Vẻ lạnh nhạt hờ hững của Chu Tuyến khiến Đàm Lộ có vẻ lúng túng.
“Đây là bạn trai của cậu à?” Ánh mắt của Đàm Lộ một lần nữa quét sang Lâm Triệt ở phía bên cạnh.
Áo sơ mi trắng và đồ vest đồng bộ thẳng thớm.
Vừa đơn giản, tiện dụng, vừa có thể nhìn ra người đàn ông này có xuất thân không tầm thường.
Từ đầu đến chân không có món đồ nào rẻ tiền, cộng thêm dung mạo và khí chất như bạch mã hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Mà Chu Tuyết, do biến cố của gia đình nên từ lúc đó đến nay cô vẫn luôn ăn mặc khá bình thường, chỉ cần vừa vặn và thoải mái là được, không quá chú trọng đến vấn đề trang phục của bản thân.
Nhìn thế nào cũng thấy hai người không giống một cặp đôi.
Người đàn ông xuất sắc như vậy chắc chắn chỉ có Đàm Lộ này mới xứng đáng thôi.
“Đây là anh tôi!” Chỉ bốn chữ lèo tèo như vậy rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đám đông xung quanh cũng nhìn về phía này, túm năm túm ba rì rầm thảo luận.
Đàm Lộ cảm thấy khá bực mình vì thái độ lạnh nhạt thể hiện rõ ra mặt của Chu Tuyết.
Tuy rằng cô ta lớn lên trong gia đình bình thường, nhưng được trời ban cho vẻ đẹp hơn người, cộng thêm thủ đoạn nhuần nhuyễn khi thu hút đàn ông nên đi đâu cũng được đám đông vây quanh, chăm chú nhìn theo.
Mà lúc này bị một người có gia đình lụn bại đối xử lạnh nhạt như thế, cô ta cảm thấy rất giận.
Đàm Lộ đuổi theo cô một lần nữa, tiếp tục lải nhải: “Anh trai cậu mất rồi cơ mà? Anh trai mưa phải không? Có gì đâu mà không nói được, chẳng lẽ người ta đã có gia đình rồi?”
Sau đó cô ta lộ ra biểu cảm như bừng tỉnh, tiếp tục đay nghiến: “Chu Tuyết, sao cậu có thể làm như vậy? Như thế chẳng phải phá hoại gia đình nhà người ta sao? Vì là bạn cùng lớp nên tớ mới nhắc nhở cậu, cậu đang đùa với lửa đấy.”
Giọng nói không to cũng không nhỏ, nhưng đủ để đám người xung quanh nghe thấy hết.
Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa dồn về phía Chu Tuyết.
“Cô bớt nói nhăng nói cuội đi, đừng nghĩ ai cũng giống như vậy!” Chu Tuyết cũng nổi nóng, cô lên tiếng phản bác.
Câu nói của Đàm Lộ đã hoàn toàn chọc giận Chu Tuyết, cái chết của anh trai cô đang bị người ta lấy ra làm trò cười.
Mà nhân cách của cô cũng bị miêu tả như một ả tình nhân phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác, bất cứ một người phụ nữ nào nghe được câu này cũng sẽ nổi nóng, huống hồ Chu Tuyết chỉ mới hơn hai mươi tuổi đầu.
Từ hồi còn đi học Đàm Lộ đã vậy rồi, bất cứ ai giỏi giang hơn cô ta, chiếm mất hào quang của cô ta.
Cô ta sẽ lập tức kéo bè kéo cánh, lập nhóm lập hội cùng các cô gái khác để cô lập, bài xích người bạn đó, cho nên rất nhiều người cảm thấy bất mãn với cô ta, nhưng không có cách nào khác.
Vả lại, cô ta vẫn khá được đám con trai trong lớp yêu mến.
Khi đó nhà họ Chu vẫn còn địa vị, không mấy ai dám chọc tới Chu Tuyết.
Nhưng bây giờ Đàm Lộ không cần lo nghĩ gì về uy thế của nhà họ Chu nữa, bởi vì nhà họ Chu đã biến thành lịch sử.
