Vô Địch Chiến Thần

Chương 53: Tiếp nhận siêu thị lớn

‘Đến lúc đó, tao sẽ chụp ảnh tình cảnh thảm hại của người thân mày, gửi cho mày xem!’

Lời nói huênh hoang đến mức này.

Khiến người của sở cảnh sát đến duy trì trật tự xã hội đều phải nhíu mày.

Từ bao giờ mà sở cảnh sát biến thành “ô dù” bảo kê cho hạng người suy đồi, bại hoại này?

Nhưng mà người ta đúng là có một ông bác “tốt”!

“Thưa anh, vui lòng đi theo chúng tôi một chuyến!” Người dẫn đầu sở cảnh sát đến trước mặt Lâm Triệt rồi nói.

Thế mà Lâm Triệt đưa mắt nhìn về phía Trương Hợp.

Trương Hợp đang gọi điện thoại cho Trương Cao.

Sau vài câu trao đổi, Trương Hợp đưa điện thoại cho thanh niên dẫn đầu người của sở cảnh sát.

Sau khi cầm lấy điện thoại và nhận cuộc gọi một cách khó hiểu, ánh mắt của người này không ngừng đảo qua đảo lại đánh giá Lâm Triệt và Dương Đông.

Sau đó, sắc mặt của gã ta cũng thay đổi, từ kinh ngạc và nghi ngờ biến thành chấn động.

Cuộc gọi kết thúc, người này dùng hai tay trao trả điện thoại cho Trương Hợp.

“Dẫn luôn Dương Đông và những người có liên quan đi!” Người dẫn đầu hạ lệnh.

Không chỉ Dương Đông sững sờ mà đám người trong sở cảnh sát cũng đờ ra tại chỗ, sao người bị bắt lại biến thành Dương Đông được nhỉ?

“Còn đứng đần ra đấy làm gì, bắt người đi!” Gã ta phải quát lên, đám đông trong sở cảnh sát mới bắt đầu nhúc nhích, túm lấy Dương Đông.

Mặt mũi Dương Đông nhanh chóng thay đổi.

Họ bắt mình đi thật sao!

“Mẹ kiếp, các anh bị khùng hết rồi hả? Tôi là Dương Đông, các anh bắt tôi làm đếch gì?” Cùng với tiếng mắng chửi vang lên, cơ thể hắn cũng bị khống chế, áp giải ra bên ngoài.

“Các anh bắt nhầm người rồi, tôi là Dương Đông cơ mà! Bác tôi là Dương Quý Đồng, là người Văn phòng thư ký thành phố này. Các anh không muốn tiếp tục làm việc nữa phải không, tôi nhớ kỹ mặt mũi của các anh rồi đấy nhá! Đến lúc đó đừng ai hòng sống tốt!” Dương Đông vẫn rất huênh hoang lớn lối.

Hắn đe dọa rằng sau chuyện này sẽ cho tất cả mọi người đẹp mặt, không ai thoát tội được.

Người dẫn đội cũng bực bội, anh ta quát ầm lên: “Bác của cậu còn khó bảo vệ bản thân mình, hơi sức đâu mà quan tâm đến cậu? Cứ chờ ăn cơm nhà nước cả đời đi.”

“Dẫn cả những người khác đi luôn!”

Uông Siêu – Giám đốc quản lý tài sản của khu nhà đã nhanh chóng nhìn ra tình hình, e rằng lần này mình đã nịnh bợ nhầm đối tượng.

Ông ta muốn quỳ xuống xin tha, nào ngờ người của sở cảnh sát đã xông tới áp giải ông ta ra bên ngoài.

“Lâm tiên sinh, làm phiền anh rồi! Chuyện này sẽ được xử trí thật công bằng.” Người dẫn đầu bước tới trước mặt Lâm Triệt, cung kính nói vậy.

Lâm Triệt gật gật đầu rồi không nói gì thêm.

Mà người của sở cảnh sát cũng chào hỏi anh rồi nhanh chóng rời đi.

Chiều đó.

Chu Tuyết dẫn mẹ Chu và những người khác trở về nhà.

