọt, tựa tiếng khóc từ chính trái tim bé nhỏ, đã nứt vỡ tan như bông tuyết.
Vạt áo tím sắc rộng sóng bồng bềnh vốn như dải mây nhẹ trôi giữa chốn Thiên Hà, vì sao ngày hôm nay lại như tảng đá nặng nề khoác trên mình như vậy.
Tiêu Chiến khó khăn lê từng bước, từng bước rời khỏi Tĩnh Thiên Cung.
Mùi xạ hương nồng ấm từ thân thể người vốn ngay từ đầu đã chẳng còn cảm thấy, chỉ có hương thơm thoang thoảng từ Tĩnh Thất phảng phất tràn về.
Hóa ra đau lòng lại đáng sợ đến như vậy, có thể chiến thắng tất cả mọi nỗi đau thể xác đang hiện hữu.
Chuyện xảy đến quá nhanh, cũng lại quá bất ngờ, 9000 năm Long Thần trong lòng Tiêu Chiến vẫn là chỗ dựa vững chãi nhất, chưa từng hoài nghi, chưa từng cần lo lắng.
Có người ở bên, sẽ là ấm áp nhất, sẽ là an toàn nhất. Bởi vậy, bản thân chưa từng một lần chuẩn bị tâm lý cho cảm giác đáng sợ này.
- "Long Thần! Rốt cuộc trong lòng Người... từng có ta không?"
Tiêu Chiến trở về Tân Thiên Cung, phong bế chính mình không muốn gặp gỡ bất kỳ ai, thế sự đổi dời gì, Thượng Thần ta cũng không quản tới nữa.
- "Khởi nguồn ở đâu? Trả về nơi đó".
Tiêu Chiến gượng cười với chính mình, qua khung cửa sổ đầm sen trắng nở rộ trong sương, linh lực lấp lánh, tỏa hương thoang thoảng, làm đáy lòng nặng trĩu như được vỗ về an ủi vài phần.
Cứ như vậy, thả người nằm đó, như muốn để mặc bản thân tự sinh tự diệt.
Đến khi tựa cằm lên gối ngồi ở đầu giường cũng không biết đã qua bao nhiêu ngày, nhìn ra bóng Tùng vươn mình vững chắc bên dòng suối trắng chốn Thiên giới tiên cảnh này.
Tiêu Chiến nhớ về hình ảnh đã từng nhìn thấy ở Tàng Kinh Các.
- "Giống như bóng lưng của Người".
- "Long Thần! Ta rất nhớ Người".
- "Ngày tháng sau này, làm thế nào để trải qua?"
Cúi nhìn dải tóc bên vai đã rất nhiều ngày không còn trả về màu tím sắc vốn có nữa.
- "Rung động vì Người, nhớ thương vì Người, đau lòng vì Người".
- "Long Thần! Người đã từng động tâm với ta chưa?"
Tiêu Chiến cứ ngồi như vậy rất lâu, rất lâu, hết ngày này qua ngày khác.
Đến ngày thứ 15 mới chịu gặp mặt Tỷ Tỷ Tiêu Linh của hắn.
Nhìn gương mặt tiều tụy nhợt nhạt, dải tóc bên vai lại đỏ rực óng ánh đến đáng sợ.
- "Chiến Chiến! Đến bây giờ Đệ vẫn không chịu thừa nhận với ta sao?".
Nghe Tiêu Linh hỏi như vậy, Tiêu Chiến thầm cười nhạo bản thân mình, đến cuối cùng cũng bị người khác nhìn ra rồi.
- "Tỷ...! Tỷ có sợ đệ không?"
Ai khác có thể không nhìn ra tình ý của hắn, nhưng Tiêu Linh đã ở bên hắn mỗi ngày nhiều năm như vậy, làm sao có thể không nhận ra.
Biết hắn đi con đường này đầy đau đớn bi thương, nhưng làm sao bây giờ, tâm động ai có thể ngăn cản được.
- "Chiến Chiến! Có Tỷ ở đây...Tất cả cùng Đệ trải qua..."
- "Tỷ...! Lục giới này, chắc chỉ tồn tại một mình đệ khác thường như vậy? Long Thần nói: Đệ điên rồi.... Đệ sai ngay từ đầu phải không?"
- "Đệ không sai gì cả. Yêu là như vậy, động tâm chính là yêu...Chỉ thương Đệ động tâm không đúng người mà thôi".
- "Tỷ...!"
Giờ đây chỉ có thể ôm vào lòng vỗ về an ủi, chứ làm sao để giúp người chống đỡ được nỗi đau trong tim.
- "Đệ có trách Long Thần không?"
Tiêu Chiến nghe hỏi, không chần chừ suy nghĩ thêm một giây một khắc.
- "Không trách...Đệ lấy gì để trách cứ người? Long Thần cao quý như vậy, là đệ khác người, là đệ tự mình đa tình".
- "Chiến Chiến ngoan! Đừng uỷ khuất...Đệ cũng rất cao quý. Linh nguyên của Mẫu thân chia đều cho ta và Đệ, nhưng chân thân thì chỉ có một. Đệ chính là thừa hưởng chân thân của Người, cao quý hơn bất kỳ ai trong lục giới".
- "Tỷ! Đệ xin lỗi...Làm Tỷ thất vọng rồi".
- "Giữ tình cảm trong lòng lâu như vậy, cực khổ cho đệ rồi, sau này có chuyện gì? Phải chia sẻ cùng tỷ được không?"
Tiêu Linh vừa nói, vừa đến ngồi sát kế bên, xoa xoa bả vai Tiêu Chiến.
- "Bộ dáng này thật khó coi?"
Tiêu Chiến khóc khóc cười cười, vừa ngẩng mặt nhìn Tiêu Linh vừa đưa tay lau nước mắt.