Đàm Lộ vẫn định phản bác, Lâm Triệt đột nhiên đứng chắn trước mặt hai người.
Thân hình cao lớn và gương mặt tuấn tú của anh khiến những lời đang định thốt ra khỏi miệng Đàm Lộ một lần nữa bị nuốt ngược vào trong.
“Cô đến đây làm gì?” Lâm Triệt cất tiếng hỏi.
Đây là khu vực dành cho nhân viên, chắc hẳn cô ta không đến để mua hàng.
“Còn làm gì được nữa, giống hai người thôi, đến phỏng vấn đấy!” Đàm Lộ nhìn gương mặt tuấn tú kia nên giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều.
Người đàn ông này ngắm mãi chẳng thấy chán!
Mà Lâm Triệt và Chu Tuyết nghe Đàm Lộ nói vậy cũng lập tức hiểu ra tại sao nơi này tập trung đông người đến vậy.
Siêu thị đổi chủ, sau khi trang hoàng lại một lần nữa từ trong ra ngoài, nơi này cũng bắt đầu bổ sung thêm nhiều vị trí đang để trống, cho nên mấy hôm nay tiến hành tuyển người mới, mà nhân viên vốn có nếu bằng lòng ở lại cũng sẽ được tăng thêm đãi ngộ.
Lúc này Đàm Lộ tới đây để ứng tuyển.
Lâm Triệt và Chu Tuyết đưa mắt nhìn nhau, cả hai ít nhiều đều thấy được vẻ cười giễu trong mắt đối phương.
Bạn cùng lớp ngày nào và kẻ thù địch với lời nói vừa gây ra mâu thuẫn ban nãy, lại muốn tìm kiếm cơ hội việc làm ở sản nghiệp của mình.
Điều này khiến người ta thấy khoan khoái hơn bất kỳ lời phản pháo nào.
Cô cũng hiểu ra, tại sao nhiều lúc Lâm Triệt bị người khác chế giễu mà anh chỉ mỉm cười cho qua.
Anh đứng ở vị trí đủ cao, còn những kẻ chê cười anh chẳng qua chỉ là hạng tiểu nhân khua môi múa mép, sau cùng kẻ sỉ nhục người khác cũng giống như tự sỉ nhục chính mình thôi.
“Hi vọng cô có thể thành công nha!” Chu Tuyết thò đầu ra từ phía sau cơ thể Lâm Triệt, mỉm cười và nói.
Cảm xúc của cô thay đổi quá đột ngột khiến Đàm Lộ không hiểu nổi.
Chẳng lẽ Chu Tuyết biết được thông tin bên trong siêu thị này? Hay là cô có người “bảo kê” phía sau?
“Tất nhiên là tớ sẽ thành công rồi!” Đàm Lộ ngẩng đầu tự tin đáp lại.
Lúc này, Chu Tuyết đã thấy bình tâm hơn, không cần thiết phải tranh cãi với Đàm Lộ. Ngay từ khi cô ta đến chỗ của mình để xin việc, bản thân cô đã là người thắng cuộc rồi.
Ai cần tranh cãi với kẻ thua cuộc làm gì!
“Cô cảm thấy tôi sẽ thành công chứ?” Chu Tuyết nói với ý cười.
Đàm Lộ sững người, cô ta thấy rõ sự biến hóa trong vô hình của Chu Tuyết, bắt đầu từ lúc nãy, vẻ lạnh nhạt của cô biến thành nụ cười mỉm, mà trong nụ cười thoáng qua ấy tràn ngập sự tự tin.
Cô ta ngắm nghía Chu Tuyết thật kỹ càng rồi đưa ra kết luận: “Nếu đến phỏng vấn xin việc thì cậu sẽ thành công đấy!”
“Nhưng nếu cậu và tớ cùng xin vào một vị trí, người thắng chắc chắn sẽ là tớ thôi.”