Mẹ Chu và Đình Đình không bị thương, chỉ bị khϊếp sợ, cần phải nghỉ ngơi vài ngày.

Cẩu Tử bị băng bó hết vòng này đến vòng khác trông như một chú chó xác ướp.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Triệt, cái đuôi nhỏ của nó vẫy vẫy liên hồi.

Vốn thấy nó rất đáng thương, nhưng thấy nó như vậy, anh cũng yên tâm hơn nhiều.

Đến tối, Lâm Triệt xuống bếp nấu cơm cho mọi người. Sở Vân Mộng quay về, nghe được đầu đuôi câu chuyện thì cô cũng vô cùng căm phẫn, chỉ muốn đi tìm người chủ của con chó kia nói cho ra nhẽ.

Sau khi biết người đó đã bị sở cảnh sát dẫn đi, cô vỗ vỗ l*иg ngực đang ưỡn lên vì tức của mình, hả giận lắm!

————————————————

Một ngày mới vẫn đến như bao ngày khác.

Mới sáng sớm, Lâm Triệt đã dẫn Chu Tuyết ra khỏi cửa.

Hôm nay, nhà họ Từ chuyển nhượng lại siêu thị, nó chính thức trở về quyền sở hữu của Chu Tuyết, đây là lần đầu tiên hai người tới siêu thị lớn này.

Sản nghiệp này trước kia vốn thuộc về nhà họ Chu, khi nhà họ Chu gặp nạn, phần lớn sản nghiệp bị xâu xé bằng sạch. Nhờ một số thủ đoạn kinh doanh, nhà họ Từ đã ôm trọn được siêu thị lớn này.

Tuy nó chỉ là một sản nghiệp khá nhỏ trong phần lớn tài sản trước đó của gia đình, nhưng đây cũng là một khởi đầu tốt đẹp.

Chu Tuyết không cần phải đi tìm công việc khắp nơi nữa.

Thân phận của Chu Tuyết khá đặc thù, nếu doanh nghiệp lớn biết thân phận của Chu Tuyết thì đều tránh như tránh tà, họ không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện tuyển dụng cô vào làm.

Mà ứng tuyển vào mấy doanh nghiệp phổ thông cỡ vừa và nhỏ cũng không mấy thuận lợi, cho nên siêu thị này vừa đúng lúc có thể giao cho Chu Tuyết quản lý.

“Anh, thứ này do anh đòi về được, anh giữ lại cho mình đi!” Chu Tuyết khẽ nói, cô đang nhắc tới siêu thị này.

Siêu thị này đã thuộc về sở hữu của nhà họ Từ, bây giờ nó có thể trở về với nhà họ Chu cũng vì nể mặt Lâm Triệt, cho nên Chu Tuyết khá khó xử, không biết có nên nhận phần quà vô cùng quý giá này không.

Lâm Triệt mỉm cười an ủi cô: “Em là em gái anh, không cho em thì còn cho ai, đỡ mất công em phải đi tìm công việc suốt ngày.”

Chu Tuyết vẫn thấy khó xử.

Tuy rằng cô đã coi Lâm Triệt như anh trai ruột của mình, nhưng trong lòng cô vẫn luôn hiểu rõ rằng họ không phải anh em. Thuở nhỏ khi Chu Văn Hằng muốn cứu giúp Lâm Triệt, bản thân cô còn làm khó đủ đường.

Nghĩ lại lúc đó bản thân cô thật khó coi.

“Tại sao anh đối xử với mẹ con em tốt thế, rõ ràng lúc nhỏ em còn bắt nạt anh?” Chu Tuyết cúi đầu, lí nhí nói.

“Lúc nhỏ quậy phá một chút là điều quá bình thường, thực tế chứng minh em vẫn là một em gái ngoan, anh cũng đang cố gắng làm một anh trai tốt; chỉ là lần đầu đến với cuộc sống này, ai cũng phải học cách yêu thương nhau đúng đắn.” Lâm Triệt cũng nhẹ nhàng đáp lại.

Qua một lúc lâu sau Chu Tuyết mới ngẩng đầu lên, lúc này gương mặt cô cũng thoải mái hơn, thậm chí còn nở nụ cười.

