Một buổi họp lớp bỗng dưng biến thành thế này.
Không biết nên trách Lâm Triệt hay trách buổi họp lớp này vốn dĩ không vì mục đích ôn lại tình hữu nghị giữa bạn bè năm xưa.
Người bạn thân thiết ngày nào đã bắt đầu sử dụng lợi ích để cân đong đo đếm quan hệ của đôi bên.
Cộng với việc sau khi mọi người biết được Giang Tân vẫn còn quấy rầy người nhà của Chu Văn Hằng sau khi cậu ấy qua đời, hở ra là đòi chém đòi gϊếŧ người ta, ai cũng cảm thấy vô liêm sỉ.
Tuy không dám biểu đạt ra ngoài, nhưng mọi người đã có ý xa lánh Giang Tân.
Mà vở kịch náo động kia vẫn đang tiếp diễn.
“Moiọ người, trong nhà mình còn vướng chút việc, xin phép đi trước, hẹn gặp mọi người khi khác nhé!” Có người đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột, lên tiếng cáo lỗi cùng đám đông rồi quay người bỏ đi.
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, người thứ ba.
Sau cùng về cơ bản trên bàn tiệc sạch bóng người.
“Tôi cũng đi trước đây, sau này liên lạc nhé.” Vương Bác đứng dậy, học theo những người khác, định rời khỏi bữa tiệc.
Thế nhưng hắn bị Lâm Triệt cản lại.
“Hà tất phải đi sớm như thế, chúng ta còn chưa ôn lại chuyện xưa cho đàng hoàng mà!” Lâm Triệt lạnh lùng nói.
Mặt mũi Vương Bác biến sắc, hắn dè dặt quay về chỗ ngồi của mình.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Lâm Triệt, Từ Lệ Thù, Giang Tân, Vương Bác và Mạnh Nhã Dung – cô ta đang vô cùng căng thẳng.
“Rốt cuộc mày muốn thế nào?” Giang Tân thấy mấy người kia đã đi hết, phẫn nộ quát lên.
Mà Lâm Triệt lại chẳng hề để tâm.
Anh nở nụ cười rất nho nhã và nói: “Mẹ Chu sống rất lương thiện, năm đó cũng hết mực săn sóc gia đình các người, chẳng thể ngờ các người báo đáp bà ấy như thế.”
“Sau khi bà ấy mất con, mày vẫn dùng lời nói độc ác cố tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ bà ấy khiến bệnh tình tái phát.”
“Chỉ riêng hai chữ “súc sinh” không đủ để hình dung con người mày đâu!” Nói đến đoạn sau, Lâm Triệt đã gần như hét lên.
Giang Tân đỏ mặt tía tai, muốn biện hộ cho bản thân nhưng không tìm được từ ngữ nào.
Lúng búng một hồi lâu, gã ta thẹn quá hóa giận nên quát ầm lên: “Thế thì đã làm sao? Tao nói cho mày biết, đừng có mà quá đáng, chuyện này kết thúc ở đây tốt cho cả tao lẫn mày.”
“Nếu không...”
Lâm Triệt truy hỏi: “Nếu không thì sao?”
“Hừ, nếu không đừng trách nhà họ Giang không khách sáo, nếu xung đột thật sự xảy ra, để xem mày có thể bảo vệ được những ai!”
Đoạn sau của câu nói này đã lộ rõ giọng điệu uy hϊếp.
Từ Lệ Thù vỗ trán, cô biết chuyện này thế là toi rồi.
Lâm tiên sinh là một người chỉ ưa mềm mỏng chứ không thích cứng đầu, nếu biết xin lỗi đúng chừng mực, có lẽ vẫn còn cơ hội.
Nhưng nếu cứ bất chấp không tin vào điều mọi người đều tin, cố tình “rắn” với anh, thế thì xin lỗi nha, Lâm tiên sinh tuyệt đối không tha cho đâu.
Quả nhiên, nghe Giang Tân nói vậy, Lâm Triệt bật cười ha hả.
“Hay hay hay lắm! Tao rất muốn xem xem mày sẽ không khách sáo như thế nào đấy!”
Năm ngón tay lướt qua mặt bàn.
Xoạt!
Một chiếc đũa biến thành mũi tên rời khỏi dây cung, xé gió lao về phía Giang Tân.
Phập!