Chu Tuyết khẽ nhíu mày, cô tiếp tục hỏi: “Tại sao thế? Vì cô có nhiều bạn trai hơn à?”
Trong lời nói của cô tràn ngập ý tứ châm chọc.
“Bởi vì tớ xinh đẹp và duyên dáng hơn cậu. Huống hồ tớ còn hiểu quy tắc của nghề nghiệp, có nhiều lúc, khả năng làm việc cũng đáng quý đấy, nhưng đối nhân xử thế cũng vô cùng quan trọng.” Đàm Lộ mỉm cười đáp trả.
Đôi bên đấu đá bằng lời nói, chưa thể phân rõ thắng bại.
Những lời này khiến hai anh em Lâm Triệt cảm thấy bất ngờ, họ không nghĩ đến việc Đàm Lộ còn có thể nói ra câu ấy.
“Xí, tự cho mình là đúng.” Chu Tuyết lạnh lùng phản bác.
Ba người tiếp tục sánh vai đi về phía trước, khi đi tới một nơi vắng vẻ hơn, Đàm Lộ bất ngờ khoe khoang bản chất của sự việc.
“Thực ra chức vụ của tớ đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, sau ngày mai là có thể nhận chức và đi làm luôn!”
Chu Tuyết có vẻ không hiểu nên hỏi lại: “Buổi phỏng vấn còn chưa bắt đầu, làm sao cậu biết chắc là cậu có thể thành công?”
Lâm Triệt cũng cảm thấy không hiểu lắm, làm sao đến cả chức vụ cũng quyết định được.
Vả lại anh cũng không ưa gì cô gái trang điểm cầu kỳ xinh đẹp này, tuy rằng khi ở bên ngoài, phụ nữ sắc sảo một chút có thể bảo vệ được bản thân tốt hơn nhưng nếu mồm miệng độc địa như thế, vừa cất lời đã nhắc đến người đã khuất trong gia đình của bạn mình, đổ cho bạn mình làm nhân tình trong bóng tối, quả thực rất quá quắt!
Có tuyển cô ta vào làm cũng chắc khác gì quả bom hẹn giờ, có thể khiến công ty hỗn loạn.
“Nói thật cho cậu biết nha, bạn trai tớ làm quản lý hậu cần ở siêu thị này, anh ấy làm việc ở đây khá lâu rồi, sau khi thay sếp mới, đãi ngộ cho nhân viên cũ tăng thêm, anh ấy mới định sắp xếp cho tớ vào làm ở đây.”
“Nếu không thì á, tớ thật sự không vừa mắt với nơi này chút nào đâu.”
Hóa ra là thế, quả nhiên sự việc giống hệt như những gì hai người đang nghĩ.
Đàm Lộ lại liếc về phía Lâm Triệt, chỉ sợ bạn trai mình thua kém Lâm Triệt nên tiếp tục bổ sung thêm: “Bạn trai tớ giỏi lắm đó, anh ấy mua một căn nhà diện tích không nhỏ ở trung tâm thành phố, vả lại sếp mới cũng tăng lương cho anh ấy rồi.”
“Không hề thua kém bạn trai của cậu đâu!”
Nói đến sau cùng, cô ta sơ ý nói luôn cả suy nghĩ trong lòng nên mặt mũi đỏ nhừ lên.
Lúc này tâm thế của Chu Tuyết đã khác hẳn, cô sẽ không thấy tức giận vì bất kỳ câu nói nào của Đàm Lộ nữa.
Ngược lại còn cảm thấy người bạn cùng lớp của mình khá đáng thương.
Cô ta quá ham muốn hư vinh, tham lam quá nhiều thứ, đã vậy một người xuất thân trong gia đình bình thường như cô ta không thể nào dựa vào khả năng của chính mình để thỏa mãn nhu cầu của bản thân, cho nên cô ta không ngừng đổi bạn trai, hi vọng một ngày nào đó có thể chạm tới cuộc sống mà mình mong muốn.
Nhưng ham muốn của con người đâu có điểm dừng, chỉ không ngừng tăng lên thôi.