[Bác Quân Nhất Tiêu] Cửu Vĩ Yêu Hồ

Chương 54: Người không đợi ta?

Sức nóng của dung nham đánh bật hai người khỏi miệng Hỏa Sơn, Băng Thanh Tâm tan chảy, chỉ còn lại một vòng Linh Quy Sương Giáng.

Chiếc eo nhỏ mảnh mai của Tiêu Chiến gọn ghẽ nằm trong vòng tay Vương Nhất Bác, xoay tròn mấy vòng hai người mới đáp xuống nền đất sỏi bỏng rát ở miệng Hỏa Sơn.

Lúc này, quân dưới trướng Bất Phục Hy cũng đang bị hắn ép buộc chịu đựng cái nóng để đi vào.

Ở nơi nhiệt lưu nóng chảy khủng khϊếp thế này, nhưng bóng dáng tím sắc từ vạt áo cùng dải dây buộc tóc của Tiêu Chiến lại như tầng tầng sóng nước mát dịu tưới vào tâm hồn Quy Tinh Đồ.

Từ lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác mang Tiêu Chiến trở ra, ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi.

Tiêu Chiến ở trong lòng Vương Nhất Bác có chút rảnh tay, tung ra một chưởng làm đất đá trước mặt quân của Bất Phục Hy nổ rầm rầm từng tiếng lớn bắn ra tung tóe.

- "Ma giới các ngươi, quá lộng hành rồi".

- "Thượng Thần! Người đừng nói chuyện vô lý như vậy".

- "Hư...Các ngươi biết rõ. Phong ấn ở Nhân giới không cho phép Yêu ma quỷ quái được phép tới gần. Đến giờ còn dẫn quân vào tận đây?"

Bất Phục Hy làm ra bộ mặt ủy khuất, nhưng nhìn vẻ gì cũng thấy nham nhở chẳng thành.

- "Hai vị Thượng Thần! Lục giới bao nhiêu nghìn năm nay vẫn chung sống hòa thuận. Người nói như vậy cũng thật oan uổng cho ta. Nếu đã là phong ấn, tức là không cho người ngoại tộc xâm nhập, há chẳng phải người cũng đang làm sai quy tắc hay sao?"

Tiêu Chiến nghe hắn lý sự có chút buồn cười. Nếu không phải vì không thể giao chiến trong lãnh địa Nhân giới, thì sớm đã đem bọn chúng nghiền cho nát bấy rồi. Nhưng nghe hắn nói vậy, lại chính là đang đυ.ng trúng chỗ ngứa của mình.

- "Ngươi nói vậy thì sai rồi".

- "Sai sao? Ta sai chỗ nào?"

- "Thứ nhất, Thiên giới chịu trách nhiệm bảo bọc an toàn cho Nhân giới. Thứ hai, trong người ta vẫn đang chảy dòng máu của Nhân tộc".

Bất Phục Hy nghe vậy, sớm đã chẳng quản mấy lời này, nhưng lại nhìn qua Vương Nhất Bác đang đứng kế bên, lấp lửng nói thêm một câu muốn chọc giận.

- "Trong người Long Thần có phải cũng chảy dòng máu của Nhân tộc?"

Đám hầu cận theo cùng nghe tiếng, liền nhìn nhau cười hô hô, ha ha nịnh nọt chủ nhân.

Nhưng Vương Nhất Bác mặt vẫn là nghìn năm không đổi sắc, chẳng để một câu của chúng lọt qua tai. Chỉ có Tiêu Chiến ở bên nhìn qua sắc mặt, mới bước đến gần mỉm cười, bàn tay vận ra Linh Quy Sương Giáng đem hòa với Băng Thanh Tâm thành một thể.

- "Ta ở đâu, thì Long Thần ở đó".

Đám người kia vậy mà nhất thời á khẩu, không còn nghe một tiếng cười nào nữa vang lên.

Giai thoại của hai vị trước mặt dù là không cùng đạo giới, nhưng bản thân chúng cũng có phần kính nể, khϊếp sợ. Cộng thêm sức mạnh của Linh Quy Sương Giáng hay Băng Thanh Tâm, đều đã lĩnh hội qua rồi.

Nhưng từ cổ chí kim chưa từng thấy hai loại pháp thuật chí hóa độc tôn của bất kỳ vị Thượng Thần nào lại có thể dung hòa làm một cùng người khác. Trong lòng chúng vừa là kinh hỷ, vừa là lo sợ.

- "Thượng Thần! Người cũng quá nhiều lời rồi".

- "Còn không phải do ngươi mà ra?"

Bất Phục Hy bị âm thanh trong đầu gấp rút thúc giục, vầng trán hiện ra một đường chỉ đỏ chạy dọc mi tâm thu hút toàn bộ hắc khí chứa đầy ma lực vào bên trong, hai mắt đỏ ngầu tràn đầy hắc tuyến, qua hành động ngắc ngắc cái đầu mà nghe tiếng khớp xương kêu lục khục.