Âm thanh cắm vào thịt vang lên, mọi người vội vã nhìn sang mới thấy chiếc đũa đã bắn trúng lòng bàn tay của Giang Tân.
Máu tươi nhanh chóng trào ra.
“Á, bàn tay của tao...”
Giang Tân kêu la ỏm tỏi, mà hai cô gái đang ngồi bên bàn tiệc cũng bịt chặt miệng, gương mặt lộ rõ vẻ khó tin.
“Đau không? Khi mày nhẫn tâm muốn làm mẹ Chu tức chết, mày có nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay không.” Như đấng linh thiêng tại thế, anh từ trên cao nhìn xuống Giang Tân đang ôm lấy bàn tay mình và quỳ trên mặt đất.
“Mày là thằng điên! Mày điên rồi, mẹ kiếp mày điên rồi!” Giang Tân rống ầm lên, đây là lần đầu tiên có người xuống tay với anh ta quá đáng như thế.
Lòng bàn tay bị chiếc đũa xuyên thủng luôn.
Cho dù điều trị khỏi, sau này chắc chắn vẫn còn di chứng, không thể phục hồi hoàn toàn.
Xoạt!
Một âm thanh xé gió khác lại vang lên, những người còn lại biến sắc, họ chỉ thấy bàn tay còn lại của Giang Tân cũng có thêm một cái lỗ.
Hai bàn tay có thể gõ chữ để gửi tin nhắn đều hỏng cả rồi.
“Á! Tao... Tao phải gϊếŧ mày, tao sẽ không tha cho mày đâu, mày hãy nhớ kĩ đâu.” Giang Tân phát điên luôn, người này quá tàn nhẫn, dám phế bỏ luôn đôi tay của gã ta.
Đối diện với những lời mắng nhiếc của Giang Tân, Lâm Triệt lại nở nụ cười.
Nhưng trong mắt người khác, nụ cười này vô cùng lạnh lẽo và đáng sợ.
“Yên tâm đi, mày không bước ra ngoài được đâu!”
Giọng nói bình thản nhưng sóng gió nổi lên, anh muốn gϊếŧ luôn Giang Tân.
Giang Tân nghe thấy câu ấy mà kinh hãi tột độ, vết thương trên lòng bàn tay cũng đỡ đau hơn nhiều.
“Mày muốn gϊếŧ tao?” Giang Tân hỏi lại với vẻ không tin nổi.
“Đúng vậy! Thế nào hả, đã nghĩ kỹ xem mình sẽ giải thích thế nào khi gặp Chu Văn Hằng chưa?” Lâm Triệt bước tới trước mặt anh ta, ngồi xổm xuống, mỉm cười và hỏi.
Chuyện này...
Gã ta cũng chẳng buồn gào khóc nữa, chỉ cúi đầu, có phần sợ sệt: “Lâm tiên, tôi sai rồi! Cậu tha cho tôi một lần được không, tôi không bao giờ dám làm thế nữa.”
“Hãy nể tình tôi là bạn cùng lớp với Chu Văn Hằng, nể tình chúng ta lớn lên cùng nhau, tha cho tôi một lần được không?” Gã ta cầu xin với vẻ hèn mọn.
Chát!
Lâm Triệt giơ một bàn tay lên, tát mạnh vào mặt gã ta.
Mũi và miệng của gã ta nhanh chóng chảy máu.
“Lúc mày mắng cậu ấy là thứ vô dụng, mày có quan tâm đến tình cảm bạn bè không! Cậu ấy mất rồi, khi mày bắt nạt mẹ của cậu ấy, mày có nể tình hai người lớn lên cùng nhau không! Bây giờ mày lấy đâu ra mặt mũi cầu xin tao hả!”
Chát chát!
Thêm hai cái tát nữa quật mạnh vào mặt đối phương, nửa mặt bên trái lẫn bên phải đều biến dạng, máu tuôn ra như thác.
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Tối qua tôi uống ít rượu, bị Tưởng Thiên Dực xúi giục nên mới dám làm chuyện ấy, tôi cũng rất hối hận.” Giang Tân rơi nước mắt như mưa, khóc lóc trong đau đớn.
Gã ta thật sự biết sợ rồi, gã ta không hề nghi ngờ việc Lâm Triệt dám gϊếŧ mình.
Mà khi nghe tới tên Tưởng Thiên Dực, Lâm Triệt cũng nhíu mày.
