Vô Địch Chiến Thần

Chương 52: Quản lý tài sản và chủ sở hữu

Rầm rập rầm rập!

Không lâu sau, tiếng bước chân dày đặc vang lên bên ngoài cửa.

Vốn tưởng là bác cả của tên kia dẫn người đến, nhưng cửa mở ra thì thấy người đến lại là Giám đốc quản lý tài sản của khu dân cư này - Uông Siêu.

Sau khi vào phòng, đầu tiên ông ta nhìn quanh, sau đó nhìn thấy Dương Đông quỳ trên mặt đất, mũi miệng chảy máu.

Thân thể béo phệ bước nhanh đến trước mặt Dương Đông, gào khóc giống như là bố mình bị đánh vậy.

“Thiếu gia Dương Đông, là ai đánh cậu thành như vậy, Dương thiếu gia.” Uông Siêu khóc lóc nước mắt chảy ròng ròng.

Bộ dạng như vậy cũng khiến Dương Đông có chút lúng túng.

Hắn lên tiếng mắng: “Bớt nói nhảm, tôi còn chưa chết! Mau sai người xử lý bọn họ!”

Hắn nhìn thấy Uông Siêu dẫn theo mấy người bảo vệ cũng an tâm hơn nhiều, chỉ vào hai người Lâm Triệt bảo bọn họ ra tay.

Có một số bảo vệ ngày thường cũng hay thấy Lâm Triệt, biết anh là chủ sở hữu của khu này, họ đều không dám ra tay.

Nhưng Uông Siêu lại không nhận ra Lâm Triệt, nhìn qua thì biết người trẻ tuổi trước mặt không phải người bình thường, hình thành sự đối lập rõ ràng với Dương Đông đang quỳ trên đất.

Một người thì thô tục bỉ ổi, xăm mình, trọc đầu giống như lưu manh đầu đường.

Còn một người thì ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hơn người. Người như vậy quá mức nổi bật, nhìn qua là có thể phát hiện điều khác biệt.

Nhưng, dù có như vậy thì ông ta cũng chỉ có thể giúp Dương Đông, cho dù đối phương cũng có bối cảnh gia tộc.

Bởi vì bác cả của Dương Đông là quan chức cấp cao của thành phố này.

Làm chức cực kì quan trọng trong bộ máy hành chính

Đắc tội với ông ấy thì cuộc sống của mình sau này đừng mong được thoải mái!

Đó tuyệt đối không phải là người mà ông ta có thể đắc tội.

“Hai người các cậu cố ý hành hung người khác trong địa bàn quản lý của Giám đốc quản lý tài sản tôi đây, mau mau đưa tay chịu trói, tránh phải chịu nỗi đau da thịt. Đồng thời chúng tôi sẽ tạm thời quản lý nơi ở của cậu cho đến khi cậu dọn ra khỏi khu này.” Uông Siêu lớn tiếng nói với hai người Lâm Triệt cứ như nhân viên chấp pháp, đồng thời còn cưỡng chế bọn họ lập tức dọn ra khỏi khu dân cư.

Lâm Triệt ngồi ngay ngắn ở một bên, đánh giá Uông Siêu vừa mới vào.

Anh lạnh giọng hỏi: “Ông là Giám đốc quản lý tài sản?”

Giọng nói âm trầm, lạnh lẽo.

Khiến người ta bất giác cảm thấy lạnh cả người.

“Phải, phải, các cậu là ai?” Uông Siêu trả lời xong thì hỏi tiếp.

Vô hình trung khí thế của Uông Siêu đã rơi xuống hạ phong.

Ông ta thầm cảm thấy tức giận, sao hôm nay mình lại rảnh rỗi chạy đến đây lo chuyện bao đồng thế này.

