Khu Đông Thành bên sông Bích Thủy là khu nhà hiện tại của Lâm Triệt và mẹ Chu.
Mặc dù không phải là biệt thự cao cấp nhất nhưng cũng là khu nhà ở của thương nhân, nhân vật nổi tiếng, trước giờ cực kỳ yên ổn.
Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này.
Xe Jeep màu xanh quân đội vừa đến gần ngôi nhà mẹ Chu ở.
Lâm Triệt đã nghe thấy tiếng chó sủa ầm ĩ và tiếng đàn ông mắng chửi.
Nhiều người vây xung quanh, rỉ tai thì thầm thảo luận.
"Bà già chết tiệt, bà dám đánh chó của tôi, tôi nói cho bà biết, hôm nay bà không cho tôi lời giải thích hài lòng thì không xong đâu!" Người đàn ông tóc húi cua dắt hai con chó gốc sói chặn ở cửa nhà mẹ Chu chửi ầm lên.
"Tôi không quan tâm con trai bà làm gì, chó của tôi bị thương, hai người đừng ai mong được yên." Hắn gào thét không tha.
Vừa nãy
Hai con chó gốc sói cỡ lớn vây mẹ Chu và Đình Đình ở giữa, dưới tình thế cấp bách, Cẩu Tử đứng phía trước với ý định bảo vệ chủ của mình.
Nhưng nó lại chọc giận hai con chó lớn, bị chúng vây cắn.
Thoáng chốc máu tươi bắn tung tóe, chỉ có tiếng Cẩu Tử gào thét.
Mắt thấy Cẩu Tử sắp bị cắn chết, mẹ Chu cầm cây gậy bên cạnh, gắng gượng đuổi đánh hai con chó gốc sói.
Sau khi về nhà bà liền đóng cửa không ra ngoài nữa.
Người đàn ông thấy trên đầu chó của mình xuất hiện vết thương thì không buông tha, hắn đuổi tới chỗ hai bà cháu ở đòi giải thích.
Lâm Triệt và Trương Hợp đỗ xe ở một bên rồi xuống xe, lách qua đám người, chắn trước mặt người đàn ông.
Thấy hai thanh niên trẻ xuất hiện, người đàn ông tóc húi cua cũng sững sờ hỏi: "Mày là ai?"
Lâm Triệt cao lớn hơn người đàn ông tóc húi cua, khí chất mạnh mẽ, chỉ một thoáng giao tranh chính diện cũng khiến hắn hơi chùn bước.
"Tôi là chủ nhân của ngôi nhà này! Anh có chuyện gì không?" Lâm Triệt nói với sắc mặt âm u lạnh lẽo.
Trong nhà chỉ có một già một trẻ, một người đàn ông dắt chó đến chặn ở cửa, nghĩ cũng biết hắn không phải người tốt lành gì.
"Ha! Mày chính là chủ nhân của ngôi nhà này? Tao nói cho mày biết nhé, bà già nhà mày đánh chó của tao bị thương, tao muốn tiền bồi thường. Nếu không cả nhà mày đừng mong được yên." Người đàn ông cười lạnh, nham hiểm nói.
Ngay lúc này, cửa biệt thự mở ra, Vu Đình Đình khóc lớn xông ra, trong tay cô bé ôm Cẩu Tử thoi thóp, cả người đầy máu.
"Chú ơi, Cẩu Tử sắp chết rồi, bọn chúng chạy tới cắn con và bà." Đình Đình khóc lớn tiếng, kể đại khái lại.
Lâm Triệt cau mày, vội vàng hỏi: "Cháu với bà nội có bị thương không?"
"Không ạ, bà nội chỉ bị giật mình thôi, bà vẫn đang trong nhà. Chú ơi, chú mau cứu Cẩu Tử!" Cô bé vừa nói vừa đưa Cẩu Tử tới trước mặt Lâm Triệt.
Có thể nói Cẩu Tử là người bạn sớm nhất của Vu Đình Đình, cả hai cùng lớn lên, cùng chung sống.
Đình Đình là con người nên bảo vệ Cẩu Tử, còn Cẩu Tử cũng bảo vệ cô bé Đình Đình nhát gan.
Hai người cũng xem như sống nương tựa lẫn nhau.
Giờ đây Cẩu Tử sắp chết, sao Vu Đình Đình có thể không đau lòng.
Cách đó không xa, Chu Tuyết cũng vội vàng chạy tới.
"Tiểu Tuyết, em đưa mẹ và Cẩu Tử tới bệnh viện khám đi, nơi này giao cho anh xử lý." Lâm Triệt dặn dò.
Chu Tuyết gật đầu rồi dẫn Đình Đình về phòng, định đi từ cửa sau.
"Làm thế không được đâu, bọn mày còn chưa nói bồi thường cho tao thế nào! Không được đi." Người đàn ông lại lần nữa mở miệng nói.
Hai con chó gốc sói chặn đường Chu Tuyết, khiến cô sợ hãi lùi về sau hai bước.
"Trương Hợp." Lâm Triệt gọi một tiếng.
"Tôi biết rồi, thiếu gia." Trương Hợp phụ họa rồi quyết đoán ra tay.
Bịch bịch!
Chân phải của anh ta như quăng xích chuỳ ra, đá mạnh vào người hai con chó gốc sói, lực mạnh làm hai con chó với thể hình lớn thoáng chốc bay ra ngoài.
Ngực chúng lún xuống, ngã xuống đất không rõ sống chết.
Người xung quanh ngây người như phỗng, cú đá này quá dũng mãnh.
Chu Tuyết rời đi, sắc mặt người đàn ông khó coi, hắn nhìn hai người đầy thâm độc.