Hơn 9000 năm cùng nhau trải qua, dù có trọng thương không toàn tính mạng, cũng chưa một lần nhìn thấy đệ đệ của mình rơi lệ.
Cùng với dải tóc bên vai đỏ rực chưa từng đổi khác, Tiêu Linh càng thêm hiểu rõ Tiêu Chiến đang gắng gượng tới mức nào.
- "Chiến Chiến! Đệ không làm gì sai hết, tình yêu của đệ cũng không sai, tất cả đều đúng, là Long Thần không xứng được nhận tình yêu của đệ".
- "Không phải như vậy, Người xứng, Long Thần rất tốt".
Tiêu Linh đưa tay vén gọn dải tóc buông bên gò má Tiêu Chiến, mới lau đi giọt nước mắt vẫn đang chảy dài.
- "Bây giờ vẫn bảo vệ Người như vậy sao?"
- "Long Thần rất tốt".
- "Uhm! Tất nhiên rồi...Long Thần của đệ luôn rất tốt".
- "Người xứng đáng có được hạnh phúc, cũng không thể vì đệ mà vấy bẩn, thanh danh mười mấy nghìn năm, là tình cảm của đệ không xứng với Người".
Mấy ngày qua, thực sự đã suy nghĩ rất nhiều, vì yêu mà quá kích động, đến bây giờ bình tâm suy xét lại, chẳng phải 9000 năm không bày tỏ cũng vì sợ một ngày phải rời xa Người sao? Cuối cùng ngày này cũng đến.
Tiêu Chiến nghĩ vậy, trong lòng lại thấy bình thản lạ thường, chỉ là vì yêu nên nhớ, vì yêu nên đau lòng.
Vậy thôi.
- "Thời gian sẽ giúp đệ, dần dần sẽ nguôi ngoai".
- "Tỷ!...Thật tốt vì là Tỷ".
Tiêu Chiến nói rồi, tựa đầu vào vai Tiêu Linh, nhưng đã lâu không làm như vậy, bây giờ phát hiện mình hình như đã cao hơn rồi, tựa vai tỷ tỷ cũng thật khó.
- "Tỷ...! Đệ muốn ngủ...Nhưng lại không ngủ được. Giá như ngủ một giấc có thể quên đi tất cả".
- "Được! Bây giờ nghe lời Tỷ, ăn chút gì đó, rồi ta sẽ giúp đệ ngủ một giấc, khi tỉnh dậy nhất định mọi thứ sẽ tốt hơn bây giờ. Chịu không?"
Tiêu Linh quay qua nhìn gương mặt Tiêu Chiến đã thấy hiện hữu một nét cười, dù là gượng gạo nhưng lúc này cũng cảm thấy an tâm.
- "Tiểu Hồ ly ngoan của ta".
- "Đệ lớn rồi...Không còn là Tiểu Hồ ly nữa".
- "Trong mắt ta chưa bao giờ không phải Tiểu Hồ ly cả".
- "Tỷ muốn đánh mấy trận không?"
- "Được a. Vậy thì đệ ăn xong rồi ngủ một giấc đã, khi nào tỉnh dậy chúng ta cùng nhau đánh".
.....................
Tiêu Chiến ở trên giường mê man, cảm giác được mình không còn ở Tân Thiên Cung, nhưng chỉ có thể biết mình đã ngủ rất lâu, rất lâu, ngủ ngày này qua ngày khác, không thể dậy nổi.
Đến khi Linh Quy Sương Giáng không ngừng vận động ồn ào trong thân thể, ý thức mới như được gọi về.
- "Là Người đang dùng Băng Thanh Tâm sao?"
- "Vì sao lại phải vận Băng Thanh Tâm mạnh mẽ đến như vậy?"
Tiêu Chiến lúc này trí óc đã thức tỉnh, cảm nhận tất thảy vạn vật, chỉ có thân thể cùng tứ chi là mất lực, không có sức lực để ngồi dậy.
Nhưng Linh Quy Sương Giáng ở trong cơ thể tĩnh lặng này lại không chịu an phận mà như bị kích động, không ngừng chuyển hóa, vận động ồn ào, áp chế ép buộc muốn trỗi dậy.
- "Long Thần!".
- "Người đang muốn làm gì?"
- "Lẽ nào......".
- "Tỷ Tỷ! Tỷ... muốn làm gì? Không phải chỉ bảo ta ngủ thôi sao?"
Tiêu Chiến bất lực giãy dụa trên giường, miệng cũng không thể cất lên thành tiếng.
- "Thượng Thần! Thượng Thần! Xin Người đừng như vậy"
Thân thể không an phận cật lực muốn vùng dậy, chẳng buồn quan tâm lời nói hành động của đám tiểu tiên đang ở kế bên.
Tiêu Chiến thất thanh hét lên một tiếng, âm thanh lớn cùng khí tức phá vỡ phong ấn trên thân thể, cùng lúc phun ra một búng máu lớn xuống sàn nhà.
- "Bây giờ là ngày bao nhiêu?"
- "Thượng Thần! Người đừng như vậy".
- "Ta hỏi bây giờ là ngày bao nhiêu?"
- "Thượng Thần! Xin người đừng làm khó chúng tôi".
- "Tỷ...! Tỷ của ta đâu?".
Tiêu Chiến hỏi xong, cũng không buồn nghe câu trả lời nữa, thoáng cái thân thể đã biến mất không còn nhìn ra.
Nương theo vận động của Linh Quy Sương Giáng, Tiêu Chiến một đường đi thẳng đến phong ấn của Nhân giới.
- "Là ngày khiêu chiến của Ma giới?"
====================
Spoil: Bắt đầu!