“Tôi là chủ sở hữu nơi này, ông cũng không hỏi chuyện gì xảy ra mà đã muốn xử lí bọn tôi? Hơn nữa, ai cho các ông quyền áp dụng pháp chế ở đây?” Lâm Triệt nhìn chằm chằm vào Uông Siêu hỏi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, giống như có khí lạnh sắc bén đâm vào lưng, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Sát khí giống như bàn tay vô hình vồ đến vị trí của Uông Siêu.

“Chuyện này…” Uông Siêu nhất thời nghẹn họng, không biết trả lời thế nào.

Thân thể cũng không tự chủ mà lùi về sau mấy bước, lau đi mồ hôi lạnh trên trán.

Bốp!

Một cái tát giáng thẳng lên mặt Uông Siêu.

Người ra tay là Dương Đông.

“Uông Siêu, ông dám coi thường tôi, tôi bảo ông giải quyết ông dám không nghe? Bác cả tôi là Dương Quý Đồng, có tin bát cơm của ông sẽ mất bất cứ lúc nào không.”

Đau rát!

Cái tát này lập tức đánh thức Uông Siêu. Ông ta tự nhận mình cũng không phải người tốt gì, những chuyện cậy thế hϊếp người cũng đã làm không ít, sao lúc này lại bị một người trẻ tuổi hù dọa thế chứ.

Lại nói, nếu thật sự xảy ra chuyện cũng sẽ có Dương Đông và bác cả của hắn chống đỡ kia mà.

Mình còn lo lắng cái gì?

Sau khi nghĩ thông suốt, ông ta khoát tay, nói: “Còn đợi gì nữa, không nghe Dương thiếu gia nói gì sao? Lên đi.”

Những người bảo vệ rất bất đắc dĩ, họ cầm vũ khí xông về phía hai người Lâm Triệt.

Tiếng hô gϊếŧ lại chẳng duy trì được bao lâu.

Khi Trương Hợp bình an vô sự ra khỏi đám bảo vệ bao vậy tấn công thì chỉ còn lại cảnh người ngã ngựa đổ.

Mí mắt Uông Siêu giật giật, lần này ông ta thật sự gặp phải người khó đối phó rồi, nhiều người thế mà cũng không xử lý được một tên.

Hơn nữa lại còn điêu luyện như vậy?

Thật sự gặp quỷ rồi.

Nhưng ông ta không kịp nghĩ nhiều, bởi vì Trương Hợp đang chầm chậm đi về phía ông ta.

“Cậu đừng qua đây, bác cả của Dương thiếu gia làm ở Văn phòng thư ký của thành phố này, bất cứ lúc nào cũng có thể gϊếŧ chết cậu.” Uông Siêu nhìn Trương Hợp đang đi tới, hét to.

Ông ta nói giống hệt Dương Đông vừa rồi, rõ ràng Dương Quý Đồng là người chống lưng lớn nhất của bọn họ.

Ngay lúc này.

“Tránh đường!”

“Giải tán đi, đừng tụ tập ở đây!”

Bên ngoài truyền đến tiếng nói duy trì trật tự, hàng xóm lân cận vây lại xem đều bị giải tán hết, chỉ là đứng ở đằng xa vẫn ngước đầu nhìn vào trong này.

Tiếp đó có mấy người thuộc sở cảnh sát tiến vào.

Dẫn đầu là một người trẻ tuổi, sau khi vào phòng thì lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.

Nhiều người bảo vệ đều nằm rạp trên mặt đất.

“Ai là người thân của thư ký Dương!” Gã ta vừa tiến vào phòng đã hô lên.

Hóa ra là người do Dương Quý Đồng phái đi đã tới rồi.

Dương Đông từ dưới đất nhảy bật dậy, hét to: “Là tôi, là tôi.” Nói rồi chạy ào đến bên cạnh người dẫn đội.

Người dẫn đội gật đầu, nói: “Nếu Dương thiếu gia đã an toàn thì báo bình an cho thư ký Dương trước đi.”

“Đúng đúng!” Hắn vội vàng đáp lời, sau đó bấm gọi điện thoại.