- "Long Thần! Xem ra không thể không đánh ở đây?"

Chẳng chờ Vương Nhất Bác kịp "uhm" một tiếng, Bất Phục Hy đã lao đến trước mặt hai người, tung ra một chưởng thẳng hướng Tiêu Chiến đánh tới.

Tiêu Chiến lách người đẩy mạnh thân mình sang một phía, tạo ra một vệt sáng tím chạy dài trên mặt đất.

Vương Nhất Bác lập tức bay đến đứng chắn trước mặt, phản lại một chưởng của Bất Phục Hy.

- "Bất Vương! Nóng vội như vậy không tốt đâu".

Quy Tinh Đồ lúc này cũng đã tiến đến đứng ngang hàng cùng Bất Phục Hy, từ khi Tiêu Chiến đem Linh Quy Sương Giáng và Băng Thanh Tâm hòa cùng một thể, hắn nhìn Vương Nhất Bác đã không còn vừa mắt.

Người này hắn muốn đánh, đánh tới cùng.

Nghĩ vậy, liền hung hăng muốn ra chưởng với Vương Nhất Bác.

- "Ngươi không phải ban nãy nhất định không đánh cùng ta. Bây giờ hung hăng như vậy làm gì?"

Thủy quái này trong lòng lại đầy nóng vội, gấp rút thẳng hướng Vương Nhất Bác mà đánh tới, nhưng lực đạo lập tức bị phản lại, đem cục diện chia làm hai phía.

Tiêu Chiến cất giọng nói lớn.

- "Long Thần! Dùng Bảo Khai phong ấn riêng Trường Bạch lại đi. Chỗ này tạm thời giao cho ta".

Vương Nhất Bác quay qua nhìn hắn gật đầu một cái, tức thì đã có mặt tại đỉnh cao nhất của Trường Bạch. Đem kết giới lập lại, chia riêng phong ấn của Nhân giới với Trường Bạch làm hai.

Đến khi Vương Nhất Bác trở lại, Bất Phục Hy đã bị Linh Quy Sương Giáng làm trọng thương, chỉ còn Quy Tinh Đồ cứ dùng dằng, không đánh cũng không buông.

- "Long Thần! Giao cho Người, hắn không chịu đánh cùng ta".

Vương Nhất Bác bước đến trước mặt Tiêu Chiến, nhìn qua một lượt, còn hỏi.

- "Có bị thương không?"

- "Ta không sao...Yên tâm...Không muốn đánh cùng hắn nữa".

- "Uhm!".

Tiêu Chiến nghe rồi, nhìn Vương Nhất Bác cười tít mắt, bởi lẽ khi hắn ở cùng người này lúc nào cũng vẫn luôn như vậy, có một chút ỷ lại và lười nhác, 9000 năm vẫn không thay đổi.

Tất cả lời nói, hành động của hai người từ nãy đến giờ, đều trọn vẹn thu vào đáy mắt Quy Tinh Đồ, làm trong lòng hắn dâng lên một cỗ ấm ức, khó chịu không giải thích nổi.

Nhưng lại là lần đầu tiên hắn được nhìn qua nụ cười của Tiêu Chiến.

Người này đến điệu cười cũng thật khác người, không chỉ cười bằng miệng, mà còn cười cả bằng ánh mắt, khi cười bên má lại có một vết lúm thật sâu, nhìn rất vừa mắt hắn.

Quay qua nhìn Vương Nhất Bác, gương mặt lãnh khốc tựa như băng, trong lòng cảm thấy chán ghét, càng muốn đánh một trận.

Nghĩ rồi, liền không chần chừ ra một chưởng thực mạnh, làm Tiêu Chiến đứng quan sát cũng có chút giật mình, lên tiếng nhắc nhở.

- "Long Thần! Cẩn thận một chút".

Một quái thú thượng cổ, tất nhiên khả năng sẽ không tầm thường, nhưng từ đầu đến cuối đều không dồn lực đánh với mình, bây giờ lại ra tay tàn độc với Long Thần như vậy.

Tiêu Chiến không lo về năng lực của Vương Nhất Bác, nhưng lo về dã tâm của Quy Tinh Đồ, không cẩn thẩn hắn lại làm Long Thần của mình bị thương thì sao?

Nghĩ rồi, liền cất tiếng gọi.

- "Long Thần! Cho ta Băng Thanh Tâm".

Rất nhanh sau đó, Quy Tinh Đồ nhận một chưởng không còn sức kháng cự từ phía Tiêu Chiến, cùng với Bất Phục Hy dùng Truy Hồi lập tức đem quân rút khỏi Nhân Giới.

- "Long Thần! Như vậy sẽ nhanh hơn. Ta không muốn để Người dây dưa mất sức với hắn".