"Đm mày dám đánh chó của tao, đúng là đồ không biết sống chết." Người đàn ông chỉ vào hai người chửi ầm lên.
Lâm Triệt không để ý đến hắn. Sau khi Chu Tuyết dẫn một già một trẻ đi, anh quay lại phòng khách ngồi xuống.
"Dẫn hắn vào."
Trương Hợp xách người đàn ông, ném xuống đất.
"Đệt, dám kêu gào với tao, đúng là chán sống!" Hắn vừa nói vừa rút con dao găm từ trong túi ra, quơ quơ dao nhìn hai người.
Lâm Triệt và Trương Hợp nhìn hắn như nhìn thằng hề biểu diễn, sau khi đợi hắn thể hiện xong mới hỏi tiếp.
"Tại sao mày lại thả chó cắn người?"
Người đàn ông sững sờ.
Bọn họ không bị thao tác ngầu lòi của hắn chấn áp nên hắn hơi thất vọng.
"Đm mày mới thả chó cắn người, mày có hiểu lý lẽ không! Tao chỉ dắt chó đi dạo như thường. Bọn mày tấn công bọn tao trước, bọn tao chỉ phòng ngự thôi, đồ ngu."
"Hơn nữa, tao nói cho mày biết, hai con chó của tao là giống thuần chủng, nếu không giải thích thì không xong đâu."
Người đàn ông tức giận nói, hắn mặc kệ đối phương có bối cảnh gì, lai lịch ra sao. Dù có bối cảnh hơn nữa cũng không lớn hơn bác hắn.
Hôm nay chó của hắn chết, hắn phải khiến cả nhà này phải trả giá.
Chỉ là thanh niên trước mắt vẫn luôn bình tĩnh, tự nhiên nhìn hắn khiến trong lòng hắn bỗng hoảng loạn.
Chắc cậu ta cũng là thiếu gia nhà quyền quý nào đó thôi, hắn có gì mà phải sợ.
"Nhãi con, mày nghĩ xong phải bồi thường thế nào chưa?" Thấy hai người không nói lời nào, người đàn ông tiếp tục truy hỏi.
"Tao đang nghĩ nên xử lý mày thế nào!" Lời của Lâm Triệt khiến người đàn ông sững sờ.
Lâm Triệt cũng đang suy nghĩ chuyện này, anh vừa ra khỏi quán trà, Đào Hậu còn dặn dò anh gần đây đừng gây chuyện quá ầm gỉ để tránh ảnh hưởng đến quá trình phong Hầu của anh.
Dù anh không sợ nhưng phong Hầu quả thực là chuyện cha nuôi đã sắp xếp rất lâu rồi, anh cũng không thể phá hỏng chuyện này.
"Đm mày điếc à, còn ngơ ngẩn gì!" Người đàn ông vẫn mắng to.
Lâm Triệt nhíu mày, tức giận nói: "Vả miệng, tát đến khi nào biết nói tiếng người mới thôi."
Trương Hợp bước một bước, đi tới chỗ người đàn ông.
Người đàn ông sững sờ, nhìn thanh niên cao lớn bước tới chỗ mình, hắn vung vẩy con dao trong tay, uy hϊếp nói: "Đừng tới đây, đao kiếm không có mắt, làm mày bị thương thì đừng có trách tao."
Bốp!
Trương Hợp vỗ vào cổ tay hắn, con dao đang khua khoáy ngừng lại, "đing" rơi xuống đất.
Hắn định nhặt lại nhưng lại bị Trương Hợp túm cổ áo, cả người như bị nhấc lên.
Hắn cố rướn mũi chân xuống mới miễn cưỡng cảm nhận được mặt đất.
"Mày muốn làm gì?" Người đàn ông hoảng sợ nói.
"Đừng làm bừa, bác cả tao là quan chức lớn ở thành phố Tân Tân, không phải người bọn mày có thể động vào, biết chưa!" Người đàn ông sợ hãi nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua.
Bộp!
Một cái tát rơi trên mặt hắn.
"Mẹ mày..."
Bộp bộp!
Hai cái tát ngược xuôi khiến hắn hộc máu mồm, không thốt nên lời.
"Chỉ cần bọn mày đối địch với tao, bác tao sẽ không tha cho mày." Người đàn ông đã thều thào nhưng họ vẫn nghe ra ý trong lời của hắn.
"Gọi điện cho bác của mày, bảo ông ta đến chuộc mày." Lâm Triệt thờ ơ nói.
Người đàn ông sửng sốt, thầm nghĩ không phải đầu óc thằng nhóc này ngu ngốc chứ, vậy mà lại chủ động để mình gọi điện cho bác.
Hắn rút điện thoại dò xét rồi nói: "Tao gọi đây, mày đừng hối hận!"
"Gọi đi."
Sau khi nối máy, đầu bên kia vang lên giọng nói trầm ổn.
"Tiểu Đông à! Sao thế?"
Vừa nghe thấy tiếng, người đàn ông đã gào khóc, hét lên: "Bác, cháu bị ức hiếp! Cháu dắt chó đi dạo trong khu, chó bị người khác đánh chết, còn cháu cũng bị đánh luôn."
"Cháu nhắc tới bác cũng không có tác dụng, thằng đó còn kêu cháu chủ động gọi điện cho bác, nói bác là tên chó má, không coi bác ra gì."
"Bác cứu cháu với!"
Hắn cúp điện thoại trong tiếng khóc lóc.
Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông dừng khóc rồi châm biếm: "Hừ, chờ bác tao phái người đến trừng trị bọn mày vậy, cứ để bọn mày phách lối một lúc."
Trương Hợp giơ tay lên, dọa hắn sợ đến mức vội vàng lùi về sau mấy bước.
Hắn lập tức ngậm miệng lại.