Lại là người nhà họ Tưởng, hóa ra nhà họ Tưởng này có thù hận sâu sắc đến vậy với nhà họ Chu. Chưa nói đến chuyện trong ba năm không cho phép người nhà cúng tế Chu Văn Hằng, lại còn xúi giục bạn bè cũ của Chu Văn Hằng hãm hại mẹ của cậu ấy.
Ba người kia nghe thấy cái tên Tưởng Thiên Dực này cũng thấy căng thẳng.
Thế gia hàng đầu của thành phố Tân Tân, bây giờ lề lối kinh doanh của thành phố đều do ba đại gia tộc của thương hội Tử Hiên sắp xếp.
Cũng có nghĩa là, ngoài những gia tộc hàng đầu, thứ tự xếp hạng của các gia tộc hạng hai hạng ba đều do họ quyết định.
Nghe có vẻ rất ngang ngược, nhưng thực tế chính là như vậy.
“Lâm tiên sinh, cho phép tôi nói một câu đỡ lời thay Giang Tân.” Đúng lúc này, Từ Lệ Thù im lặng nãy giờ cũng không chịu nổi, đành lên tiếng.
“Ồ? Cô Từ có ý gì đây?” Lâm Triệt hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén của anh nhìn về phía Từ Lệ Thù.
Từ Lệ Thù giật mình thon thót, tự biết rằng Lâm Triệt lại một lần nữa cảm thấy bất mãn với cô.
Nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn bạn cùng lớp chết ở đây được.
“Lần này Giang Tân không nể tình cảm bạn bè, lên tiếng xúc phạm người đã khuất, cũng khiến dì Chu hoảng hốt vô cùng, quả thật rất đáng đánh, hơn nữa không thể cho qua dễ dàng được.”
“Nhưng suy cho cùng thì cậu ấy cũng bị người ta dụ dỗ, tội không đáng chết, chi bằng để nhà họ Giang mang tới một chút bồi thường, coi như chuộc lỗi với dì Chu.”
Từ Lệ Thù nói năng rất khéo léo, trước hết khẳng định tội danh của Giang Tân, tránh cho Lâm Triệt nghe được nửa câu đầu đã nổi nóng.
Mà nửa sau mới cầu xin cho Giang Tân, khi muốn bồi thường cũng nhắc đến mẹ Chu chứ không phải bồi thường cho bản thân Lâm Triệt, bất kể đối phương có thiếu tiền hay không, đều khá uyển chuyển.
“Đúng đúng, tôi sai rồi, cậu Lâm, sau khi gửi tin nhắn đó đi tôi cũng rất hối hận, khi đó tôi uống quá chén, tôi có lỗi với anh Chu, tôi có lỗi với dì Chu!”
Vết thương chảy máu trong thời gian dài khiến mặt mũi gã ta xây xẩm, nhưng khao khát sống mãnh liệt đã chống đỡ cho gã ta không ngừng dập đầu nhận sai.
“Lâm tiên sinh, tuy Giang Tân ngang ngược, nhưng cũng chưa làm chuyện gì quá đáng, chi bằng hãy cho cậu ta một cơ hội đi.” Mạnh Nhã Dung nãy giờ im như thóc cũng lên tiếng cầu xin cho gã ta.
Lâm Triệt khẽ nheo mắt nhìn Giang Tân như sắp gục tới nơi.
Sau cùng anh đứng dậy và nói: “Vậy thì cứ làm như cô Từ đã nói, bảo nhà họ Giang chuẩn bị quà chuộc tội.”
“Cảm ơn Lâm tiên sinh!” Mặt mũi Giang Tân trắng bệch như tờ giấy, nhưng gã ta vẫn khẽ khàng nói.
Lâm Triệt gật đầu.
“Chị Nhã Dung có lái xe tới không? Để tôi tiễn chị một đoạn?” Khi đứng dậy, Lâm Triệt buột miệng hỏi một câu.
Nào ngờ Mạnh Nhã Dung hào phóng gật đầu, cô còn sải bước ra khỏi phòng trước, có vẻ không hề sợ hãi dáng vẻ hung dữ như Lâm Triệt.
Lâm Triệt đi theo sau cô, trước khi ra khỏi cửa không quên bổ sung thêm: “Vương Bác thì tìm chỗ nào đó chôn đi.” Nói xong nghênh ngang bỏ đi.
Mặt mũi Vương Bác thoáng chốc tái nhợt, không còn chút máu.