Sau khi nói chuyện hai câu, Dương Đông nghênh ngang đi tới trước mặt Lâm Triệt, chuyển điện thoại cho anh, dùng giọng điệu giễu cợt nói: “Bác cả tao muốn nói chuyện với mày!”

Lâm Triệt nhận lấy điện thoại, bên trong điện thoại lập tức vang lên tiếng mắng chửi.

“Thằng ranh con, mày đúng là chán sống rồi, cháu của Dương Quý Đồng tao mà mày cũng dám ức hϊếp? Đúng là không muốn sống nữa.”

“Tao mặc kệ mày là con cháu của thế gia nào, dám ức hϊếp con cháu tao thì đợi người lớn nhà mày đến nhặt xác cho mày đi.”



Tại Văn phòng thư ký thành phố.

Dương Quý Đồng ngồi trước bàn làm việc, đang chửi ầm lên.

Một thằng nhóc không biết tên lại dám đánh cháu của lão ta, nhắc tới chức vị của lão ta ra rồi mà vẫn còn dám coi thường.

Vậy còn không phải muốn lật cả trời sao?

Cảm thấy uy nghiêm của mình bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lão ta bắt đầu lớn tiếng mắng chửi.

Một lát sau.

Dương Quý Đồng chửi mệt rồi, vừa mới cúp điện thoại thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Âm thanh rất lớn, cũng rất gấp gáp.

Lão ta uống ngụm trà, vừa định đi mở cửa thì rầm một tiếng, cửa đã bị đạp văng.

Mấy người lính mặc quân phục ngụy trang xông vào trong.

“Ông là Dương Quý Đồng?”

“Hả? Phải thì sao? Có chuyện gì?” Dương Quý Đồng buồn bực hỏi.

Binh sĩ lấy ra một tờ giấy đưa đến trước mặt lão ta, nói: “Phụng lệnh của phủ Tổng tư lệnh Trấn Bắc tạm đình chỉ chức vụ thư ký và tất cả công việc của Dương Quý Đồng, tiếp nhận điều tra.”

“Giải đi!” Mệnh lệnh đưa ra, hai binh sĩ lập tức tiến đến áp giải Dương Quý Đồng ra ngoài.

Trong đầu Dương Quý Đồng vẫn rất mơ hồ.

“Có phải các vị nhầm lẫn rồi không? Trước nay tôi luôn tuân thủ kỉ cương, pháp luật mà, các vị.” Dương Quý Đồng bị áp giải đi vẫn luôn miệng giải thích.

Binh lính đi đầu cười lạnh, nói: “Ông và cháu cưng của ông đều đã lấn áp tới trên đầu Tổng tư lệnh rồi, còn dám nói tuân thủ kỉ cương pháp luật, đợi ăn đạn đi.”

“Bịt miệng, dẫn đi!”

Trong đầu Dương Quý Đồng trống rỗng, lão ta và cháu lão ta lấn áp tới trên đầu Tổng tư lệnh rồi?

Phủ Tổng tư lệnh trực tiếp hạ lệnh?

Tiêu rồi! Người trẻ tuổi mà mình vừa mới mắng đến vui vẻ kia là người của Tổng tư lệnh, nhưng vì sao người của Tổng tư lệnh lại ở khu biệt thự hạng hai kia?

Lúc này, nỗi sợ hãi đã lấp đầy nội tâm lão ta.

Cái chết đã đến rất gần lão ta.



Trong khu biệt thự.

Dương Đông vẫn đang vô cùng phấn khởi rêu rao: “Không phải mày rất lợi hại sao? Không phải mày bình tĩnh thản nhiên lắm sao? Đợi mày vào đó, tao sẽ nuôi thêm mấy con chó dữ, ngày ngày đi quanh trước cửa nhà mày.”

“Đến lúc đó, tao sẽ chụp ảnh tình trạng thê thảm của người nhà mày rồi gửi sang cho mày!”