“Thế lỡ em quản lý không tốt thì sao anh?”

Lâm Triệt bật cười, anh đáp: “Đó là việc của em chứ. Đây là của hồi môn dành cho em sau này, nếu thua lỗ hết sạch thì cho em vào đạo quán làm ni cô cũng được.”

“Anh...”

Chu Tuyết bị ghẹo đến mức thảm thương, cô ngồi ở hàng ghế sau, giơ tay ra nhéo một cái thật đau vào eo của Lâm Triệt, làm anh đau đến mức nhe răng nhếch miệng.

Chiếc xe chạy chậm dần.

Chỉ chốc lát sau đã tới nơi cần đến.

Siêu thị Gia Lạc.

Gia Lạc là tên chính thức sau khi đã đổi đến lần thứ ba, khối kiến trúc này nằm trên một mảnh đất rộng lớn, chia thành hai tầng.

Tuy rằng đã biến thành siêu thị nhưng thực tế có thể coi nó như một trung tâm thương mại quy mô nhỏ, bên trong bày bán đầy đủ từ thực phẩm tới đồ dùng hằng ngày.

Đây cũng là lần đầu tiên họ tới siêu thị này, cảm thấy có phần lạ lẫm.

Tiến vào bên trong.

Bấy giờ siêu thị đã mở cửa đón khách, dòng người nườm nượp, khách hàng rất nhiều.

Hai người không nấn ná quá lâu đã lên thẳng trên tầng hai.

Một phần nhỏ của tầng hai được dùng làm khu vực hành chính, lúc này cũng có một số người đang tập trung ở cửa, họ tới tới phỏng vấn xin việc.

Một âm thanh kinh ngạc vang lên ngay bên cạnh.

“Chu Tuyết?”

Hai người nhìn về hướng đó, thấy ngay một cô gái ăn mặc xinh đẹp đang nhìn Chu Tuyết với vẻ mặt không thể tin nổi.

Chu Tuyết nhìn thấy chủ nhân của giọng nói kia cũng cảm thấy bất ngờ.

“Đàm Lộ?” Ánh mắt gặp nhau, họ nhận ra đối phương ngay.

Đàm Lộ là bạn cùng lớp với Chu Tuyết, diện mạo của cô nàng được tính vào hàng khá khẩm, nhưng vì rất thích làm nũng và tỏ ra dễ thương nên rất được đám con gái yêu mến.

Hồi đi học, cô nàng từng được rất nhiều người theo đuổi, tất nhiên, tần suất thay bạn trai cũng cực kỳ thường xuyên.

Vài năm không gặp.

Vẻ hoạt bát khi còn đi học đã bớt hẳn đi, nét đẹp diễm lệ của phái nữ chín muồi thêm một chút.

Hôm nay cô nàng còn trang điểm rất tỉ mỉ, để lộ phong thái của một quý cô thành công trong sự nghiệp.

Cộp cộp cộp!

Cô nàng bước trên đôi giày cao gót gót nhọn, chạy tới bên cạnh Chu Tuyết, ôm cánh tay cô mà nói: “Chúng ta phải đến mấy năm rồi không gặp nhỉ!”

Thái độ vô cùng thân mật, cứ như hai ngườ chị em tốt vậy.

Nhưng Chu Tuyết rút cánh tay về với vẻ thiếu tự nhiên, cô mỉm cười và đáp: “Cũng được ba bốn năm rồi.”

Bạn thân gặp lại nhau, nhưng không thấy mừng vui và thân thiết.

Chỉ thấy bình thản.

Bởi vì Chu Tuyết nhớ rất rõ, ba năm trước, khi gia đình gặp biến cố, bất đắc dĩ cô phải thôi học, có những ai từng giúp đỡ mình.

Lại có những ai vì bản thân mình mất đi vị thế của cô hai nhà họ Chu mà lên tiếng chế nhạo cô với bạn cùng lớp.

Chuyện đã qua rồi.

Có lẽ người nói cũng đã quên, nhưng người bị hại vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Tuy không đến mức căm hận, nhưng cũng coi như là người dưng nước lã