Nhưng tất nhiên, mỗi một lần dùng hai loại pháp thuật chí tôn hợp thành để đánh ra một chưởng, luôn làm hao tổn linh lực của Tiêu Chiến, bởi lẽ dù có căn cơ nhưng cấp bậc tu thành của Tiêu Chiến dù sao cũng đi sau Vương Nhất Bác.

Mỗi khi như vậy, hàng mày Vương Nhất Bác sẽ cau lại, sắc mặt tối đen cho tới khi nào thấy hắn hoàn toàn khỏe mạnh mới thôi. Nhưng Tiêu Chiến hiểu, người kia vì điều gì mà không hài lòng, vì điều gì mà sắc mặt lại khó nhìn như vậy.

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lại gần, tạo ra một vòng Băng Thanh Tâm bảo bọc, mới mang hắn trở lại hồ nước.

Cảm nhận những vận động dưới lòng hồ đã không còn hỗn độn như trước, Vương Nhất Bác đem Bảo Khai trấn giữ mặt hồ, tạo ra tầng tầng lớp lớp phong ấn, một ở miệng Hỏa Sơn, một ở toàn Trường Bạch Sơn, và thêm một vòng gia cố thêm phong ấn toàn Nhân giới.

- "Long Thần! Chúng ta đến Cửa Môn đi".

Tiêu Chiến vẫn nghỉ ngơi từ miệng Hỏa Sơn ra đến giờ, thân thể xem như đã cân bằng, không còn gì đáng ngại, nhưng Vương Nhất Bác nghe vậy có chút không hài lòng, nét mặt không vui.

- "Ta đưa ngươi về Thiên giới trước".

- "Long Thần! Trong mắt Người ta luôn yếu thế như vậy sao?"

- "Không phải...Nhưng...."

- "Khi ta cảm thấy không được nữa...nhất định sẽ nói với Người".

Vương Nhất Bác không nói nữa, cầm lấy bàn tay Tiêu Chiến, ánh mắt nhìn hắn bằng bao nhiêu ấm áp.

- "Đừng tùy ý làm theo lựa chọn của mình".

Tiêu Chiến theo lực tay Vương Nhất Bác kéo, tiến sát đến gần, mùi xạ hương trầm ấm nồng nàn 9000 năm không đổi khác.

- "Long Thần! Ta hiểu lòng Người".

Lúc này, nét mặt Vương Nhất Bác mới giãn ra đôi chút, khuôn miệng cười lên thật nhẹ.

- "Đi thôi".

Khi hai người đến Cửa Môn, đúng là quân của Ma giới, Minh giới đã đóng chốt ở nơi đây.

- "Ta cần gặp Ma Tôn".

Một tên thuộc hạ sau một một hồi chạy đi thông báo, mới tất tả trở lại.

- "Hai vị Thượng Thần! Ma Tôn gửi hai vị thứ này".

Vương Nhất Bác mở ra: - "Là thư khiêu chiến?"

Tên thuộc hạ nãy giờ vẫn khom lưng, cúi mặt, bấy giờ mới chịu ngẩng đầu.

- "Đã được gửi đi toàn Lục giới".

- "Chúng ta trở về thôi".

Sau khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trở về Thiên giới, Điện lớn đã chật kín người, chúng tiên lục giới, kể cả các tộc lớn nhỏ sau khi nhận thư đều tề tựu về Thiên Cung.

- "Thiên Đế! Lần này Ma giới thực sự muốn đảo lộn trật tự?"

- "Thư khiêu chiến các vị cũng nhận rồi. Mục đích của Ma Tôn không phải quá rõ ràng hay sao?"

- "Đến giờ...Một trận chiến là không thể tránh khỏi".

- "2000 năm, cục diện này lại tái diễn sao?"

- "E là lần này còn hơn lần trước nữa".

Rời khỏi Điện lớn, Tiêu Chiến được phái đi Đông Hải, Vương Nhất Bác được phái đi Tây Hải.

- "Lần này đi. Ngươi cẩn thận một chút".

- "Long Thần! Đừng lo lắng. Tộc người ở Đông Hải thưa thớt hơn. Ta chỉ đi mấy ngày sẽ đến Tây Hải tìm người".

Vương Nhất Bác nghe rồi, bàn tay siết năm ngón của người kia càng chặt.

- "Ta đợi ngươi".

..................

Nhưng đến khi Tiêu Chiến đến Tây Hải đã không tìm được Vương Nhất Bác nữa, trong lòng cảm giác kỳ lạ, bởi lẽ Vương Nhất Bác chưa từng một lần thất hứa với hắn, nghĩ rồi có một chút lo lắng không an, cùng một chút uỷ khuất, mới một mình trở về Thiên Giới.

- "Người vì sao không đợi ta?"

====================